Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Chương 37: Thâm Trạch (37)
Phát Điện Cơ
02/11/2022
Vài tên cường tráng lao ra khỏi hiệu cầm đồ đuổi theo Ninh Xu.
Ninh Xu và Ngọc Bình đã chạy đến đường cái, người đi đường nhìn mấy tên đàn ông đuổi theo hai cô gái cũng thấy lạ.
Thấy thế, bọn họ gào lên: “Tiểu thư nhà chúng ta trốn nhà theo trai, khó khăn lắm lão gia mới tìm được nàng, mong các vị hương thân phụ lão giúp một chút, chặn nàng lại!”
Trốn nhà theo trai là chuyện lớn ảnh hưởng đến danh dự, cộng thêm quần áo Ninh Xu cũng tỉnh xảo, dán người yểu điệu, bên cạnh có nha hoàn đi theo, đúng là có phong thái tiểu thư nhà giàu nhưng không ai tiến lên hỗ trợ cả.
Ngọc Bình phản bác: “Không hề, chúng ta là người của Trấn Bắc Hầu phủ! Là bọn họ muốn bắt chúng ta.”
Nhưng giọng nàng đã bị tiếng đám người la hét đó lấn át.
Ninh Xu không trông cậy vào người qua đường, nàng ghi nhớ đường, kéo Ngọc Bình không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chạy đến chỗ đậu xe ngựa, vốn tưởng sẽ thấy thị vệ Hầu phủ, kết quả ở đó không còn bóng dáng xe ngựa nữa.
Thất sách, thất sách.
Nàng nhanh chóng quyết định kéo Ngọc Bình vào ngõ nhỏ, nhân lúc còn sớm trốn vào chỗ ngoặt tránh sự truy đuổi.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, một tên phun đàm, mắng: “Nhỏ người nên trốn nhanh thật.”
Một tên khác nói: “Cũng may nàng dẫn theo nha hoàn, nếu không đã trốn ngay dưới mí mắt ta rồi.”
Người đằng trước nói: “Đợi bắt được nàng rồi, không được động đến nàng nhưng nha hoàn bên cạnh thì có thể cho các huynh đệ chơi đùa.”
“Các huynh đệ tìm hết chỗ này đi!”
Mặt Ngọc Bình tái mét.
Nàng là gánh nặng.
Nàng hoảng sợ nhìn Ninh Xu, hiếm khi đầu óc lanh lợi một lần – Chỉ khi nang xả thân thu hút sự chú ý của bọn họ thì mới có thể để Ninh Xu thoát thân được.
Nhưng ý đồ của bọn họ rõ ràng như vậy.
Không, không được.
Nàng còn trẻ như vậy, nàng chỉ là một nha hoàn, nàng không muốn trao sự trong sạch và tính mạng của mình.
Nàng bất giác run rẩy, bắt đầu hối hận tại sao lúc trước không tốt với Ninh Xu hơn, nếu không bây giờ không cần lo lắng liệu Ninh Xu có đẩy nàng ra không.
Ninh Xu thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
Ánh mắt Ninh Xu bình tĩnh, không hề có sự tính toán hay lên kế hoạch gì, Ngọc Bình nắm chặt góc áo nàng.
Chỉ thấy Ninh Xu kéo góc áo ra, khoảnh khắc đó lòng Ngọc Bình lạnh lẽo, lại nghe Ninh Xu nói khẽ với nàng: “Ngươi đừng lên tiếng, bọn họ tới tìm ta, chờ bọn họ đi rồi, ngươi lập tức rời đi, về Hầu phủ gọi người.”
Nói rồi nàng trịnh trọng vỗ vai Ngọc Bình.
Ngọc Bình chưa kịp phản ứng ý nàng là sao thì thấy Ninh Xu xoay người chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Nàng tự đi ra để thu hút sự chú ý của đám người đó.
Ngọc Bình kinh hãi đứng tại chỗ.
Ngay sau đó, bên ngoài lại có tiếng kêu to: “Đứng lại.”
Ninh Xu chắc chắn tuyệt đối mình sẽ không gặp chuyện.
Thân phận của đám người này không khó đoán, là kẻ thù của nàng, cũng là người chú muốn cướp gia sản của nguyên chủ.
Nàng rất bình tĩnh, Hầu phủ biết thân thế của nàng, phát hiện không thấy nàng đâu, tất nhiên sẽ tra đến chỗ chú nàng, mà chú nàng lại muốn bắt sống nàng nên sẽ không diễn tiết mục gì truy đuổi này, nếu muốn giết thì đã giết từ khi nàng bước vào hiệu cầm đồ rồi.
Nàng nín thở, xuyên qua con ngõ nhỏ.
Chỉ có thể kéo dài tới khi Ngọc Bình đến Hầu phủ gọi người.
Con hẻm này là nơi lưu dân tụ tập, rất phức tạp, đám người kia không tóm được, nếu không đúng là Ninh Xu không thể kéo dài lâu như vậy.
Ninh Xu và Ngọc Bình đã chạy đến đường cái, người đi đường nhìn mấy tên đàn ông đuổi theo hai cô gái cũng thấy lạ.
Thấy thế, bọn họ gào lên: “Tiểu thư nhà chúng ta trốn nhà theo trai, khó khăn lắm lão gia mới tìm được nàng, mong các vị hương thân phụ lão giúp một chút, chặn nàng lại!”
Trốn nhà theo trai là chuyện lớn ảnh hưởng đến danh dự, cộng thêm quần áo Ninh Xu cũng tỉnh xảo, dán người yểu điệu, bên cạnh có nha hoàn đi theo, đúng là có phong thái tiểu thư nhà giàu nhưng không ai tiến lên hỗ trợ cả.
Ngọc Bình phản bác: “Không hề, chúng ta là người của Trấn Bắc Hầu phủ! Là bọn họ muốn bắt chúng ta.”
Nhưng giọng nàng đã bị tiếng đám người la hét đó lấn át.
Ninh Xu không trông cậy vào người qua đường, nàng ghi nhớ đường, kéo Ngọc Bình không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chạy đến chỗ đậu xe ngựa, vốn tưởng sẽ thấy thị vệ Hầu phủ, kết quả ở đó không còn bóng dáng xe ngựa nữa.
Thất sách, thất sách.
Nàng nhanh chóng quyết định kéo Ngọc Bình vào ngõ nhỏ, nhân lúc còn sớm trốn vào chỗ ngoặt tránh sự truy đuổi.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, một tên phun đàm, mắng: “Nhỏ người nên trốn nhanh thật.”
Một tên khác nói: “Cũng may nàng dẫn theo nha hoàn, nếu không đã trốn ngay dưới mí mắt ta rồi.”
Người đằng trước nói: “Đợi bắt được nàng rồi, không được động đến nàng nhưng nha hoàn bên cạnh thì có thể cho các huynh đệ chơi đùa.”
“Các huynh đệ tìm hết chỗ này đi!”
Mặt Ngọc Bình tái mét.
Nàng là gánh nặng.
Nàng hoảng sợ nhìn Ninh Xu, hiếm khi đầu óc lanh lợi một lần – Chỉ khi nang xả thân thu hút sự chú ý của bọn họ thì mới có thể để Ninh Xu thoát thân được.
Nhưng ý đồ của bọn họ rõ ràng như vậy.
Không, không được.
Nàng còn trẻ như vậy, nàng chỉ là một nha hoàn, nàng không muốn trao sự trong sạch và tính mạng của mình.
Nàng bất giác run rẩy, bắt đầu hối hận tại sao lúc trước không tốt với Ninh Xu hơn, nếu không bây giờ không cần lo lắng liệu Ninh Xu có đẩy nàng ra không.
Ninh Xu thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
Ánh mắt Ninh Xu bình tĩnh, không hề có sự tính toán hay lên kế hoạch gì, Ngọc Bình nắm chặt góc áo nàng.
Chỉ thấy Ninh Xu kéo góc áo ra, khoảnh khắc đó lòng Ngọc Bình lạnh lẽo, lại nghe Ninh Xu nói khẽ với nàng: “Ngươi đừng lên tiếng, bọn họ tới tìm ta, chờ bọn họ đi rồi, ngươi lập tức rời đi, về Hầu phủ gọi người.”
Nói rồi nàng trịnh trọng vỗ vai Ngọc Bình.
Ngọc Bình chưa kịp phản ứng ý nàng là sao thì thấy Ninh Xu xoay người chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Nàng tự đi ra để thu hút sự chú ý của đám người đó.
Ngọc Bình kinh hãi đứng tại chỗ.
Ngay sau đó, bên ngoài lại có tiếng kêu to: “Đứng lại.”
Ninh Xu chắc chắn tuyệt đối mình sẽ không gặp chuyện.
Thân phận của đám người này không khó đoán, là kẻ thù của nàng, cũng là người chú muốn cướp gia sản của nguyên chủ.
Nàng rất bình tĩnh, Hầu phủ biết thân thế của nàng, phát hiện không thấy nàng đâu, tất nhiên sẽ tra đến chỗ chú nàng, mà chú nàng lại muốn bắt sống nàng nên sẽ không diễn tiết mục gì truy đuổi này, nếu muốn giết thì đã giết từ khi nàng bước vào hiệu cầm đồ rồi.
Nàng nín thở, xuyên qua con ngõ nhỏ.
Chỉ có thể kéo dài tới khi Ngọc Bình đến Hầu phủ gọi người.
Con hẻm này là nơi lưu dân tụ tập, rất phức tạp, đám người kia không tóm được, nếu không đúng là Ninh Xu không thể kéo dài lâu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.