Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 94: Đêm nào boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (44)
Linh Miêu
08/02/2023
"Đi thôi, chúng ta mau đi mua đồ ăn ngon nào."
Mỹ thực rực rỡ muôn màu làm tầm mắt Đường Tuế rung động.
Cuối cùng, cô mua kẹo hồ lô, mực ống nướng, chân gà rút xương, bánh bạch tuộc nướng, bánh sữa…
"Chúng ta vào đây ăn đi."
Đường Tuế tiếp tục ngồi ở hàng ghế giữa, tuy rằng có nhiều người qua lại nhưng lại không bị va vào.
Tuy có chút ồn ào nhưng ngồi ăn giữa đám đông náo nhiệt cũng mang một hương vị riêng.
Cố Kim Triều ngồi đối diện với cô, lặng lẽ đặt ly nước mía xuống.
"Haizz, bỗng nhiên đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhất thời không biết nên ăn gì đây ta.”
"Em ăn ít một chút, ăn tạp dễ bị đau bụng."
Lúc này, Đường Tuế đang gặm Tamagoyaki, phô mai béo ngậy, trứng mềm, bánh mì thơm mùi sữa, cắn một miếng là đã thấy thỏa mãn đến mức nheo cả mắt.
Cố Kim Triều nhìn cô, rất hiển nhiên những gì anh vừa nói đã bị xem như gió thoảng qua tai.
"Đường Tuế."
Đột nhiên anh nhận thấy có gì đó sai sai.
"Hả?"
Đường Tuế đang đắm chìm trong đại dương đồ ăn thì bất ngờ bị Cố Kim Triều quấy rầy.
Cô ngước lên nhìn anh.
"Không phải trước đây chỉ cần nhìn anh là em thấy sợ hả? Sao bây giờ..."
Trước khi Cố Kim Triều hỏi xong, Đường Tuế đã lên tiếng.
"Lúc trước anh bị mất trí nhớ, em có thể không sợ sao? Vừa sợ anh quên em, vừa sợ anh quên đi tình yêu của chúng ta, cũng may, tuy rằng anh quên em, nhưng vẫn luôn nhớ tới tình yêu của chúng ta."
Đường Tuế nói xong, lại cúi đầu tiếp tục nhai.
Cô thầm suy nghĩ, hừ, giá trị hắc hóa đã là 30 rồi.
Không có gì phải sợ cả, sắp được thanh trừ hết rồi.
Sau khi nghe những gì cô nói, Cố Kim Triều hơi nhướng mày, thấy cô ăn uống không cẩn thận, nước sốt dính vào khóe miệng cũng không biết.
Thì lấy khăn giấy lau cho cô.
"Cố Kim Triều, món này cũng ngon lắm, anh ăn một miếng đi."
Đường Tuế đưa Tamagoyaki đến trước mặt anh.
Ừm.
Đột nhiên cảm thấy Cố Kim Triều thật đáng thương, chắc hẳn anh chưa bao giờ ăn món Tamagoyaki ngon như vậy.
Trong thâm tâm, cô muốn đem những món ngon mình từng ăn chia sẻ với Cố Kim Triều.
Có điều!
Đường Tuế đột nhiên nhìn thấy Tamagoyaki bị mình cắn có chút nham nhở, Cố Kim Triều nhất định sẽ chê.
Vậy là cô hơi đỏ mặt, xấu hổ muốn rút tay về.
"Sao vậy?"
Cánh tay cô bị Cố Kim Triều bắt được.
"Anh đi mua cái mới đi."
"Cái này của em hơi khó coi."
Đường Tuế liếm môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều lắc đầu: "Anh lại nghĩ những gì em ăn qua nhất định sẽ ngon hơn.”
Nói xong, Cố Kim Triều hơi nghiêng người, giữ lấy tay cô, cắn một miếng.
Cắn xong, anh buông tay ra, ngồi lại ghế rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tuế.
"Quả nhiên rất ngon."
Bùm~
Ánh mắt của anh thật bá đạo.
Trong chốc lát, Đường Tuế cảm thấy tim mình bị trúng đạn.
Nhất thời không thể động đậy.
"Bây giờ, đang ở bên ngoài nhé."
Cô bất giác nói lắp bắp.
"Anh biết mà."
Khóe miệng Cố Kim Triều thoáng lên ý cười, đôi mắt sâu thẳm vẫn rơi trên người Đường Tuế.
"Hay là..."
"Em cảm thấy, bây giờ chúng ta nên nhanh chóng về nhà?"
Mỹ thực rực rỡ muôn màu làm tầm mắt Đường Tuế rung động.
Cuối cùng, cô mua kẹo hồ lô, mực ống nướng, chân gà rút xương, bánh bạch tuộc nướng, bánh sữa…
"Chúng ta vào đây ăn đi."
Đường Tuế tiếp tục ngồi ở hàng ghế giữa, tuy rằng có nhiều người qua lại nhưng lại không bị va vào.
Tuy có chút ồn ào nhưng ngồi ăn giữa đám đông náo nhiệt cũng mang một hương vị riêng.
Cố Kim Triều ngồi đối diện với cô, lặng lẽ đặt ly nước mía xuống.
"Haizz, bỗng nhiên đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhất thời không biết nên ăn gì đây ta.”
"Em ăn ít một chút, ăn tạp dễ bị đau bụng."
Lúc này, Đường Tuế đang gặm Tamagoyaki, phô mai béo ngậy, trứng mềm, bánh mì thơm mùi sữa, cắn một miếng là đã thấy thỏa mãn đến mức nheo cả mắt.
Cố Kim Triều nhìn cô, rất hiển nhiên những gì anh vừa nói đã bị xem như gió thoảng qua tai.
"Đường Tuế."
Đột nhiên anh nhận thấy có gì đó sai sai.
"Hả?"
Đường Tuế đang đắm chìm trong đại dương đồ ăn thì bất ngờ bị Cố Kim Triều quấy rầy.
Cô ngước lên nhìn anh.
"Không phải trước đây chỉ cần nhìn anh là em thấy sợ hả? Sao bây giờ..."
Trước khi Cố Kim Triều hỏi xong, Đường Tuế đã lên tiếng.
"Lúc trước anh bị mất trí nhớ, em có thể không sợ sao? Vừa sợ anh quên em, vừa sợ anh quên đi tình yêu của chúng ta, cũng may, tuy rằng anh quên em, nhưng vẫn luôn nhớ tới tình yêu của chúng ta."
Đường Tuế nói xong, lại cúi đầu tiếp tục nhai.
Cô thầm suy nghĩ, hừ, giá trị hắc hóa đã là 30 rồi.
Không có gì phải sợ cả, sắp được thanh trừ hết rồi.
Sau khi nghe những gì cô nói, Cố Kim Triều hơi nhướng mày, thấy cô ăn uống không cẩn thận, nước sốt dính vào khóe miệng cũng không biết.
Thì lấy khăn giấy lau cho cô.
"Cố Kim Triều, món này cũng ngon lắm, anh ăn một miếng đi."
Đường Tuế đưa Tamagoyaki đến trước mặt anh.
Ừm.
Đột nhiên cảm thấy Cố Kim Triều thật đáng thương, chắc hẳn anh chưa bao giờ ăn món Tamagoyaki ngon như vậy.
Trong thâm tâm, cô muốn đem những món ngon mình từng ăn chia sẻ với Cố Kim Triều.
Có điều!
Đường Tuế đột nhiên nhìn thấy Tamagoyaki bị mình cắn có chút nham nhở, Cố Kim Triều nhất định sẽ chê.
Vậy là cô hơi đỏ mặt, xấu hổ muốn rút tay về.
"Sao vậy?"
Cánh tay cô bị Cố Kim Triều bắt được.
"Anh đi mua cái mới đi."
"Cái này của em hơi khó coi."
Đường Tuế liếm môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều lắc đầu: "Anh lại nghĩ những gì em ăn qua nhất định sẽ ngon hơn.”
Nói xong, Cố Kim Triều hơi nghiêng người, giữ lấy tay cô, cắn một miếng.
Cắn xong, anh buông tay ra, ngồi lại ghế rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tuế.
"Quả nhiên rất ngon."
Bùm~
Ánh mắt của anh thật bá đạo.
Trong chốc lát, Đường Tuế cảm thấy tim mình bị trúng đạn.
Nhất thời không thể động đậy.
"Bây giờ, đang ở bên ngoài nhé."
Cô bất giác nói lắp bắp.
"Anh biết mà."
Khóe miệng Cố Kim Triều thoáng lên ý cười, đôi mắt sâu thẳm vẫn rơi trên người Đường Tuế.
"Hay là..."
"Em cảm thấy, bây giờ chúng ta nên nhanh chóng về nhà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.