Xuyên Nhanh: Khi Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 2:
Thịnh Hạ Đích Tiểu Phiến
13/10/2022
Tất nhiên, trong lòng tuy vui mừng và phấn khích nhưng màn trình diễn của cô vẫn rất xuất sắc, cô sững sờ gần một phút, không có phản ứng nào, rồi nghi ngờ hỏi: "Không thể nào! Em cũng chưa từng nghe nói em có em gái? "
Kiều Hứa Thâm đôi mắt sắc có chút thâm thúy, nói: "Cha mẹ vừa mới phát hiện lúc trước là sinh đôi, có người ác ý lấy đi một đứa bé."
Kiều Niệm biết đây chỉ là để lừa cô, sợ cô sẽ đau lòng khi biết con gái thật và giả, lúc này Kiều gia vẫn muốn xử lý sự việc công bằng không hại ai, hy vọng rằng chị em họ có thể hòa thuận với nhau.
Nhưng điều này nhất định là không thể.
Kiều Niệm giả vờ tin tưởng, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tại sao lại là Tần Ninh? Có phải mọi người sai rồi không? Không thể nào là cô ấy!"
Và lý do cô bài xích Tần Ninh nhiều như vậy là bởi vì cô ấy bây giờ là một bông hoa rất nổi tiếng trong giới, Tần Ninh trông hơi giống với cô, ngay khi cô ra mắt, cô ta đã được gọi là tiểu Kiều Niệm.
Đương nhiên, cô không vui, muốn chèn ép Tần Ninh.
Nguyên nhân khiến danh tính của cô bị bại lộ là do lần này cô ngã xuống và mất máu quá nhiều, Kiều gia phát hiện ra nhóm máu của cô không đúng và bắt đầu điều tra sự thật năm đó.
Nhưng thật ra cô cũng khá khó hiểu, bao nhiêu năm nay vẫn chưa có ai phát hiện ra nhóm máu của cô không đúng sao?
Rõ ràng năm nào cũng có khám sức khỏe, nhưng người Kiều gia không ai phát hiện ra, Kiều Niệm chỉ có thể nghĩ rằng đây là cốt truyện lệch lạc.
Trong nguyên tác, Kiều Hứa Thâm, người luôn yêu thương em gái của mình, lần đầu tiên cũng nổi giận với cô ấy, vì chuyện con gái thật và giả, gia đình rối loạn, cô không hiểu chuyện náo loạn, còn thiên kim chân chính ủy khuất nhẫn nhịn chịu đựng.
So sánh này, hắn đương nhiên thất vọng với đứa em gái mình luôn yêu quý, từ đây dần dần sẽ trở thành một người anh chỉ biết bảo vệ em gái thật sự.
Mặc dù điểm cốt truyện này không quan trọng nhưng vẫn cần phải hoàn thành. Kiều Niệm diễn xuất bộ dáng ngang ngược vô lý, tức giận đến đôi mắt đều đỏ, phảng phất chính mình chịu ủy khuất, liền khóc cho hắn nhìn.
Cô đang đợi Kiều Hứa Thâm nổi giận với cô, khi Kiều Hứa Thâm nghe thấy những lời chất vấn của cô, đã cảm thấy cô có chút cáu kỉnh và cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ấy hơi giật mình, em gái hầu như không bao giờ khóc, trên đầu còn quấn một chiếc gạc trắng, trông có chút mong manh lại phải gồng lấy mạnh mẽ.
Kiều Hứa Thâm chỗ nào còn có thể nổi giận, trong nhà có thêm một người, cô còn ghét người này, không chấp nhận một thời gian là chuyện bình thường, có lẽ cô sợ bọn họ sẽ quan tâm đến người khác hơn là cô.
Vẻ mặt Kiều Hứa Thâm lại dịu đi, anh nhẹ nhàng xoa vào đầu cô, nói: "Vết thương của em còn chưa lành, đừng tức giận, nếu không thích cô ấy, em có thể không nói chuyện, coi như chị em họ hàng xa.
Nghe vậy, Kiều Niệm sửng sốt một chút, nhìn anh không có một chút biểu tình tức giận, cô có chút khó hiểu, vẻ mặt vẫn rất bất cần: “Vì cô ta cả nhà đều không đến bệnh viện thăm em, họ hàng xa này là gì? "
Nhìn thấy vẻ giận dỗi của cô như một đứa trẻ, Kiều Hứa Thâm nở một nụ cười ôn hòa, đôi mắt sâu thẳm, như thể cô chỉ muốn mọi người đi cùng mình, vì sợ họ bị người khác bắt mất, nên anh nói, "Anh đến ở đây, đều không rời đi, về phần ba mẹ…họ sẽ sớm đến gặp em, đừng lo lắng, cho dù anh có thêm em gái, cô ấy cũng sẽ không bằng vị trí của em trong lòng chúng ta. ”
Bạch Nguyệt Quang nghe những lời giống như phản diện của anh ta, hơi sững sờ, thấy anh ta vẫn muốn ở lại, lập tức nói: "Không cần anh ở đây. Mấy ngày nay anh không đều ở cùng em gái khác sao? Còn quan tâm đến tôi làm gì? "
Kiều Hứa Thâm tỏ vẻ bất lực: "Em thật sự không muốn anh ở đây?"
Kiều Niệm nói, "Em chỉ muốn ở một mình."
Vô nghĩa, nếu anh ta muốn ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến mạch truyện chính tiếp theo, cô vẫn đang chờ sự gặp gỡ của nam chính và nữ chính trong bệnh viện.
"Em có thể tự mình suy nghĩ, anh về công ty trước, buổi tối sẽ qua." Kiều Hứa Thâm đứng lên, "Đóa Đóa sẽ ở đây với em, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."
Đóa Đóa là trợ lý của cô, ngay khi nghe thấy lời của Kiều Hứa Thâm, cô đã nhanh chóng đứng dậy để tiễn anh và nói: "Đừng lo, anh Kiều , em sẽ chăm sóc chị Kiều Niệm thật tốt."
Kiều Hứa Thâm gật đầu, bước ra ngoài và nói, "Vậy làm phiền em."
Sau khi Kiều Hứa Thâm bị đuổi ra ngoài, Đóa Đóa trở lại phòng với da đầu tê dại, sợ Kiều Niệm mất bình tĩnh, cô cũng đã nghe chuyện vừa rồi, Kiều Niệm tính cách bá đạo làm sao chấp nhận chia sẻ tỉnh thương với người khác!
Nhưng sau khi cô đi vào, cô thấy Kiều Niệm đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chơi game, trên mặt cô không có một tia tức giận, như thể cuộc nói chuyện giữa cô và Kiều Hứa Thâm chưa từng có.
Đóa Đóa không hề thả lỏng mà càng thêm căng thẳng, tự hỏi không biết có phải cô đang kiềm chế không, lúc này, cô nghe thấy tiếng Kiều Niệm gọi mình mà không ngẩng đầu lên được.
Trái tim Đóa Đóa run lên: "Sao, sao vậy? Chị Kiều Niệm?"
Cô cho rằng Kiều Niệm sắp biến thành quỷ, nhưng không ngờ, cô nghe thấy cô ấy nói với giọng điệu thoải mái, "Em đi ra cửa, khi nào Lục Trầm đến báo cho chị biết."
Đóa Đóa: "... Được, được."
Cô chợt nhận ra, đúng vậy, Lục tổng lúc này cũng nên đến đưa cơm tự tay anh ta làm, như là một người bạn trai tốt.
Nhưng Kiều Niệm hoàn toàn không có ý đó với anh, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Lục Tổng thích cô ấy, nhưng Kiều Niệm hoàn toàn coi Lục tổng là chân sai vặt. Khi vui thì cô hướng anh tươi cười, khi không vui, cô hướng anh trút giận.
Lục tổng vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn có vẻ thích thú với nó.
Lần này... còn định dùng Lục tổng làm chỗ hả giận sao?
Đóa Đóa không khỏi cảm thông với Lục tổng, tại sao Lục tổng lại thích đến gặp Kiều Niệm để tìm tai vạ vào mình.
Kiều Hứa Thâm đôi mắt sắc có chút thâm thúy, nói: "Cha mẹ vừa mới phát hiện lúc trước là sinh đôi, có người ác ý lấy đi một đứa bé."
Kiều Niệm biết đây chỉ là để lừa cô, sợ cô sẽ đau lòng khi biết con gái thật và giả, lúc này Kiều gia vẫn muốn xử lý sự việc công bằng không hại ai, hy vọng rằng chị em họ có thể hòa thuận với nhau.
Nhưng điều này nhất định là không thể.
Kiều Niệm giả vờ tin tưởng, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: "Vậy thì tại sao lại là Tần Ninh? Có phải mọi người sai rồi không? Không thể nào là cô ấy!"
Và lý do cô bài xích Tần Ninh nhiều như vậy là bởi vì cô ấy bây giờ là một bông hoa rất nổi tiếng trong giới, Tần Ninh trông hơi giống với cô, ngay khi cô ra mắt, cô ta đã được gọi là tiểu Kiều Niệm.
Đương nhiên, cô không vui, muốn chèn ép Tần Ninh.
Nguyên nhân khiến danh tính của cô bị bại lộ là do lần này cô ngã xuống và mất máu quá nhiều, Kiều gia phát hiện ra nhóm máu của cô không đúng và bắt đầu điều tra sự thật năm đó.
Nhưng thật ra cô cũng khá khó hiểu, bao nhiêu năm nay vẫn chưa có ai phát hiện ra nhóm máu của cô không đúng sao?
Rõ ràng năm nào cũng có khám sức khỏe, nhưng người Kiều gia không ai phát hiện ra, Kiều Niệm chỉ có thể nghĩ rằng đây là cốt truyện lệch lạc.
Trong nguyên tác, Kiều Hứa Thâm, người luôn yêu thương em gái của mình, lần đầu tiên cũng nổi giận với cô ấy, vì chuyện con gái thật và giả, gia đình rối loạn, cô không hiểu chuyện náo loạn, còn thiên kim chân chính ủy khuất nhẫn nhịn chịu đựng.
So sánh này, hắn đương nhiên thất vọng với đứa em gái mình luôn yêu quý, từ đây dần dần sẽ trở thành một người anh chỉ biết bảo vệ em gái thật sự.
Mặc dù điểm cốt truyện này không quan trọng nhưng vẫn cần phải hoàn thành. Kiều Niệm diễn xuất bộ dáng ngang ngược vô lý, tức giận đến đôi mắt đều đỏ, phảng phất chính mình chịu ủy khuất, liền khóc cho hắn nhìn.
Cô đang đợi Kiều Hứa Thâm nổi giận với cô, khi Kiều Hứa Thâm nghe thấy những lời chất vấn của cô, đã cảm thấy cô có chút cáu kỉnh và cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ấy hơi giật mình, em gái hầu như không bao giờ khóc, trên đầu còn quấn một chiếc gạc trắng, trông có chút mong manh lại phải gồng lấy mạnh mẽ.
Kiều Hứa Thâm chỗ nào còn có thể nổi giận, trong nhà có thêm một người, cô còn ghét người này, không chấp nhận một thời gian là chuyện bình thường, có lẽ cô sợ bọn họ sẽ quan tâm đến người khác hơn là cô.
Vẻ mặt Kiều Hứa Thâm lại dịu đi, anh nhẹ nhàng xoa vào đầu cô, nói: "Vết thương của em còn chưa lành, đừng tức giận, nếu không thích cô ấy, em có thể không nói chuyện, coi như chị em họ hàng xa.
Nghe vậy, Kiều Niệm sửng sốt một chút, nhìn anh không có một chút biểu tình tức giận, cô có chút khó hiểu, vẻ mặt vẫn rất bất cần: “Vì cô ta cả nhà đều không đến bệnh viện thăm em, họ hàng xa này là gì? "
Nhìn thấy vẻ giận dỗi của cô như một đứa trẻ, Kiều Hứa Thâm nở một nụ cười ôn hòa, đôi mắt sâu thẳm, như thể cô chỉ muốn mọi người đi cùng mình, vì sợ họ bị người khác bắt mất, nên anh nói, "Anh đến ở đây, đều không rời đi, về phần ba mẹ…họ sẽ sớm đến gặp em, đừng lo lắng, cho dù anh có thêm em gái, cô ấy cũng sẽ không bằng vị trí của em trong lòng chúng ta. ”
Bạch Nguyệt Quang nghe những lời giống như phản diện của anh ta, hơi sững sờ, thấy anh ta vẫn muốn ở lại, lập tức nói: "Không cần anh ở đây. Mấy ngày nay anh không đều ở cùng em gái khác sao? Còn quan tâm đến tôi làm gì? "
Kiều Hứa Thâm tỏ vẻ bất lực: "Em thật sự không muốn anh ở đây?"
Kiều Niệm nói, "Em chỉ muốn ở một mình."
Vô nghĩa, nếu anh ta muốn ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến mạch truyện chính tiếp theo, cô vẫn đang chờ sự gặp gỡ của nam chính và nữ chính trong bệnh viện.
"Em có thể tự mình suy nghĩ, anh về công ty trước, buổi tối sẽ qua." Kiều Hứa Thâm đứng lên, "Đóa Đóa sẽ ở đây với em, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh."
Đóa Đóa là trợ lý của cô, ngay khi nghe thấy lời của Kiều Hứa Thâm, cô đã nhanh chóng đứng dậy để tiễn anh và nói: "Đừng lo, anh Kiều , em sẽ chăm sóc chị Kiều Niệm thật tốt."
Kiều Hứa Thâm gật đầu, bước ra ngoài và nói, "Vậy làm phiền em."
Sau khi Kiều Hứa Thâm bị đuổi ra ngoài, Đóa Đóa trở lại phòng với da đầu tê dại, sợ Kiều Niệm mất bình tĩnh, cô cũng đã nghe chuyện vừa rồi, Kiều Niệm tính cách bá đạo làm sao chấp nhận chia sẻ tỉnh thương với người khác!
Nhưng sau khi cô đi vào, cô thấy Kiều Niệm đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chơi game, trên mặt cô không có một tia tức giận, như thể cuộc nói chuyện giữa cô và Kiều Hứa Thâm chưa từng có.
Đóa Đóa không hề thả lỏng mà càng thêm căng thẳng, tự hỏi không biết có phải cô đang kiềm chế không, lúc này, cô nghe thấy tiếng Kiều Niệm gọi mình mà không ngẩng đầu lên được.
Trái tim Đóa Đóa run lên: "Sao, sao vậy? Chị Kiều Niệm?"
Cô cho rằng Kiều Niệm sắp biến thành quỷ, nhưng không ngờ, cô nghe thấy cô ấy nói với giọng điệu thoải mái, "Em đi ra cửa, khi nào Lục Trầm đến báo cho chị biết."
Đóa Đóa: "... Được, được."
Cô chợt nhận ra, đúng vậy, Lục tổng lúc này cũng nên đến đưa cơm tự tay anh ta làm, như là một người bạn trai tốt.
Nhưng Kiều Niệm hoàn toàn không có ý đó với anh, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Lục Tổng thích cô ấy, nhưng Kiều Niệm hoàn toàn coi Lục tổng là chân sai vặt. Khi vui thì cô hướng anh tươi cười, khi không vui, cô hướng anh trút giận.
Lục tổng vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn có vẻ thích thú với nó.
Lần này... còn định dùng Lục tổng làm chỗ hả giận sao?
Đóa Đóa không khỏi cảm thông với Lục tổng, tại sao Lục tổng lại thích đến gặp Kiều Niệm để tìm tai vạ vào mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.