Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 23:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
01/11/2022
Kiều Hứa Thâm sắc mặt cũng đã trầm xuống: "Tần Ninh, cô..."
"Đủ rồi!"
Nhưng còn chưa kịp nói xong, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi, tay Tần Ninh vốn đang cầm Kiều Niệm đã bị hắt ra, Tần Ninh té xuống, làm đổi tháp bánh kem bên cạnh.
Kem trắng như tuyết rơi vãi khắp nơi.
Trong đám người cũng phát ra tiếng kinh hô, ở dưới con mắt mọi người, Kiều Niệm thẹn quá hóa giận hất ngã Tần Ninh, còn cực kỳ chán ghét nói: "Cô tránh xa tôi một chút!"
Cha Kiều tựa như không thể nhịn được nữa: "Nháo đủ chưa?"
Kiều mẫu cũng giật mình, kịp phản ứng, cùng Cha Kiều đỡ Tần Ninh đứng lên, sợ cô té đau, vẻ mặt quan tâm lo lắng.
"Con không sao." Giống như là sợ cha mẹ trách tội tới người đang chịu tổn thương là Kiều Niệm, Tần Ninh vội vàng giải thích, "Mẹ, là con không đứng vững, không liên quan đến chị."
Mẹ Kiều nghe thấy, không có tức giận, nhưng vẻ mặt lại phức tạp, giống như là áy náy vì con gái nuôi làm tổn thương Tần Ninh, hoặc đau khổ vì các cô không thể hoà hợp với nhau.
Kiều Niệm lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Ninh, biểu tình thương tâm suýt không giữ được, nhìn giống như là bị tiếng mắng của cha Kiều làm cho choáng váng.
Cô cũng không đẩy Tần Ninh, chẳng qua là hất tay cô ta ra mà thôi.
Tần Ninh lại còn biết giả vờ đáng thương?
Nữ chính này... Cũng thật tâm cơ.
Bất quá, điều này cũng phù hợp với yêu cầu của cốt truyện, nguyên chủ cũng gây ra không ít ồn ào trong bữa tiệc, cô nhân cơ hội quấy lên hòng thu về chán ghét, không cần tiếp tục làm yêu.
Cho nên, khi Tần Ninh nghĩ rằng Kiều Niệm, người không thể chịu thêm kích thích sẽ náo dữ dội, lại thấy Kiều Niệm chỉ đang khóc đỏ mắt, âm thanh khô khốc nói: "Tôi đẩy cô ta thì làm sao? Cô ta yếu ớt mỏng manh không thể đụng vào đúng không? Tốt, nếu các ngươi quan tâm cô ta đến vậy, vậy tôi đi là được."
Tần Ninh: "..."
Cô ta còn dám thừa nhận?
Cô nhìn vẻ mặt những người khác, nhưng lại phát hiện bọn họ chỉ sững sờ, cũng không vì Kiều Niệm tức giận hay vì lời nói ngôn cuồng của cô mà khó chịu, ghét bỏ.
Nhưng cô không biết là Kiều Niệm bình thường tuy hung hăng, ngạo mạn, nhưng cũng không có tật xấu gì lớn, chỉ là có chút cáu kỉnh, tự do tự tại, lại có chút yếu ớt, giống như một con mèo mỏng manh mềm mại thích làm dáng, so với những vị thiên kim thiếu gia nhà giàu khác tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, tự nhiên không khiến người khác cảm thấy khó chịu chỉ thấy đáng yêu, bất giác muốn dỗ dành cô, đừng nói là nhà họ Kiều, cho dù là bạn học, giáo viên hay các bậc tiền bối trong giới giải trí cũng muốn dỗ cô.
Khi nào bọn họ thấy cô bị mắng như vậy, giống như là nói nói lẫy vậy, rõ ràng là dáng vẻ giương nanh múa vuốt, lại làm người ta cảm thấy giây tiếp theo cô liền khóc, khiến mọi người không thể không xem lại có phải bản thân nói sai hay không.
Mẹ Kiều không khỏi trừng mắt với cha Kiều, Niệm Niệm nhất định không cố ý đẩy người, hắn lớn tiếng như vậy làm gì?
Vẻ mặt cha Kiều cũng có chút hối hận, chẳng qua là không thể kéo mặt nói xin lỗi.
Kiều Hứa Thâm thì càng khỏi phải nói, kẻ cuồng muội khống này trên mặt viết đầy hai chữ đau lòng, thiếu nước cùng cô khóc thô8.
Tần Ninh âm thầm nghiến răng, cô không ngờ Kiều Niệm không ngốc như cô nghĩ, còn biết chiêu lấy lùi làm tiến, làm bộ rời đi, người Kiều gia khẳng định nóng nảy, nơi nào nhớ tới việc trách cứ cô?
Nhưng khi cô nghĩ như vậy, lại thấy Kiều Niệm thật sự đẩy mọi người bỏ đi, người họ Kiều tất nhiên rốt rít tiến lên ngăn cản, ngay cả tân khách cũng vội vàng khuyên can, dỗ cô.
Tần Ninh âm thầm cười nhạt, giả bộ thật giống.
Kiều Niệm có chút choáng váng, không biết tại sao bọn họ lại ngăn cô lại, là cô gây rắc rối chưa đủ sao?
Bị Kiều Hứa Thâm cường ngạnh chặn lại, Kiều Niệm không nhịn được nhấn mạnh: "Em đẩy Tần Ninh, anh không tức giận?"
Kiều Hứa Thâm lạnh lùng nhìn Tần Ninh, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu trấn an cô: "Anh biết em đẩy cô ta, dù là em làm, cũng nhất định không phải lỗi của em."
Tần Ninh sắc mặt có chút khó coi, giống như Kiều Hứa Thâm đang chỉ trích cô vu hãm người khác.
Kiều Niệm: "..."
Đại ca cũng thật giỏi lôi kéo thù hận, quả nhiên giống trong sách, giai đoạn trước chính là một kẻ muội khống cấp độ cao nhất, em gái làm gì cũng đúng, sai cũng là đúng, dù sao mọi việc đã có anh chịu trách nhiệm.
Liệu anh sau này còn có thể hợp lại với vai chính không?
"Đủ rồi!"
Nhưng còn chưa kịp nói xong, liền nghe một tiếng kêu sợ hãi, tay Tần Ninh vốn đang cầm Kiều Niệm đã bị hắt ra, Tần Ninh té xuống, làm đổi tháp bánh kem bên cạnh.
Kem trắng như tuyết rơi vãi khắp nơi.
Trong đám người cũng phát ra tiếng kinh hô, ở dưới con mắt mọi người, Kiều Niệm thẹn quá hóa giận hất ngã Tần Ninh, còn cực kỳ chán ghét nói: "Cô tránh xa tôi một chút!"
Cha Kiều tựa như không thể nhịn được nữa: "Nháo đủ chưa?"
Kiều mẫu cũng giật mình, kịp phản ứng, cùng Cha Kiều đỡ Tần Ninh đứng lên, sợ cô té đau, vẻ mặt quan tâm lo lắng.
"Con không sao." Giống như là sợ cha mẹ trách tội tới người đang chịu tổn thương là Kiều Niệm, Tần Ninh vội vàng giải thích, "Mẹ, là con không đứng vững, không liên quan đến chị."
Mẹ Kiều nghe thấy, không có tức giận, nhưng vẻ mặt lại phức tạp, giống như là áy náy vì con gái nuôi làm tổn thương Tần Ninh, hoặc đau khổ vì các cô không thể hoà hợp với nhau.
Kiều Niệm lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Ninh, biểu tình thương tâm suýt không giữ được, nhìn giống như là bị tiếng mắng của cha Kiều làm cho choáng váng.
Cô cũng không đẩy Tần Ninh, chẳng qua là hất tay cô ta ra mà thôi.
Tần Ninh lại còn biết giả vờ đáng thương?
Nữ chính này... Cũng thật tâm cơ.
Bất quá, điều này cũng phù hợp với yêu cầu của cốt truyện, nguyên chủ cũng gây ra không ít ồn ào trong bữa tiệc, cô nhân cơ hội quấy lên hòng thu về chán ghét, không cần tiếp tục làm yêu.
Cho nên, khi Tần Ninh nghĩ rằng Kiều Niệm, người không thể chịu thêm kích thích sẽ náo dữ dội, lại thấy Kiều Niệm chỉ đang khóc đỏ mắt, âm thanh khô khốc nói: "Tôi đẩy cô ta thì làm sao? Cô ta yếu ớt mỏng manh không thể đụng vào đúng không? Tốt, nếu các ngươi quan tâm cô ta đến vậy, vậy tôi đi là được."
Tần Ninh: "..."
Cô ta còn dám thừa nhận?
Cô nhìn vẻ mặt những người khác, nhưng lại phát hiện bọn họ chỉ sững sờ, cũng không vì Kiều Niệm tức giận hay vì lời nói ngôn cuồng của cô mà khó chịu, ghét bỏ.
Nhưng cô không biết là Kiều Niệm bình thường tuy hung hăng, ngạo mạn, nhưng cũng không có tật xấu gì lớn, chỉ là có chút cáu kỉnh, tự do tự tại, lại có chút yếu ớt, giống như một con mèo mỏng manh mềm mại thích làm dáng, so với những vị thiên kim thiếu gia nhà giàu khác tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, tự nhiên không khiến người khác cảm thấy khó chịu chỉ thấy đáng yêu, bất giác muốn dỗ dành cô, đừng nói là nhà họ Kiều, cho dù là bạn học, giáo viên hay các bậc tiền bối trong giới giải trí cũng muốn dỗ cô.
Khi nào bọn họ thấy cô bị mắng như vậy, giống như là nói nói lẫy vậy, rõ ràng là dáng vẻ giương nanh múa vuốt, lại làm người ta cảm thấy giây tiếp theo cô liền khóc, khiến mọi người không thể không xem lại có phải bản thân nói sai hay không.
Mẹ Kiều không khỏi trừng mắt với cha Kiều, Niệm Niệm nhất định không cố ý đẩy người, hắn lớn tiếng như vậy làm gì?
Vẻ mặt cha Kiều cũng có chút hối hận, chẳng qua là không thể kéo mặt nói xin lỗi.
Kiều Hứa Thâm thì càng khỏi phải nói, kẻ cuồng muội khống này trên mặt viết đầy hai chữ đau lòng, thiếu nước cùng cô khóc thô8.
Tần Ninh âm thầm nghiến răng, cô không ngờ Kiều Niệm không ngốc như cô nghĩ, còn biết chiêu lấy lùi làm tiến, làm bộ rời đi, người Kiều gia khẳng định nóng nảy, nơi nào nhớ tới việc trách cứ cô?
Nhưng khi cô nghĩ như vậy, lại thấy Kiều Niệm thật sự đẩy mọi người bỏ đi, người họ Kiều tất nhiên rốt rít tiến lên ngăn cản, ngay cả tân khách cũng vội vàng khuyên can, dỗ cô.
Tần Ninh âm thầm cười nhạt, giả bộ thật giống.
Kiều Niệm có chút choáng váng, không biết tại sao bọn họ lại ngăn cô lại, là cô gây rắc rối chưa đủ sao?
Bị Kiều Hứa Thâm cường ngạnh chặn lại, Kiều Niệm không nhịn được nhấn mạnh: "Em đẩy Tần Ninh, anh không tức giận?"
Kiều Hứa Thâm lạnh lùng nhìn Tần Ninh, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu trấn an cô: "Anh biết em đẩy cô ta, dù là em làm, cũng nhất định không phải lỗi của em."
Tần Ninh sắc mặt có chút khó coi, giống như Kiều Hứa Thâm đang chỉ trích cô vu hãm người khác.
Kiều Niệm: "..."
Đại ca cũng thật giỏi lôi kéo thù hận, quả nhiên giống trong sách, giai đoạn trước chính là một kẻ muội khống cấp độ cao nhất, em gái làm gì cũng đúng, sai cũng là đúng, dù sao mọi việc đã có anh chịu trách nhiệm.
Liệu anh sau này còn có thể hợp lại với vai chính không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.