Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 28: Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 6
Công Tử Vĩnh An
10/08/2024
WTF?
Phó Hi bỗng chốc có cảm giác ấm ức như tự vác đá nện vào chân mình.
Người phụ nữ này quá lạnh lùng và ích kỷ, cô khoét một lỗ máu trong tim người khác, rồi lại phủi tay bỏ đi, làm như thể chẳng có gì xảy ra!
Anh tốt bụng nhắc nhở cô, nhưng cô lại không coi ra gì!
Sao lúc đầu anh lại mù quáng mà để ý đến người phụ nữ lòng dạ khó lường này chứ?
Phó Hi tức đến mức nghiến răng ken két, nếu trong tay anh không phải là cây bút máy, thì nó đã bị bẻ làm đôi rồi.
"Boss?"
Người bên cạnh đột nhiên cất giọng cao hơn.
Phó Hi mới hoàn hồn, khí thế lại trở nên lạnh lùng: "Sao?"
"À... là thế này, vì chị Tuyết Mai đã từ chức, chúng tôi đã thông báo tuyển dụng trợ lý mới, sau khi qua vòng thi viết còn lại ba mươi ứng viên phỏng vấn, đây là hồ sơ của họ, anh xem qua nhé."
"Các cậu tự xử lý đi!"
Thanh niên có vẻ hơi bực bội, những việc như thế này thường không bao giờ đặt lên bàn của anh, chẳng lẽ Tạ Diêu Hoa còn không biết thói quen của anh sao?
Chàng trai trẻ không nói gì, lặng lẽ thu lại xấp hồ sơ đó.
Cậu ta cũng chỉ là người chạy việc, đâu có hiểu được ý định sâu xa của anh Tạ?
"Đợi đã…"
Một bàn tay thon dài chợt vươn ra, lấy đi tờ giấy trên cùng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mãi đến ngày phỏng vấn trợ lý, bầu không khí trong phòng tiếp khách vẫn giống như dây đàn bị căng quá mức, chỉ chực chờ bung ra.
Đa phần người đến đều là những cô gái trẻ, không ít người nổi bật, mặc váy ôm sát, đủ để làm mãn nhãn mọi người.
Trong hàng ngũ có một cô gái nhỏ nhắn, tuy không đẹp lắm nhưng được cái trong sáng, giống như một đóa hoa cúc nhỏ mềm mại, khiến người ta không nỡ làm tổn thương. Cô gái này còn là một người mù đường, may mà có nhân viên dẫn đường, nếu không đã lỡ mất cơ hội ngàn năm có một này rồi.
Cô bạn thân đưa tay chọc vào trán cô ta, hận sắt không thành thép: "Em gái Dương Lộ à, sao cậu không thể khiến tớ bớt lo chút nào thế? Tớ chỉ đi vệ sinh thôi mà cậu đã có thể tự làm lạc mất bản thân rồi à?"
"Ái chà, xin lỗi mà, người ta cũng đâu có cố ý." Dương Lộ thè lưỡi, cũng đâu thể nói rằng mình vừa quay đầu lại đã thấy một chàng trai tuyệt sắc, cô ta mất hết hồn vía, cứ thế ngơ ngẩn đi theo anh được?
Có điều, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, Dương Lộ lại cảm thấy anh rất giống với sư phụ trong trò chơi của mình, một kiểu người lạnh lùng như băng, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ lạnh nhạt.
Khi thấy anh chuẩn bị đóng cửa thang máy, cô ta vội vã chạy theo, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, may mà được người đàn ông ấy đỡ lấy.
Nhớ lại hương thơm nhàn nhạt của thuốc trên người anh, đôi tai của Dương Lộ lại ửng đỏ thêm vài phần, đôi mắt lấp lánh như một thiếu nữ lần đầu biết rung động.
Tuy người bạn thân lấy làm khó hiểu về biểu hiện của cô ta, nhưng cũng không hỏi thêm gì vì đã nhận được số thứ tự để phỏng vấn. Cô bạn này xếp thứ mười một, còn Dương Lộ thì chỉ qua được vòng thi viết một cách sơ sài nên xếp cuối cùng.
Điều lạ lùng là có một cô gái tên là Kế Lâm Lang, rõ ràng đứng đầu trong kỳ thi viết, nhưng lại bị xếp vào vị trí cuối cùng trong danh sách phỏng vấn!
Chuyện này thực sự rất bất thường!
Ban đầu, những người ứng tuyển vị trí trợ lý này đều không kỳ vọng nhiều, vì đối thủ quá mạnh. Nhưng khi thấy người đứng đầu bị đối xử như vậy, không biết có phải cô đã đắc tội với ban giám khảo hay không mà bị cố tình đẩy vào thế khó, tâm trạng của nhiều người cũng trở nên xao động.
Ánh mắt họ nhìn vào người đứng cuối cùng bỗng trở nên pha chút khinh miệt.
Dù có đẹp thì đã sao, cuối cùng cũng phải dựa vào thực lực mà thôi!
Chỉ là, mặc cho người khác đánh giá thế nào, Lâm Lang vẫn tao nhã ngồi đó, đôi chân thon dài khép lại hơi nghiêng, lớp vớ mỏng manh tạo nên một vẻ đẹp gợi cảm đầy tinh tế. Cô khẽ vén tóc sang một bên, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Đẹp đến tận cùng, sẽ trở thành người trong tranh.
Một số chàng trai trẻ đi ngang qua không khỏi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp mê hồn ấy, không ngừng lén lút nhìn cô, thậm chí còn chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè của mình.
——"Buổi phỏng vấn của Phù Sinh bất ngờ xuất hiện nữ thần khí chất, mời toàn thể hội độc thân nhanh chóng đến chiêm ngưỡng!"
——"Thì ra có những người thật sự sống như bước ra từ thơ ca!"
——"Nữ thần đẹp quá, mẹ ơi con muốn cưới cô ấy!"
Tạ Diêu Hoa đứng cạnh Phó Hi, người nào đó đang cúi đầu nghịch điện thoại, còn trái tim nhỏ của cậu lại đang lo lắng hãi hùng.
Không biết liệu sếp có nhìn thấy những dòng trạng thái của đám sói háo sắc trong công ty hay chưa nhỉ?
Phó Hi bỗng chốc có cảm giác ấm ức như tự vác đá nện vào chân mình.
Người phụ nữ này quá lạnh lùng và ích kỷ, cô khoét một lỗ máu trong tim người khác, rồi lại phủi tay bỏ đi, làm như thể chẳng có gì xảy ra!
Anh tốt bụng nhắc nhở cô, nhưng cô lại không coi ra gì!
Sao lúc đầu anh lại mù quáng mà để ý đến người phụ nữ lòng dạ khó lường này chứ?
Phó Hi tức đến mức nghiến răng ken két, nếu trong tay anh không phải là cây bút máy, thì nó đã bị bẻ làm đôi rồi.
"Boss?"
Người bên cạnh đột nhiên cất giọng cao hơn.
Phó Hi mới hoàn hồn, khí thế lại trở nên lạnh lùng: "Sao?"
"À... là thế này, vì chị Tuyết Mai đã từ chức, chúng tôi đã thông báo tuyển dụng trợ lý mới, sau khi qua vòng thi viết còn lại ba mươi ứng viên phỏng vấn, đây là hồ sơ của họ, anh xem qua nhé."
"Các cậu tự xử lý đi!"
Thanh niên có vẻ hơi bực bội, những việc như thế này thường không bao giờ đặt lên bàn của anh, chẳng lẽ Tạ Diêu Hoa còn không biết thói quen của anh sao?
Chàng trai trẻ không nói gì, lặng lẽ thu lại xấp hồ sơ đó.
Cậu ta cũng chỉ là người chạy việc, đâu có hiểu được ý định sâu xa của anh Tạ?
"Đợi đã…"
Một bàn tay thon dài chợt vươn ra, lấy đi tờ giấy trên cùng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mãi đến ngày phỏng vấn trợ lý, bầu không khí trong phòng tiếp khách vẫn giống như dây đàn bị căng quá mức, chỉ chực chờ bung ra.
Đa phần người đến đều là những cô gái trẻ, không ít người nổi bật, mặc váy ôm sát, đủ để làm mãn nhãn mọi người.
Trong hàng ngũ có một cô gái nhỏ nhắn, tuy không đẹp lắm nhưng được cái trong sáng, giống như một đóa hoa cúc nhỏ mềm mại, khiến người ta không nỡ làm tổn thương. Cô gái này còn là một người mù đường, may mà có nhân viên dẫn đường, nếu không đã lỡ mất cơ hội ngàn năm có một này rồi.
Cô bạn thân đưa tay chọc vào trán cô ta, hận sắt không thành thép: "Em gái Dương Lộ à, sao cậu không thể khiến tớ bớt lo chút nào thế? Tớ chỉ đi vệ sinh thôi mà cậu đã có thể tự làm lạc mất bản thân rồi à?"
"Ái chà, xin lỗi mà, người ta cũng đâu có cố ý." Dương Lộ thè lưỡi, cũng đâu thể nói rằng mình vừa quay đầu lại đã thấy một chàng trai tuyệt sắc, cô ta mất hết hồn vía, cứ thế ngơ ngẩn đi theo anh được?
Có điều, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, Dương Lộ lại cảm thấy anh rất giống với sư phụ trong trò chơi của mình, một kiểu người lạnh lùng như băng, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ lạnh nhạt.
Khi thấy anh chuẩn bị đóng cửa thang máy, cô ta vội vã chạy theo, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt, may mà được người đàn ông ấy đỡ lấy.
Nhớ lại hương thơm nhàn nhạt của thuốc trên người anh, đôi tai của Dương Lộ lại ửng đỏ thêm vài phần, đôi mắt lấp lánh như một thiếu nữ lần đầu biết rung động.
Tuy người bạn thân lấy làm khó hiểu về biểu hiện của cô ta, nhưng cũng không hỏi thêm gì vì đã nhận được số thứ tự để phỏng vấn. Cô bạn này xếp thứ mười một, còn Dương Lộ thì chỉ qua được vòng thi viết một cách sơ sài nên xếp cuối cùng.
Điều lạ lùng là có một cô gái tên là Kế Lâm Lang, rõ ràng đứng đầu trong kỳ thi viết, nhưng lại bị xếp vào vị trí cuối cùng trong danh sách phỏng vấn!
Chuyện này thực sự rất bất thường!
Ban đầu, những người ứng tuyển vị trí trợ lý này đều không kỳ vọng nhiều, vì đối thủ quá mạnh. Nhưng khi thấy người đứng đầu bị đối xử như vậy, không biết có phải cô đã đắc tội với ban giám khảo hay không mà bị cố tình đẩy vào thế khó, tâm trạng của nhiều người cũng trở nên xao động.
Ánh mắt họ nhìn vào người đứng cuối cùng bỗng trở nên pha chút khinh miệt.
Dù có đẹp thì đã sao, cuối cùng cũng phải dựa vào thực lực mà thôi!
Chỉ là, mặc cho người khác đánh giá thế nào, Lâm Lang vẫn tao nhã ngồi đó, đôi chân thon dài khép lại hơi nghiêng, lớp vớ mỏng manh tạo nên một vẻ đẹp gợi cảm đầy tinh tế. Cô khẽ vén tóc sang một bên, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Đẹp đến tận cùng, sẽ trở thành người trong tranh.
Một số chàng trai trẻ đi ngang qua không khỏi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp mê hồn ấy, không ngừng lén lút nhìn cô, thậm chí còn chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè của mình.
——"Buổi phỏng vấn của Phù Sinh bất ngờ xuất hiện nữ thần khí chất, mời toàn thể hội độc thân nhanh chóng đến chiêm ngưỡng!"
——"Thì ra có những người thật sự sống như bước ra từ thơ ca!"
——"Nữ thần đẹp quá, mẹ ơi con muốn cưới cô ấy!"
Tạ Diêu Hoa đứng cạnh Phó Hi, người nào đó đang cúi đầu nghịch điện thoại, còn trái tim nhỏ của cậu lại đang lo lắng hãi hùng.
Không biết liệu sếp có nhìn thấy những dòng trạng thái của đám sói háo sắc trong công ty hay chưa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.