Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Chương 24: Thâm Trạch (24)
Phát Điện Cơ
01/11/2022
Trên đường đi, Tạ Tri Hạnh nghĩ, dáng vẻ phụ thân trách mắng thật đáng sợ, hèn gì mọi người đều sợ hắn, Ninh Xu bây giờ cũng sợ, nên nàng không thể nói cho Ninh Xu biết hắn cũng muốn đi, kẻo Ninh Xu lại không muốn đi nữa.
Nàng tính toán rõ ràng bằng đầu óc non nớt của mình, nên chỉ chỉ nói với Ninh Xu rằng: "Phụ thân không có thời gian, A Xu tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đi chơi thả diều với muội!"
Ninh Xu không nghi ngờ gì, còn nghĩ thầm khó trách Tạ Tri Hạnh không có cảm giác an toàn, thiếu Tạ Dữ làm bạn bên cạnh thật không tốt.
Nàng đồng ý: "Được rồi, tỷ sẽ đi với muội."
Mà viện Phùng Thời lại gặp xui xẻo, đám sai vặt Thanh Trúc vừa bị thương không lâu, nay lại tiếp tục bị đánh đại bản, Tạ Dữ còn ra lệnh bắt Tạ Loan ở nhà, phạt hắn chép "Luận ngữ" mười lần.
Mười lần này chỉ là một bữa ăn sáng đối với người khác, nhưng đối với Tạ Loan từ khi lọt lòng đến bây giờ còn chưa bị phạt như vậy lần nào.
Sau khi lão phu nhân biết được, bà lập tức đi tìm Tạ Dữ: "A Loan còn nhỏ, ngươi nói muốn rèn giũa tính cách của nó, ta đều nghe theo người, trước đây Ôn cô nương nói đến nó phải cam chịu, ta còn khen người ta, tại sao bây giờ ngươi còn muốn phạt nó chép sách, tại sao ngươi lại đối xử với đệ đệ của mình như vậy!"
Tạ Dữ cứng rắn nói: "Ta để đệ ấy đọc sách là muốn đệ ấy tu tâm dưỡng tính, chứ không phải học thủ đoạn lừa gạt người khác."
“Mẫu thân."
Tạ Dữ nhìn lão phu nhân:
“Nếu người hy vọng tương lai nàng dâu và bằng hữu của A Loan đối xử chân thành với A Loan, chứ không phải vì sợ thế lực của Hầu phủ, thì đừng can thiệp vào chuyện này."
Cho dù mọi người bên trong Hầu phủ cảm thấy Tạ Loan mọi mặt đều tốt, nhưng những người ngoài không có quan hệ huyết thống lại không thấy vậy, cho nên Tạ Loan nhất định phải được uốn nắn lại cho tốt.
Tạ Dữ hết lòng suy nghĩ cho Tạ Loan.
Còn Tạ Loan bị nhốt trong phòng, không cần nói cũng biết rất bực bội, hắn không sợ Tạ Dữ nổi giận, mỗi lần Tạ Dữ giận đều sấm to mưa nhỏ, nhưng hắn sợ làm Tạ Dữ thất vọng.
Tạ Dữ là chiến thần, đại ca hắn không gì không làm được, hắn là người tự hào hơn bất cứ ai.
Nhưng khi đại ca biết hắn tìm người viết bài thay, ánh mắt đó...
Tạ Loan nhéo vết chai mỏng trong lòng bàn tay.
Tạ Nhị bước vào phòng thì thấy trên sàn nhà bừa bộn đủ thứ, bút giấy, nghiên mực bị ném trên mặt đất, cốc và bình hoa bị đập vỡ, Tạ Loan không cho ai vào dọn dẹp.
Hắn nằm sấp trên mặt bàn, ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, thì thào nói: "Nhị ca."
Tạ Kỳ thở dài, quay đầu bảo người hầu: "Người đâu, dọn dẹp phòng đi."
Tạ Kỳ ra lệnh nhưng Tạ Loan không ngăn cản, chẳng mấy chốc căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, giấy bút mới được mang lên.
Tạ Kỳ trải giấy ra, dùng chân đá Tạ Loan: "Ngươi viết chữ "Vĩnh" đi, ta sẽ bắt chước lại."
Tạ Loan không nhúc nhích.
Tạ Kỳ: "Nhanh lên, ta chỉ giúp ngươi nhiều nhất năm lần thôi, còn lại ngươi tự viết."
Tạ Loan lơ đễnh cầm bút lên viết xuống giấy chữ "Vĩnh".
Chữ "Vĩnh" đầy đủ các nét chấm, sổ, ngang, phẩy, mác, hất. Dù có học thư pháp hay không, muốn bắt chước chữ viết tay của người khác, đều phải bắt đầu bằng chữ "Vĩnh".
Hồi trước Tạ Kỳ đã từng giúp Tạ Loan làm bài tập, bây giờ nhìn chữ này lại nhớ hồi đó, y xếp giấy, bắt đầu chép sách.
Tạ Loan không có thời gian nhìn, hắn chép "Luận ngữ" còn phải lật sách để bên cạnh, nhị ca hắn không cần, hạ bút dứt khoát, thậm chí nhắm mắt cũng có thể viết lưu loát.
Giữa trưa có gã sai vặt đưa cơm nước đến, lão phu nhân cũng ghé qua một lần.
Tổng cộng Tạ Kỳ viết bảy lần, Tạ Loan chỉ chép ba lần.
Trời đã tối đen, Tạ Kỳ xoa xoa bả vai, thuận miệng hỏi: "Ngươi nhờ người sao chép nhiều lần như vậy, sao lần này mới bị phát hiện?"
Tạ Kỳ vẫn luôn biết Tạ Loan "gian lận", có lúc là y viết thay, có lúc là tìm người giúp.
Tạ Loan thả lỏng mấy đầu ngón tay, bả vai sụp xuống: "Đại ca tra ra được."
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Tạ Dữ.
Tâm tư Tạ Kỳ lại tỉ mỉ hơn, cau mày nói: "Người trước kia viết thay ngươi có tang trong nhà, có phải lúc đi tìm người mới bị lộ không? Lần sau cẩn thận một chút."
Gần đây Tạ Loan đang tìm người viết thay, hắn chợt nhớ hôm mình đang nói chuyện này với Thanh Trúc trong Xuân Sắc Viên, lúc đó bọn họ đã tình cờ gặp Ôn Ninh Xu.
Ôn, Ninh, Xu!
Sắc mặt Tạ Loan biến đổi thất thường, trong đầu lúc thì hiện lên đôi mi rũ xuống cùng dáng vẻ trầm mặc của Ninh Xu, lúc lại là ánh mắt khiêu khích của nàng.
Nàng vậy mà dám tố cáo với đại ca!
Tốt lắm, nàng rất giỏi.
Cùng lúc đó, Ninh Xu đang ngủ ngon bị đánh thức bởi một loạt âm thanh thông báo:
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 5)] -2!"
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 3)] +1!"
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 4)] -1!"
"..."
Ồn ào quá.
Nàng tính toán rõ ràng bằng đầu óc non nớt của mình, nên chỉ chỉ nói với Ninh Xu rằng: "Phụ thân không có thời gian, A Xu tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đi chơi thả diều với muội!"
Ninh Xu không nghi ngờ gì, còn nghĩ thầm khó trách Tạ Tri Hạnh không có cảm giác an toàn, thiếu Tạ Dữ làm bạn bên cạnh thật không tốt.
Nàng đồng ý: "Được rồi, tỷ sẽ đi với muội."
Mà viện Phùng Thời lại gặp xui xẻo, đám sai vặt Thanh Trúc vừa bị thương không lâu, nay lại tiếp tục bị đánh đại bản, Tạ Dữ còn ra lệnh bắt Tạ Loan ở nhà, phạt hắn chép "Luận ngữ" mười lần.
Mười lần này chỉ là một bữa ăn sáng đối với người khác, nhưng đối với Tạ Loan từ khi lọt lòng đến bây giờ còn chưa bị phạt như vậy lần nào.
Sau khi lão phu nhân biết được, bà lập tức đi tìm Tạ Dữ: "A Loan còn nhỏ, ngươi nói muốn rèn giũa tính cách của nó, ta đều nghe theo người, trước đây Ôn cô nương nói đến nó phải cam chịu, ta còn khen người ta, tại sao bây giờ ngươi còn muốn phạt nó chép sách, tại sao ngươi lại đối xử với đệ đệ của mình như vậy!"
Tạ Dữ cứng rắn nói: "Ta để đệ ấy đọc sách là muốn đệ ấy tu tâm dưỡng tính, chứ không phải học thủ đoạn lừa gạt người khác."
“Mẫu thân."
Tạ Dữ nhìn lão phu nhân:
“Nếu người hy vọng tương lai nàng dâu và bằng hữu của A Loan đối xử chân thành với A Loan, chứ không phải vì sợ thế lực của Hầu phủ, thì đừng can thiệp vào chuyện này."
Cho dù mọi người bên trong Hầu phủ cảm thấy Tạ Loan mọi mặt đều tốt, nhưng những người ngoài không có quan hệ huyết thống lại không thấy vậy, cho nên Tạ Loan nhất định phải được uốn nắn lại cho tốt.
Tạ Dữ hết lòng suy nghĩ cho Tạ Loan.
Còn Tạ Loan bị nhốt trong phòng, không cần nói cũng biết rất bực bội, hắn không sợ Tạ Dữ nổi giận, mỗi lần Tạ Dữ giận đều sấm to mưa nhỏ, nhưng hắn sợ làm Tạ Dữ thất vọng.
Tạ Dữ là chiến thần, đại ca hắn không gì không làm được, hắn là người tự hào hơn bất cứ ai.
Nhưng khi đại ca biết hắn tìm người viết bài thay, ánh mắt đó...
Tạ Loan nhéo vết chai mỏng trong lòng bàn tay.
Tạ Nhị bước vào phòng thì thấy trên sàn nhà bừa bộn đủ thứ, bút giấy, nghiên mực bị ném trên mặt đất, cốc và bình hoa bị đập vỡ, Tạ Loan không cho ai vào dọn dẹp.
Hắn nằm sấp trên mặt bàn, ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Kỳ với đôi mắt đỏ hoe, thì thào nói: "Nhị ca."
Tạ Kỳ thở dài, quay đầu bảo người hầu: "Người đâu, dọn dẹp phòng đi."
Tạ Kỳ ra lệnh nhưng Tạ Loan không ngăn cản, chẳng mấy chốc căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, giấy bút mới được mang lên.
Tạ Kỳ trải giấy ra, dùng chân đá Tạ Loan: "Ngươi viết chữ "Vĩnh" đi, ta sẽ bắt chước lại."
Tạ Loan không nhúc nhích.
Tạ Kỳ: "Nhanh lên, ta chỉ giúp ngươi nhiều nhất năm lần thôi, còn lại ngươi tự viết."
Tạ Loan lơ đễnh cầm bút lên viết xuống giấy chữ "Vĩnh".
Chữ "Vĩnh" đầy đủ các nét chấm, sổ, ngang, phẩy, mác, hất. Dù có học thư pháp hay không, muốn bắt chước chữ viết tay của người khác, đều phải bắt đầu bằng chữ "Vĩnh".
Hồi trước Tạ Kỳ đã từng giúp Tạ Loan làm bài tập, bây giờ nhìn chữ này lại nhớ hồi đó, y xếp giấy, bắt đầu chép sách.
Tạ Loan không có thời gian nhìn, hắn chép "Luận ngữ" còn phải lật sách để bên cạnh, nhị ca hắn không cần, hạ bút dứt khoát, thậm chí nhắm mắt cũng có thể viết lưu loát.
Giữa trưa có gã sai vặt đưa cơm nước đến, lão phu nhân cũng ghé qua một lần.
Tổng cộng Tạ Kỳ viết bảy lần, Tạ Loan chỉ chép ba lần.
Trời đã tối đen, Tạ Kỳ xoa xoa bả vai, thuận miệng hỏi: "Ngươi nhờ người sao chép nhiều lần như vậy, sao lần này mới bị phát hiện?"
Tạ Kỳ vẫn luôn biết Tạ Loan "gian lận", có lúc là y viết thay, có lúc là tìm người giúp.
Tạ Loan thả lỏng mấy đầu ngón tay, bả vai sụp xuống: "Đại ca tra ra được."
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Tạ Dữ.
Tâm tư Tạ Kỳ lại tỉ mỉ hơn, cau mày nói: "Người trước kia viết thay ngươi có tang trong nhà, có phải lúc đi tìm người mới bị lộ không? Lần sau cẩn thận một chút."
Gần đây Tạ Loan đang tìm người viết thay, hắn chợt nhớ hôm mình đang nói chuyện này với Thanh Trúc trong Xuân Sắc Viên, lúc đó bọn họ đã tình cờ gặp Ôn Ninh Xu.
Ôn, Ninh, Xu!
Sắc mặt Tạ Loan biến đổi thất thường, trong đầu lúc thì hiện lên đôi mi rũ xuống cùng dáng vẻ trầm mặc của Ninh Xu, lúc lại là ánh mắt khiêu khích của nàng.
Nàng vậy mà dám tố cáo với đại ca!
Tốt lắm, nàng rất giỏi.
Cùng lúc đó, Ninh Xu đang ngủ ngon bị đánh thức bởi một loạt âm thanh thông báo:
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 5)] -2!"
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 3)] +1!"
"Đinh, nhiệm vụ chính [Thiếu gia kiêu ngạo phải lòng tôi (Mức độ hoàn thành 4)] -1!"
"..."
Ồn ào quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.