Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu

Chương 27: Thâm Trạch (27)

Phát Điện Cơ

01/11/2022

Tạ Tri Hạnh dùng đũa chọc chọc hạt cơm.

Trầm mặc một hồi, không biết là vì muốn phá vỡ loại ngăn cách vô hình này hay là vì cái khác, Tạ Dữ phá lệ ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện mà hỏi: "Vừa rồi Ôn cô nương nói gì với con?"

Tạ Tri Hạnh nhìn Tạ Dữ, nói: “A Xu tỷ tỷ nói tỷ ấy không ăn chung với chúng ta vì tỷ ấy ăn nhiều, sợ phụ thân nhìn thấy sẽ không còn mặt mũi."

Tạ Dữ ho khan một cái, cố nhịn cười.

Rõ ràng là nàng lừa trẻ nhỏ.

Hắn gọi tỳ nữ, chỉ vào bát canh khoai và táo đỏ hầm xương:

"Múc một bát canh đưa cho Ôn cô nương."

Sau khi khai ra lời nói của Ninh Xu, Tạ Tri Hạnh lại hỏi:

"Phụ thân, người đừng trách A Xu tỷ tỷ ăn nhiều được không? Có thể để tỷ ấy ăn cùng chúng ta không?"

Tạ Dữ không khéo léo như Ninh Xu, đành phải giải thích:

"Nam nữ qua bảy tuổi không được ngồi chung bàn, A Xy tỷ tỷ của con không phải do ăn nhiều, mà để tránh bị hiểu lầm."

Tạ Tri Hạnh mơ hồ biết chuyện nam nữ lớn lên phải tách ra, nhưng nàng không biết nó nghiêm trọng đến mức nào, nàng không có mẫu thân dạy bảo những chuyện này, chỉ có ma ma đôi lúc sẽ nhắc đến, vả lại tuổi Tạ Tri Hạnh còn nhỏ, lại còn không tiếp xúc với nhiều nam nhân bên ngoài.

Nàng chợt nghĩ ra một cách tuyệt vời nên buộc miệng thốt lên:

"Thế phụ thân cưới A Xu tỷ tỷ đi, chúng ta lúc đó sẽ trở thành người một nhà, vậy là được rồi!"

Tạ Dữ sầm mặt:

"Hồ nháo, không cho phép con ăn nói lung tung."



Tạ Tri Hạnh rùng mình, không nói thêm lời nào nữa.

Tạ Dữ đặt đũa xuống, múc một thìa cá viên trân châu vào bát Tạ Tri Hạnh, hắn dịu giọng giải thích:

"Danh tiết nữ tử vô cùng quan trọng, nếu những lời con mới nói kia không cẩn thận truyền ra ngoài, người trong Hầu phủ sẽ cho rằng phẩm hạnh của nàng ấy không đoan chính, tính cách lẳng lơ, lúc đó nàng ấy sẽ phải làm sao?"

Tạ Tri Hạnh cái hiểu cái không, nhưng vẫn nhỏ giọng thưa: "Con biết rồi, phụ thân."

Tạ Dữ xoa đầu nàng.

Một ngày nhàn rỗi bị đánh gãy sau bữa ăn hai khắc đồng hồ, Lâm phó đô úy tuần tra kinh thành tìm đến và nói có chuyện quan trọng, Tạ Dữ buộc phải rời trang viên để giải quyết.

Tạ Tri Hạnh có chút không vui.

Tạ Dữ đã hứa chơi với nàng nhưng bây giờ lại nuốt lời, cũng cảm thấy đau đầu.

Quai hàm hắn căng chặt, nghĩ một lúc rồi nói: "A Hạnh, ta phải giải quyết một chuyện, buổi chiều ta sẽ quay lại."

Tạ Tri Hạnh không nói lời nào.

Tạ Dữ không biết làm thế nào để dỗ Tạ Tri Hạnh, nhưng rất nhanh hắn đã thấy Ninh Xu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với Tạ Tri Hạnh:

"Đúng lúc có thể tránh lúc ánh sáng mặt trời gắt nhất, Hạnh tỷ nhi, chúng ta vào phòng chơi đi."

Tạ Tri Hạnh gật đầu.

Ninh Xu:

"Hầu gia, ta và Hạnh tỷ nhi về phòng trước."

Tạ Dữ đáp "Ừm" một tiếng, nhìn bóng một lớn một nhỏ bước đi mà từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Thư hơi cúi người, không biết nói gì với Tạ Tri Hạnh mà làm con bé cười khúc khích, quét sạch chuyện không vui vừa rồi.



Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tạ Dữ, có lẽ, đã đến lúc phải tìm mẫu thân cho Tạ Tri Hạnh rồi.

Chỉ là chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì hắn đã phải dẫn người rời đi.

Quá trình xử lý kéo dài hơn dự đoán một chút, cộng thêm thời gian đi đường, dù đã cố gắng đi thật nhanh nhưng đến tận cuối giờ Mùi, Tạ Dữ mới quay lại trang viên.

Ném cương ngựa cho người hầu, hắn bước nhanh vào nhà, hỏi quản sự:

"Hạnh tỷ nhi đâu?"

Quản sự đáp:

"Ôn cô nương đưa tiểu thư đến Quân Tử Viên, vẫn còn chưa ra ngoài."

Quân Tử Viên là một khu nhà ấm trồng toàn trúc, bốn khu vườn xung quanh được đặt tên theo các loại cây trồng: Mai, Lan, Trúc, Cúc, Tạ Dữ đang sải bước vào cửa không khỏi bước chậm và nhẹ chân lại.

Căn phòng rất yên tĩnh, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, chậm rãi bước qua tấm bình phong, đã nhìn thấy Ninh Xu và Tạ Tri Hạnh đang ngủ, có lẽ do buổi chiều có chút nóng, khuôn mặt hai người đều đỏ bừng.

Ninh Xu nằm nghiêng, nhắm mắt lại, làn da trắng nõn, mái tóc đen hơi tán loạn, đôi môi anh đào chúm chím, làn váy dán vào những đường cong đầy đặn trên cơ thể duyên dáng, từ ngực, vòng eo nhỏ nhắn, bờ mông, rồi đến đôi chân thon dài...

Giống như nhụy hoa e ấp trong cánh hoa, để lộ vẻ quyến rũ chín muồi.

Đôi mắt Tạ Dữ híp lại.

Đến lúc này hắn mới nhận ra đáng lẽ mình không nên tùy tiện vào trong phòng.

Ngay lập tức, hắn xoay người rời đi, đứng ở cửa một lúc mới gọi tỳ nữ: "Ngươi vào trong phòng ấm gọi Hạnh tỷ nhi và Ôn..."

Hắn ngập ngừng:

"Ninh Xu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook