Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 144: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (37)
Linh Miêu
08/02/2023
Trưởng công chúa nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như con gái mình, không nhịn được sáp đến, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Chờ chút nữa, ta cho ngươi hai hòm điểm tâm mang về."
Đường Tuế nghe vậy, lập tức sáng mắt lên.
Nàng gật đầu, rất vui vẻ.
"Được rồi, ngươi tiếp tục ăn đi."
Trưởng công chúa cười cười, chỉ cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình đúng là dư thừa.
Tâm tư của Đường Tuế thật ra rất đơn giản, chỉ là một lòng một dạ muốn ăn.
Đường Tuế ngồi xuống, nhặt càng cua lên, tiếp tục gặm.
Đường Mặc Nhi cúi đầu ngồi xuống, trong lòng hoảng sợ.
Nàng ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế cũng giống như nàng ta, đều là xuyên qua, hơn nữa, dường như Đường Tuế còn biết nhiều hơn nàng ta.
Cứ đà này, thì ưu thế duy nhất của nàng ta sẽ không còn nữa.
Nhất thời, Đường Mặc Nhi thấp thỏm không thôi.
“Quý phi nương nương, trước đây người cũng đâu thích mấy thứ thi từ ca phú này, sao hôm nay lại ngâm một câu rồi lại một câu kinh người như vậy."
Vẫn là có người làm việc tốt, hỏi ra lời.
Đường Mặc Nhi không khỏi kích động khi nghe thấy mấy lời này.
Hỏi hay lắm!
Đường Tuế nghe vậy, buông càng cua trong tay xuống, nhẹ nhàng liếm môi.
"Thật ra, mấy câu thơ đó đều là do Hoàng Thượng làm, ta chỉ nhớ được thôi."
Đường Tuế ngẳng đầu lên, ánh mắt long lanh.
Nàng vừa nói xong, cả hiện trường lập tức ồ lên.
"Mấy câu thơ đó, hóa ra đều là Hoàng thượng làm ư?"
"Tài văn chương của Hoàng thượng đúng là rất giỏi mà."
Nữ khách bên này có chút rụt rè.
Bên khách nam có nhiều người hơn, đều ngồi vây quanh Triệu Vương.
Triệu Vương muốn dùng lần yến hội này để lôi kéo người.
Vốn đã có không ít người muốn lại gần Triệu Vương rồi.
Nhưng nghe Đường Tuế nói vậy, ánh mắt mọi người đều sáng rực lên.
Trời ạ!
Mấy câu thơ này, vậy mà lại đều do Hoàng thượng làm.
Mỗi một câu từ, bọn họ đều rất thích.
Khó trách, lúc nghe xong đều có cảm giác bài thơ vẫn chưa hoàn chỉnh, nhất định là quý phi nương nương nhớ không rõ, phía trước hoặc phía sau, chắc chắn còn những câu thơ khác.
Nghe nói, hiện tại thân thể của Hoàng thượng cũng dần tốt lên rồi, sau này có phải họ sẽ được trực tiếp nghe Hoàng thượng ngâm mấy câu thơ này không?
Mọi người bắt đầu kích động lên.
Triệu Vương cúi đầu, siết chặt chén trà, mặt đầy giận dữ.
Nếu không phải Đường Mặc Nhi sinh sự, ép Đường Tuế phải ra mặt, thì sao có thể xảy ra chuyện này.
Trước đây hắn ta còn cảm thấy Đường Mặc Nhi là phúc tinh của mình.
Hiện tại xem ra, nàng ta thật ra là một cái tai họa.
Trong lòng Triệu Vương không thoải mái, Đường Mặc Nhi cũng không vui nổi.
Nàng ta cúi đầu, ăn mấy miếng thì không muốn ăn nữa.
Tầm mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuế, nàng ta ước lượng, sắp đến lúc rồi.
Quả nhiên, đằng sau có một nha hoàn đi đến trước mặt Đường Tuế.
Đường Tuế đang ăn uống rất vui vẻ.
Bỗng nhiên lúc nha hoàn dọn canh lên không cần thận làm đổ nước vào ống tay áo của Đường Tuế.
"Nương nương thứ tội, nương nương tha mạng."
Nha hoàn sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin tha mạng.
"Không sao, ngươi lui xuống đi."
Đường Tuế liếc mắt một cái, chỉ dính vào ống tay áo một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.
Đường Tuế từ chối: "Không cần."
Đường Tuế nghe vậy, lập tức sáng mắt lên.
Nàng gật đầu, rất vui vẻ.
"Được rồi, ngươi tiếp tục ăn đi."
Trưởng công chúa cười cười, chỉ cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình đúng là dư thừa.
Tâm tư của Đường Tuế thật ra rất đơn giản, chỉ là một lòng một dạ muốn ăn.
Đường Tuế ngồi xuống, nhặt càng cua lên, tiếp tục gặm.
Đường Mặc Nhi cúi đầu ngồi xuống, trong lòng hoảng sợ.
Nàng ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế cũng giống như nàng ta, đều là xuyên qua, hơn nữa, dường như Đường Tuế còn biết nhiều hơn nàng ta.
Cứ đà này, thì ưu thế duy nhất của nàng ta sẽ không còn nữa.
Nhất thời, Đường Mặc Nhi thấp thỏm không thôi.
“Quý phi nương nương, trước đây người cũng đâu thích mấy thứ thi từ ca phú này, sao hôm nay lại ngâm một câu rồi lại một câu kinh người như vậy."
Vẫn là có người làm việc tốt, hỏi ra lời.
Đường Mặc Nhi không khỏi kích động khi nghe thấy mấy lời này.
Hỏi hay lắm!
Đường Tuế nghe vậy, buông càng cua trong tay xuống, nhẹ nhàng liếm môi.
"Thật ra, mấy câu thơ đó đều là do Hoàng Thượng làm, ta chỉ nhớ được thôi."
Đường Tuế ngẳng đầu lên, ánh mắt long lanh.
Nàng vừa nói xong, cả hiện trường lập tức ồ lên.
"Mấy câu thơ đó, hóa ra đều là Hoàng thượng làm ư?"
"Tài văn chương của Hoàng thượng đúng là rất giỏi mà."
Nữ khách bên này có chút rụt rè.
Bên khách nam có nhiều người hơn, đều ngồi vây quanh Triệu Vương.
Triệu Vương muốn dùng lần yến hội này để lôi kéo người.
Vốn đã có không ít người muốn lại gần Triệu Vương rồi.
Nhưng nghe Đường Tuế nói vậy, ánh mắt mọi người đều sáng rực lên.
Trời ạ!
Mấy câu thơ này, vậy mà lại đều do Hoàng thượng làm.
Mỗi một câu từ, bọn họ đều rất thích.
Khó trách, lúc nghe xong đều có cảm giác bài thơ vẫn chưa hoàn chỉnh, nhất định là quý phi nương nương nhớ không rõ, phía trước hoặc phía sau, chắc chắn còn những câu thơ khác.
Nghe nói, hiện tại thân thể của Hoàng thượng cũng dần tốt lên rồi, sau này có phải họ sẽ được trực tiếp nghe Hoàng thượng ngâm mấy câu thơ này không?
Mọi người bắt đầu kích động lên.
Triệu Vương cúi đầu, siết chặt chén trà, mặt đầy giận dữ.
Nếu không phải Đường Mặc Nhi sinh sự, ép Đường Tuế phải ra mặt, thì sao có thể xảy ra chuyện này.
Trước đây hắn ta còn cảm thấy Đường Mặc Nhi là phúc tinh của mình.
Hiện tại xem ra, nàng ta thật ra là một cái tai họa.
Trong lòng Triệu Vương không thoải mái, Đường Mặc Nhi cũng không vui nổi.
Nàng ta cúi đầu, ăn mấy miếng thì không muốn ăn nữa.
Tầm mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuế, nàng ta ước lượng, sắp đến lúc rồi.
Quả nhiên, đằng sau có một nha hoàn đi đến trước mặt Đường Tuế.
Đường Tuế đang ăn uống rất vui vẻ.
Bỗng nhiên lúc nha hoàn dọn canh lên không cần thận làm đổ nước vào ống tay áo của Đường Tuế.
"Nương nương thứ tội, nương nương tha mạng."
Nha hoàn sợ tới tái mặt, vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin tha mạng.
"Không sao, ngươi lui xuống đi."
Đường Tuế liếc mắt một cái, chỉ dính vào ống tay áo một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.
Đường Tuế từ chối: "Không cần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.