Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 14:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
30/10/2022
Chỉ là khoảng cách khá xa, hoặc có thể là do lực không đủ, chiếc gối lướt qua anh theo một quỹ đạo parabol, đáp xuống đất cách anh ba bước chân.
Cùng lúc đó, giọng nói đặc biệt tức giận của Kiều Niệm vang lên.
"Anh tới thật đúng lúc! Em muốn xuất viện, anh mau làm thủ tục xuất viện cho em!"
Lục Trầm: "..."
Anh đem gối nhặt lên, kéo bàn ăn qua, đem hộp giữ ấm để lên bàn.
"Ăn cơm trước." Giọng anh bình tĩnh.
Kiều Niệm trợn mắt nhìn hắn: "... Em không ăn! Em muốn xuất viện ngay bây giờ, anh có nghe hiểu không?"
Lục Trầm yên lặng bày đồ ăn ra, mùi thơm hấp dẫn lan toả.
Kiều Niệm cự tuyệt cám dỗ, mặt hiện rõ "Em đang tức giận": "Em phải đi..."
Lục Trầm trầm giọng: "Trưa nay có món cá giấm Hồ Tây em yêu thích, ăn lúc nóng mới ngon."
Kiều Niệm trong nháy mắt có chút do dự: "..."
Quên đi.
Kiều Niệm do dự một lát, vẫn là quyết định ăn xong lại tiếp tục sinh khí tức giận.
Lục Trầm một ngồi bên cạnh trông nom cô, có khi rót cho cô chén canh, đưa tờ giấy, chăm sóc cô như một đứa trẻ.
"Ăn no chưa?" Lục Trầm hỏi.
Kiều Niệm gật đầu một cái, rồi nghe anh hỏi như thường lệ: "Em có muốn ăn trái cây không?"
Kiều Niệm suýt nữa thì theo thói quen gật đầu, sau đó kịp phản ứng, nhớ tới cái gì, nhìn anh nói từng chữ: "Em, muốn, ra, viện!"
Cô đối với việc anh thái độ qua loa nói sang chuyện khác rất là bất mãn, hung hăng nhìn anh chằm chằm.
Lục Trầm một bên ung dung thong thả đem mặt bàn dọn dẹp sạch sẽ, một bên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh lại mềm mại khiến người ta tức giận.
Kiều Niệm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trầm mặt một lát, tức giận nói: "Tần Ninh đoạt mất vai nữ chính của tôi! Nhất định là ba ba giúp cô ta! Em phải về nhà, nếu còn không về, bọn họ đều sẽ quên mất đứa con là em!"
Trong giọng nói tức giận mang theo chút ủy khuất của cô, cũng rất đáng yêu.
Lục Trầm nhìn cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, loáng thoáng có chút ôn nhu khó nhận ra: "Nếu là vì chuyện này, vậy không cần phải xuất viện."
Đúng vậy, là rất không cần, cho nên anh sẽ cảm thấy cô rất không hiểu chuyện, đúng không?
Điểm này giống với diễn biến gốc của cốt truyện.
Kiều Niệm trong nháy mắt tràn đầy năng lượng, cô vén lên chăn, định ra khỏi giường rồi chạy: "Không cần anh quản, nếu anh không giúp em làm giấy xuất viện, em sẽ…”
Chăn vén được một nửa, vén, vén không được
Giọng Kiều Niệm dừng lại, cô thấy mép chăn bông trắng như tuyết đang bị một bàn tay thon dài đầy mạng mẽ giữ xuống.
Cô cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không thể nhấc chăn lên.
Sắc mặt Lục Trầm không chút thay đổi.
"Anh..." Kiều Niệm tức giận.
Lục Trầm: "Không có lời của bác sĩ, anh sẽ không cho em xuất viện”
Kiều Niệm trợn mắt nhìn anh, vừa muốn nổi giận, liền bị câu nói tiếp theo làm cho sửng sốt.
"Vai nữ chính là của em, không ai có thể đoạt đi."
Kiều Niệm sững sốt một giây, thiếu chút nữa tin là thật, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đây hẳn là anh an ủi cô.
Cô không chút khách khí trào phúng: "Anh nói phải là phải sao, cho rằng mình là đạo diễn sao?"
Anh tốt bụng an ủi, cô đã không cảm kích còn bày thái độ tồi tệ, chắc có thể khiến anh chán ghét.
Nhưng cô vẫn là vui mừng quá sớm, nghe xong lời này, Lục Trầm vẻ mặt bình tĩnh, giải thích: "Anh tăng thêm tiền đầu tư, hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất trong đoàn."
Kiều Niệm kinh ngạc, anh nói tiếp: "Vì vậy, trừ khi em không muốn, không ai có thể thay thế em.". Anh nhẹ giọng nói, "Em có thể an tâm dưỡng bệnh."
Kiều Niệm: "..."
Tôi thấy anh là muốn tôi yên nghỉ!
Hắn là ma quỷ sao? Bình thường Lục Trầm trước mặt cô đều ngoan ngoãn như con chó trung thành không có chút cảm giác tồn tại.
Khiến cô quên mất anh còn có một mặt "bá đạo tổng tài”.
Nếu cô thật sự là nguyên chủ, cô nhất định phải rất vui mừng hung hăng trở về chèn ép nữ chính.
Nhưng vấn đề là... cô là nữ phụ xấu xa cần bị nữ chính tát vào mặt!
Cùng lúc đó, giọng nói đặc biệt tức giận của Kiều Niệm vang lên.
"Anh tới thật đúng lúc! Em muốn xuất viện, anh mau làm thủ tục xuất viện cho em!"
Lục Trầm: "..."
Anh đem gối nhặt lên, kéo bàn ăn qua, đem hộp giữ ấm để lên bàn.
"Ăn cơm trước." Giọng anh bình tĩnh.
Kiều Niệm trợn mắt nhìn hắn: "... Em không ăn! Em muốn xuất viện ngay bây giờ, anh có nghe hiểu không?"
Lục Trầm yên lặng bày đồ ăn ra, mùi thơm hấp dẫn lan toả.
Kiều Niệm cự tuyệt cám dỗ, mặt hiện rõ "Em đang tức giận": "Em phải đi..."
Lục Trầm trầm giọng: "Trưa nay có món cá giấm Hồ Tây em yêu thích, ăn lúc nóng mới ngon."
Kiều Niệm trong nháy mắt có chút do dự: "..."
Quên đi.
Kiều Niệm do dự một lát, vẫn là quyết định ăn xong lại tiếp tục sinh khí tức giận.
Lục Trầm một ngồi bên cạnh trông nom cô, có khi rót cho cô chén canh, đưa tờ giấy, chăm sóc cô như một đứa trẻ.
"Ăn no chưa?" Lục Trầm hỏi.
Kiều Niệm gật đầu một cái, rồi nghe anh hỏi như thường lệ: "Em có muốn ăn trái cây không?"
Kiều Niệm suýt nữa thì theo thói quen gật đầu, sau đó kịp phản ứng, nhớ tới cái gì, nhìn anh nói từng chữ: "Em, muốn, ra, viện!"
Cô đối với việc anh thái độ qua loa nói sang chuyện khác rất là bất mãn, hung hăng nhìn anh chằm chằm.
Lục Trầm một bên ung dung thong thả đem mặt bàn dọn dẹp sạch sẽ, một bên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh lại mềm mại khiến người ta tức giận.
Kiều Niệm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trầm mặt một lát, tức giận nói: "Tần Ninh đoạt mất vai nữ chính của tôi! Nhất định là ba ba giúp cô ta! Em phải về nhà, nếu còn không về, bọn họ đều sẽ quên mất đứa con là em!"
Trong giọng nói tức giận mang theo chút ủy khuất của cô, cũng rất đáng yêu.
Lục Trầm nhìn cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, loáng thoáng có chút ôn nhu khó nhận ra: "Nếu là vì chuyện này, vậy không cần phải xuất viện."
Đúng vậy, là rất không cần, cho nên anh sẽ cảm thấy cô rất không hiểu chuyện, đúng không?
Điểm này giống với diễn biến gốc của cốt truyện.
Kiều Niệm trong nháy mắt tràn đầy năng lượng, cô vén lên chăn, định ra khỏi giường rồi chạy: "Không cần anh quản, nếu anh không giúp em làm giấy xuất viện, em sẽ…”
Chăn vén được một nửa, vén, vén không được
Giọng Kiều Niệm dừng lại, cô thấy mép chăn bông trắng như tuyết đang bị một bàn tay thon dài đầy mạng mẽ giữ xuống.
Cô cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không thể nhấc chăn lên.
Sắc mặt Lục Trầm không chút thay đổi.
"Anh..." Kiều Niệm tức giận.
Lục Trầm: "Không có lời của bác sĩ, anh sẽ không cho em xuất viện”
Kiều Niệm trợn mắt nhìn anh, vừa muốn nổi giận, liền bị câu nói tiếp theo làm cho sửng sốt.
"Vai nữ chính là của em, không ai có thể đoạt đi."
Kiều Niệm sững sốt một giây, thiếu chút nữa tin là thật, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đây hẳn là anh an ủi cô.
Cô không chút khách khí trào phúng: "Anh nói phải là phải sao, cho rằng mình là đạo diễn sao?"
Anh tốt bụng an ủi, cô đã không cảm kích còn bày thái độ tồi tệ, chắc có thể khiến anh chán ghét.
Nhưng cô vẫn là vui mừng quá sớm, nghe xong lời này, Lục Trầm vẻ mặt bình tĩnh, giải thích: "Anh tăng thêm tiền đầu tư, hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất trong đoàn."
Kiều Niệm kinh ngạc, anh nói tiếp: "Vì vậy, trừ khi em không muốn, không ai có thể thay thế em.". Anh nhẹ giọng nói, "Em có thể an tâm dưỡng bệnh."
Kiều Niệm: "..."
Tôi thấy anh là muốn tôi yên nghỉ!
Hắn là ma quỷ sao? Bình thường Lục Trầm trước mặt cô đều ngoan ngoãn như con chó trung thành không có chút cảm giác tồn tại.
Khiến cô quên mất anh còn có một mặt "bá đạo tổng tài”.
Nếu cô thật sự là nguyên chủ, cô nhất định phải rất vui mừng hung hăng trở về chèn ép nữ chính.
Nhưng vấn đề là... cô là nữ phụ xấu xa cần bị nữ chính tát vào mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.