Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta
Chương 10: Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (10)
Doll Wind
22/12/2024
"Sao tên Cố Minh lại nghỉ học lâu thế nhỉ, đã nghỉ ba hôm rồi, không phải xảy ra chuyện gì chứ?"
Cao Vỹ ngồi trên ghế không kiên nhẫn lật giở quyển sách đầy chữ trên bàn nói chuyện với Lâm Dực."
"Chắc không đâu, nghe nói bị ốm thôi. Đúng rồi, Quân Sơn, em gái cậu đi học lại rồi nhỉ."
"Ừm"
"Nghe nói con bé làm mất chiếc vòng cậu tặng sinh nhật nên rất buồn hả? À, cậu tìm được tên cứu em gái cậu chưa?"
Quân Sơn trầm ngâm lắc đầu: "Mới tìm ra một manh mối, nghe nói có một thiếu niên đi taxi đến bên ngoài khu rừng. Nhưng tối quá tài xế không nhìn rõ mặt chỉ biết rất tuấn tú."
Cao Vỹ ném quyển sách sang chỗ Lâm Dực: "Dù sao cũng cứu em gái cậu, tìm không ra thì thôi không tìm nữa."
Lâm Dực cũng gật đầu tán thành: "Nếu hắn đã trốn đi thì chắc chắn là không muốn Quân gia cậu biết. Tìm nữa chỉ phí công, nếu người ta muốn gặp sớm muộn gì cũng xuất hiện thôi."
"Lại nói, tên Cố Minh kia chả lẽ ôm cặp sách của cậu bỏ trốn? Này, Quân Sơn, trong ba lô của cậu có thứ gì quý giá không thế?"
"Không có"
Cao Vỹ nhướng mày nhìn hai người Quân Sơn: "Lớp định cử người đi thăm Cố Minh đấy, hai cậu có hứng thú đi không?"
...
Thế là ba người Quân Sơn quyết định đi đến nhà thăm Dâu Tây, đi cùng còn có lớp trưởng Lập Tân nữa. lúc này Dâu Tây đang trốn trong phòng bôi thuốc và thay băng gạc mới chỗ vết thương thì giọng bà Cố vang lên ở dưới nhà.
"Minh nhi, bạn học đến thăm con nè, mẹ dẫn họ lên phòng nhé."
Bạn học đến thăm? Dâu Tây vội vàng buộc lại băng gạc, mặc áo ngồi trên giường. Cửa mở ra, ba người Quân Sơn, Cao Vỹ ,Lâm Dực cùng Lập Tân bước vào trên tay còn xách theo một giỏ hoa quả nhập khẩu to bự.
"Yô, khoẻ không anh bạn? Thấy cậu nghỉ học lâu quá khiến Cao Vỹ tôi nhớ nhung nên đích thân đến thăm cậu đây. Sao rồi?"
Lâm Dực nhìn Dâu Tây sắc mặt vẫn rất kém do thiếu máu mà lắc đầu: "Nghe nói cậu bị sốt cao nhưng sao tôi thấy giống thiếu máu. Cậu nên ăn nhiều đồ bổ vào mới tốt được."
"Tôi đã khoẻ hơn rồi, thiếu máu gì chứ? Nếu các cậu không đến thăm thì mai tôi cũng đi học rồi"
"Vậy thì tốt rồi, mấy hôm cậu nghỉ bỏ lỡ nhiều bài học, tôi đã chụp lại cẩn thận gửi vào mail của cậu rồi. Nhớ xem rồi ghi chép vào vở nhé."
"Cám ơn cậu, Lập Tân."
Lập Tân ngượng ngùng: "Không có gì, đây là việc nên làm mà."
Trong lúc mọi người nói chuyện với Dâu Tây, Quân Sơn lại âm thầm quan sát căn phòng của Dâu Tây, tinh mắt để ý thuốc và băng gạc trên bàn cạnh giường ngủ. Không phải nói bị sốt sao? sao lại cần thuốc sát trùng và băng gạc. Tiểu Nguyệt nói người cứu hắn bị thương ở bả vai bên phải, lẽ nào là Cố Minh?
Không thể nào, Cố Minh chỉ là người bình thường, không quen biết tiểu Nguyệt hay Quân gia sao có thể cứu con bé chứ. Mà khoan đã, con bé nói bọn Triệu Lục có gọi điện thoại cho hắn, tiểu Nguyệt đã rất sợ hắn một mình xông vào cứu con bé.
Quân Sơn lại nhìn đến ba lô của mình để cùng với ba lô của Cố Minh ở trên bàn được sắp xếp gọn gàng. Điện thoại, đúng rồi, điện thoại hắn bỏ trong ba lô. Cố Minh đã nghe cuộc điện thoại ấy.
Quân Sơn đến bàn rót một cốc nước nóng cố tình hướng tay phải của Dâu Tây đưa: "Uống hớp nước đi Cố Minh"
Dâu Tây gật đầu theo phản xạ định tiếp nước bằng tay phải nhưng lại ngừng lại đổi sang tiếp nước bằng tay trái.
"Cảm ơn cậu."
Quân Sơn nở nụ cười tươi, vốn dĩ cậu mang vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh ít khi cười, nhưng vừa cười một cái bỗng chốc khiến người nhìn cảm giác như trăm hoa nở rộ, đẹp đẽ vô cùng. Dâu Tây ngây người nhìn Quân Sơn.
"Không có gì"
Quân Sơn đưa nước xong cho Dâu Tây, mọi người nói chuyện một lúc liền rời đi. Đi đến cửa Quân Sơn đột nhiên quay lại: "Đúng rồi, cậu cầm ba lô của tôi."
"A, ở trên bàn ấy, xin lỗi cậu hôm ấy về vội quên mất, điện thoại cậu lại bỏ trong ấy không liên lạc được, vốn định hôm sau đi học thì trả cậu ai ngờ lại ốm một trận. Xin lỗi nha."
"Không sao, nhờ cậu mà mấy hôm tôi không cần phải chép bài đấy, cám ơn không kịp"
"Hả"
Dâu Tây đơ rồi, ai có thể nói cho cô biết hôm nay tên Quân Sơn này trúng phải tà gì không, đột nhiên cười còn nói chuyện nhiều như vậy. Cô cười ngượng ngùng: "Ha ha"
"Không còn sớm, tôi về đây. Mai gặp"
"Ò, mai gặp."
Chờ mọi người đều đi khỏi, mẹ Cố tiễn khách xong vội vàng chạy lên phòng Dâu Tây: "Không tồi nha, con trai mẹ từ khi nào quen đều là người có gia thế khủng như vậy a\~"
Dâu Tây vô cùng bất đắc dĩ: "Mẹ à, là bạn cùng lớp thôi, không chơi thân đâu"
"Không thân sao người ta đến tận nhà thăm con được?"
"Người ta là nhận uỷ thác của giáo viên chủ nhiệm, mẹ không thấy sao?"
"Xuy, mẹ mới không quản con."
...
Rốt cuộc cũng phải đi học lại, vừa mới xuống xe bước vào trường học, Dâu Tây cảm thấy rất không thoải mái. Không biết vì sao mọi người đều nhìn về phía cô, nếu cô quay đầu nhìn lại họ lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Rất khiến người ta cảm giác không khoẻ trong người.
Chịu đựng ánh nhìn chăm chú của mọi người rốt cuộc Dâu Tây cũng đến lớp học. Cô há hốc mồm khi thấy cả bàn học của cô chứa đầy đồ ăn vặt cùng hoa tươi.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế, cô nhìn sang ba người Quân Sơn, Cao Vỹ và Lâm Dực một bộ vui sướng khi người gặp hoạ.
"Ai nha, Cố Minh của chúng ta đến rồi."
"Cậu xem, nhờ công của Quân Sơn mà cậu trở thành nhân vật nổi tiếng toàn trường rồi đấy."
Dâu Tây nhíu mày: "Ý gì hả?"
Hai người Cao Vỹ cùng Lâm Dực ném một cái mị nhãn cho cô liền sâu kín nhìn về phía Quân Sơn, đồng thanh như một trả lời: "Hỏi cậu ta."
Dâu Tây đem đồ ăn trên bàn ném sang bàn bên cạnh mình, đặt cặp sách lên nhìn Quân Sơn ý đợi cậu trả lời.
Rốt cuộc Cao Vỹ nhìn không nhịn nổi bắt đầu bô bô: "Còn phải hỏi sao? Hôm qua sau khi từ nhà cậu về, Quân Sơn đã ra thông báo toàn trường giờ cậu là một trong số bọn tôi, từ giờ cậu cũng chính thức gia nhập hội ba người bọn tôi rồi."
"Cái gì? Tôi đồng ý bao giờ?"
Dâu Tây bực tức hét lên, tên Quân Sơn này bị quỷ nhập hay sao? Có lẽ nào hắn tra ra mình cứu Quân Lưu Nguyệt rồi?
"Cậu phản ứng kiểu gì thế? Không vui khi trở thành thành viên nhóm bọn này à?" Cao Vỹ thấy phản ứng của Dâu Tây rất lớn, không vui hỏi cô.
"Đúng đấy, Cố Minh, cậu không thích gia nhập hội bọn này à?"
Dâu Tây vuốt mặt, không muốn, không muốn có được không?
"Tiểu Nguyệt em gái tôi rất muốn gặp cậu đấy, Cố Minh."
Quân Sơn nhìn Dâu Tây cười như không cười, giọng điệu uy hiếp mười phần. Thành công khiến khuôn mặt Dâu Tây cứng lại. Cậu giỏi, cậu thành công khiến tôi chú ý rồi đấy, tiểu Sơn ca ạ.
"Ha ha, vui chứ, vui mừng, tôi vui mừng mà." Dâu Tây miễn cưỡng tươi cười, càng dùng sức đem đồ ăn và hoa phân phát cho các bạn học khác.
Giờ thể dục, vừa mới mở tủ lấy đồng phục thể dục Dâu Tây đã suýt ngã ngửa khi thấy nào thư là thư ở trong hộc tủ. Ôi mẹ ơi, không ngờ con lại được bạn học nữ yêu thích như thế, quả là làm khó mấy tên Quân Sơn, ngày ngày nhận được thư tình cùng socola mà mặt không đổi sắc.
Cẩn thận thay áo tránh đụng vết thương, lại còn phải tránh tầm mắt của những người khác thật không dễ dàng. Dâu Tây khóc ròng trong lòng, từ khi nào mà cô làm gì cũng phải cẩn thận khúm núm như thế này chứ. Thật tình. Cô muốn nhanh nhanh kết thúc nhiệm vụ này, muốn được về nhà a\~
"Cố Minh, nhanh lên, hôm nay chúng ta sẽ được gặp gỡ thầy dạy võ thuật đấy." Một cậu bạn cùng lớp quên đồ quay lại lấy lại thấy Dâu Tây vẫn loay hoay ở đây nên gọi một tiếng. Dâu Tây vội vàng gật đầu hai người cùng chạy ra sân thể dục.
Chờ cả lớp đều đã xếp hàng trật tự, giáo viên thể dục liền thông báo cho lớp biết hôm nay sẽ được găp gỡ thầy dạy võ thuật của trung tâm võ thuật trong thành phố đến giao lưu đồng thời tuyên truyền tìm kiếm học sinh yêu thích môn võ này.
Sau đó là màn biểu diễn đẹp mắt của thầy võ thuật, ông thầy dạy những động tác võ thuật cơ bản cho học sinh, tuy đối với Dâu Tây là không nhằm nhò gì nhưng vấn đề là cô đang bị thương, vấn đề nan giải a\~
Khi cô còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó thì Quân Sơn đã đứng ra khỏi hàng ngũ xin phép thầy võ thuật.
"Thưa thầy, bạn học Cố Minh mới ốm dậy không thích hợp luyện võ, xin phép thầy cho bạn ấy sang bên cạnh nghỉ ngơi nhìn mọi người học tập ạ."
Quân đại thiếu gia đích thân xin phép nào có đạo lý nói không, thầy võ thuật vội vàng bảo Dâu Tây tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng sức khoẻ.
Dâu Tây ngơ người, hắn không ngờ lại giúp cô giải vây. Vậy cô càng không thể phụ ý tốt của hắn, cô thoải mái ngồi một bên chơi điện thoại di động, video cô đăng đã trở nên vô cùng nổi tiếng trên mạng, được chia sẻ rộng rãi khắp nơi. Mặc dù hát bài hát nổi tiếng của thế giới cũ nhưng cô vẫn giữ nguyên tên tác gỉa mà không lấy tên của mình. Mở mục tin nhắn thì thấy một vài người đại diện cho công ty giải trí ngỏ ý muốn xin cách liên lạc với tác giả sáng tác bài hát, số khác thì muốn mời cô gia nhập vào công ty giải trí của họ.
Cô chỉ là chơi vui thử thôi, không có ý muốn thành người nổi tiếng nên đều từ chối cả. Cô làm video này thực ra cũng có mục đích riêng, bài hát này Kiwi từng hát rồi, khi ấy chị ấy rất cảm thán về việc mình không phải con trai, chị còn nói nếu là con trai hát bài hát này sẽ càng lột tả được cái hồn của nó. Đáng tiếc.
Chính vì thế cô mới thử hát bài hát này trong thân phận của Cố Minh, đúng như chị ấy nói, bài hát này rất thích hợp với con trai hát, đặc biệt là con trai có năng khiếu về âm nhạc. Năng khiếu thì Cố Minh không có nhưng cô có, chỉ là vừa lúc hắn sở hữu chất giọng mà cô cần thôi.
Cao Vỹ ngồi trên ghế không kiên nhẫn lật giở quyển sách đầy chữ trên bàn nói chuyện với Lâm Dực."
"Chắc không đâu, nghe nói bị ốm thôi. Đúng rồi, Quân Sơn, em gái cậu đi học lại rồi nhỉ."
"Ừm"
"Nghe nói con bé làm mất chiếc vòng cậu tặng sinh nhật nên rất buồn hả? À, cậu tìm được tên cứu em gái cậu chưa?"
Quân Sơn trầm ngâm lắc đầu: "Mới tìm ra một manh mối, nghe nói có một thiếu niên đi taxi đến bên ngoài khu rừng. Nhưng tối quá tài xế không nhìn rõ mặt chỉ biết rất tuấn tú."
Cao Vỹ ném quyển sách sang chỗ Lâm Dực: "Dù sao cũng cứu em gái cậu, tìm không ra thì thôi không tìm nữa."
Lâm Dực cũng gật đầu tán thành: "Nếu hắn đã trốn đi thì chắc chắn là không muốn Quân gia cậu biết. Tìm nữa chỉ phí công, nếu người ta muốn gặp sớm muộn gì cũng xuất hiện thôi."
"Lại nói, tên Cố Minh kia chả lẽ ôm cặp sách của cậu bỏ trốn? Này, Quân Sơn, trong ba lô của cậu có thứ gì quý giá không thế?"
"Không có"
Cao Vỹ nhướng mày nhìn hai người Quân Sơn: "Lớp định cử người đi thăm Cố Minh đấy, hai cậu có hứng thú đi không?"
...
Thế là ba người Quân Sơn quyết định đi đến nhà thăm Dâu Tây, đi cùng còn có lớp trưởng Lập Tân nữa. lúc này Dâu Tây đang trốn trong phòng bôi thuốc và thay băng gạc mới chỗ vết thương thì giọng bà Cố vang lên ở dưới nhà.
"Minh nhi, bạn học đến thăm con nè, mẹ dẫn họ lên phòng nhé."
Bạn học đến thăm? Dâu Tây vội vàng buộc lại băng gạc, mặc áo ngồi trên giường. Cửa mở ra, ba người Quân Sơn, Cao Vỹ ,Lâm Dực cùng Lập Tân bước vào trên tay còn xách theo một giỏ hoa quả nhập khẩu to bự.
"Yô, khoẻ không anh bạn? Thấy cậu nghỉ học lâu quá khiến Cao Vỹ tôi nhớ nhung nên đích thân đến thăm cậu đây. Sao rồi?"
Lâm Dực nhìn Dâu Tây sắc mặt vẫn rất kém do thiếu máu mà lắc đầu: "Nghe nói cậu bị sốt cao nhưng sao tôi thấy giống thiếu máu. Cậu nên ăn nhiều đồ bổ vào mới tốt được."
"Tôi đã khoẻ hơn rồi, thiếu máu gì chứ? Nếu các cậu không đến thăm thì mai tôi cũng đi học rồi"
"Vậy thì tốt rồi, mấy hôm cậu nghỉ bỏ lỡ nhiều bài học, tôi đã chụp lại cẩn thận gửi vào mail của cậu rồi. Nhớ xem rồi ghi chép vào vở nhé."
"Cám ơn cậu, Lập Tân."
Lập Tân ngượng ngùng: "Không có gì, đây là việc nên làm mà."
Trong lúc mọi người nói chuyện với Dâu Tây, Quân Sơn lại âm thầm quan sát căn phòng của Dâu Tây, tinh mắt để ý thuốc và băng gạc trên bàn cạnh giường ngủ. Không phải nói bị sốt sao? sao lại cần thuốc sát trùng và băng gạc. Tiểu Nguyệt nói người cứu hắn bị thương ở bả vai bên phải, lẽ nào là Cố Minh?
Không thể nào, Cố Minh chỉ là người bình thường, không quen biết tiểu Nguyệt hay Quân gia sao có thể cứu con bé chứ. Mà khoan đã, con bé nói bọn Triệu Lục có gọi điện thoại cho hắn, tiểu Nguyệt đã rất sợ hắn một mình xông vào cứu con bé.
Quân Sơn lại nhìn đến ba lô của mình để cùng với ba lô của Cố Minh ở trên bàn được sắp xếp gọn gàng. Điện thoại, đúng rồi, điện thoại hắn bỏ trong ba lô. Cố Minh đã nghe cuộc điện thoại ấy.
Quân Sơn đến bàn rót một cốc nước nóng cố tình hướng tay phải của Dâu Tây đưa: "Uống hớp nước đi Cố Minh"
Dâu Tây gật đầu theo phản xạ định tiếp nước bằng tay phải nhưng lại ngừng lại đổi sang tiếp nước bằng tay trái.
"Cảm ơn cậu."
Quân Sơn nở nụ cười tươi, vốn dĩ cậu mang vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh ít khi cười, nhưng vừa cười một cái bỗng chốc khiến người nhìn cảm giác như trăm hoa nở rộ, đẹp đẽ vô cùng. Dâu Tây ngây người nhìn Quân Sơn.
"Không có gì"
Quân Sơn đưa nước xong cho Dâu Tây, mọi người nói chuyện một lúc liền rời đi. Đi đến cửa Quân Sơn đột nhiên quay lại: "Đúng rồi, cậu cầm ba lô của tôi."
"A, ở trên bàn ấy, xin lỗi cậu hôm ấy về vội quên mất, điện thoại cậu lại bỏ trong ấy không liên lạc được, vốn định hôm sau đi học thì trả cậu ai ngờ lại ốm một trận. Xin lỗi nha."
"Không sao, nhờ cậu mà mấy hôm tôi không cần phải chép bài đấy, cám ơn không kịp"
"Hả"
Dâu Tây đơ rồi, ai có thể nói cho cô biết hôm nay tên Quân Sơn này trúng phải tà gì không, đột nhiên cười còn nói chuyện nhiều như vậy. Cô cười ngượng ngùng: "Ha ha"
"Không còn sớm, tôi về đây. Mai gặp"
"Ò, mai gặp."
Chờ mọi người đều đi khỏi, mẹ Cố tiễn khách xong vội vàng chạy lên phòng Dâu Tây: "Không tồi nha, con trai mẹ từ khi nào quen đều là người có gia thế khủng như vậy a\~"
Dâu Tây vô cùng bất đắc dĩ: "Mẹ à, là bạn cùng lớp thôi, không chơi thân đâu"
"Không thân sao người ta đến tận nhà thăm con được?"
"Người ta là nhận uỷ thác của giáo viên chủ nhiệm, mẹ không thấy sao?"
"Xuy, mẹ mới không quản con."
...
Rốt cuộc cũng phải đi học lại, vừa mới xuống xe bước vào trường học, Dâu Tây cảm thấy rất không thoải mái. Không biết vì sao mọi người đều nhìn về phía cô, nếu cô quay đầu nhìn lại họ lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Rất khiến người ta cảm giác không khoẻ trong người.
Chịu đựng ánh nhìn chăm chú của mọi người rốt cuộc Dâu Tây cũng đến lớp học. Cô há hốc mồm khi thấy cả bàn học của cô chứa đầy đồ ăn vặt cùng hoa tươi.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế, cô nhìn sang ba người Quân Sơn, Cao Vỹ và Lâm Dực một bộ vui sướng khi người gặp hoạ.
"Ai nha, Cố Minh của chúng ta đến rồi."
"Cậu xem, nhờ công của Quân Sơn mà cậu trở thành nhân vật nổi tiếng toàn trường rồi đấy."
Dâu Tây nhíu mày: "Ý gì hả?"
Hai người Cao Vỹ cùng Lâm Dực ném một cái mị nhãn cho cô liền sâu kín nhìn về phía Quân Sơn, đồng thanh như một trả lời: "Hỏi cậu ta."
Dâu Tây đem đồ ăn trên bàn ném sang bàn bên cạnh mình, đặt cặp sách lên nhìn Quân Sơn ý đợi cậu trả lời.
Rốt cuộc Cao Vỹ nhìn không nhịn nổi bắt đầu bô bô: "Còn phải hỏi sao? Hôm qua sau khi từ nhà cậu về, Quân Sơn đã ra thông báo toàn trường giờ cậu là một trong số bọn tôi, từ giờ cậu cũng chính thức gia nhập hội ba người bọn tôi rồi."
"Cái gì? Tôi đồng ý bao giờ?"
Dâu Tây bực tức hét lên, tên Quân Sơn này bị quỷ nhập hay sao? Có lẽ nào hắn tra ra mình cứu Quân Lưu Nguyệt rồi?
"Cậu phản ứng kiểu gì thế? Không vui khi trở thành thành viên nhóm bọn này à?" Cao Vỹ thấy phản ứng của Dâu Tây rất lớn, không vui hỏi cô.
"Đúng đấy, Cố Minh, cậu không thích gia nhập hội bọn này à?"
Dâu Tây vuốt mặt, không muốn, không muốn có được không?
"Tiểu Nguyệt em gái tôi rất muốn gặp cậu đấy, Cố Minh."
Quân Sơn nhìn Dâu Tây cười như không cười, giọng điệu uy hiếp mười phần. Thành công khiến khuôn mặt Dâu Tây cứng lại. Cậu giỏi, cậu thành công khiến tôi chú ý rồi đấy, tiểu Sơn ca ạ.
"Ha ha, vui chứ, vui mừng, tôi vui mừng mà." Dâu Tây miễn cưỡng tươi cười, càng dùng sức đem đồ ăn và hoa phân phát cho các bạn học khác.
Giờ thể dục, vừa mới mở tủ lấy đồng phục thể dục Dâu Tây đã suýt ngã ngửa khi thấy nào thư là thư ở trong hộc tủ. Ôi mẹ ơi, không ngờ con lại được bạn học nữ yêu thích như thế, quả là làm khó mấy tên Quân Sơn, ngày ngày nhận được thư tình cùng socola mà mặt không đổi sắc.
Cẩn thận thay áo tránh đụng vết thương, lại còn phải tránh tầm mắt của những người khác thật không dễ dàng. Dâu Tây khóc ròng trong lòng, từ khi nào mà cô làm gì cũng phải cẩn thận khúm núm như thế này chứ. Thật tình. Cô muốn nhanh nhanh kết thúc nhiệm vụ này, muốn được về nhà a\~
"Cố Minh, nhanh lên, hôm nay chúng ta sẽ được gặp gỡ thầy dạy võ thuật đấy." Một cậu bạn cùng lớp quên đồ quay lại lấy lại thấy Dâu Tây vẫn loay hoay ở đây nên gọi một tiếng. Dâu Tây vội vàng gật đầu hai người cùng chạy ra sân thể dục.
Chờ cả lớp đều đã xếp hàng trật tự, giáo viên thể dục liền thông báo cho lớp biết hôm nay sẽ được găp gỡ thầy dạy võ thuật của trung tâm võ thuật trong thành phố đến giao lưu đồng thời tuyên truyền tìm kiếm học sinh yêu thích môn võ này.
Sau đó là màn biểu diễn đẹp mắt của thầy võ thuật, ông thầy dạy những động tác võ thuật cơ bản cho học sinh, tuy đối với Dâu Tây là không nhằm nhò gì nhưng vấn đề là cô đang bị thương, vấn đề nan giải a\~
Khi cô còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó thì Quân Sơn đã đứng ra khỏi hàng ngũ xin phép thầy võ thuật.
"Thưa thầy, bạn học Cố Minh mới ốm dậy không thích hợp luyện võ, xin phép thầy cho bạn ấy sang bên cạnh nghỉ ngơi nhìn mọi người học tập ạ."
Quân đại thiếu gia đích thân xin phép nào có đạo lý nói không, thầy võ thuật vội vàng bảo Dâu Tây tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng sức khoẻ.
Dâu Tây ngơ người, hắn không ngờ lại giúp cô giải vây. Vậy cô càng không thể phụ ý tốt của hắn, cô thoải mái ngồi một bên chơi điện thoại di động, video cô đăng đã trở nên vô cùng nổi tiếng trên mạng, được chia sẻ rộng rãi khắp nơi. Mặc dù hát bài hát nổi tiếng của thế giới cũ nhưng cô vẫn giữ nguyên tên tác gỉa mà không lấy tên của mình. Mở mục tin nhắn thì thấy một vài người đại diện cho công ty giải trí ngỏ ý muốn xin cách liên lạc với tác giả sáng tác bài hát, số khác thì muốn mời cô gia nhập vào công ty giải trí của họ.
Cô chỉ là chơi vui thử thôi, không có ý muốn thành người nổi tiếng nên đều từ chối cả. Cô làm video này thực ra cũng có mục đích riêng, bài hát này Kiwi từng hát rồi, khi ấy chị ấy rất cảm thán về việc mình không phải con trai, chị còn nói nếu là con trai hát bài hát này sẽ càng lột tả được cái hồn của nó. Đáng tiếc.
Chính vì thế cô mới thử hát bài hát này trong thân phận của Cố Minh, đúng như chị ấy nói, bài hát này rất thích hợp với con trai hát, đặc biệt là con trai có năng khiếu về âm nhạc. Năng khiếu thì Cố Minh không có nhưng cô có, chỉ là vừa lúc hắn sở hữu chất giọng mà cô cần thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.