Xuyên Nhanh: Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng
Chương 54: Vị Hôn Thê Bị Ép Gả Thay 2
Công Tử Vĩnh An
28/08/2024
Lâm Lang vừa nhìn thoáng qua đã thấy thanh bảo kiếm treo trên tường, nụ cười nàng thoáng lên vẻ quỷ dị.
Có câu nói gì ấy nhỉ?
Không có gì thỏa mãn bằng buồn ngủ mà gặp được chiếu manh.
Nàng khoác y phục lên, lấy kiếm xuống, trên vỏ kiếm khắc hoa văn Thao Thiết.
Luồng khí sát phạt sâu nặng, rõ ràng là một thanh hung kiếm đã uống máu người. Thế mà cứ treo ngang nhiên trong tẩm cung rồi sinh hoạt như thường thế này, bệ hạ thật sự cũng quá tùy tiện rồi.
Lâm Lang khéo léo xoay một vòng kiếm hoa phức tạp, may mà vẫn chưa quá lạ lẫm, dù sao lúc trước đây cũng là kỹ năng sinh tồn của nàng.
Nữ nhân đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, khóe môi khẽ nhếch nụ cười.
Cũng không biết thanh kiếm khát máu này đã từng nếm qua máu của chủ nhân nó hay chưa?
Người nam nhân đang say ngủ rất nhạy cảm, chỉ tiếc chưa kịp tránh né thì ngực đã nhói lên, máu tươi bắn tung tóe.
Lâm Lang ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, không khỏi cảm thấy càng thêm vui sướng.
Cả người nàng hưng phấn đến mức run lên.
"Có thích khách ——"
Hắn ta vừa muốn hét lên, thì đối phương đã khéo léo xoay cổ tay, ánh sáng lạnh lẽo xé ngang qua, đâm thêm một lỗ máu gọn gàng mà dứt khoát.
Ngụy Sâm vừa kinh vừa giận, chưa bao giờ hắn ta lâm vào cảnh thảm bại thế này!
Cũng may hắn ta không phải chỉ có hư danh, vừa chịu đau vừa nhanh chóng khống chế nàng, một chiêu đã siết chặt yết hầu.
Kết quả, lòng bàn tay thô ráp lại chạm phải làn da mịn màng.
Hắn ta khựng lại, nghiêng đầu đánh giá "thích khách" táo bạo này.
Màn sa trong tẩm cung bị gió thổi lay, lướt qua mắt cá chân trắng ngần của nữ nhân.
Chỉ thấy hàng mi cong như nét xuân, đôi mắt long lanh như nước thu, dung nhan thanh tú, nhưng khóe mắt lại vương chút máu, càng thêm vài phần diễm lệ quyến rũ.
"Ngươi là…" Ngụy Sâm có chút nghi ngờ.
Thân thể đối phương đột nhiên ngã ngược ra sau.
Tà váy xòe ra như đóa sen nở rộ.
Hắn ta vội vàng kéo nàng lại, ôm vào lòng, thử kiểm tra hơi thở, may thay chỉ là ngất đi thôi.
Đâm hoàng đế bị thương xong rồi giả ngất, thật đúng là kích thích.
Lâm Lang thầm nghĩ.
Nếu nam phụ này phản ứng chậm một chút nữa… Chắc chắn tỷ đây sẽ cho ngươi xem một màn trộm long tráo phụng.
Đúng là tiếc thật.
Nghe tiếng tuyên triệu của hoàng đế, các thái y vội vã chạy đến.
"Bệ hạ, để thần băng bó cho ngài trước…"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Sắc mặt Ngụy Sâm lạnh lùng: "Kiểm tra cho nàng ấy trước đã."
Nữ nhân này thật là to gan lớn mật, không chỉ lừa dối hắn ta mà còn dám hành thích!
Nhưng phải thừa nhận, nàng đã thành công lật đổ cái nhìn của Ngụy Sâm về những tiểu thư khuê các rồi!
Yếu đuối, xinh đẹp, nhưng cũng rất tiết liệt!
Ánh mắt đầy hận thù đó, thật mãnh liệt, cũng thật xinh đẹp!
Khiến người ta không khỏi muốn chinh phục!
Dưới màn sa vàng nhạt lộ ra cổ tay trắng như ngó sen, cung nữ buộc sợi chỉ đỏ, thái y thay phiên bắt mạch sau tấm bình phong.
Vị thái y đứng đầu khẽ cau mày, như thể do dự không quyết.
"Nói đi."
Ngụy Sâm đá ông ta một cái.
"Dường như nương nương đã chịu cú sốc rất lớn, tạm thời uất kết trong lòng, rơi vào hôn mê, lão thần kê vài thang thuốc là có thể tỉnh lại vô sự. Tuy nhiên mạch của nương nương vô cùng yếu, là… là điềm báo đoản mệnh."
"Từ nay về sau, mấy người các ngươi sẽ chuyên phụ trách nàng ấy, nếu có chút gì sai sót, trẫm quyết không tha."
Khuôn mặt đế vương lạnh lùng như nước đọng.
Đệ đệ thân yêu của hắn ta chơi một vố đổi trắng thay đen, không tiếc vi phạm giao ước quân tử mà gói vị hôn thê của mình vào cung cho hắn ta, nếu để nàng chết dễ dàng như vậy, thế chẳng phải là quá đáng tiếc sao?
Huống hồ, mỹ nhân này cũng khá thú vị, khinh nhờn hoàng uy, công khai thích sát vua, đã lâu lắm rồi hắn ta chưa gặp ai thú vị như vậy!
Nếu Lâm Lang biết được suy nghĩ của Ngụy Sâm, có lẽ sẽ thốt lên một câu.
Ai bảo bệ hạ là một tên thích ngược đãi làm gì?
Lúc thượng triều, Ngụy Sâm buồn chán nghịch ngợm tua mũ.
Đợi quần thần dâng tấu xong, sắp đến phần kết thúc, đế vương ngồi trên cao đột nhiên cất lời.
"Ngụy Ngọc, khanh thật sự không hối hận?"
Ngụy Vương khoác sa bào màu đỏ thẫm, như lan chi ngọc thụ: "Bệ hạ, thần không hiểu người đang nói gì." Mặt mày hắn sáng sủa, hoàn toàn không có chút khí chất thô bạo nào như vị huynh trưởng trên kia.
Nếu không phải vì xuất thân thấp hèn, e rằng hôm nay người ngồi trên ngai vàng này khó mà nói trước được.
"Không biết cũng không sao, trẫm thật muốn cảm ơn khanh, giúp trẫm vô tình nhặt được một món bảo vật hiếm có." Ánh mắt Ngụy Sâm sắc bén.
"Đó là long vận của bệ hạ chiếu soi, Ngụy Ngọc có tài đức gì."
"Khanh thật biết ăn nói."
"Bệ hạ quá khen."
Ngụy Đế không muốn tiếp tục đấu trí với con cáo già này nữa, phất tay ý bảo tan triều.
Vừa về tẩm cung, cung nữ đã vội chạy đến bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, nương nương không chịu uống thuốc, cũng không chịu dùng thiện."
Nữ nhân này, đã được hắn ta ban ân sủng mà còn làm càn bướng bỉnh gì nữa đây!
Ngụy Sâm sải bước vào trong nội thất.
Lâm Lang đã thay y phục đơn bạc màu trắng, gương mặt nhỏ nhắn ẩn sau mái tóc đen, càng khiến nàng thêm phần mong manh yếu ớt.
"Uống thuốc đi." Hắn ta ra lệnh.
Đối phương làm như không nghe thấy.
Nam nhân trực tiếp ra tay, bóp lấy cằm nàng, mạnh mẽ xoay mặt nàng lại.
"Choang ——"
Bát ngọc vỡ tan thành từng mảnh.
"Xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia lạnh lùng: "Ngươi có biết chọc giận một đế vương thì sẽ có kết cục gì không?"
Lâm Lang khẽ quay đầu.
"Thiên tử giận dữ, thay phơi nghìn dặm." Nàng lại bật cười khẽ: "Cũng tốt, có nhiều người cùng làm bạn đồng hành như thế, đường xuống Hoàng Tuyền cũng bớt cô quạnh hơn, ngài nói có đúng không, bệ hạ?" Nàng liếc mắt, đôi môi màu mận đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không, quyến rũ thấm vào tận xương tủy.
Ngụy Sâm có vô số mỹ nhân bên cạnh, nhưng chưa ai có thể sánh với nụ cười của nàng.
Trí mạng như đóa hoa anh túc.
Hắn ta bỗng không muốn nàng chết sớm như vậy.
"Ngươi chết thì dễ thôi, nhưng người nhà của ngươi sẽ ra sao? Thái phó tuổi tác đã cao, chắc cũng không chịu nổi cực khổ." Ngụy Sâm cười nhạt.
Lâm Lang nghe xong cũng chẳng mấy động lòng, Chu Lâm Lang vừa mới chết, người nhà họ Chu đã hoàn toàn làm như kẻ điếc, không nhận được chút tin tức nào, còn xem kẻ gián tiếp hại chết nàng như con gái ruột mà yêu thương, vậy thì phải có lòng dạ bao la đến mức nào?
Chu Lâm Lang không oán trách họ, bởi vì Chu gia đã cho nàng nửa đời an bình, cơm áo không lo.
Còn Lâm Lang… Từ trước đến giờ nàng chưa từng xem trọng những người thân vì lợi ích mà bỏ rơi tình máu mủ.
Nhưng vào lúc này, người nhà họ Chu ấy lại khá hữu ích với nàng.
"Bệ hạ muốn dùng điều này để đe dọa thần nữ sao?"
Lâm Lang cố ý làm ra vẻ hoảng sợ, bối rối.
"Có lẽ ngươi có thể thử thách giới hạn của trẫm xem sao."
Ngụy Sâm lại đưa bát thuốc đến trước mặt nàng, định bụng để nàng tự cầm lấy mà uống, nhưng sau một hồi do dự, nàng cúi đầu xuống, cắn lấy miệng bát, nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Đôi môi đỏ mọng lúc hé lúc mở, thỉnh thoảng gặp phải vị đắng, đôi mày thanh tú như vầng trăng khuyết khẽ nhíu lại, biểu cảm như thể đang dũng cảm đối mặt với cái chết.
Ngụy Sâm nhìn mà buồn cười.
Nữ nhân đúng là mỏng manh yếu đuối.
Là một đế vương cai trị thiên hạ, hàng năm mỹ nhân được tiến cống cho Ngụy Sâm đều không ngớt, từng xe từng xe đưa vào cung. Nhưng hắn ta là người tính khí thất thường, hễ không vừa lòng là tước đi mạng sống, những phi tần hầu hạ hắn ta đều cẩn trọng từng ly từng tí, nào dám tỏ vẻ hay nũng nịu trước mặt hắn ta.
Khi bát thuốc đã cạn, Ngụy Sâm mới nhận ra mình vừa cầm bát thuốc cho một nữ nhân nhỏ bé uống, điều này thật sự làm giảm đi uy nghi của một quân vương.
Hắn ta định ném bát thuốc đi, nhưng nàng lập tức nằm lên giường, kéo chăn che kín đầu, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn ta.
Ngụy Sâm: "…"
Trẫm nói này, ngươi mà cứ làm kiêu như vậy, trẫm thật sự sẽ chém đầu ngươi đấy!
Có câu nói gì ấy nhỉ?
Không có gì thỏa mãn bằng buồn ngủ mà gặp được chiếu manh.
Nàng khoác y phục lên, lấy kiếm xuống, trên vỏ kiếm khắc hoa văn Thao Thiết.
Luồng khí sát phạt sâu nặng, rõ ràng là một thanh hung kiếm đã uống máu người. Thế mà cứ treo ngang nhiên trong tẩm cung rồi sinh hoạt như thường thế này, bệ hạ thật sự cũng quá tùy tiện rồi.
Lâm Lang khéo léo xoay một vòng kiếm hoa phức tạp, may mà vẫn chưa quá lạ lẫm, dù sao lúc trước đây cũng là kỹ năng sinh tồn của nàng.
Nữ nhân đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, khóe môi khẽ nhếch nụ cười.
Cũng không biết thanh kiếm khát máu này đã từng nếm qua máu của chủ nhân nó hay chưa?
Người nam nhân đang say ngủ rất nhạy cảm, chỉ tiếc chưa kịp tránh né thì ngực đã nhói lên, máu tươi bắn tung tóe.
Lâm Lang ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, không khỏi cảm thấy càng thêm vui sướng.
Cả người nàng hưng phấn đến mức run lên.
"Có thích khách ——"
Hắn ta vừa muốn hét lên, thì đối phương đã khéo léo xoay cổ tay, ánh sáng lạnh lẽo xé ngang qua, đâm thêm một lỗ máu gọn gàng mà dứt khoát.
Ngụy Sâm vừa kinh vừa giận, chưa bao giờ hắn ta lâm vào cảnh thảm bại thế này!
Cũng may hắn ta không phải chỉ có hư danh, vừa chịu đau vừa nhanh chóng khống chế nàng, một chiêu đã siết chặt yết hầu.
Kết quả, lòng bàn tay thô ráp lại chạm phải làn da mịn màng.
Hắn ta khựng lại, nghiêng đầu đánh giá "thích khách" táo bạo này.
Màn sa trong tẩm cung bị gió thổi lay, lướt qua mắt cá chân trắng ngần của nữ nhân.
Chỉ thấy hàng mi cong như nét xuân, đôi mắt long lanh như nước thu, dung nhan thanh tú, nhưng khóe mắt lại vương chút máu, càng thêm vài phần diễm lệ quyến rũ.
"Ngươi là…" Ngụy Sâm có chút nghi ngờ.
Thân thể đối phương đột nhiên ngã ngược ra sau.
Tà váy xòe ra như đóa sen nở rộ.
Hắn ta vội vàng kéo nàng lại, ôm vào lòng, thử kiểm tra hơi thở, may thay chỉ là ngất đi thôi.
Đâm hoàng đế bị thương xong rồi giả ngất, thật đúng là kích thích.
Lâm Lang thầm nghĩ.
Nếu nam phụ này phản ứng chậm một chút nữa… Chắc chắn tỷ đây sẽ cho ngươi xem một màn trộm long tráo phụng.
Đúng là tiếc thật.
Nghe tiếng tuyên triệu của hoàng đế, các thái y vội vã chạy đến.
"Bệ hạ, để thần băng bó cho ngài trước…"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Sắc mặt Ngụy Sâm lạnh lùng: "Kiểm tra cho nàng ấy trước đã."
Nữ nhân này thật là to gan lớn mật, không chỉ lừa dối hắn ta mà còn dám hành thích!
Nhưng phải thừa nhận, nàng đã thành công lật đổ cái nhìn của Ngụy Sâm về những tiểu thư khuê các rồi!
Yếu đuối, xinh đẹp, nhưng cũng rất tiết liệt!
Ánh mắt đầy hận thù đó, thật mãnh liệt, cũng thật xinh đẹp!
Khiến người ta không khỏi muốn chinh phục!
Dưới màn sa vàng nhạt lộ ra cổ tay trắng như ngó sen, cung nữ buộc sợi chỉ đỏ, thái y thay phiên bắt mạch sau tấm bình phong.
Vị thái y đứng đầu khẽ cau mày, như thể do dự không quyết.
"Nói đi."
Ngụy Sâm đá ông ta một cái.
"Dường như nương nương đã chịu cú sốc rất lớn, tạm thời uất kết trong lòng, rơi vào hôn mê, lão thần kê vài thang thuốc là có thể tỉnh lại vô sự. Tuy nhiên mạch của nương nương vô cùng yếu, là… là điềm báo đoản mệnh."
"Từ nay về sau, mấy người các ngươi sẽ chuyên phụ trách nàng ấy, nếu có chút gì sai sót, trẫm quyết không tha."
Khuôn mặt đế vương lạnh lùng như nước đọng.
Đệ đệ thân yêu của hắn ta chơi một vố đổi trắng thay đen, không tiếc vi phạm giao ước quân tử mà gói vị hôn thê của mình vào cung cho hắn ta, nếu để nàng chết dễ dàng như vậy, thế chẳng phải là quá đáng tiếc sao?
Huống hồ, mỹ nhân này cũng khá thú vị, khinh nhờn hoàng uy, công khai thích sát vua, đã lâu lắm rồi hắn ta chưa gặp ai thú vị như vậy!
Nếu Lâm Lang biết được suy nghĩ của Ngụy Sâm, có lẽ sẽ thốt lên một câu.
Ai bảo bệ hạ là một tên thích ngược đãi làm gì?
Lúc thượng triều, Ngụy Sâm buồn chán nghịch ngợm tua mũ.
Đợi quần thần dâng tấu xong, sắp đến phần kết thúc, đế vương ngồi trên cao đột nhiên cất lời.
"Ngụy Ngọc, khanh thật sự không hối hận?"
Ngụy Vương khoác sa bào màu đỏ thẫm, như lan chi ngọc thụ: "Bệ hạ, thần không hiểu người đang nói gì." Mặt mày hắn sáng sủa, hoàn toàn không có chút khí chất thô bạo nào như vị huynh trưởng trên kia.
Nếu không phải vì xuất thân thấp hèn, e rằng hôm nay người ngồi trên ngai vàng này khó mà nói trước được.
"Không biết cũng không sao, trẫm thật muốn cảm ơn khanh, giúp trẫm vô tình nhặt được một món bảo vật hiếm có." Ánh mắt Ngụy Sâm sắc bén.
"Đó là long vận của bệ hạ chiếu soi, Ngụy Ngọc có tài đức gì."
"Khanh thật biết ăn nói."
"Bệ hạ quá khen."
Ngụy Đế không muốn tiếp tục đấu trí với con cáo già này nữa, phất tay ý bảo tan triều.
Vừa về tẩm cung, cung nữ đã vội chạy đến bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, nương nương không chịu uống thuốc, cũng không chịu dùng thiện."
Nữ nhân này, đã được hắn ta ban ân sủng mà còn làm càn bướng bỉnh gì nữa đây!
Ngụy Sâm sải bước vào trong nội thất.
Lâm Lang đã thay y phục đơn bạc màu trắng, gương mặt nhỏ nhắn ẩn sau mái tóc đen, càng khiến nàng thêm phần mong manh yếu ớt.
"Uống thuốc đi." Hắn ta ra lệnh.
Đối phương làm như không nghe thấy.
Nam nhân trực tiếp ra tay, bóp lấy cằm nàng, mạnh mẽ xoay mặt nàng lại.
"Choang ——"
Bát ngọc vỡ tan thành từng mảnh.
"Xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia lạnh lùng: "Ngươi có biết chọc giận một đế vương thì sẽ có kết cục gì không?"
Lâm Lang khẽ quay đầu.
"Thiên tử giận dữ, thay phơi nghìn dặm." Nàng lại bật cười khẽ: "Cũng tốt, có nhiều người cùng làm bạn đồng hành như thế, đường xuống Hoàng Tuyền cũng bớt cô quạnh hơn, ngài nói có đúng không, bệ hạ?" Nàng liếc mắt, đôi môi màu mận đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không, quyến rũ thấm vào tận xương tủy.
Ngụy Sâm có vô số mỹ nhân bên cạnh, nhưng chưa ai có thể sánh với nụ cười của nàng.
Trí mạng như đóa hoa anh túc.
Hắn ta bỗng không muốn nàng chết sớm như vậy.
"Ngươi chết thì dễ thôi, nhưng người nhà của ngươi sẽ ra sao? Thái phó tuổi tác đã cao, chắc cũng không chịu nổi cực khổ." Ngụy Sâm cười nhạt.
Lâm Lang nghe xong cũng chẳng mấy động lòng, Chu Lâm Lang vừa mới chết, người nhà họ Chu đã hoàn toàn làm như kẻ điếc, không nhận được chút tin tức nào, còn xem kẻ gián tiếp hại chết nàng như con gái ruột mà yêu thương, vậy thì phải có lòng dạ bao la đến mức nào?
Chu Lâm Lang không oán trách họ, bởi vì Chu gia đã cho nàng nửa đời an bình, cơm áo không lo.
Còn Lâm Lang… Từ trước đến giờ nàng chưa từng xem trọng những người thân vì lợi ích mà bỏ rơi tình máu mủ.
Nhưng vào lúc này, người nhà họ Chu ấy lại khá hữu ích với nàng.
"Bệ hạ muốn dùng điều này để đe dọa thần nữ sao?"
Lâm Lang cố ý làm ra vẻ hoảng sợ, bối rối.
"Có lẽ ngươi có thể thử thách giới hạn của trẫm xem sao."
Ngụy Sâm lại đưa bát thuốc đến trước mặt nàng, định bụng để nàng tự cầm lấy mà uống, nhưng sau một hồi do dự, nàng cúi đầu xuống, cắn lấy miệng bát, nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Đôi môi đỏ mọng lúc hé lúc mở, thỉnh thoảng gặp phải vị đắng, đôi mày thanh tú như vầng trăng khuyết khẽ nhíu lại, biểu cảm như thể đang dũng cảm đối mặt với cái chết.
Ngụy Sâm nhìn mà buồn cười.
Nữ nhân đúng là mỏng manh yếu đuối.
Là một đế vương cai trị thiên hạ, hàng năm mỹ nhân được tiến cống cho Ngụy Sâm đều không ngớt, từng xe từng xe đưa vào cung. Nhưng hắn ta là người tính khí thất thường, hễ không vừa lòng là tước đi mạng sống, những phi tần hầu hạ hắn ta đều cẩn trọng từng ly từng tí, nào dám tỏ vẻ hay nũng nịu trước mặt hắn ta.
Khi bát thuốc đã cạn, Ngụy Sâm mới nhận ra mình vừa cầm bát thuốc cho một nữ nhân nhỏ bé uống, điều này thật sự làm giảm đi uy nghi của một quân vương.
Hắn ta định ném bát thuốc đi, nhưng nàng lập tức nằm lên giường, kéo chăn che kín đầu, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn ta.
Ngụy Sâm: "…"
Trẫm nói này, ngươi mà cứ làm kiêu như vậy, trẫm thật sự sẽ chém đầu ngươi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.