Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 50: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 28
Công Tử Vĩnh An
12/08/2024
Một đêm nọ, hai người rúc vào nhau ở nhà xem phim kinh dị.
"Á ——"
Một đốt ngón tay bị chặt rơi xuống đất.
Lâm Lang nghe thấy âm thanh, muốn nghiêng người ra xem màn hình.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối đen như mực.
Người đàn ông đưa tay che mắt cô lại.
Lâm Lang bật cười: "Em đâu có sợ đến mức đó."
Phó Hi không lên tiếng, anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
"Con nít con nôi." Anh dùng giọng điệu dỗ dành: "Không được xem nội dung không lành mạnh."
Hàng mi dài của cô gái khẽ run, như những sợi tơ mềm mại quét qua lòng bàn tay Phó Hi, mang đến cho anh một cảm giác yếu đuối, mỏng manh, cần được che chở.
"Không lành mạnh?"
Lâm Lang như thể không hiểu, hỏi lại một câu.
"Thế còn chuyện hằng ngày anh đè lên em… được coi là nội dung lành mạnh à?"
Cô hơi ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn để lại một vết hằn, dù là tiếng ca mê hoặc lòng người của mỹ nhân ngư trong đêm bạc cũng chẳng bằng một nửa sự quyến rũ này.
Cổ họng Phó Hi khản lại.
Lửa dục thiêu đốt tâm can.
Anh vẫn che mắt cô như vậy, cúi đầu xuống, rồi cọ má vào cô.
"A! Cứu mạng——"
"Con khốn này!"
Trong phim kinh dị, tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên bên tai.
Nhưng người đàn ông nhắm mắt, dịu dàng vuốt ve cô gái của mình.
Trịnh Tư Du bị tàn phế.
Vị đại thần từng hô mưa gọi gió trong thế giới game, quyền uy không ai sánh nổi, ở thế giới thực là một cậu ấm ngậm thìa vàng mà sinh ra, giờ phải chịu đựng nỗi nhục khó nói, tuyệt vọng đến mức từng nghĩ đến việc trả thù xã hội.
Còn Dương Lộ thì vội vàng bỏ trốn ngay trong đêm.
Con tàu hỏa băng qua đường hầm đục sâu vào núi, ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt hốc hác tái nhợt của cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, như thể vừa thoát khỏi địa ngục. Trên tàu, có một người tốt bụng thấy cô ta gầy yếu quá, trông thật đáng thương, nên đã tặng cho cô ta một hộp cơm.
Dương Lộ nhìn lớp sơn móng tay đỏ rực của người kia, dạ dày cô ta quặn lên, sau đó nôn thẳng vào người đối diện, mùi tanh tưởi lan tỏa khắp nơi.
Trong tiếng mắng chửi đầy giận dữ của hành khách, cô nữ chính chạy trốn bỗng tối sầm mặt, ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Khi cốt truyện sụp đổ đến mức không thể cứu vãn, Lâm Lang mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, nửa người dựa vào Phó Hi, lười biếng lật qua những bức tranh minh họa váy cưới được gửi đến từ nhiều nơi khác nhau.
Cô sắp kết hôn với nam chính rồi.
Ngay đêm xem phim kinh dị đó, người đàn ông ấy cứ thế lặng lẽ, đứng bên cạnh ghế sofa, lấy từ chiếc bàn đầy ắp đồ ăn vặt một lon cola, bật nắp, dùng cách đơn giản nhất để cầu hôn cô.
Lâm Lang đồng ý.
Trang sách được cô gái lật nhẹ nhàng, Phó Hi nghiêng người tựa vào chiếc đệm màu cam, tay anh đặt trên vai cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc như lụa của cô, lặp đi lặp lại, không biết chán, như thể đang chơi một trò chơi thú vị nào đó.
Cửa sổ lớn trong suốt phản chiếu ánh nắng chiều, những mảnh sáng nhỏ xíu lắc lư trong gió, in trên cổ chân trắng muốt và thon gầy của Lâm Lang.
Bên cạnh là một chậu cây trầu bà xanh mướt, mà anh và Lâm Lang đã chọn khi đi dạo chợ.
Lúc đó, hai người tình cờ đi qua một chợ hoa, Lâm Lang thấy chậu trầu bà ấy sinh trưởng tươi tốt đáng yêu, bèn dừng lại nhìn một lát, nhưng không định mua về.
Ông chủ thấy cặp trai tài gái sắc này, lại biết họ sắp kết hôn, bèn nói hoa trầu bà có ý nghĩa là mong chờ hạnh phúc, mang về nhà mới cũng là thêm chút vui vẻ, để chúc mừng họ sắp kết hôn, ông còn giảm giá 20%.
Chỉ vì lời chúc phúc của ông chủ, Phó Hi không nói gì thêm mà trả tiền ngay, định mang về để trang trí ngôi nhà mới.
Lâm Lang cười anh, bảo rằng anh không giống một thương nhân trưởng thành và xuất sắc chút nào, dễ dàng bị ông chủ lừa mua đồ như vậy.
Trong chợ hoa đông người qua lại, hoa nở rộ khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, cô đứng giữa biển hoa, chiếc váy dài có họa tiết chim nước màu xanh lục, để lộ bờ vai mảnh mai, rồi nghiêng đầu, gương mặt hồng hào đáng yêu như quả dâu chín mọng, cười híp mắt nói, Phó Hi, anh có ngốc không đấy.
Ngốc sao?
Vì cùng cô đi chọn đồ dùng cho ngôi nhà mới, Phó Hi rất quan tâm đến chuyện này, hôm đó mặc một bộ vest tỉ mỉ tinh tế, vô cùng điển trai và sáng sủa.
Chỉ có điều, khi anh tay cầm một chậu cây xanh nặng nề, đứng dưới cái nắng gay gắt, vẻ phong độ ngời ngời ấy tan biến như bong bóng xà phòng… lưng anh ướt đẫm mồ hôi.
Xe đậu ở bên kia chợ hoa, khoảng cách không xa lắm, hai người đi bộ qua đó.
Hôm đó anh thảm hại lắm.
Về đến xe, anh phát hiện đồ lót cũng ướt sũng.
Trong lúc xấu hổ nhất, Lâm Lang lại phát hiện ra, cười không ngớt.
"Á ——"
Một đốt ngón tay bị chặt rơi xuống đất.
Lâm Lang nghe thấy âm thanh, muốn nghiêng người ra xem màn hình.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối đen như mực.
Người đàn ông đưa tay che mắt cô lại.
Lâm Lang bật cười: "Em đâu có sợ đến mức đó."
Phó Hi không lên tiếng, anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
"Con nít con nôi." Anh dùng giọng điệu dỗ dành: "Không được xem nội dung không lành mạnh."
Hàng mi dài của cô gái khẽ run, như những sợi tơ mềm mại quét qua lòng bàn tay Phó Hi, mang đến cho anh một cảm giác yếu đuối, mỏng manh, cần được che chở.
"Không lành mạnh?"
Lâm Lang như thể không hiểu, hỏi lại một câu.
"Thế còn chuyện hằng ngày anh đè lên em… được coi là nội dung lành mạnh à?"
Cô hơi ngẩng mặt lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn để lại một vết hằn, dù là tiếng ca mê hoặc lòng người của mỹ nhân ngư trong đêm bạc cũng chẳng bằng một nửa sự quyến rũ này.
Cổ họng Phó Hi khản lại.
Lửa dục thiêu đốt tâm can.
Anh vẫn che mắt cô như vậy, cúi đầu xuống, rồi cọ má vào cô.
"A! Cứu mạng——"
"Con khốn này!"
Trong phim kinh dị, tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên bên tai.
Nhưng người đàn ông nhắm mắt, dịu dàng vuốt ve cô gái của mình.
Trịnh Tư Du bị tàn phế.
Vị đại thần từng hô mưa gọi gió trong thế giới game, quyền uy không ai sánh nổi, ở thế giới thực là một cậu ấm ngậm thìa vàng mà sinh ra, giờ phải chịu đựng nỗi nhục khó nói, tuyệt vọng đến mức từng nghĩ đến việc trả thù xã hội.
Còn Dương Lộ thì vội vàng bỏ trốn ngay trong đêm.
Con tàu hỏa băng qua đường hầm đục sâu vào núi, ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt hốc hác tái nhợt của cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, như thể vừa thoát khỏi địa ngục. Trên tàu, có một người tốt bụng thấy cô ta gầy yếu quá, trông thật đáng thương, nên đã tặng cho cô ta một hộp cơm.
Dương Lộ nhìn lớp sơn móng tay đỏ rực của người kia, dạ dày cô ta quặn lên, sau đó nôn thẳng vào người đối diện, mùi tanh tưởi lan tỏa khắp nơi.
Trong tiếng mắng chửi đầy giận dữ của hành khách, cô nữ chính chạy trốn bỗng tối sầm mặt, ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Khi cốt truyện sụp đổ đến mức không thể cứu vãn, Lâm Lang mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, nửa người dựa vào Phó Hi, lười biếng lật qua những bức tranh minh họa váy cưới được gửi đến từ nhiều nơi khác nhau.
Cô sắp kết hôn với nam chính rồi.
Ngay đêm xem phim kinh dị đó, người đàn ông ấy cứ thế lặng lẽ, đứng bên cạnh ghế sofa, lấy từ chiếc bàn đầy ắp đồ ăn vặt một lon cola, bật nắp, dùng cách đơn giản nhất để cầu hôn cô.
Lâm Lang đồng ý.
Trang sách được cô gái lật nhẹ nhàng, Phó Hi nghiêng người tựa vào chiếc đệm màu cam, tay anh đặt trên vai cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc như lụa của cô, lặp đi lặp lại, không biết chán, như thể đang chơi một trò chơi thú vị nào đó.
Cửa sổ lớn trong suốt phản chiếu ánh nắng chiều, những mảnh sáng nhỏ xíu lắc lư trong gió, in trên cổ chân trắng muốt và thon gầy của Lâm Lang.
Bên cạnh là một chậu cây trầu bà xanh mướt, mà anh và Lâm Lang đã chọn khi đi dạo chợ.
Lúc đó, hai người tình cờ đi qua một chợ hoa, Lâm Lang thấy chậu trầu bà ấy sinh trưởng tươi tốt đáng yêu, bèn dừng lại nhìn một lát, nhưng không định mua về.
Ông chủ thấy cặp trai tài gái sắc này, lại biết họ sắp kết hôn, bèn nói hoa trầu bà có ý nghĩa là mong chờ hạnh phúc, mang về nhà mới cũng là thêm chút vui vẻ, để chúc mừng họ sắp kết hôn, ông còn giảm giá 20%.
Chỉ vì lời chúc phúc của ông chủ, Phó Hi không nói gì thêm mà trả tiền ngay, định mang về để trang trí ngôi nhà mới.
Lâm Lang cười anh, bảo rằng anh không giống một thương nhân trưởng thành và xuất sắc chút nào, dễ dàng bị ông chủ lừa mua đồ như vậy.
Trong chợ hoa đông người qua lại, hoa nở rộ khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, cô đứng giữa biển hoa, chiếc váy dài có họa tiết chim nước màu xanh lục, để lộ bờ vai mảnh mai, rồi nghiêng đầu, gương mặt hồng hào đáng yêu như quả dâu chín mọng, cười híp mắt nói, Phó Hi, anh có ngốc không đấy.
Ngốc sao?
Vì cùng cô đi chọn đồ dùng cho ngôi nhà mới, Phó Hi rất quan tâm đến chuyện này, hôm đó mặc một bộ vest tỉ mỉ tinh tế, vô cùng điển trai và sáng sủa.
Chỉ có điều, khi anh tay cầm một chậu cây xanh nặng nề, đứng dưới cái nắng gay gắt, vẻ phong độ ngời ngời ấy tan biến như bong bóng xà phòng… lưng anh ướt đẫm mồ hôi.
Xe đậu ở bên kia chợ hoa, khoảng cách không xa lắm, hai người đi bộ qua đó.
Hôm đó anh thảm hại lắm.
Về đến xe, anh phát hiện đồ lót cũng ướt sũng.
Trong lúc xấu hổ nhất, Lâm Lang lại phát hiện ra, cười không ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.