Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Yêu Thầm
Chương 1: Văn Án
Phong Lưu Thư Ngốc
10/10/2024
996 bước đi một cách tao nhã, lướt qua hành lang dài đến căn phòng sâu nhất. Trên đường đi, nó gặp rất nhiều đồng nghiệp.Những đồng nghiệp đó trông đều rất kỳ lạ cổ quái, rất nhiều trong số đó là những quả cầu vàng nhỏ, phiêu lãng như những hạt bụi trong không trung, chúng đều có tên gọi chung là "hệ thống."
Còn có những thứ trông giống như những con bạch tuộc khổng lồ, với đầu tròn bao quanh bởi nhiều xúc tu trơn trượt đáng sợ. Chúng được gọi chung là "Cthulhu." Thậm chí có những thứ còn không có hình thể, chỉ là những bóng đen lờ mờ như u linh trôi nổi.
996 mắt nhìn thẳng đi xuyên qua đồng nghiệp gặp gỡ thoáng qua , hạ mắt ngắm nhìn móng vuốt trắng muốt của mình, thầm cười khẽ: "Ta quả nhiên là sứ thần hoa lệ nhất, không có kẻ nào có thể sánh bằng sắc đẹp của ta ——"
Nửa câu sau của 996 bị nuốt vào trong bụng sau một tiếng "rầm".
Lúc này, nó đã bước vào không gian rộng lớn của Chủ Thần.
Không gian này không có nguồn sáng , nhưng xung quanh lại tràn đầy một loại ánh sáng trắng mờ dịu nhu hòa. Giữa ánh sáng mềm mại đó, đột ngột xuất hiện một vật thể hình trứng màu đen như mực đứng sừng sững.
Vật thể này cao hơn mười mét, dù có hình dạng trứng nhưng bên ngoài không có vỏ cứng bao bọc. Nó trông như một vùng khí hỗn độn được kết tinh từ sao trời cùng ngân hà, co lại thành một vũ trụ thu nhỏ.
Ánh sáng trắng mềm mại từ bốn phía khi chạm vào vũ trụ thu nhỏ này liền bị hút vào, tạo thành vòng xoáy tinh vân , tinh hệ . Hàng tỉ ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương nhỏ vụn trải ra trên nền trời đen nhánh như nhung.
Cảnh tượng này mỹ lệ đến mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Nhưng điều khiến 996 đột nhiên câm bặt , tự cảm thấy xấu hổ không phải là do vũ trụ thu nhỏ hình bầu dục kia, mà là người đàn ông đứng phía trước đó đang ngẩng đầu nhìn lên.
Tóc dài màu đen như mun chảy xuống từ đầu vai đến tận mắt cá chân, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt trơn mượt dịu nhẹ. Gương mặt trắng như tuyết ẩn sau mái tóc hoa lệ ấy, bí ẩn mà mỹ lệ đến mê hoặc.
Dáng người, y phục và gương mặt đều bị mái tóc nhue mây che khuất, lại vẫn đủ để làm cho người nhìn chỉ ở lần chạm mắt đầu tiên mà khắc sâu ấn tượng rằng, đây là một mỹ nhân.
Một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
996, vốn đang tự mãn, bỗng dưng bị kinh động bởi khung cảnh tuyệt sắc trước mắt.
Trong căn phòng vốn không có nguồn sáng, y xuất hiện, vì thế liền có ánh sáng.
Vũ trụ xa hoa lộng lẫy cất giấu trong căn phòng này cũng trở nên ảm đạm khi y xuất hiện phía trước. Ngay cả những vì sao cũng trở nên mờ nhạt trước y.
996 ực một tiếng, nó nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nghe thấy tiếng động, người nọ hơi nghiêng đầu nhìn lại. Đôi mắt vốn mê mang không tiêu cự bỗng chốc lóe lên tia sáng nhỏ, đôi môi mỏng tái nhợt nhẹ nhàng nở một nụ cười nhẹ.
Hoa tươi nở rộ trong chớp mắt cũng không thể sánh được vẻ đẹp mỹ miều này.
"Chào ngài, ta đợi ngài đã lâu . Xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?" Người nọ khẽ mở môi hồng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Âm thanh này giống như ngọc quý rơi vào dòng suối trong, thấp mà trầm, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
996 lập tức dựng tai lên, không phải vì bị dọa sợ, mà vì giọng nói này thực sự cào vào lòng màng tai khiến nó ngứa ngáy.
Trong khoảnh khắc ngắn, 996 không thể tìm ra từ nào để miêu tả đối phương.
Diễm quỷ? Tinh linh? Yêu quái?
Dù sao thì, giờ đây 996 xem như đã không còn là sinh vật hoa lệ nhất trong phòng nữa.
"Chào ngươi, ngươi có thể gọi ta là Thần Sứ đại nhân." 996 ưỡn ngực, lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Người đàn ông xoay người đối mặt với 996, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ nâng lên thành một nụ cười dịu dàng: "Thần Sứ đại nhân quả nhiên phong thái bất phàm."
Đến lúc này, 996 mới nhận ra y phục trắng tinh của đối phương vấy đầy vết máu. Những vệt máu đỏ đậm như đóa hoa mai điểm xuyết nở rộ trên nền tuyết trắng, từng vệt , từng vệt, trông vừa ghê người lại vừa mang theo một cảm giác bi thương .
Trước ngực còn có một vết thương lớn, như bị một vật nhọn đâm xuyên qua tim. Một vết chém từ vai trái xé toạc toàn bộ nửa trên cơ thể, để lộ ra xương trắng bên dưới lớp da thịt.
Người đàn ông này đã bị thương rất nặng, đến mức linh hồn của hắn gần như không thể duy trì được thực thể.
Đôi môi mỏng duyên dáng của hắn không hề có chút sắc đỏ, làn da vốn trắng nõn đắm mình dưới ánh sáng nhàn nhạt cũng dần trở nên gần như trong suốt, tựa như mất đi lực sinh mệnh. Tuy nhiên, những vết thương chí mạng cùng vết máu trên cơ thể lại không làm phai mờ dung mạo của y, ngược lại còn tăng thêm vẻ đẹp bi thương đến tuyệt mỹ
Y thực sự rất đẹp, đẹp đến mộng ảo, đẹp đến thần bí , cũng đẹp đến mức yếu ớt.
996 theo bản năng ngừng thở, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã ch.ết, hay sắp ch.ết?” Nó e sợ rằng nếu giọng nói của mình lớn hơn chút nữa thôi, linh hồn của người đàn ông này sẽ tan biến.
Y cúi xuống nhìn vạt áo nhuốm đầy vết máu, rồi nhẹ nhàng xoa lên trái tim luôn quặn đau, cười bất đắc dĩ:
“Có lẽ là sắp ch.ết.”
“Vậy là ngươi đến để cầu xin thêm mạng sống .” 996 gật đầu.
Người đàn ông dùng những ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng mơn trớn vết máu trên cổ tay áo, đáp: “Đúng vậy.” Đôi mắt hắn buông xuống, lông mày khẽ nhíu lại như đang đắm chìm trong ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng ngay sau đó, hắn lại nở một nụ cười: “Ta vẫn chưa muốn ch.ết.”
Vừa dứt lời, một dòng máu tươi tràn ra từ khóe miệng của hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn ưu nhã xóa đi.
“Những người đến đây đều không muốn ch.ết. Chính vì nghe thấy tiếng kêu cứu của các ngươi, Chủ Thần mới triệu tập các ngươi đến đây.” 996 chỉ vào vũ trụ hình trứng.
“Đây là thần linh?” Y dùng ánh mắt tò mò nhìn lên hình cầu đầy sao kia.
“Đúng vậy, đây là Chủ Thần của chúng ta. Ngài có thể ban cho ngươi thần lực, giúp ngươi chữa lành cơ thể và linh hồn đã bị tàn phá, nhưng với điều kiện là ngươi phải giúp chủ thần làm việc.”
996 cúi xuống nhìn vào màn hình trí não trên móng vuốt của mình, nhắc nhở: “Tình trạng của ngươi rất nghiêm trọng. Theo tư liệu, ngũ tạng của ngươi đã rách nát, thần hồn cũng bị tổn thương nặng. Nếu muốn sống tiếp, ngươi phải theo ta làm nhiệm vụ trong các tiểu thế giới. Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn làm nhiệm vụ, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng rời khỏi nơi này nghĩa là chỉ còn con đường ch.ết.”
Lời đe dọa pha chút dụ dỗ này luôn khiến những linh hồn lang thang cùng đường bít lối không còn lựa chọn nào khác phải hoàn toàn nghe theo lệnh của 996.
996 ngẩng đầu lên, chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt sợ hãi bất an của người nọ.
Nhưng y chỉ cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi bằng giọng ấm áp như nước: “Vậy nhiệm vụ của ta là gì?”
“Khẩu hiệu của công ty chúng ta là 'tình yêu và hòa bình.' Nhiệm vụ của chúng ta là giúp các đôi tình nhân định mệnh đến với nhau, nói ngắn gọn là xe duyên kết tơ hồng.” 996 kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Kết tơ hồng? Ngươi muốn ta đi làm Nguyệt Lão sao?” Y hơi ngạc nhiên.
Người nọ dường như không ngờ nhiệm vụ Chủ Thần giao lại đơn giản như vậy.
“Chẳng hề đơn giản chút nào, ngươi quá coi thường công việc này rồi!” 996 ưỡn ngực lên cố ý khoe khoang cánh tay đầy hoa văn của mình.
996 là một con mèo Anh lông ngắn tuyệt đẹp, đeo một chiếc cà vạt đen quanh cổ. Bộ lông trắng muốt ở ngực và bụng, duy chỉ có cánh tay trái lại được bao phủ bởi những đốm hoa vằn giống như hình xăm. Trên đầu của nó cũng có những hoa văn rất đặc biệt, trên trán có một chữ tựa như chữ “Vương,” trông có vẻ uy nghi lẫm liệt.
Tất nhiên, chỉ có 996 nghĩ rằng đó là chữ “Vương,” trên thực tế ai cũng có thể nhìn thấy chữ này thiếu một nét ngang quan trọng, trông rõ ràng là chữ “Thổ.”
Y nhìn chằm chằm vào chữ “Thổ” trên trán con mèo nhỏ mũm mĩm, khóe môi hơi cong lên, dường như muốn cười rồi lại cố kìm nén.
“Vậy nhiệm vụ của ta rốt cuộc là gì?” Hắn nghiêm túc cúi người hỏi, mái tóc dài mềm mại buông xuống như dòng thác, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
996 bị ngợp trong hương thơm đó như mê như say, nó lấy chân nhỏ bụ bẫm che mũi rồi khẽ nói: “Nhiệm vụ chính của ngươi là thúc đẩy tình cảm giữa các cặp tình nhân định mệnh, nói ngắn gọn là đóng vai nam phụ.”
“Nam phụ? Đó là gì?” Y chớp đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.
996 lắc lắc móng vuốt nhỏ: “Không biết cũng không sao, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng gương mặt của ngươi…”
996 đi vòng quanh ngươi nọ hai lần, ngắm nghía gương mặt y, rồi lẩm bẩm không hài lòng: “Gương mặt này không thích hợp để làm nam phụ. Nhưng không sao, ta sẽ để ngươi sử dụng thân thể và diện mạo của nhân vật trong cốt truyện, gương mặt này dù có đẹp cũng không gây cản trở.”
Y chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên tia sáng.
996 không nhận ra , tự mình tiếp tục nói: “Được rồi, ngươi hãy giao thân thể cho ta bảo quản, ta sẽ mang linh hồn ngươi đi xuyên qua.”
Y nhíu mày hỏi: “Nhất định phải giao thân thể cho ngươi sao?”
996 không kiên nhẫn gõ móng xuống đất: “Không giao cũng được, miễn là ngươi có thể tìm được nơi nào an toàn hơn không gian tùy thân của ta.”
Y cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi cười chua xót: “Vậy giao cho Thần Sứ đại nhân đi. Quả thật ta không tìm thấy nơi nào an toàn hơn chỗ của ngươi.”
Thiên hạ này rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ nào cho y trú ngụ.
Người đàn ông quay lại nhìn vũ trụ thu nhot đầy sao phía sau, ánh mắt sâu thẳm cổ xưa, sau đó mới nhìn về phía 996, mở lòng bàn tay , từ sâu trong linh hồn triệu hồi một hạt giống màu trắng ngà.
“Đây là bản thể của ta.” Hắn đưa hạt giống cho 996.
996 cầm hạt giống, bối rối hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bản thể của ta là một gốc tường vi, để bảo vệ sinh mệnh cuối cùng, ta đã tự thoái hóa thành một hạt giống.”
Y nhẹ nhàng thở dài, hỏi: “Thần Sứ đại nhân, bây giờ có thể xuất phát chưa?”
“Ngươi là hoa yêu sao?” 996 nhìn gương mặt xinh đẹp của người đàn ông, như chợt hiểu ra và gật đầu: “Khó trách được! Được rồi, đi theo ta. Đến tiểu thế giới , ngươi phải nghe theo ta, mỗi nhiệm vụ cần phải hoàn thành một cách nghiêm túc. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ không kiếm được điểm, và ngươi sẽ không có cách nào đổi lấy thần lực.”
“Xin hỏi, như thế nào mới tính là hoàn thành nhiệm vụ? Mỗi nhiệm vụ có thể thu được bao nhiêu điểm, đổi được bao nhiêu thần lực? Tổng cộng ta cần bao nhiêu thần lực mới có thể chữa lành cơ thể và linh hồn? Sau khi chữa lành, ta có thể rời đi không?” Tần Thanh cẩn thận dò hỏi.
"Đi qua tất cả các điểm cốt truyện của nhân vật nam phụ và tác hợp thành công cặp tình nhân định mệnh, thì ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi một cốt truyện tương đương 10 điểm, số điểm đạt được trong nhiệm vụ phụ thuộc vào cốt truyện mà ngươi hoàn thành. Nếu cặp tình nhân định mệnh không thể đến với nhau, thì nhiệm vụ của ngươi sẽ thất bại. Nếu thất bại ba lần liên tiếp, Chủ Thần sẽ gửi ngươi trở về thế giới ban đầu, khi đó, ngươi chỉ còn con đường chết. 100 điểm sẽ đổi được một thần lực, thân thể và linh hồn của ngươi đã chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy. Theo tính toán của ta, ngươi ít nhất cần đạt được mười vạn điểm sức mạnh thần thánh mới có thể sống sót. Sau khi hồi phục hoàn toàn, Chủ Thần sẽ cho phép ngươi rời đi. Công ty của chúng ta là công ty truyền bá tình yêu, chứ không phải là tổ chức khủng bố ."
996 vừa trả lời các câu hỏi của Tần Thanh, vừa cất bản thể của y vào bên trong cà vạt của mình. Cà vạt này chính là không gian riêng của nó.
"Truyền bá ái tình sao? Xem ra công ty của các ngươi và ta đúng là có duyên. Được, ta đã hiểu." Nam nhân ý cười sâu xa , ôn nhu nói: "Có vẻ ta quên nói, ta tên là Tần Thanh, Tần trong Tần Thời Minh Nguyệt, Thanh như sơn thanh hoa dục nhiên (Núi thắm tươi, hoa càng rực rỡ trong bài Tuyệt Ký Nhị Thủ Kỳ) "
"Sơn thanh hoa dục nhiên? Ngươi là một đóa hoa tường vi, sao không gọi là Tần Tường hoặc Tần Vi? Nếu không thì gọi là Tần Tường Vi cũng được." 996 thuận miệng nói một câu.
Tần Thanh: "..."
Sau một giây im lặng, y khẽ cười: "Đúng là thần sử đại nhân rất có phẩm vị. Người đặt tên cho ta năm đó mà cũng có tấm lòng như đại nhân thì tốt rồi."
Câu tâng bốc nhắm mắt làm bừa như vậy lập tức khiến đuôi của 996 dựng cao kiêu hãnh.
"Ta luôn có gu thẩm mỹ tuyệt vời. Đi thôi, chỉ cần ngươi nghe theo lời ta, sang thế giới kia ta sẽ che chở cho ngươi." 996 tự phụ khoe khoang.
Một đường hầm thời không rực rỡ phủ kín sao băng xuất hiện giữa căn phòng màu trắng ngà khổng lồ, 996 bước vào trước, Tần Thanh bước chậm theo sau, thuận tai nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ngoài đầy máu khô và rách nát.
Áo choàng nhẹ nhàng chảy xuống khỏi cánh tay hắn, bay vào dòng chảy hỗn loạn của thời không nhanh chóng xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Không còn áo ngoài che phủ, cơ thể trải đầy vết thương của Tần Thanh hiện ra dưới ánh sáng sao trời lấp lánh mờ ảo. Trên làn da trắng nhợt nhạt, vô số vết thương do kiếm, đao, và chưởng lực khắc lên da thịt, dài ngắn, nông sâu khác nhau.
996 quay đầu lại liếc nhìn khiến cho bước chân cũng tạm dừng lại.
Chỉ đến khi Tần Thanh bước lên phía trước, nó mới lẽo đẽo đuổi kịp theo sau , răng hơi nhức mà dò hỏi:
"Ngươi bị người ta vây đánh sao?"
"Có thể coi là vậy." Tần Thanh đáp bình thản.
"Vậy thì ngươi thật là thảm!" 996 thở dài, bất ngờ nhìn thấy sau lưng Tần Thanh khiến nó càng thêm kinh ngạc "Đằng sau lưng ngươi là cái gì? Hình xăm sao?"
Chỉ thấy sau lưng của Tần Thanh che kín từng sợi dây leo dày đặc đan xen lẫn nhau, trên đó là những cái gai sắc nhọn, toát ra khí tức tử vong khô héo. So với những phù văn thần bí hay đồ án mỹ lệ, loại hình xăm từ những dây leo khô héo này trông cực kỳ quái dị.
996 chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy khó chịu mà dời mắt.
"Hoa văn cánh tay của ta vẫn là uy phong nhất!" Nó lẩm bẩm.
Tần Thanh liếc nhìn hình xăm dây leo khô kiệt trên vai mình, môi khẽ nhếch cười, nhưng trong mắt lại u ám không rõ.
Còn có những thứ trông giống như những con bạch tuộc khổng lồ, với đầu tròn bao quanh bởi nhiều xúc tu trơn trượt đáng sợ. Chúng được gọi chung là "Cthulhu." Thậm chí có những thứ còn không có hình thể, chỉ là những bóng đen lờ mờ như u linh trôi nổi.
996 mắt nhìn thẳng đi xuyên qua đồng nghiệp gặp gỡ thoáng qua , hạ mắt ngắm nhìn móng vuốt trắng muốt của mình, thầm cười khẽ: "Ta quả nhiên là sứ thần hoa lệ nhất, không có kẻ nào có thể sánh bằng sắc đẹp của ta ——"
Nửa câu sau của 996 bị nuốt vào trong bụng sau một tiếng "rầm".
Lúc này, nó đã bước vào không gian rộng lớn của Chủ Thần.
Không gian này không có nguồn sáng , nhưng xung quanh lại tràn đầy một loại ánh sáng trắng mờ dịu nhu hòa. Giữa ánh sáng mềm mại đó, đột ngột xuất hiện một vật thể hình trứng màu đen như mực đứng sừng sững.
Vật thể này cao hơn mười mét, dù có hình dạng trứng nhưng bên ngoài không có vỏ cứng bao bọc. Nó trông như một vùng khí hỗn độn được kết tinh từ sao trời cùng ngân hà, co lại thành một vũ trụ thu nhỏ.
Ánh sáng trắng mềm mại từ bốn phía khi chạm vào vũ trụ thu nhỏ này liền bị hút vào, tạo thành vòng xoáy tinh vân , tinh hệ . Hàng tỉ ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương nhỏ vụn trải ra trên nền trời đen nhánh như nhung.
Cảnh tượng này mỹ lệ đến mức không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Nhưng điều khiến 996 đột nhiên câm bặt , tự cảm thấy xấu hổ không phải là do vũ trụ thu nhỏ hình bầu dục kia, mà là người đàn ông đứng phía trước đó đang ngẩng đầu nhìn lên.
Tóc dài màu đen như mun chảy xuống từ đầu vai đến tận mắt cá chân, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt trơn mượt dịu nhẹ. Gương mặt trắng như tuyết ẩn sau mái tóc hoa lệ ấy, bí ẩn mà mỹ lệ đến mê hoặc.
Dáng người, y phục và gương mặt đều bị mái tóc nhue mây che khuất, lại vẫn đủ để làm cho người nhìn chỉ ở lần chạm mắt đầu tiên mà khắc sâu ấn tượng rằng, đây là một mỹ nhân.
Một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
996, vốn đang tự mãn, bỗng dưng bị kinh động bởi khung cảnh tuyệt sắc trước mắt.
Trong căn phòng vốn không có nguồn sáng, y xuất hiện, vì thế liền có ánh sáng.
Vũ trụ xa hoa lộng lẫy cất giấu trong căn phòng này cũng trở nên ảm đạm khi y xuất hiện phía trước. Ngay cả những vì sao cũng trở nên mờ nhạt trước y.
996 ực một tiếng, nó nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nghe thấy tiếng động, người nọ hơi nghiêng đầu nhìn lại. Đôi mắt vốn mê mang không tiêu cự bỗng chốc lóe lên tia sáng nhỏ, đôi môi mỏng tái nhợt nhẹ nhàng nở một nụ cười nhẹ.
Hoa tươi nở rộ trong chớp mắt cũng không thể sánh được vẻ đẹp mỹ miều này.
"Chào ngài, ta đợi ngài đã lâu . Xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?" Người nọ khẽ mở môi hồng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Âm thanh này giống như ngọc quý rơi vào dòng suối trong, thấp mà trầm, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
996 lập tức dựng tai lên, không phải vì bị dọa sợ, mà vì giọng nói này thực sự cào vào lòng màng tai khiến nó ngứa ngáy.
Trong khoảnh khắc ngắn, 996 không thể tìm ra từ nào để miêu tả đối phương.
Diễm quỷ? Tinh linh? Yêu quái?
Dù sao thì, giờ đây 996 xem như đã không còn là sinh vật hoa lệ nhất trong phòng nữa.
"Chào ngươi, ngươi có thể gọi ta là Thần Sứ đại nhân." 996 ưỡn ngực, lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Người đàn ông xoay người đối mặt với 996, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ nâng lên thành một nụ cười dịu dàng: "Thần Sứ đại nhân quả nhiên phong thái bất phàm."
Đến lúc này, 996 mới nhận ra y phục trắng tinh của đối phương vấy đầy vết máu. Những vệt máu đỏ đậm như đóa hoa mai điểm xuyết nở rộ trên nền tuyết trắng, từng vệt , từng vệt, trông vừa ghê người lại vừa mang theo một cảm giác bi thương .
Trước ngực còn có một vết thương lớn, như bị một vật nhọn đâm xuyên qua tim. Một vết chém từ vai trái xé toạc toàn bộ nửa trên cơ thể, để lộ ra xương trắng bên dưới lớp da thịt.
Người đàn ông này đã bị thương rất nặng, đến mức linh hồn của hắn gần như không thể duy trì được thực thể.
Đôi môi mỏng duyên dáng của hắn không hề có chút sắc đỏ, làn da vốn trắng nõn đắm mình dưới ánh sáng nhàn nhạt cũng dần trở nên gần như trong suốt, tựa như mất đi lực sinh mệnh. Tuy nhiên, những vết thương chí mạng cùng vết máu trên cơ thể lại không làm phai mờ dung mạo của y, ngược lại còn tăng thêm vẻ đẹp bi thương đến tuyệt mỹ
Y thực sự rất đẹp, đẹp đến mộng ảo, đẹp đến thần bí , cũng đẹp đến mức yếu ớt.
996 theo bản năng ngừng thở, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã ch.ết, hay sắp ch.ết?” Nó e sợ rằng nếu giọng nói của mình lớn hơn chút nữa thôi, linh hồn của người đàn ông này sẽ tan biến.
Y cúi xuống nhìn vạt áo nhuốm đầy vết máu, rồi nhẹ nhàng xoa lên trái tim luôn quặn đau, cười bất đắc dĩ:
“Có lẽ là sắp ch.ết.”
“Vậy là ngươi đến để cầu xin thêm mạng sống .” 996 gật đầu.
Người đàn ông dùng những ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng mơn trớn vết máu trên cổ tay áo, đáp: “Đúng vậy.” Đôi mắt hắn buông xuống, lông mày khẽ nhíu lại như đang đắm chìm trong ký ức không mấy tốt đẹp, nhưng ngay sau đó, hắn lại nở một nụ cười: “Ta vẫn chưa muốn ch.ết.”
Vừa dứt lời, một dòng máu tươi tràn ra từ khóe miệng của hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn ưu nhã xóa đi.
“Những người đến đây đều không muốn ch.ết. Chính vì nghe thấy tiếng kêu cứu của các ngươi, Chủ Thần mới triệu tập các ngươi đến đây.” 996 chỉ vào vũ trụ hình trứng.
“Đây là thần linh?” Y dùng ánh mắt tò mò nhìn lên hình cầu đầy sao kia.
“Đúng vậy, đây là Chủ Thần của chúng ta. Ngài có thể ban cho ngươi thần lực, giúp ngươi chữa lành cơ thể và linh hồn đã bị tàn phá, nhưng với điều kiện là ngươi phải giúp chủ thần làm việc.”
996 cúi xuống nhìn vào màn hình trí não trên móng vuốt của mình, nhắc nhở: “Tình trạng của ngươi rất nghiêm trọng. Theo tư liệu, ngũ tạng của ngươi đã rách nát, thần hồn cũng bị tổn thương nặng. Nếu muốn sống tiếp, ngươi phải theo ta làm nhiệm vụ trong các tiểu thế giới. Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn làm nhiệm vụ, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng rời khỏi nơi này nghĩa là chỉ còn con đường ch.ết.”
Lời đe dọa pha chút dụ dỗ này luôn khiến những linh hồn lang thang cùng đường bít lối không còn lựa chọn nào khác phải hoàn toàn nghe theo lệnh của 996.
996 ngẩng đầu lên, chuẩn bị thưởng thức vẻ mặt sợ hãi bất an của người nọ.
Nhưng y chỉ cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi bằng giọng ấm áp như nước: “Vậy nhiệm vụ của ta là gì?”
“Khẩu hiệu của công ty chúng ta là 'tình yêu và hòa bình.' Nhiệm vụ của chúng ta là giúp các đôi tình nhân định mệnh đến với nhau, nói ngắn gọn là xe duyên kết tơ hồng.” 996 kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Kết tơ hồng? Ngươi muốn ta đi làm Nguyệt Lão sao?” Y hơi ngạc nhiên.
Người nọ dường như không ngờ nhiệm vụ Chủ Thần giao lại đơn giản như vậy.
“Chẳng hề đơn giản chút nào, ngươi quá coi thường công việc này rồi!” 996 ưỡn ngực lên cố ý khoe khoang cánh tay đầy hoa văn của mình.
996 là một con mèo Anh lông ngắn tuyệt đẹp, đeo một chiếc cà vạt đen quanh cổ. Bộ lông trắng muốt ở ngực và bụng, duy chỉ có cánh tay trái lại được bao phủ bởi những đốm hoa vằn giống như hình xăm. Trên đầu của nó cũng có những hoa văn rất đặc biệt, trên trán có một chữ tựa như chữ “Vương,” trông có vẻ uy nghi lẫm liệt.
Tất nhiên, chỉ có 996 nghĩ rằng đó là chữ “Vương,” trên thực tế ai cũng có thể nhìn thấy chữ này thiếu một nét ngang quan trọng, trông rõ ràng là chữ “Thổ.”
Y nhìn chằm chằm vào chữ “Thổ” trên trán con mèo nhỏ mũm mĩm, khóe môi hơi cong lên, dường như muốn cười rồi lại cố kìm nén.
“Vậy nhiệm vụ của ta rốt cuộc là gì?” Hắn nghiêm túc cúi người hỏi, mái tóc dài mềm mại buông xuống như dòng thác, tỏa ra hương thơm nồng nàn.
996 bị ngợp trong hương thơm đó như mê như say, nó lấy chân nhỏ bụ bẫm che mũi rồi khẽ nói: “Nhiệm vụ chính của ngươi là thúc đẩy tình cảm giữa các cặp tình nhân định mệnh, nói ngắn gọn là đóng vai nam phụ.”
“Nam phụ? Đó là gì?” Y chớp đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.
996 lắc lắc móng vuốt nhỏ: “Không biết cũng không sao, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng gương mặt của ngươi…”
996 đi vòng quanh ngươi nọ hai lần, ngắm nghía gương mặt y, rồi lẩm bẩm không hài lòng: “Gương mặt này không thích hợp để làm nam phụ. Nhưng không sao, ta sẽ để ngươi sử dụng thân thể và diện mạo của nhân vật trong cốt truyện, gương mặt này dù có đẹp cũng không gây cản trở.”
Y chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên tia sáng.
996 không nhận ra , tự mình tiếp tục nói: “Được rồi, ngươi hãy giao thân thể cho ta bảo quản, ta sẽ mang linh hồn ngươi đi xuyên qua.”
Y nhíu mày hỏi: “Nhất định phải giao thân thể cho ngươi sao?”
996 không kiên nhẫn gõ móng xuống đất: “Không giao cũng được, miễn là ngươi có thể tìm được nơi nào an toàn hơn không gian tùy thân của ta.”
Y cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi cười chua xót: “Vậy giao cho Thần Sứ đại nhân đi. Quả thật ta không tìm thấy nơi nào an toàn hơn chỗ của ngươi.”
Thiên hạ này rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ nào cho y trú ngụ.
Người đàn ông quay lại nhìn vũ trụ thu nhot đầy sao phía sau, ánh mắt sâu thẳm cổ xưa, sau đó mới nhìn về phía 996, mở lòng bàn tay , từ sâu trong linh hồn triệu hồi một hạt giống màu trắng ngà.
“Đây là bản thể của ta.” Hắn đưa hạt giống cho 996.
996 cầm hạt giống, bối rối hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bản thể của ta là một gốc tường vi, để bảo vệ sinh mệnh cuối cùng, ta đã tự thoái hóa thành một hạt giống.”
Y nhẹ nhàng thở dài, hỏi: “Thần Sứ đại nhân, bây giờ có thể xuất phát chưa?”
“Ngươi là hoa yêu sao?” 996 nhìn gương mặt xinh đẹp của người đàn ông, như chợt hiểu ra và gật đầu: “Khó trách được! Được rồi, đi theo ta. Đến tiểu thế giới , ngươi phải nghe theo ta, mỗi nhiệm vụ cần phải hoàn thành một cách nghiêm túc. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ không kiếm được điểm, và ngươi sẽ không có cách nào đổi lấy thần lực.”
“Xin hỏi, như thế nào mới tính là hoàn thành nhiệm vụ? Mỗi nhiệm vụ có thể thu được bao nhiêu điểm, đổi được bao nhiêu thần lực? Tổng cộng ta cần bao nhiêu thần lực mới có thể chữa lành cơ thể và linh hồn? Sau khi chữa lành, ta có thể rời đi không?” Tần Thanh cẩn thận dò hỏi.
"Đi qua tất cả các điểm cốt truyện của nhân vật nam phụ và tác hợp thành công cặp tình nhân định mệnh, thì ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi một cốt truyện tương đương 10 điểm, số điểm đạt được trong nhiệm vụ phụ thuộc vào cốt truyện mà ngươi hoàn thành. Nếu cặp tình nhân định mệnh không thể đến với nhau, thì nhiệm vụ của ngươi sẽ thất bại. Nếu thất bại ba lần liên tiếp, Chủ Thần sẽ gửi ngươi trở về thế giới ban đầu, khi đó, ngươi chỉ còn con đường chết. 100 điểm sẽ đổi được một thần lực, thân thể và linh hồn của ngươi đã chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy. Theo tính toán của ta, ngươi ít nhất cần đạt được mười vạn điểm sức mạnh thần thánh mới có thể sống sót. Sau khi hồi phục hoàn toàn, Chủ Thần sẽ cho phép ngươi rời đi. Công ty của chúng ta là công ty truyền bá tình yêu, chứ không phải là tổ chức khủng bố ."
996 vừa trả lời các câu hỏi của Tần Thanh, vừa cất bản thể của y vào bên trong cà vạt của mình. Cà vạt này chính là không gian riêng của nó.
"Truyền bá ái tình sao? Xem ra công ty của các ngươi và ta đúng là có duyên. Được, ta đã hiểu." Nam nhân ý cười sâu xa , ôn nhu nói: "Có vẻ ta quên nói, ta tên là Tần Thanh, Tần trong Tần Thời Minh Nguyệt, Thanh như sơn thanh hoa dục nhiên (Núi thắm tươi, hoa càng rực rỡ trong bài Tuyệt Ký Nhị Thủ Kỳ) "
"Sơn thanh hoa dục nhiên? Ngươi là một đóa hoa tường vi, sao không gọi là Tần Tường hoặc Tần Vi? Nếu không thì gọi là Tần Tường Vi cũng được." 996 thuận miệng nói một câu.
Tần Thanh: "..."
Sau một giây im lặng, y khẽ cười: "Đúng là thần sử đại nhân rất có phẩm vị. Người đặt tên cho ta năm đó mà cũng có tấm lòng như đại nhân thì tốt rồi."
Câu tâng bốc nhắm mắt làm bừa như vậy lập tức khiến đuôi của 996 dựng cao kiêu hãnh.
"Ta luôn có gu thẩm mỹ tuyệt vời. Đi thôi, chỉ cần ngươi nghe theo lời ta, sang thế giới kia ta sẽ che chở cho ngươi." 996 tự phụ khoe khoang.
Một đường hầm thời không rực rỡ phủ kín sao băng xuất hiện giữa căn phòng màu trắng ngà khổng lồ, 996 bước vào trước, Tần Thanh bước chậm theo sau, thuận tai nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ngoài đầy máu khô và rách nát.
Áo choàng nhẹ nhàng chảy xuống khỏi cánh tay hắn, bay vào dòng chảy hỗn loạn của thời không nhanh chóng xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Không còn áo ngoài che phủ, cơ thể trải đầy vết thương của Tần Thanh hiện ra dưới ánh sáng sao trời lấp lánh mờ ảo. Trên làn da trắng nhợt nhạt, vô số vết thương do kiếm, đao, và chưởng lực khắc lên da thịt, dài ngắn, nông sâu khác nhau.
996 quay đầu lại liếc nhìn khiến cho bước chân cũng tạm dừng lại.
Chỉ đến khi Tần Thanh bước lên phía trước, nó mới lẽo đẽo đuổi kịp theo sau , răng hơi nhức mà dò hỏi:
"Ngươi bị người ta vây đánh sao?"
"Có thể coi là vậy." Tần Thanh đáp bình thản.
"Vậy thì ngươi thật là thảm!" 996 thở dài, bất ngờ nhìn thấy sau lưng Tần Thanh khiến nó càng thêm kinh ngạc "Đằng sau lưng ngươi là cái gì? Hình xăm sao?"
Chỉ thấy sau lưng của Tần Thanh che kín từng sợi dây leo dày đặc đan xen lẫn nhau, trên đó là những cái gai sắc nhọn, toát ra khí tức tử vong khô héo. So với những phù văn thần bí hay đồ án mỹ lệ, loại hình xăm từ những dây leo khô héo này trông cực kỳ quái dị.
996 chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy khó chịu mà dời mắt.
"Hoa văn cánh tay của ta vẫn là uy phong nhất!" Nó lẩm bẩm.
Tần Thanh liếc nhìn hình xăm dây leo khô kiệt trên vai mình, môi khẽ nhếch cười, nhưng trong mắt lại u ám không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.