Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 43: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 21
Công Tử Vĩnh An
11/08/2024
Tạ Diêu Hoa hầu như thức trắng cả đêm, ngồi bên giường bệnh trông chừng Lâm Lang.
Trời dần sáng, đôi mắt cậu đã mỏi mệt không chịu nổi nữa, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm nhận có một bàn tay mảnh mai đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình.
Cậu lơ mơ nghĩ, có lẽ đây là bàn tay của một cô gái, mềm mại, không có chút xương, móng tay tròn trịa, thoang thoảng mùi hoa sơn chi.
Không, không đúng!
Tạ Diêu Hoa giật mình tỉnh dậy.
Cậu nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay đó.
Cô gái hoảng sợ, đôi mắt trong veo như hạnh nhân ngơ ngác nhìn cậu, tựa như tờ giấy trắng tinh mềm mại.
"Cậu gặp ác mộng sao?"
Cô đưa tay rút một tờ giấy từ trên tủ, lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu.
Tạ Diêu Hoa chăm chú nhìn cô.
"Chị biết em là ai không?" Cậu khẽ hỏi.
Đối phương ngơ ngác nhìn cậu, dường như đang cố nhớ lại.
"Cậu là... ai?"
Dần dần, cô chìm vào cơn đau, đôi môi vốn đã không còn chút sắc đỏ giờ lại bị cắn đến rỉ máu.
Tạ Diêu Hoa vội vàng ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: "Không nhớ ra cũng không sao, có em ở đây, em nhớ tất cả về chị, sau này sẽ kể từng chuyện một cho chị nghe."
Lâm Lang bám chặt vào bờ vai rộng của cậu, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy... cậu là ai? Chúng ta quen nhau đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Tạ Diêu Hoa mặt không đổi sắc.
"Em là bạn trai của chị."
Chà, thằng nhóc sói con này cũng khôn ngoan phết nhỉ.
Nhân lúc cô mất trí nhớ mà định thừa nước đục thả câu sao?
"Nhưng mà, nhìn cậu giống em trai tôi hơn đấy." Lâm Lang do dự nói, vậy càng không để cậu dễ dàng đạt được mục đích
"À, trông mặt em có hơi non thật, giống học sinh cấp ba, trước đây chị cũng nói vậy." Tạ Diêu Hoa rót cho cô một cốc nước ấm.
Cậu tiếp tục mỉm cười: "Vì chị thích tình yêu chị em."
"Phụt…"
Lâm Lang phun nước thẳng vào mặt cậu.
Có phải người này bị hỏng rồi không?
Cậu bé ngây thơ thuần khiết xưa kia đâu rồi?
"Xin lỗi, xin lỗi!" Cô gái vội vàng lau nước trên mặt cậu.
Tạ Diêu Hoa nghiêm túc nói: "Không sao, cái này bình thường mà, ngày nào chị không bắt nạt em là không ngủ ngon được."
Lâm Lang: "..."
"Tôi cứ cảm thấy cậu đang lừa tôi." Cô nghiêm túc nói.
Quả nhiên, dù có mất trí nhớ, cô cũng không dễ bị lừa như vậy.
Tạ Diêu Hoa đã dự đoán trước tình huống này, nên không hề hoảng loạn.
Cậu đưa tay chạm vào chiếc hoa tai bằng đá quý bên tai cô, sắc đỏ rượu vang phản chiếu trong đôi mắt cậu, quyến rũ đến mức lạ thường.
"Đôi hoa tai này được em mua cho chị hôm trước, trên đó có khắc chữ viết tắt của tên chị và tên em, hóa đơn vẫn còn ở chỗ em. Chị nói xem, nếu không phải bạn trai, ai lại sẵn sàng mua cho chị một món đồ đắt giá như thế? Coi tiền như rác sao?"
Lâm Lang ngoài mặt bị thuyết phục, nhưng trong lòng lại khẽ cười.
Cậu bạn Tạ à, cậu làm vậy là đổi trắng thay đen đó nha!
Nhưng ngay cả cô cũng không ngờ rằng, đôi hoa tai nhỏ bé này lại mang ý nghĩa sâu sắc đến vậy.
Có vẻ như cậu đã dòm ngó cô từ lâu rồi.
Nếu Phó Hi biết mình tự tay đưa một con sói vào bên cạnh người yêu, có lẽ sẽ hối hận đến mức ruột gan xoắn hết lại mất.
Chà, cô càng ngày càng mong cốt truyện tan vỡ rồi.
Bác sĩ phụ trách bước vào, là một người đàn ông trung niên thân thiện. Tạ Diêu Hoa trình bày tình hình, ông có phần ngạc nhiên nhìn "bệnh nhân" vài lần.
Dưới diễn xuất tài tình của Lâm Lang, chứng "mất trí nhớ có chọn lọc" nhanh chóng được các bác sĩ công nhận.
"Cậu định đi đâu đấy?"
Thấy "bạn trai" Tạ Diêu Hoa định rời đi, Lâm Lang tỏ ra lo lắng.
Vẻ mặt bất an, lại có chút sợ hãi, cô giữ chặt lấy vạt áo cậu.
"Nghe lời, chị đã không ăn gì suốt một ngày rồi, em xuống lầu mua đồ ăn, nấu chút cháo để chị ấm bụng." Tạ Diêu Hoa nhanh chóng nhập vai bạn trai, dịu dàng hôn lên trán cô: "Nếu chị sợ thì cứ ngủ một lát đi, khi chị tỉnh dậy, em sẽ trở lại thôi."
"Vậy cậu nhanh lên đấy, tôi chỉ cho cậu mười phút thôi." Cô lưu luyến nói.
"Vâng." Tạ Diêu Hoa yêu chiều vuốt nhẹ má cô, dịu dàng mỉm cười, giống như đang đối diện với người vợ xinh đẹp, có phần tùy hứng mà cậu hết mực yêu thương.
Lúc này, Tạ Diêu Hoa lại bất ngờ thể hiện mặt trưởng thành và điềm tĩnh của một người đàn ông.
Dù sao thì nhân vật cậu em trai tâm lý, cậu đã diễn chán rồi.
Lừa gạt một người không biết gì, quả là hành vi đê tiện, nhưng cậu không quan tâm, đạt được mục đích quan trọng hơn.
Chờ đến khi gạo nấu thành cơm, có gia đình và con cái, cô có khôi phục trí nhớ thì cũng không thể cắt đứt mối tình này.
Đến lúc đó cậu sẽ giả vờ đáng thương, dùng vài chiêu khổ nhục kế, nhờ bọn trẻ cầu xin giúp, cô còn có thể kiên quyết được sao? Một khi phụ nữ do dự, họ sẽ mềm lòng, mà một khi mềm lòng...
Tạ Diêu Hoa khẽ mỉm cười.
Cô sẽ mãi mãi là vợ Tạ của cậu thôi.
Cậu đóng cửa phòng, mẹ Phó xách một đống đồ đi tới, sau lưng còn có mấy nam sinh, chuyên môn đến thăm bệnh.
"Con dâu của tôi sao rồi?"
"Chị dâu không sao chứ?"
Tạ Diêu Hoa nhận lấy túi từ tay mẹ Phó, do dự một lát, rồi đau buồn nói: "Chắc là chịu đựng cú sốc lớn nên giờ chị ấy bị mất trí nhớ tạm thời, coi cháu là bạn trai của chị ấy. Trước mặt chị ấy, mọi người đừng nhắc đến đại ca nhé, tránh làm chị ấy thêm bất ổn."
Mẹ Phó kinh ngạc: "Mất trí nhớ? Sao lại thế được?"
Bà định nói việc cậu "giả làm" bạn trai của Lâm Lang có ổn không, nhưng có vẻ cậu trai đang vui vẻ kia không để ý cho lắm.
"Từ tối qua đến giờ, đại ca vẫn tắt máy, chắc là bận rộn gì đó."
Thế nên bận đến mức không biết bạn gái mình gặp chuyện sao?
Mẹ Phó hiểu rõ hàm ý sâu xa trong lời của Tạ Diêu Hoa, lập tức im lặng.
Khi mẹ Phó đến thăm Lâm Lang, bà đa phần là dùng thân phận "mẹ của cấp trên", rõ ràng mối quan hệ này không bằng "bạn trai" Tạ Diêu Hoa, Lâm Lang đối với bà rất thân thiện nhưng cũng khá khách sáo, xa cách.
Bà thật sự có chút lo lắng, nếu Lâm Lang mãi không nhớ lại thì phải làm sao?
Nhưng nếu cô nhớ lại, đó cũng là những ký ức đau buồn, chắc chắn ấn tượng về con trai bà cũng sẽ không tốt! Bà không khỏi trách móc Phó Hi, cái buổi gặp mặt đó thật sự quan trọng đến thế sao? Cẩn thận không lại để vợ bị cướp mất, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc!
Phó Hi hoàn toàn không biết rằng người anh em của mình đang âm thầm đào góc tường nhà mình, sau buổi gặp mặt, mọi người ồn ào muốn tổ chức một chuyến du lịch xa hoa trên biển suốt bảy ngày, là bang chủ của hiệp hội, anh không thể từ chối.
Điện thoại của anh bị Dương Lộ làm hỏng, anh đành nhờ cô ta thông báo cho công ty rằng mình sẽ nghỉ vài ngày, cũng bảo Lâm Lang đừng lo lắng.
Nhưng ai ngờ rằng, Dương Lộ miệng thì đồng ý hay lắm, nhưng chẳng hề nhắn một câu nào.
Thế là một hiểu lầm xinh đẹp ra đời.
Trời dần sáng, đôi mắt cậu đã mỏi mệt không chịu nổi nữa, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm nhận có một bàn tay mảnh mai đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình.
Cậu lơ mơ nghĩ, có lẽ đây là bàn tay của một cô gái, mềm mại, không có chút xương, móng tay tròn trịa, thoang thoảng mùi hoa sơn chi.
Không, không đúng!
Tạ Diêu Hoa giật mình tỉnh dậy.
Cậu nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay đó.
Cô gái hoảng sợ, đôi mắt trong veo như hạnh nhân ngơ ngác nhìn cậu, tựa như tờ giấy trắng tinh mềm mại.
"Cậu gặp ác mộng sao?"
Cô đưa tay rút một tờ giấy từ trên tủ, lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu.
Tạ Diêu Hoa chăm chú nhìn cô.
"Chị biết em là ai không?" Cậu khẽ hỏi.
Đối phương ngơ ngác nhìn cậu, dường như đang cố nhớ lại.
"Cậu là... ai?"
Dần dần, cô chìm vào cơn đau, đôi môi vốn đã không còn chút sắc đỏ giờ lại bị cắn đến rỉ máu.
Tạ Diêu Hoa vội vàng ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: "Không nhớ ra cũng không sao, có em ở đây, em nhớ tất cả về chị, sau này sẽ kể từng chuyện một cho chị nghe."
Lâm Lang bám chặt vào bờ vai rộng của cậu, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy... cậu là ai? Chúng ta quen nhau đúng không?"
"Đương nhiên rồi."
Tạ Diêu Hoa mặt không đổi sắc.
"Em là bạn trai của chị."
Chà, thằng nhóc sói con này cũng khôn ngoan phết nhỉ.
Nhân lúc cô mất trí nhớ mà định thừa nước đục thả câu sao?
"Nhưng mà, nhìn cậu giống em trai tôi hơn đấy." Lâm Lang do dự nói, vậy càng không để cậu dễ dàng đạt được mục đích
"À, trông mặt em có hơi non thật, giống học sinh cấp ba, trước đây chị cũng nói vậy." Tạ Diêu Hoa rót cho cô một cốc nước ấm.
Cậu tiếp tục mỉm cười: "Vì chị thích tình yêu chị em."
"Phụt…"
Lâm Lang phun nước thẳng vào mặt cậu.
Có phải người này bị hỏng rồi không?
Cậu bé ngây thơ thuần khiết xưa kia đâu rồi?
"Xin lỗi, xin lỗi!" Cô gái vội vàng lau nước trên mặt cậu.
Tạ Diêu Hoa nghiêm túc nói: "Không sao, cái này bình thường mà, ngày nào chị không bắt nạt em là không ngủ ngon được."
Lâm Lang: "..."
"Tôi cứ cảm thấy cậu đang lừa tôi." Cô nghiêm túc nói.
Quả nhiên, dù có mất trí nhớ, cô cũng không dễ bị lừa như vậy.
Tạ Diêu Hoa đã dự đoán trước tình huống này, nên không hề hoảng loạn.
Cậu đưa tay chạm vào chiếc hoa tai bằng đá quý bên tai cô, sắc đỏ rượu vang phản chiếu trong đôi mắt cậu, quyến rũ đến mức lạ thường.
"Đôi hoa tai này được em mua cho chị hôm trước, trên đó có khắc chữ viết tắt của tên chị và tên em, hóa đơn vẫn còn ở chỗ em. Chị nói xem, nếu không phải bạn trai, ai lại sẵn sàng mua cho chị một món đồ đắt giá như thế? Coi tiền như rác sao?"
Lâm Lang ngoài mặt bị thuyết phục, nhưng trong lòng lại khẽ cười.
Cậu bạn Tạ à, cậu làm vậy là đổi trắng thay đen đó nha!
Nhưng ngay cả cô cũng không ngờ rằng, đôi hoa tai nhỏ bé này lại mang ý nghĩa sâu sắc đến vậy.
Có vẻ như cậu đã dòm ngó cô từ lâu rồi.
Nếu Phó Hi biết mình tự tay đưa một con sói vào bên cạnh người yêu, có lẽ sẽ hối hận đến mức ruột gan xoắn hết lại mất.
Chà, cô càng ngày càng mong cốt truyện tan vỡ rồi.
Bác sĩ phụ trách bước vào, là một người đàn ông trung niên thân thiện. Tạ Diêu Hoa trình bày tình hình, ông có phần ngạc nhiên nhìn "bệnh nhân" vài lần.
Dưới diễn xuất tài tình của Lâm Lang, chứng "mất trí nhớ có chọn lọc" nhanh chóng được các bác sĩ công nhận.
"Cậu định đi đâu đấy?"
Thấy "bạn trai" Tạ Diêu Hoa định rời đi, Lâm Lang tỏ ra lo lắng.
Vẻ mặt bất an, lại có chút sợ hãi, cô giữ chặt lấy vạt áo cậu.
"Nghe lời, chị đã không ăn gì suốt một ngày rồi, em xuống lầu mua đồ ăn, nấu chút cháo để chị ấm bụng." Tạ Diêu Hoa nhanh chóng nhập vai bạn trai, dịu dàng hôn lên trán cô: "Nếu chị sợ thì cứ ngủ một lát đi, khi chị tỉnh dậy, em sẽ trở lại thôi."
"Vậy cậu nhanh lên đấy, tôi chỉ cho cậu mười phút thôi." Cô lưu luyến nói.
"Vâng." Tạ Diêu Hoa yêu chiều vuốt nhẹ má cô, dịu dàng mỉm cười, giống như đang đối diện với người vợ xinh đẹp, có phần tùy hứng mà cậu hết mực yêu thương.
Lúc này, Tạ Diêu Hoa lại bất ngờ thể hiện mặt trưởng thành và điềm tĩnh của một người đàn ông.
Dù sao thì nhân vật cậu em trai tâm lý, cậu đã diễn chán rồi.
Lừa gạt một người không biết gì, quả là hành vi đê tiện, nhưng cậu không quan tâm, đạt được mục đích quan trọng hơn.
Chờ đến khi gạo nấu thành cơm, có gia đình và con cái, cô có khôi phục trí nhớ thì cũng không thể cắt đứt mối tình này.
Đến lúc đó cậu sẽ giả vờ đáng thương, dùng vài chiêu khổ nhục kế, nhờ bọn trẻ cầu xin giúp, cô còn có thể kiên quyết được sao? Một khi phụ nữ do dự, họ sẽ mềm lòng, mà một khi mềm lòng...
Tạ Diêu Hoa khẽ mỉm cười.
Cô sẽ mãi mãi là vợ Tạ của cậu thôi.
Cậu đóng cửa phòng, mẹ Phó xách một đống đồ đi tới, sau lưng còn có mấy nam sinh, chuyên môn đến thăm bệnh.
"Con dâu của tôi sao rồi?"
"Chị dâu không sao chứ?"
Tạ Diêu Hoa nhận lấy túi từ tay mẹ Phó, do dự một lát, rồi đau buồn nói: "Chắc là chịu đựng cú sốc lớn nên giờ chị ấy bị mất trí nhớ tạm thời, coi cháu là bạn trai của chị ấy. Trước mặt chị ấy, mọi người đừng nhắc đến đại ca nhé, tránh làm chị ấy thêm bất ổn."
Mẹ Phó kinh ngạc: "Mất trí nhớ? Sao lại thế được?"
Bà định nói việc cậu "giả làm" bạn trai của Lâm Lang có ổn không, nhưng có vẻ cậu trai đang vui vẻ kia không để ý cho lắm.
"Từ tối qua đến giờ, đại ca vẫn tắt máy, chắc là bận rộn gì đó."
Thế nên bận đến mức không biết bạn gái mình gặp chuyện sao?
Mẹ Phó hiểu rõ hàm ý sâu xa trong lời của Tạ Diêu Hoa, lập tức im lặng.
Khi mẹ Phó đến thăm Lâm Lang, bà đa phần là dùng thân phận "mẹ của cấp trên", rõ ràng mối quan hệ này không bằng "bạn trai" Tạ Diêu Hoa, Lâm Lang đối với bà rất thân thiện nhưng cũng khá khách sáo, xa cách.
Bà thật sự có chút lo lắng, nếu Lâm Lang mãi không nhớ lại thì phải làm sao?
Nhưng nếu cô nhớ lại, đó cũng là những ký ức đau buồn, chắc chắn ấn tượng về con trai bà cũng sẽ không tốt! Bà không khỏi trách móc Phó Hi, cái buổi gặp mặt đó thật sự quan trọng đến thế sao? Cẩn thận không lại để vợ bị cướp mất, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ mà khóc!
Phó Hi hoàn toàn không biết rằng người anh em của mình đang âm thầm đào góc tường nhà mình, sau buổi gặp mặt, mọi người ồn ào muốn tổ chức một chuyến du lịch xa hoa trên biển suốt bảy ngày, là bang chủ của hiệp hội, anh không thể từ chối.
Điện thoại của anh bị Dương Lộ làm hỏng, anh đành nhờ cô ta thông báo cho công ty rằng mình sẽ nghỉ vài ngày, cũng bảo Lâm Lang đừng lo lắng.
Nhưng ai ngờ rằng, Dương Lộ miệng thì đồng ý hay lắm, nhưng chẳng hề nhắn một câu nào.
Thế là một hiểu lầm xinh đẹp ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.