Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 21:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
31/10/2022
Sau khi vào phòng ngủ, Kiều Niệm đi thẳng đến két bảo hiểm.
Trong két bảo hiểm không chỉ có đồ trang sức châu báu, mà còn một số văn kiện tài liệu quan trọng của công ty.
Mà giấy giám định quan hệ huyết thống chắc hẳn phải nằm dưới đống văn kiện.
Nhưng điều khiến cho cô hoang mang là cô đã lục tung khắp két bảo hiểm nhưng vẫn không tìm thấy giấy giám định.
Không có giấy kết quả giám định, làm sao cô có thể vạch trần thân phận con gái giả của mình?
Phần sau của vở kịch có lẽ cũng sụp đổ cùng với nó.
Kiều Niệm bình tĩnh lại, đảo mắt quan sát xung quanh phòng ngủ.
Đôi khi những sai lệch nhỏ trong cốt truyện là điều vẫn có thể hiểu được. Chẳng lẽ lại… đặt nó ở nơi khác?
Kiều Niệm cẩn thận lục soát hết phòng ngủ một lần, nhưng… vẫn không tìm thấy gì.
Mà bữa tiệc tối nay đã sắp bắt đầu rồi.
Kiều Niệm lo lắng đến toát mồ hôi nhưng vẫn không thể tìm thấy kết quả giám định.
Cô không biết đã có nhầm lẫn ở đâu, tại sao giấy giám định quan hệ huyết thống lẽ ra phải ở trong két bảo hiểm lại không có?
Ngay khi cô đang nằm trên mặt đất và nhìn xuống gầm giường, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Niệm Niệm, sao còn chưa xuống?”
Tiếng nói vang lên, tay nắm cửa cũng đã bắt đầu xoay.
Khi Kiều Hứa Thâm bước vào, những gì anh trông thấy là một căn phòng bừa bộn, một cô em gái với mái tóc bù xù và khuôn mặt thậm chí còn xám xịt.
Nhưng cô vốn đã xinh đẹp, lại đang mặc lễ phục, từ đầu tới chân đều rất tinh xảo. Lúc này, bộ dạng có phần thảm hại vừa xấu hổ lại đáng yêu hơn một chút.
Kiều Hứa Thâm ho nhẹ một tiếng “ Em đây là… đang chơi trò gì vậy?”
Kiều Niệm cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu lơ lửng: “Em chỉ là… đang tìm một sợi dây chuyền.”
Nghe vậy, Kiều Hứa Thâm trầm mặc một hồi “Không phải sợi dây chuyền trong két bảo hiểm sao?”
Anh ta bước tới và lấy sợi dây chuyền từ trong két bảo hiểm đang mở ra.
Kiều Niệm “….ồ, thì ra là ở đây.”
Kiều Hứa Thâm gõ nhẹ vào đầu cô: “ Đừng lục tung đồ nếu không vui, giận cá chém thớt.”
Rõ ràng anh ta nghĩ rằng cô không muốn đưa sợi dây chuyền xuống, tự mình loay hoay mò mẫm trong phòng trút giận.
Cũng được thôi.
Kiều Niệm bất lực giải thích: “Ồ”
Kiều Hứa Thâm liếc nhìn cô một cái: “ Còn không xuống dưới?”
Kiều Niệm lề mề: “Em còn muốn chơi một lúc nữa.”
“Đừng làm nũng với anh.” Kiều Hứa Thâm lấy khăn lau bụi trên mặt cho cô “Hôm nay không thể theo ý em, ngoan nhé. Khách mời vẫn đang chờ bên dưới.”
Kiều Niệm bất lực thở dài, dưới ánh mắt thúc giục của anh, đành phải xuống lầu trước. Không có giấy giám định, vậy cô cũng chỉ có thể tự do khai triển mà không có căn cứ.
Quá mệt mỏi.
Kiều Hứa Thâm nhìn cô đi xuống lầu, gọi một cuộc điện thoại cho quản gia, kêu ông ta sắp xếp người đến dọn dẹp phòng, sau đó bước đến đóng két bảo hiểm lại.
Anh ta nhìn két bảo hiểm với đôi mắt thâm quầng, may là anh ta có tính toán trước, đem giấy kết quả giám định kịp thời tiêu huỷ.
Nếu không, nhất định em gái sẽ rất buồn.
Bữa tiệc sinh nhật lần này của nhà họ Kiều hoành tráng hơn nhiều so với những năm trước.
Khách mời cũng là những người nổi tiếng ở mọi tầng lớp, nhưng đa phần cũng là những người trẻ tuổi, đặc biệt là các ngôi sao trong làng giải trí chiếm số đông.
Thoạt nhìn, tuấn nam mỹ nữ quần áo chỉnh tề, tương đối xa hoa bắt mắt.
Khi Tần Ninh xuất hiện trong bữa tiệc nhà họ Kiều, mặc một chiếc đầm dạ hội cao cấp và một sợi dây chuyền trị giá 30 triệu tệ. Những người khác cũng đã có những biểu hiện khác nhau và phỏng đoán thân phận của cô.
Phong Tử Tân cũng ở đó, thậm chí còn đến chỗ cô thăm dò xem Tần Ninh có phải con gái ngoài giá thú của họ hay gì đó, còn châm biếm cô rằng Tần Ninh không biết có quan hệ như thế nào với anh trai cô.
Anh trai hắn không cho phép hắn ở phim trường bắt nạt Tần Ninh.
Kiều Niệm không ngạc nhiên về việc anh trai hắn sẽ bảo vệ Tần Ninh, dù sao cô cũng là phản diện chiến đấu đến chết vì nữ chính, nữ chính, cô đương nhiên biết anh thích nữ chính đến nhường nào.
Có vẻ như Tần Ninh và anh trai của Phong Tử Tân đã nảy sinh tình cảm khi đoàn làm phim đang quay.
Cô chỉ bất ngờ một điều duy nhất: “Anh đã từng bắt nạt Tần Ninh?”
Phong Tử Tân còn khá tự đắc: “Đúng vậy, còn không phải vì cô sao?” Anh ta vẫn có chút bất mãn: “ Ban đầu vốn là cô quay với tôi.”
Kiều Niệm: “…..”
Tôi thật sự phải cảm ơn anh.
Cô quá lười để ý đến anh, trong lòng có chút lo lắng về việc tiếp theo mình sẽ hoàn thành điểm cốt truyện này như thế nào.
Mà nam chính trong sách nói sẽ đến sớm cũng chưa tới, lúc này mới nhắn tin nói đến muộn.
Có vẻ như sẽ không có gì thuận lợi vào tối nay.
Kiều Niệm hít thở sâu, lấy lại tinh thần hoạt bát vốn có.
Nếu đã không có giấy giám định, vậy thì chỉ có thể lên sân khấu mà không có đạo cụ.
Khi quá trình của bữa tiệc đã đến lúc cha Kiều lên phát biểu trước quan khách, Kiều Niệm và Phong Tử Tân đang ngồi trên sopha cùng nhau chơi trò chơi.
Chơi trò chơi thật sự giúp giải toả căng thẳng, nhất là chơi với các “bố già”.
Áp lực của Kiều Niệm đột nhiên được giải tỏa, nếu tình tiết này thực sự sụp đổ, thì lại tìm cách khắc phục nó là được .
Không sao, vẫn có thể kiểm soát.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch", ly rượu trong tay Phong Tử Tân trượt xuống đất vỡ tan tành, anh ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cha Kiều và Tần Ninh bên cạnh.
Lúc này, cha Kiều đang giới thiệu thân phận của Tần Ninh, cũng chính là câu nói trước đây hắn từng lừa cô, nói rằng Tần Ninh và cô là chị em sinh đôi đã xa cách nhiều năm, mới được tìm thấy cách đây không lâu.
Mọi người đều cảm thấy sốc trước câu nói này, nhưng bởi vì trước đó có một số suy đoán, và Tần Ninh quả thật giống Kiều Niệm nên mọi người đều tin vào điều đó, cũng có người nói lời khen ngợi và chúc mừng.
Phong Tử Tân ngẩn ra, giọng điệu có chút khó khăn: "Các người ... sinh đôi?"
Kiều Niệm có vẻ tâm tình không tốt: “Không được sao?”
Phong Tử Tân nhìn cô, sau đó nhìn về phía Tần Ninh đang cười cách đó không xa, lắc đầu: “Không tốt lắm, hai người nhìn qua liền biết không phải chị em.”
Kiều Niệm liếc anh ta một cái: “Chúc mừng, anh đoán đúng rồi.”
Phong Tử Tân chỉ là đang nói đùa, khi nghe cô nói vậy, anh ta sững sờ một hồi, liền nhìn thấy Kiều Niệm đột nhiên đứng lên.
Hắn vô thức hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Kiều Niệm vuốt ve làn váy của cô: “Chờ xem kịch hay.”
Phong Tử Tân nhìn cô nhấc chân đi về phía Tần Ninh, trong lòng đột nhiên nuốt nước bọt, đây là muốn tạo ra tiết tấu ư.
Khi Kiều Niệm vừa bước tới, đã thấy mẹ Kiều vẫy tay với cô: “Niệm Niệm, lại đây cắt bánh kem.”
Kiều Niệm đến nơi, cả gia đình đã tập trung tại chiếc bàn dài có đặt chiếc bánh.
Cha Kiều vẫn nói lời hứa mà ông đã hứa trong cuốn sách: "Cảm ơn mọi người đã đến, cũng mời mọi người giúp tôi làm nhân chứng. Tôi quyết định chia 10% cổ phần của công ty cho hai con gái của mình"
Chính là vào lúc này, đáng lẽ cô ấy nên nói câu tự phơi bày trong cuốn sách gốc, “Cha ơi, con có thực sự là con gái của cha không?”
Kiều Niệm hít một hơi thật sâu, vừa định cắt ngang lời nói của Cha Kiều, bắt đầu vạch trần bản thân thì đột nhiên một giọng nữ có phần sắc bén vang lên.
"Kiều tổng! Ngài có chắc Kiều Niệm thực sự là con gái của ngài không?"
Giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người đột nhiên im lặng.
Kiều Niệm gần như nghĩ rằng cô đã nói, nhưng không đúng, cô không có thời gian để nói lời thoại của mình.
Cô cùng mọi người hướng ánh mắt nhìn sang, thấy một cô gái trẻ mặc váy bình thường từ cửa bước vào. Cô ấy nhìn cũng trạc tuổi Tần Ninh, không giống người có thể được mời dự yến tiệc.
Kiều Niệm nhìn ra cô ta đã trao đổi ánh mắt với Tần Ninh, nhưng ánh mắt của cô ta lại tràn đầy sự hận thù, sự căm ghét và hận thù này khiến cô cảm thấy đây là một nữ phụ hết sức nham hiểm.
Đây là ... người mà Tần Ninh mời?
Kiều Niệm đoán như vậy nhưng trong lòng thầm mừng rỡ, nếu không có giấy giám định, chắc hẳn sẽ không tệ khi có người phụ giúp.
Cốt truyện được cứu rồi.
Nhưng biểu hiện của những người còn lại trong gia đình họ Kiều lại vô cùng khó coi, họ chỉ là đang cố gắng duy trì vẻ ngoài tự nhiên của mình.
Cha Kiều lạnh lùng nói: "Cô là ai? Nhân viên bảo vệ đâu? Sao lại cho người này vào?" Nếu cô ta không được mời thì không thể vào được, dù vậy nhưng cha Kiều vẫn hỏi.
Quản gia hiểu ý, ngay sau đó có một nhân viên bảo vệ tiến vào mời cô gái ra ngoài.
“Ba, đây là bạn của con ở cô nhi viện… Lâm Ý.”
Đang lúc nhân viên bảo vệ tiến tới kéo cô gái, Tần Ninh đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
Mọi người nhìn Tần Ninh với vẻ mặt khác nhau, tựa hồ cảm thấy nhà họ Kiều đang rất náo nhiệt.
Tần Ninh đã nắm lấy tay cô gái, nhìn Cha Kiều trong ánh mắt có chút khẩn cầu và tội lỗi: "Con mời cô ấy đến dự sinh nhật của con, cô ấy chỉ vì quá căng thẳng mà nói bậy, ba, đừng trách cô ấy."
Cha Kiều cau mày, nhưng không nói gì.
Thấy vậy, nhân viên bảo vệ cũng im lặng lui ra.
Kiều Hứa Thâm cũng kịp thời thay đổi chủ đề, gọi Kiều Niệm chạy nhanh đến để cắt bánh kem và phân phát cho mọi người.
Kiều Niệm không biết làm sao Lâm Ý biết cô không phải con gái của nhà họ Kiều, nhưng khi thấy cô ta được trấn an như vậy, trong lòng có chút sốt ruột.
Cô đang định nói thì nghe thấy Lâm Ý đang đứng bên cạnh Tần Ninh đột nhiên lẩm bẩm nói: "Tôi nói sai cái gì? Tần Ninh, sao cô lại giúp cô ta che đậy?"
Cô ấy nói với một giọng nhỏ, nhưng Kiều Niệm đủ gần để nghe thấy. Kiều Niệm sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Tần Ninh bên cạnh, nói như vậy ... cô ta sớm đã biết?
Tần Ninh để ý ánh mắt của cô và biết rằng cô đã nghe thấy, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, cô ta nhìn Kiều Niệm với một nụ cười lạnh lùng bên dưới vẻ mặt dịu dàng.
Thật không thể nào để con ngốc Kiều Niệm này thực sự tin rằng cô không phải là con gái của nhà họ Kiều chỉ với một vài lời nói.
Cô không muốn xua đuổi Kiều Niệm, cô chỉ muốn từ từ lấy lại tất cả những gì cô xứng đáng, thay vào đó, đẩy Kiều Niệm xuống bùn để trở thành lá cho cô.
Vào cái ngày mà tờ giấy không thể kìm được lửa, cô rất mong được nhìn thấy người chị gái kiêu hãnh này làm thế nào để ở lại trong ngôi nhà này.
Cô ta nhất định sẽ chột dạ, vừa tức giận vừa hoảng sợ, sợ mất đi tất thảy những gì mình đang có.
Khi đó, liệu Kiều Niệm có cúi đầu nhún nhường trước cô và cầu xin cô ở lại?
Tần Ninh nghĩ tới ngày này, tâm trạng lập tức tốt lên.
Trong két bảo hiểm không chỉ có đồ trang sức châu báu, mà còn một số văn kiện tài liệu quan trọng của công ty.
Mà giấy giám định quan hệ huyết thống chắc hẳn phải nằm dưới đống văn kiện.
Nhưng điều khiến cho cô hoang mang là cô đã lục tung khắp két bảo hiểm nhưng vẫn không tìm thấy giấy giám định.
Không có giấy kết quả giám định, làm sao cô có thể vạch trần thân phận con gái giả của mình?
Phần sau của vở kịch có lẽ cũng sụp đổ cùng với nó.
Kiều Niệm bình tĩnh lại, đảo mắt quan sát xung quanh phòng ngủ.
Đôi khi những sai lệch nhỏ trong cốt truyện là điều vẫn có thể hiểu được. Chẳng lẽ lại… đặt nó ở nơi khác?
Kiều Niệm cẩn thận lục soát hết phòng ngủ một lần, nhưng… vẫn không tìm thấy gì.
Mà bữa tiệc tối nay đã sắp bắt đầu rồi.
Kiều Niệm lo lắng đến toát mồ hôi nhưng vẫn không thể tìm thấy kết quả giám định.
Cô không biết đã có nhầm lẫn ở đâu, tại sao giấy giám định quan hệ huyết thống lẽ ra phải ở trong két bảo hiểm lại không có?
Ngay khi cô đang nằm trên mặt đất và nhìn xuống gầm giường, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Niệm Niệm, sao còn chưa xuống?”
Tiếng nói vang lên, tay nắm cửa cũng đã bắt đầu xoay.
Khi Kiều Hứa Thâm bước vào, những gì anh trông thấy là một căn phòng bừa bộn, một cô em gái với mái tóc bù xù và khuôn mặt thậm chí còn xám xịt.
Nhưng cô vốn đã xinh đẹp, lại đang mặc lễ phục, từ đầu tới chân đều rất tinh xảo. Lúc này, bộ dạng có phần thảm hại vừa xấu hổ lại đáng yêu hơn một chút.
Kiều Hứa Thâm ho nhẹ một tiếng “ Em đây là… đang chơi trò gì vậy?”
Kiều Niệm cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giọng điệu lơ lửng: “Em chỉ là… đang tìm một sợi dây chuyền.”
Nghe vậy, Kiều Hứa Thâm trầm mặc một hồi “Không phải sợi dây chuyền trong két bảo hiểm sao?”
Anh ta bước tới và lấy sợi dây chuyền từ trong két bảo hiểm đang mở ra.
Kiều Niệm “….ồ, thì ra là ở đây.”
Kiều Hứa Thâm gõ nhẹ vào đầu cô: “ Đừng lục tung đồ nếu không vui, giận cá chém thớt.”
Rõ ràng anh ta nghĩ rằng cô không muốn đưa sợi dây chuyền xuống, tự mình loay hoay mò mẫm trong phòng trút giận.
Cũng được thôi.
Kiều Niệm bất lực giải thích: “Ồ”
Kiều Hứa Thâm liếc nhìn cô một cái: “ Còn không xuống dưới?”
Kiều Niệm lề mề: “Em còn muốn chơi một lúc nữa.”
“Đừng làm nũng với anh.” Kiều Hứa Thâm lấy khăn lau bụi trên mặt cho cô “Hôm nay không thể theo ý em, ngoan nhé. Khách mời vẫn đang chờ bên dưới.”
Kiều Niệm bất lực thở dài, dưới ánh mắt thúc giục của anh, đành phải xuống lầu trước. Không có giấy giám định, vậy cô cũng chỉ có thể tự do khai triển mà không có căn cứ.
Quá mệt mỏi.
Kiều Hứa Thâm nhìn cô đi xuống lầu, gọi một cuộc điện thoại cho quản gia, kêu ông ta sắp xếp người đến dọn dẹp phòng, sau đó bước đến đóng két bảo hiểm lại.
Anh ta nhìn két bảo hiểm với đôi mắt thâm quầng, may là anh ta có tính toán trước, đem giấy kết quả giám định kịp thời tiêu huỷ.
Nếu không, nhất định em gái sẽ rất buồn.
Bữa tiệc sinh nhật lần này của nhà họ Kiều hoành tráng hơn nhiều so với những năm trước.
Khách mời cũng là những người nổi tiếng ở mọi tầng lớp, nhưng đa phần cũng là những người trẻ tuổi, đặc biệt là các ngôi sao trong làng giải trí chiếm số đông.
Thoạt nhìn, tuấn nam mỹ nữ quần áo chỉnh tề, tương đối xa hoa bắt mắt.
Khi Tần Ninh xuất hiện trong bữa tiệc nhà họ Kiều, mặc một chiếc đầm dạ hội cao cấp và một sợi dây chuyền trị giá 30 triệu tệ. Những người khác cũng đã có những biểu hiện khác nhau và phỏng đoán thân phận của cô.
Phong Tử Tân cũng ở đó, thậm chí còn đến chỗ cô thăm dò xem Tần Ninh có phải con gái ngoài giá thú của họ hay gì đó, còn châm biếm cô rằng Tần Ninh không biết có quan hệ như thế nào với anh trai cô.
Anh trai hắn không cho phép hắn ở phim trường bắt nạt Tần Ninh.
Kiều Niệm không ngạc nhiên về việc anh trai hắn sẽ bảo vệ Tần Ninh, dù sao cô cũng là phản diện chiến đấu đến chết vì nữ chính, nữ chính, cô đương nhiên biết anh thích nữ chính đến nhường nào.
Có vẻ như Tần Ninh và anh trai của Phong Tử Tân đã nảy sinh tình cảm khi đoàn làm phim đang quay.
Cô chỉ bất ngờ một điều duy nhất: “Anh đã từng bắt nạt Tần Ninh?”
Phong Tử Tân còn khá tự đắc: “Đúng vậy, còn không phải vì cô sao?” Anh ta vẫn có chút bất mãn: “ Ban đầu vốn là cô quay với tôi.”
Kiều Niệm: “…..”
Tôi thật sự phải cảm ơn anh.
Cô quá lười để ý đến anh, trong lòng có chút lo lắng về việc tiếp theo mình sẽ hoàn thành điểm cốt truyện này như thế nào.
Mà nam chính trong sách nói sẽ đến sớm cũng chưa tới, lúc này mới nhắn tin nói đến muộn.
Có vẻ như sẽ không có gì thuận lợi vào tối nay.
Kiều Niệm hít thở sâu, lấy lại tinh thần hoạt bát vốn có.
Nếu đã không có giấy giám định, vậy thì chỉ có thể lên sân khấu mà không có đạo cụ.
Khi quá trình của bữa tiệc đã đến lúc cha Kiều lên phát biểu trước quan khách, Kiều Niệm và Phong Tử Tân đang ngồi trên sopha cùng nhau chơi trò chơi.
Chơi trò chơi thật sự giúp giải toả căng thẳng, nhất là chơi với các “bố già”.
Áp lực của Kiều Niệm đột nhiên được giải tỏa, nếu tình tiết này thực sự sụp đổ, thì lại tìm cách khắc phục nó là được .
Không sao, vẫn có thể kiểm soát.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "cạch", ly rượu trong tay Phong Tử Tân trượt xuống đất vỡ tan tành, anh ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cha Kiều và Tần Ninh bên cạnh.
Lúc này, cha Kiều đang giới thiệu thân phận của Tần Ninh, cũng chính là câu nói trước đây hắn từng lừa cô, nói rằng Tần Ninh và cô là chị em sinh đôi đã xa cách nhiều năm, mới được tìm thấy cách đây không lâu.
Mọi người đều cảm thấy sốc trước câu nói này, nhưng bởi vì trước đó có một số suy đoán, và Tần Ninh quả thật giống Kiều Niệm nên mọi người đều tin vào điều đó, cũng có người nói lời khen ngợi và chúc mừng.
Phong Tử Tân ngẩn ra, giọng điệu có chút khó khăn: "Các người ... sinh đôi?"
Kiều Niệm có vẻ tâm tình không tốt: “Không được sao?”
Phong Tử Tân nhìn cô, sau đó nhìn về phía Tần Ninh đang cười cách đó không xa, lắc đầu: “Không tốt lắm, hai người nhìn qua liền biết không phải chị em.”
Kiều Niệm liếc anh ta một cái: “Chúc mừng, anh đoán đúng rồi.”
Phong Tử Tân chỉ là đang nói đùa, khi nghe cô nói vậy, anh ta sững sờ một hồi, liền nhìn thấy Kiều Niệm đột nhiên đứng lên.
Hắn vô thức hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Kiều Niệm vuốt ve làn váy của cô: “Chờ xem kịch hay.”
Phong Tử Tân nhìn cô nhấc chân đi về phía Tần Ninh, trong lòng đột nhiên nuốt nước bọt, đây là muốn tạo ra tiết tấu ư.
Khi Kiều Niệm vừa bước tới, đã thấy mẹ Kiều vẫy tay với cô: “Niệm Niệm, lại đây cắt bánh kem.”
Kiều Niệm đến nơi, cả gia đình đã tập trung tại chiếc bàn dài có đặt chiếc bánh.
Cha Kiều vẫn nói lời hứa mà ông đã hứa trong cuốn sách: "Cảm ơn mọi người đã đến, cũng mời mọi người giúp tôi làm nhân chứng. Tôi quyết định chia 10% cổ phần của công ty cho hai con gái của mình"
Chính là vào lúc này, đáng lẽ cô ấy nên nói câu tự phơi bày trong cuốn sách gốc, “Cha ơi, con có thực sự là con gái của cha không?”
Kiều Niệm hít một hơi thật sâu, vừa định cắt ngang lời nói của Cha Kiều, bắt đầu vạch trần bản thân thì đột nhiên một giọng nữ có phần sắc bén vang lên.
"Kiều tổng! Ngài có chắc Kiều Niệm thực sự là con gái của ngài không?"
Giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người đột nhiên im lặng.
Kiều Niệm gần như nghĩ rằng cô đã nói, nhưng không đúng, cô không có thời gian để nói lời thoại của mình.
Cô cùng mọi người hướng ánh mắt nhìn sang, thấy một cô gái trẻ mặc váy bình thường từ cửa bước vào. Cô ấy nhìn cũng trạc tuổi Tần Ninh, không giống người có thể được mời dự yến tiệc.
Kiều Niệm nhìn ra cô ta đã trao đổi ánh mắt với Tần Ninh, nhưng ánh mắt của cô ta lại tràn đầy sự hận thù, sự căm ghét và hận thù này khiến cô cảm thấy đây là một nữ phụ hết sức nham hiểm.
Đây là ... người mà Tần Ninh mời?
Kiều Niệm đoán như vậy nhưng trong lòng thầm mừng rỡ, nếu không có giấy giám định, chắc hẳn sẽ không tệ khi có người phụ giúp.
Cốt truyện được cứu rồi.
Nhưng biểu hiện của những người còn lại trong gia đình họ Kiều lại vô cùng khó coi, họ chỉ là đang cố gắng duy trì vẻ ngoài tự nhiên của mình.
Cha Kiều lạnh lùng nói: "Cô là ai? Nhân viên bảo vệ đâu? Sao lại cho người này vào?" Nếu cô ta không được mời thì không thể vào được, dù vậy nhưng cha Kiều vẫn hỏi.
Quản gia hiểu ý, ngay sau đó có một nhân viên bảo vệ tiến vào mời cô gái ra ngoài.
“Ba, đây là bạn của con ở cô nhi viện… Lâm Ý.”
Đang lúc nhân viên bảo vệ tiến tới kéo cô gái, Tần Ninh đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
Mọi người nhìn Tần Ninh với vẻ mặt khác nhau, tựa hồ cảm thấy nhà họ Kiều đang rất náo nhiệt.
Tần Ninh đã nắm lấy tay cô gái, nhìn Cha Kiều trong ánh mắt có chút khẩn cầu và tội lỗi: "Con mời cô ấy đến dự sinh nhật của con, cô ấy chỉ vì quá căng thẳng mà nói bậy, ba, đừng trách cô ấy."
Cha Kiều cau mày, nhưng không nói gì.
Thấy vậy, nhân viên bảo vệ cũng im lặng lui ra.
Kiều Hứa Thâm cũng kịp thời thay đổi chủ đề, gọi Kiều Niệm chạy nhanh đến để cắt bánh kem và phân phát cho mọi người.
Kiều Niệm không biết làm sao Lâm Ý biết cô không phải con gái của nhà họ Kiều, nhưng khi thấy cô ta được trấn an như vậy, trong lòng có chút sốt ruột.
Cô đang định nói thì nghe thấy Lâm Ý đang đứng bên cạnh Tần Ninh đột nhiên lẩm bẩm nói: "Tôi nói sai cái gì? Tần Ninh, sao cô lại giúp cô ta che đậy?"
Cô ấy nói với một giọng nhỏ, nhưng Kiều Niệm đủ gần để nghe thấy. Kiều Niệm sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Tần Ninh bên cạnh, nói như vậy ... cô ta sớm đã biết?
Tần Ninh để ý ánh mắt của cô và biết rằng cô đã nghe thấy, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, cô ta nhìn Kiều Niệm với một nụ cười lạnh lùng bên dưới vẻ mặt dịu dàng.
Thật không thể nào để con ngốc Kiều Niệm này thực sự tin rằng cô không phải là con gái của nhà họ Kiều chỉ với một vài lời nói.
Cô không muốn xua đuổi Kiều Niệm, cô chỉ muốn từ từ lấy lại tất cả những gì cô xứng đáng, thay vào đó, đẩy Kiều Niệm xuống bùn để trở thành lá cho cô.
Vào cái ngày mà tờ giấy không thể kìm được lửa, cô rất mong được nhìn thấy người chị gái kiêu hãnh này làm thế nào để ở lại trong ngôi nhà này.
Cô ta nhất định sẽ chột dạ, vừa tức giận vừa hoảng sợ, sợ mất đi tất thảy những gì mình đang có.
Khi đó, liệu Kiều Niệm có cúi đầu nhún nhường trước cô và cầu xin cô ở lại?
Tần Ninh nghĩ tới ngày này, tâm trạng lập tức tốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.