[Xuyên Nhanh] Kết Hôn Trong Truyện Thập Niên
Chương 3:
Châu Thị
21/08/2023
Hệ thống dùng âm thanh như máy móc của mình tự thuật: “Dù sao cũng là công cụ hữu ích, không phải sao?”
Người xuyên không mua công cụ có thể sử dụng lặp đi lặp lại nhiều lần, nói cách khác nếu trong nhiệm vụ lần này Thu Tiểu Thiền mua công cụ tra xét, trong những nhiệm vụ sau không cần tốn điểm số để mua lại nữa, vật phẩm hoàn toàn vượt qua giá trị của nó.
Thu Tiểu Thiền thở dài một tiếng, đúng là bây giờ tìm kẻ có vận mệnh đứng đầu còn quan trọng hơn chuyện no bụng. Nếu không ai thèm cưới thì cô sẽ phải sống mãi dưới thân phận này cho đến hết tuổi thọ của nguyên chủ, không chỉ lãng phí thời gian, mà nhiệm vụ thất bại thì ngay cả một nguyên tiền lời cô cũng không vớt được.
Ngay khi hệ thống cho rằng cô không muốn mua, Thu Tiểu Thiền lại đổi giọng, bắt đầu trả giá: “Có thể ưu đãi giảm giá gì không? Mi biết rồi đấy, điểm còn lại của ta cũng không nhiều, dù sao cũng phải để ta có cảm giác an toàn cho đến khi nhiệm vụ kết thúc chứ?”
“Giá cả công khai, không lừa già dối trẻ, ký chủ đã hoạt động lâu năm rồi, chắc hẳn tôi không phải giải thích gì thêm về quy tắc này.”
Thu Tiểu Thiền bó tay: “Được rồi, ta mua.”
Cô vừa dứt lời, số điểm hệ thống còn lại lại mất đi tám mươi nghìn điểm, trong không gian có thêm 1 đạo cụ hình ống nhòm, đó chính là công cụ tra xét mà hệ thống nói.
Sau khi lấy được đạo cụ, Thu Tiểu Thiền cũng chưa sử dụng ngay, cô định lấp đầy bụng trước rồi tính sau. Hiện tại lương thực quý giá, sáng ra nguyên chủ chỉ ăn một chén cháo dưa muối, toàn nước chứ chẳng có miếng thịt nào. Thu Tiểu Thiền xuyên qua đúng giờ cơm, bây giờ bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt rồi. Trước đó chỉ lo gây gổ với Trấn Quế Liên, cơm vẫn chưa nấu.
“Mẹ, chuyện lập gia đình chưa cần vội, cơ thể mẹ không khỏe, trước hết vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, để con đi nấu cơm đã.”
Trương Đại Anh thở dài gật đầu: “Đi thôi, lương thực trong nhà gần hết rồi, cũng không biết lần này ồn ào xong có khi nào chị dâu con cắt đứt lương thực của chúng ta không!”
Cơ thể bà ấy không tốt, con gái lại yếu ớt, không làm được việc nặng, hai người kiếm được điểm công dùng để ăn no bụng cũng khó, thường thường có những thời kỳ giáp hạt đều phải đói bụng.
Ban đầu chia nhà đã nói rõ rồi, mỗi tháng con trai với con dâu phải đưa qua 5 ký lương thực, nhưng có đưa hay không là do Trần Quế Liên định đoạt. Bình thường hai ba tháng mới đưa một lần, lần này ầm ĩ như vậy, chắc là Trần Quế Liên lại không chịu đưa.
“Mẹ, đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui đó nữa, chúng ta đi một bước nhìn một bước. Con cũng đã lớn thế này rồi, sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.”
Trấn an Trương Đại Anh xong, Thu Tiểu Thiền vào phòng bếp. Đúng là gạo trong lu đã không còn bao nhiêu, ở góc tường còn một ít khoai lang với bí ngô.
Cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, bực bội nấu gần nửa nồi cơm khoai lang đỏ, một chén canh trứng gà, hái rau cải ngoài sân vào xào dĩa cải với om bí ngô.
Tài nấu nướng của Thu Tiểu Thiền không tệ, dù sao cũng từng được ma luyện khi làm nhiệm vụ. Nhà thiếu dầu thiếu muối, cô len lén dùng điểm hệ thống đổi một ít. Vì thế chờ đến khi cô mang thức ăn lên bàn, Trương Đại Anh rất giật mình, nếm thử một miếng càng ngạc nhiên hơn.
“Tiểu Thiền, hôm nay con nấu cơm quả thật mùi vị không tệ, tay nghề tiến bộ rồi!”
Dù thế nào đi nữa Trương Đại Anh cũng sẽ không tưởng tượng nổi là con gái đã thay đổi một linh hồn, cả chuyện có thể đổi ra gia vị nữa.
Thu Tiểu Thiền không đổi sắc mặt: “Đúng vậy, con cũng đã lớn thế này, chắc chắn phải tiến bộ. Mẹ, hay là sau này cơm nước trong nhà giao hết cho con đi!”
Cô sợ Trương Đại Anh nhìn ra manh mối, không dám trắng trợn đổi mấy loại nguyên liệu nấu ăn mà trong thông nhà không có, chỉ có thể để tâm vào gia vị. Đã cố gắng nấu thanh đạm hết sức rồi, nhưng thức ăn có dầu mỡ với thức ăn không có vẫn khác nhau xa quá. May mà ở nhà nguyên chủ chẳng nấu cơm mấy lần, cơ thể Trương Đại Anh không khỏe, vị giác bị thoái hóa, cho nên cô có thể miễn cưỡng qua loa lấy lệ. Nhưng Thu Tiểu Thiền là người coi trọng chuyện ăn uống, ngày nào cũng bắt cô ăn thức ăn không chút dầu mỡ thì chắc chắn cô không ăn được. Cách tốt nhất chính là cô bao hết việc trong bếp, như vậy mỗi bữa cơm nấu gì đều do cô quyết định, Trương Đại Anh cũng sẽ không nhớ kỹ.
Sau khi ăn cơm xong, Thu Tiểu Thiền rửa chén rồi vào nhà nghỉ ngơi, thừa dịp xung quanh yên tĩnh nghiên cứu công cụ tra xét.
Người xuyên không mua công cụ có thể sử dụng lặp đi lặp lại nhiều lần, nói cách khác nếu trong nhiệm vụ lần này Thu Tiểu Thiền mua công cụ tra xét, trong những nhiệm vụ sau không cần tốn điểm số để mua lại nữa, vật phẩm hoàn toàn vượt qua giá trị của nó.
Thu Tiểu Thiền thở dài một tiếng, đúng là bây giờ tìm kẻ có vận mệnh đứng đầu còn quan trọng hơn chuyện no bụng. Nếu không ai thèm cưới thì cô sẽ phải sống mãi dưới thân phận này cho đến hết tuổi thọ của nguyên chủ, không chỉ lãng phí thời gian, mà nhiệm vụ thất bại thì ngay cả một nguyên tiền lời cô cũng không vớt được.
Ngay khi hệ thống cho rằng cô không muốn mua, Thu Tiểu Thiền lại đổi giọng, bắt đầu trả giá: “Có thể ưu đãi giảm giá gì không? Mi biết rồi đấy, điểm còn lại của ta cũng không nhiều, dù sao cũng phải để ta có cảm giác an toàn cho đến khi nhiệm vụ kết thúc chứ?”
“Giá cả công khai, không lừa già dối trẻ, ký chủ đã hoạt động lâu năm rồi, chắc hẳn tôi không phải giải thích gì thêm về quy tắc này.”
Thu Tiểu Thiền bó tay: “Được rồi, ta mua.”
Cô vừa dứt lời, số điểm hệ thống còn lại lại mất đi tám mươi nghìn điểm, trong không gian có thêm 1 đạo cụ hình ống nhòm, đó chính là công cụ tra xét mà hệ thống nói.
Sau khi lấy được đạo cụ, Thu Tiểu Thiền cũng chưa sử dụng ngay, cô định lấp đầy bụng trước rồi tính sau. Hiện tại lương thực quý giá, sáng ra nguyên chủ chỉ ăn một chén cháo dưa muối, toàn nước chứ chẳng có miếng thịt nào. Thu Tiểu Thiền xuyên qua đúng giờ cơm, bây giờ bụng đã bắt đầu kêu ọt ọt rồi. Trước đó chỉ lo gây gổ với Trấn Quế Liên, cơm vẫn chưa nấu.
“Mẹ, chuyện lập gia đình chưa cần vội, cơ thể mẹ không khỏe, trước hết vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, để con đi nấu cơm đã.”
Trương Đại Anh thở dài gật đầu: “Đi thôi, lương thực trong nhà gần hết rồi, cũng không biết lần này ồn ào xong có khi nào chị dâu con cắt đứt lương thực của chúng ta không!”
Cơ thể bà ấy không tốt, con gái lại yếu ớt, không làm được việc nặng, hai người kiếm được điểm công dùng để ăn no bụng cũng khó, thường thường có những thời kỳ giáp hạt đều phải đói bụng.
Ban đầu chia nhà đã nói rõ rồi, mỗi tháng con trai với con dâu phải đưa qua 5 ký lương thực, nhưng có đưa hay không là do Trần Quế Liên định đoạt. Bình thường hai ba tháng mới đưa một lần, lần này ầm ĩ như vậy, chắc là Trần Quế Liên lại không chịu đưa.
“Mẹ, đừng nghĩ đến mấy chuyện không vui đó nữa, chúng ta đi một bước nhìn một bước. Con cũng đã lớn thế này rồi, sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.”
Trấn an Trương Đại Anh xong, Thu Tiểu Thiền vào phòng bếp. Đúng là gạo trong lu đã không còn bao nhiêu, ở góc tường còn một ít khoai lang với bí ngô.
Cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, bực bội nấu gần nửa nồi cơm khoai lang đỏ, một chén canh trứng gà, hái rau cải ngoài sân vào xào dĩa cải với om bí ngô.
Tài nấu nướng của Thu Tiểu Thiền không tệ, dù sao cũng từng được ma luyện khi làm nhiệm vụ. Nhà thiếu dầu thiếu muối, cô len lén dùng điểm hệ thống đổi một ít. Vì thế chờ đến khi cô mang thức ăn lên bàn, Trương Đại Anh rất giật mình, nếm thử một miếng càng ngạc nhiên hơn.
“Tiểu Thiền, hôm nay con nấu cơm quả thật mùi vị không tệ, tay nghề tiến bộ rồi!”
Dù thế nào đi nữa Trương Đại Anh cũng sẽ không tưởng tượng nổi là con gái đã thay đổi một linh hồn, cả chuyện có thể đổi ra gia vị nữa.
Thu Tiểu Thiền không đổi sắc mặt: “Đúng vậy, con cũng đã lớn thế này, chắc chắn phải tiến bộ. Mẹ, hay là sau này cơm nước trong nhà giao hết cho con đi!”
Cô sợ Trương Đại Anh nhìn ra manh mối, không dám trắng trợn đổi mấy loại nguyên liệu nấu ăn mà trong thông nhà không có, chỉ có thể để tâm vào gia vị. Đã cố gắng nấu thanh đạm hết sức rồi, nhưng thức ăn có dầu mỡ với thức ăn không có vẫn khác nhau xa quá. May mà ở nhà nguyên chủ chẳng nấu cơm mấy lần, cơ thể Trương Đại Anh không khỏe, vị giác bị thoái hóa, cho nên cô có thể miễn cưỡng qua loa lấy lệ. Nhưng Thu Tiểu Thiền là người coi trọng chuyện ăn uống, ngày nào cũng bắt cô ăn thức ăn không chút dầu mỡ thì chắc chắn cô không ăn được. Cách tốt nhất chính là cô bao hết việc trong bếp, như vậy mỗi bữa cơm nấu gì đều do cô quyết định, Trương Đại Anh cũng sẽ không nhớ kỹ.
Sau khi ăn cơm xong, Thu Tiểu Thiền rửa chén rồi vào nhà nghỉ ngơi, thừa dịp xung quanh yên tĩnh nghiên cứu công cụ tra xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.