Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng

Chương 22: Cậu Em Trai Giả Vờ Trong Sáng 22 (Xong)

Công Tử Vĩnh An

10/08/2024

Giang Khởi Vân nghĩ chắc là bản thân đã phát điên rồi, nếu không thì sao giữa ban ngày ban mặt lại có thể nhìn thấy người trong mộng kia chứ?

Cô gái ấy khoác trên mình một chiếc váy dài trắng như tuyết, khuôn mặt rạng rỡ cười nói với nhân viên cửa hàng. Những đường nét thanh tú của cô phản chiếu qua lớp kính sạch không tì vết, ánh đèn nhỏ nhoi nhuộm lên nét đẹp mơ hồ, tao nhã.

Cậu không dám chớp mắt, sợ sẽ làm kinh động đến giấc mơ ngắn ngủi này.

Ngay lúc đó, đèn xanh bật sáng.

Chiếc Lincoln lướt nhanh qua tiệm bánh.

"Dừng xe! Dừng xe! Khốn nạn! Mẹ kiếp, tôi đã bảo dừng xe cơ mà!" Người đàn ông gào lên, chân đạp mạnh vào ghế phụ, khiến đám thuộc hạ hoảng sợ không thôi.

"Boss? Cuộc họp sắp tới…"

Tiếng gọi phía sau lưng dần mơ hồ theo cơn gió, Giang Khởi Vân chống tay nhảy qua rào chắn, chạy thục mạng trở về. Vì dùng lực quá mạnh, tay cậu nổi đầy gân xanh dữ tợn.

Các phương tiện qua lại bị hành động của cậu thu hút, ai nấy đều ngoái đầu lại nhìn.

Thế nhưng…

Cậu vẫn chậm một bước.

"Ồ? Anh nói cô gái đó sao? Cô ấy đi lâu rồi."

Nhân viên cửa hàng tò mò quan sát người đàn ông trước mặt. Tóc đen mắt đen, vẻ đẹp đầy bí ẩn của phương Đông pha chút tà mị. Từ trang phục đến ngoại hình, vóc dáng, tất cả đều hoàn hảo, đúng chuẩn một con rùa vàng.

Không ít nữ khách hàng vô thức khoe khoang phong tình của mình.

Đôi mắt to tròn của nữ nhân viên cửa hàng khẽ chớp, cất giọng thanh thoát: "Thưa anh, anh và quý cô đó có quan hệ gì thế?"

Nếu còn độc thân, chi bằng nhân dịp này xin số điện thoại của người đàn ông này.

Nếu là gặp lại người yêu cũ thì càng tuyệt hơn, cô ta có thể "thừa cơ nước đục thả câu", chinh phục người đàn ông này.

"Không tiện trả lời."

Người đàn ông lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay người bước đi.

"Gì chứ, không nói thì thôi, hung dữ làm gì!" Cô nhân viên bất mãn lẩm bẩm.

Ánh nắng giữa trưa vô cùng chói chang, con đường nhựa như muốn bị nung chảy, hơi nóng hầm hập khiến đầu óc người ta choáng váng.

Giang Khởi Vân chạy khắp các khu phố gần đó, nhưng không tìm thấy ai giống cô cả.

Cậu chống tay lên đầu gối thở dốc, tìm một chiếc ghế đá để ngồi, không làm gì cả, chỉ chăm chú dõi theo những người đi ngang qua.

Sau đó, cậu mệt đến kiệt sức, không tự giác chìm vào giấc ngủ.

"Anh ơi, anh ơi! Mau dậy đi!"

Ai đó lay lay người cậu.

Giang Khởi Vân khó chịu mở mắt, một cô bé mặc váy hồng chấm bi đang nhút nhát nhìn cậu. Thấy cậu nhíu mày tỏ vẻ dữ dằn, cô bé lập tức trốn sau lưng người khác, nhỏ giọng nói: "Tại, có một chú cứ nhìn chằm chằm vào anh đấy."

Cô bé nói gì Giang Khởi Vân nghe không rõ, cậu chỉ ngơ ngác ngẩng mặt lên.



Dưới bóng cây loang lổ, ánh nắng rực rỡ, như ảo ảnh trong giấc mơ.

Tà váy khẽ đong đưa trong cơn gió nhẹ.

Người phụ nữ xinh đẹp chỉnh lại lọn tóc bên tai, dịu dàng mỉm cười với cậu.

Bóng dáng trong ký ức dần dần trùng khớp.

Đôi môi cậu run rẩy, cả người cũng phát run, rõ ràng là người ở ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới. Đáng lẽ cậu phải điên cuồng chạy đến, dùng hết sức lực để hôn cô, nói với cô rằng, em nhớ chị đến nhường nào, đừng rời xa em nữa, được không?

Thế nhưng, khi cảnh tượng từng mơ tưởng hàng ngàn lần thật sự diễn ra, cậu lại không thể thốt nên lời.

Cậu mơ hồ nhớ lại cảnh quay về nhà họ Giang ngày ấy.

Bạn trai cô đọc bài thơ "Khi Đôi Ta Chia Tay" của Byron.

"Nếu nhiều năm sau, năm sau

Khi đôi ta gặp lại

Biết nói gì em nhỉ

Ngoài…

Im lặng và lệ đau?"

Em nên mở lời thế nào, mới có thể thân thiện và thỏa đáng được bắt tay chị đây?

Em lại nên dùng bao nhiêu sức để chôn giấu những cảm xúc cuồng nhiệt, cố chấp, điên rồ, tuyệt vọng của mình, để có thể nói chuyện với chị như một người bình thường, nhẹ nhàng kể về những năm tháng đã qua?

Chị… sống có tốt không? Không có em, chị sống rất tốt đúng chứ?

Ánh mắt người đối diện lộ vẻ nghi hoặc, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng vẫy trước mặt cậu: "Chào anh, anh ơi! Anh không sao chứ?"

Ngón tay thon dài trắng nõn đeo một chiếc nhẫn kim cương.

Giang Khởi Vân nhìn cô bé trốn sau lưng Lâm Lang, bàn tay nhỏ mũm mĩm níu lấy váy của mẹ, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu.

Xem ra cô sống rất tốt.

Không có cậu, mọi thứ đều rất tốt.

"Cảm ơn, tôi không sao." Cậu cố nặn ra một nụ cười khách sáo, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ quan sát từng biểu cảm của cô.

"Vậy thì tốt rồi…"

Cô mỉm cười, ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa? Anh cho tôi cảm giác rất quen thuộc."

Ngực Giang Khởi Vân đột nhiên dâng lên một cơn xao động.

Cô… vẫn còn nhớ cậu sao?

Thế là đủ rồi.

"Thực ra, hôm nay chúng ta mới gặp lần đầu tiên thôi, thưa quý cô xinh đẹp, rất hân hạnh được gặp em." Cậu cố nén đau đớn, giả vờ bình tĩnh đưa tay ra: "Nếu không có con gái em nhắc nhở, có lẽ hôm nay tôi đã phải đi bộ về công ty mà không một xu dính túi rồi, tất cả nhờ có mẹ con em đấy."



"Chỉ là việc nhỏ thôi mà, giúp được anh tôi rất vui."

Cô cũng giơ tay lên, chuẩn bị đáp lễ.

Đối phương lại phản ứng mạnh hơn, chân dài sải một bước đột nhiên tiến sát lại, nắm lấy tay cô, thật chặt, không để một khe hở nào.

Sau mười năm, cậu lại một lần nữa chạm vào người mà cậu tưởng như không thể với tới.

Người phụ nữ giật mình, đôi mắt đen láy như đá quý lộ rõ vẻ hoảng hốt và bất an.

May mà cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từ từ buông tay ra.

Tay từ lòng bàn tay trượt xuống đầu ngón, khẽ run rẩy, rời xa, không còn chút ấm áp.

"Vậy thì, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước."

"Mau chào tạm biệt anh đi nào." Lâm Lang âu yếm xoa đầu cô bé.

"Anh ơi, tạm biệt anh nhé!"

Cô bé cười rộ lên để lộ má lúm đồng tiền nhợt nhạt, giống hệt như cô, ngây thơ và lương thiện.

Giang Khởi Vân đứng dưới gốc cây, thẫn thờ tiễn hai mẹ con họ đi.

Có lẽ họ… sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Rõ ràng là người cậu yêu nhất, nhưng cậu lại không thể đến gần cô.

Nghĩ đến điều đó, ngực cậu đau đớn không kiềm nén được, cậu đưa tay lên che mắt, để mặc những giọt nước mắt lăn dài bên má.

Tiếng khóc nghẹn ngào từ xa vọng lại, nghe thật xé lòng.

Cô bé ngoái đầu lại nhìn, lo lắng kéo tay áo Lâm Lang.

"Chị ơi, hình như anh kia đang khóc."

"Sao anh ấy lại khóc nhỉ?"

Lâm Lang thu lại ánh nhìn, khẽ cười đáp:"Chị không quen anh ấy, không biết tại sao anh ấy lại khóc nữa. Thôi nào, mẹ em đến đón em rồi, mau về nhà thôi."

Cô bé nhảy chân sáo lao vào vòng tay của một người phụ nữ trung niên, nũng nịu nói: "Mẹ ơi, cuối cùng con cũng tìm được mẹ rồi!"

Người phụ nữ trung niên ôm cô bé hết hôn lại ôm, dáng vẻ như sống sót sau tai nạn: "Là lỗi của mẹ, mẹ không nên để con đợi một mình! Bảo bối, bảo bối yêu dấu của mẹ, cảm ơn trời đất, cũng may con không xảy ra chuyện gì!" Cô ấy vội vàng nói lời cảm ơn với Lâm Lang, cũng móc tiền ra muốn trả thù lao, Lâm Lang ngăn cản cô ấy, cười xua tay rời đi.

Khi đi ngang qua hồ ước nguyện, từng đôi tình nhân đứng kề bên nhau, nói lên lời thề lãng mạn, sông cạn đá mòn.

Lâm Lang gỡ nhẫn xuống, tựa như ném đồng xu, ngón cái nhẹ nhàng vừa nhấc, chiếc nhẫn kia xoay tròn trên không trung, như một ánh sao băng rơi xuống phía chân trời, với một vòng cung đẹp mắt rơi vào trong hồ nước phía sau.

Cô nghe thấy một tiếng "đinh" nhẹ nhàng.

Khoé miệng Lâm Lang khẽ nhếch.

Đứa quỷ nhỏ đó, còn dễ lừa hơn cô tưởng.

Cậu cho rằng người mình yêu là thiên thần, vậy nên, tự chịu diệt vong cũng đáng đời thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook