Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 52: Ngoại Truyện
Công Tử Vĩnh An
12/08/2024
Mười giờ sáng, từng người từng người một lần lượt đến một căn phòng sạch sẽ, xếp hàng chờ đợi bên trong.
Giữa một đám phụ nữ trung niên đã phát tướng, có một thiếu nữ dáng vẻ thon thả, ngũ quan xinh đẹp rạng ngời. Khi nhân viên ở đây cầm tài liệu đi qua, họ đều đến nói với cô vài câu, rõ ràng cô đã là "khách quen" ở đây rồi.
"Hôm nay cô đến sớm nhỉ, bình thường toàn vào buổi chiều mà."
Viên cai ngục trẻ tuổi nhiệt tình rót cho cô một ly nước ấm, nhưng những người khác thì không có đãi ngộ này.
Các bác gái lớn tiếng xì xào bất mãn.
"Cảm ơn." Lâm Lang nhận lấy ly nước, xoay tròn trong lòng bàn tay, có chút do dự hỏi: "Anh ấy… có khỏe không?"
Sắc mặt của đối phương có phần kỳ lạ.
"Cô yên tâm, anh ta vẫn ổn."
Ít nhất, là chưa chết.
Chắc cô không biết nhỉ? Chỉ cần mỗi lần cô đến thăm, người đàn ông điển trai ấy lại bị bọn cai trị trong tù đánh đập tàn nhẫn một trận.
Nhà tù này giam giữ những kẻ tội ác tày trời, dựa vào sức mạnh, chuyên bắt nạt những tù nhân mới yếu đuối, thích nhất là túm tóc người khác, rồi đập mạnh vào tường như đập quả dưa hấu lớn.
Sau đó cười hả hê, nhìn cảnh máu me văng tung tóe.
Suốt ngày lấy đó làm thú vui.
Phó Hi là đối tượng mà họ ghen tỵ, nên ra tay càng ác liệt hơn.
Rõ ràng người đàn ông này phạm tội giết người, bị kết án chung thân, cả đời không còn cơ hội xoay người. Nhưng dù cuộc đời đã rơi xuống tận cùng vực sâu, vẫn luôn có một người phụ nữ si tình bên cạnh anh, không rời không bỏ.
Đám tù nhân đều là bùn nhơ như nhau, sau này cũng chỉ có thể thối rữa trong ngục tù, tại sao chỉ riêng anh, ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng thế kia?
Mấy người đại ca không thích điều đó, mỗi ngày đều tìm cách gây sự với anh.
Mấy lần anh bị đánh đến mức phải đưa vào bệnh viện, các bác sĩ cứ nghĩ rằng anh không qua khỏi, nhưng lại kỳ diệu sống sót.
Phó Hi đang tích cực cải tạo lao động, hy vọng có thể giảm án để sớm đoàn tụ với Lâm Lang. Anh nỗ lực hơn người khác rất nhiều, chỉ trong vòng một năm đã từ chung thân được giảm xuống án có thời hạn, cấp trên thương xót vì anh là một nhân tài có IQ cao, nên đã bật đèn xanh cho anh.
Dù sao thì gã mập mạp đã chết kia, cũng không phải loại người tốt lành gì.
Một thanh niên có tiềm năng to lớn không đáng vì kẻ đó mà đánh mất cả cuộc đời mình.
Trong vòng mười năm, nếu anh biểu hiện tốt, có lẽ trước ba mươi tuổi sẽ được ra tù.
Đó là thông tin mà cấp trên đã tiết lộ.
Gần mười một giờ, Lâm Lang được viên cai ngục dẫn đi kiểm tra danh tính, những người ở đây đã quen thuộc với cô rồi, chỉ liếc qua chứng minh nhân dân và các giấy tờ liên quan một chút rồi cho người vào phòng thăm.
Một tấm kính mỏng chia cắt thành hai thế giới.
Lâm Lang theo những người khác, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phía tay trái.
Đợi khoảng năm phút, một nữ cai ngục trẻ đẹp mặc đồng phục dẫn các tù nhân ra.
Phó Hi là người đầu tiên.
Người đàn ông cạo đầu húi cua, dáng người gầy gò, nhưng dù mặc một bộ đồng phục tù nhân sọc xanh, anh vẫn không hề lộ ra chút gì là hèn mọn, trái lại khí chất và phong thái của anh so với trước đây càng thêm tuấn tú, thanh nhã, khiến người ta không khỏi rung động.
Khuôn mặt nữ cai ngục lộ ra vài phần e thẹn, dường như đang dặn dò kỹ lưỡng điều gì đó, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói một lời.
Từ lúc bước vào, toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết lên người cô gái tóc đen kia.
Hình như cô lại gầy đi rồi.
Không biết cô có ăn uống đầy đủ đúng giờ không?
Cô còn thích đi chân trần chạy khắp nơi không? Nếu bị cảm lạnh thì làm sao?
Anh ngồi xuống đối diện cô.
"Vết thương của anh…"
"Em nói cái này à?"
Phó Hi sờ lên xương mày của mình, nơi đó có một vết sẹo dữ tợn đang dần kết vảy, vết sẹo nhạt đi chút ít.
Những kẻ trong tù thấy anh không vừa mắt, nên nhân lúc anh ngủ, đã dùng sợi dây thép định hủy hoại gương mặt anh.
"Không sao, chỉ vô ý đụng phải thôi." Anh nói qua loa, không muốn để cô biết đến những cảnh bạo lực và đẫm máu bên trong.
Lâm Lang không nói gì.
Chuyện bên trong này rất dễ đoán ra.
Phó Hi không muốn nhìn thấy cô cau mày, bèn mỉm cười với cô, giả vờ khổ sở nói: "Có phải rất xấu không? Vốn dĩ anh đã dựa vào gương mặt này kiếm cơm rồi, bây giờ biết làm sao đây?"
Lâm Lang bị anh chọc cười.
Anh cầm điện thoại trong tay, một tay chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên má, ánh mắt sâu thẳm, lưu luyến, nhìn cô mỉm cười. Từ rất lâu trước đây, anh đã bị nụ cười này làm say đắm, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời, lại có chút tinh nghịch.
Anh không kìm được đưa tay ra, đặt lên lớp kính lạnh lẽo.
Như thể làm vậy, có thể đến gần cô thêm một chút.
Nhưng, vẫn chưa đủ.
Vẫn chưa hề đủ.
Người đàn ông đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Trước mắt bao người, người đàn ông cao lớn một mét tám bảy, lại giống như một đứa trẻ cực kỳ ngây ngô, đưa cả đầu mình đến gần, ép chặt vào mặt kính, gương mặt thanh tú đẹp đẽ của anh bị ép đến biến dạng.
Thành ra y như mặt bánh nhân thịt đúng nghĩa.
Mọi người nghĩ thầm, tên này đến đây để làm trò cười sao?
"Xấu quá đi." Lâm Lang nói, trên mặt là vẻ chê bai.
Phó Hi lại cười rất vui vẻ.
"À, Phó Hi, có chuyện này em muốn nói với anh." Cô gái khẽ cúi khuôn mặt tinh xảo.
"Em nói đi."
Anh vẫn bướng bỉnh áp mặt vào kính, siết chặt, khao khát nhìn người mà anh yêu thương nhất, nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.
Đã rất nhiều lần, anh tưởng rằng mình sắp chết rồi.
Cảm giác ấy rất khó chịu, như thể có ai đó đang đè nặng lên tim anh, mỗi lần thở thôi lại cảm thấy có vô số mũi kim thép đâm mạnh vào. Trong bóng người chập chờn và tiếng hô hoán kêu cứu, dường như anh loáng thoáng nhìn thấy cô.
Cô ôm một đứa bé sơ sinh mặt mày nhăn nhúm, trông rất xấu xí.
Sao lại là con trai chứ?
Phó Hi không vui.
Vì thằng nhóc này là một kẻ bám dính đáng ghét, cả ngày thích ôm lấy mẹ không chịu buông.
Sau đó, anh bị cơn giận làm tỉnh dậy.
Tim anh lại trở về trạng thái bình thường.
Nghĩ lại, thật ra sinh ra một chú khỉ nhỏ cũng không tệ, nếu chẳng may anh và Lâm Lang xảy ra mâu thuẫn, thì để thằng nhóc ấy đứng ra hòa giải, da dày thịt thô, lại chịu được va đập, cũng vừa hay.
Anh cứ nghĩ như vậy, người đối diện lên tiếng.
"Tạ Diêu Hoa đã cầu hôn em."
Nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ rơi xuống đất.
Người đàn ông sững sờ.
Phớt lờ trái tim đang run rẩy, đột nhiên trong anh xuất hiện một ý nghĩ rằng "như vậy cũng tốt".
Dù sao anh cũng đã vào hồ sơ, từng ở trong nhà tù tăm tối, nếu cô muốn ở bên anh, sau này cũng không tránh khỏi bị người đời chỉ trỏ, nói cô là vợ của một kẻ sát nhân.
Trước đây anh cũng đã có ý nghĩ như vậy, rời xa cô, không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.
Nhưng anh không thể.
Anh không thể làm được chuyện nhường người mình yêu nhất cho người khác.
Thực ra, anh rất ích kỷ.
Ích kỷ đến mức muốn giam giữ cô lại, chỉ để mình anh được ngắm nhìn.
Anh luôn nghĩ, cứ đợi thêm chút nữa, anh lại cố gắng thêm một chút, biết đâu họ thật sự có thể đi đến cuối cùng?
Nhưng bây giờ, giấc mộng đã tỉnh.
"Cái thằng Tạ Diêu Hoa đó đúng là tên khốn mà!" Phó Hi chửi rủa suốt mười phút.
Lâm Lang hoàn toàn không có cơ hội xen vào.
Các cai ngục trố mắt nhìn người đàn ông thường ngày nhã nhặn, điềm tĩnh kia, bây giờ lại đang chửi mắng tổ tiên mười tám đời của người ta mà không dùng một lời thô tục, mỗi câu đều không lặp lại.
Cuối cùng, khuôn mặt tròn trịa giận dữ áp sát vào kính bỗng nhiên nở nụ cười.
"Nhưng mà ——"
Đôi mắt anh bị bóp méo trông rất buồn cười.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt cô, lại nói: "Cậu ta tốt hơn anh, cậu ta hiểu rõ hơn điều gì là quan trọng nhất, đáng để trân trọng nhất."
Điều anh hối tiếc nhất là đã không thể đến bên cô khi cô sợ hãi nhất, không thể giống như vị thần giáng trần để giải cứu cô, từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi.
Có lẽ, loại người như anh, không xứng đáng có được điều đó.
"Vậy là, anh đã đồng ý rồi?" Lâm Lang nhướng mày hỏi.
Không đồng ý.
Dù chết anh cũng không đồng ý.
Bây giờ anh chỉ muốn vượt ngục để giết chết thằng ranh lòng lang dạ sói kia thôi.
"Nếu, nếu em thật sự thích cậu ta."
Nhưng cuối cùng, anh vẫn mềm lòng.
Đây là người mà anh yêu nhất, yêu đến mức tim đau.
Có lẽ sau khi xả giận xong, trong mười lăm phút sau đó, Phó Hi trở nên bình tĩnh hơn, nói ra những sắp xếp của mình một cách đâu vào đấy.
Anh nói, thật ra đồ cưới anh đã sớm tự tay làm, áo cưới màu đỏ rực, mũ phượng khăn voan, đang treo trên gác mái của ngôi nhà mới, anh luôn tiếc nuối vì chưa thể tận mắt thấy cô mặc nó, nếu vừa vặn, thì hãy dùng bộ đó đi, coi như món quà cưới anh tặng, cũng là niềm vui bất ngờ cuối cùng.
Anh nói, anh đã mua một mảnh đất ở thị trấn nhỏ ngập tràn hoa, trồng loại hoa hải đường mà cô thích nhất, có lẽ bây giờ chúng đã nở hoa rồi, khi nào rảnh rỗi cô có thể đến thăm.
Anh còn nói…
Xin lỗi.
Còn câu nói… chúc em hạnh phúc, anh không nói nên lời.
Giữa một đám phụ nữ trung niên đã phát tướng, có một thiếu nữ dáng vẻ thon thả, ngũ quan xinh đẹp rạng ngời. Khi nhân viên ở đây cầm tài liệu đi qua, họ đều đến nói với cô vài câu, rõ ràng cô đã là "khách quen" ở đây rồi.
"Hôm nay cô đến sớm nhỉ, bình thường toàn vào buổi chiều mà."
Viên cai ngục trẻ tuổi nhiệt tình rót cho cô một ly nước ấm, nhưng những người khác thì không có đãi ngộ này.
Các bác gái lớn tiếng xì xào bất mãn.
"Cảm ơn." Lâm Lang nhận lấy ly nước, xoay tròn trong lòng bàn tay, có chút do dự hỏi: "Anh ấy… có khỏe không?"
Sắc mặt của đối phương có phần kỳ lạ.
"Cô yên tâm, anh ta vẫn ổn."
Ít nhất, là chưa chết.
Chắc cô không biết nhỉ? Chỉ cần mỗi lần cô đến thăm, người đàn ông điển trai ấy lại bị bọn cai trị trong tù đánh đập tàn nhẫn một trận.
Nhà tù này giam giữ những kẻ tội ác tày trời, dựa vào sức mạnh, chuyên bắt nạt những tù nhân mới yếu đuối, thích nhất là túm tóc người khác, rồi đập mạnh vào tường như đập quả dưa hấu lớn.
Sau đó cười hả hê, nhìn cảnh máu me văng tung tóe.
Suốt ngày lấy đó làm thú vui.
Phó Hi là đối tượng mà họ ghen tỵ, nên ra tay càng ác liệt hơn.
Rõ ràng người đàn ông này phạm tội giết người, bị kết án chung thân, cả đời không còn cơ hội xoay người. Nhưng dù cuộc đời đã rơi xuống tận cùng vực sâu, vẫn luôn có một người phụ nữ si tình bên cạnh anh, không rời không bỏ.
Đám tù nhân đều là bùn nhơ như nhau, sau này cũng chỉ có thể thối rữa trong ngục tù, tại sao chỉ riêng anh, ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng thế kia?
Mấy người đại ca không thích điều đó, mỗi ngày đều tìm cách gây sự với anh.
Mấy lần anh bị đánh đến mức phải đưa vào bệnh viện, các bác sĩ cứ nghĩ rằng anh không qua khỏi, nhưng lại kỳ diệu sống sót.
Phó Hi đang tích cực cải tạo lao động, hy vọng có thể giảm án để sớm đoàn tụ với Lâm Lang. Anh nỗ lực hơn người khác rất nhiều, chỉ trong vòng một năm đã từ chung thân được giảm xuống án có thời hạn, cấp trên thương xót vì anh là một nhân tài có IQ cao, nên đã bật đèn xanh cho anh.
Dù sao thì gã mập mạp đã chết kia, cũng không phải loại người tốt lành gì.
Một thanh niên có tiềm năng to lớn không đáng vì kẻ đó mà đánh mất cả cuộc đời mình.
Trong vòng mười năm, nếu anh biểu hiện tốt, có lẽ trước ba mươi tuổi sẽ được ra tù.
Đó là thông tin mà cấp trên đã tiết lộ.
Gần mười một giờ, Lâm Lang được viên cai ngục dẫn đi kiểm tra danh tính, những người ở đây đã quen thuộc với cô rồi, chỉ liếc qua chứng minh nhân dân và các giấy tờ liên quan một chút rồi cho người vào phòng thăm.
Một tấm kính mỏng chia cắt thành hai thế giới.
Lâm Lang theo những người khác, ngồi ở vị trí đầu tiên bên phía tay trái.
Đợi khoảng năm phút, một nữ cai ngục trẻ đẹp mặc đồng phục dẫn các tù nhân ra.
Phó Hi là người đầu tiên.
Người đàn ông cạo đầu húi cua, dáng người gầy gò, nhưng dù mặc một bộ đồng phục tù nhân sọc xanh, anh vẫn không hề lộ ra chút gì là hèn mọn, trái lại khí chất và phong thái của anh so với trước đây càng thêm tuấn tú, thanh nhã, khiến người ta không khỏi rung động.
Khuôn mặt nữ cai ngục lộ ra vài phần e thẹn, dường như đang dặn dò kỹ lưỡng điều gì đó, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng gật đầu, không nói một lời.
Từ lúc bước vào, toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết lên người cô gái tóc đen kia.
Hình như cô lại gầy đi rồi.
Không biết cô có ăn uống đầy đủ đúng giờ không?
Cô còn thích đi chân trần chạy khắp nơi không? Nếu bị cảm lạnh thì làm sao?
Anh ngồi xuống đối diện cô.
"Vết thương của anh…"
"Em nói cái này à?"
Phó Hi sờ lên xương mày của mình, nơi đó có một vết sẹo dữ tợn đang dần kết vảy, vết sẹo nhạt đi chút ít.
Những kẻ trong tù thấy anh không vừa mắt, nên nhân lúc anh ngủ, đã dùng sợi dây thép định hủy hoại gương mặt anh.
"Không sao, chỉ vô ý đụng phải thôi." Anh nói qua loa, không muốn để cô biết đến những cảnh bạo lực và đẫm máu bên trong.
Lâm Lang không nói gì.
Chuyện bên trong này rất dễ đoán ra.
Phó Hi không muốn nhìn thấy cô cau mày, bèn mỉm cười với cô, giả vờ khổ sở nói: "Có phải rất xấu không? Vốn dĩ anh đã dựa vào gương mặt này kiếm cơm rồi, bây giờ biết làm sao đây?"
Lâm Lang bị anh chọc cười.
Anh cầm điện thoại trong tay, một tay chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên má, ánh mắt sâu thẳm, lưu luyến, nhìn cô mỉm cười. Từ rất lâu trước đây, anh đã bị nụ cười này làm say đắm, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết trên bầu trời, lại có chút tinh nghịch.
Anh không kìm được đưa tay ra, đặt lên lớp kính lạnh lẽo.
Như thể làm vậy, có thể đến gần cô thêm một chút.
Nhưng, vẫn chưa đủ.
Vẫn chưa hề đủ.
Người đàn ông đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Trước mắt bao người, người đàn ông cao lớn một mét tám bảy, lại giống như một đứa trẻ cực kỳ ngây ngô, đưa cả đầu mình đến gần, ép chặt vào mặt kính, gương mặt thanh tú đẹp đẽ của anh bị ép đến biến dạng.
Thành ra y như mặt bánh nhân thịt đúng nghĩa.
Mọi người nghĩ thầm, tên này đến đây để làm trò cười sao?
"Xấu quá đi." Lâm Lang nói, trên mặt là vẻ chê bai.
Phó Hi lại cười rất vui vẻ.
"À, Phó Hi, có chuyện này em muốn nói với anh." Cô gái khẽ cúi khuôn mặt tinh xảo.
"Em nói đi."
Anh vẫn bướng bỉnh áp mặt vào kính, siết chặt, khao khát nhìn người mà anh yêu thương nhất, nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.
Đã rất nhiều lần, anh tưởng rằng mình sắp chết rồi.
Cảm giác ấy rất khó chịu, như thể có ai đó đang đè nặng lên tim anh, mỗi lần thở thôi lại cảm thấy có vô số mũi kim thép đâm mạnh vào. Trong bóng người chập chờn và tiếng hô hoán kêu cứu, dường như anh loáng thoáng nhìn thấy cô.
Cô ôm một đứa bé sơ sinh mặt mày nhăn nhúm, trông rất xấu xí.
Sao lại là con trai chứ?
Phó Hi không vui.
Vì thằng nhóc này là một kẻ bám dính đáng ghét, cả ngày thích ôm lấy mẹ không chịu buông.
Sau đó, anh bị cơn giận làm tỉnh dậy.
Tim anh lại trở về trạng thái bình thường.
Nghĩ lại, thật ra sinh ra một chú khỉ nhỏ cũng không tệ, nếu chẳng may anh và Lâm Lang xảy ra mâu thuẫn, thì để thằng nhóc ấy đứng ra hòa giải, da dày thịt thô, lại chịu được va đập, cũng vừa hay.
Anh cứ nghĩ như vậy, người đối diện lên tiếng.
"Tạ Diêu Hoa đã cầu hôn em."
Nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ rơi xuống đất.
Người đàn ông sững sờ.
Phớt lờ trái tim đang run rẩy, đột nhiên trong anh xuất hiện một ý nghĩ rằng "như vậy cũng tốt".
Dù sao anh cũng đã vào hồ sơ, từng ở trong nhà tù tăm tối, nếu cô muốn ở bên anh, sau này cũng không tránh khỏi bị người đời chỉ trỏ, nói cô là vợ của một kẻ sát nhân.
Trước đây anh cũng đã có ý nghĩ như vậy, rời xa cô, không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.
Nhưng anh không thể.
Anh không thể làm được chuyện nhường người mình yêu nhất cho người khác.
Thực ra, anh rất ích kỷ.
Ích kỷ đến mức muốn giam giữ cô lại, chỉ để mình anh được ngắm nhìn.
Anh luôn nghĩ, cứ đợi thêm chút nữa, anh lại cố gắng thêm một chút, biết đâu họ thật sự có thể đi đến cuối cùng?
Nhưng bây giờ, giấc mộng đã tỉnh.
"Cái thằng Tạ Diêu Hoa đó đúng là tên khốn mà!" Phó Hi chửi rủa suốt mười phút.
Lâm Lang hoàn toàn không có cơ hội xen vào.
Các cai ngục trố mắt nhìn người đàn ông thường ngày nhã nhặn, điềm tĩnh kia, bây giờ lại đang chửi mắng tổ tiên mười tám đời của người ta mà không dùng một lời thô tục, mỗi câu đều không lặp lại.
Cuối cùng, khuôn mặt tròn trịa giận dữ áp sát vào kính bỗng nhiên nở nụ cười.
"Nhưng mà ——"
Đôi mắt anh bị bóp méo trông rất buồn cười.
Anh tham lam ngắm nhìn gương mặt cô, lại nói: "Cậu ta tốt hơn anh, cậu ta hiểu rõ hơn điều gì là quan trọng nhất, đáng để trân trọng nhất."
Điều anh hối tiếc nhất là đã không thể đến bên cô khi cô sợ hãi nhất, không thể giống như vị thần giáng trần để giải cứu cô, từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi.
Có lẽ, loại người như anh, không xứng đáng có được điều đó.
"Vậy là, anh đã đồng ý rồi?" Lâm Lang nhướng mày hỏi.
Không đồng ý.
Dù chết anh cũng không đồng ý.
Bây giờ anh chỉ muốn vượt ngục để giết chết thằng ranh lòng lang dạ sói kia thôi.
"Nếu, nếu em thật sự thích cậu ta."
Nhưng cuối cùng, anh vẫn mềm lòng.
Đây là người mà anh yêu nhất, yêu đến mức tim đau.
Có lẽ sau khi xả giận xong, trong mười lăm phút sau đó, Phó Hi trở nên bình tĩnh hơn, nói ra những sắp xếp của mình một cách đâu vào đấy.
Anh nói, thật ra đồ cưới anh đã sớm tự tay làm, áo cưới màu đỏ rực, mũ phượng khăn voan, đang treo trên gác mái của ngôi nhà mới, anh luôn tiếc nuối vì chưa thể tận mắt thấy cô mặc nó, nếu vừa vặn, thì hãy dùng bộ đó đi, coi như món quà cưới anh tặng, cũng là niềm vui bất ngờ cuối cùng.
Anh nói, anh đã mua một mảnh đất ở thị trấn nhỏ ngập tràn hoa, trồng loại hoa hải đường mà cô thích nhất, có lẽ bây giờ chúng đã nở hoa rồi, khi nào rảnh rỗi cô có thể đến thăm.
Anh còn nói…
Xin lỗi.
Còn câu nói… chúc em hạnh phúc, anh không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.