Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta
Chương 16: Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (16)
Doll Wind
22/12/2024
Trên bàn, sáu món ăn được bày lên hương thơm nức mũi, một đĩa thịt kho đông pha được nấu bởi thịt ba chỉ cắt thành những miếng hình vuông, ướp với nước tương và rượu. Sau đó đem thịt heo chiên trong dầu nóng sao cho giữ được lớp vỏ ngoài vàng ruộm và phần da hơi giòn, rồi kho cùng hỗn hợp nước ướp, hầm trong 3 tiếng để miếng thịt chín nhừ.
Cao Vỹ gắp một miếng thịt, hương vị đậm đà, thơm ngon khó cưỡng của món thịt kho Đông Pha khiến hắn vừa cho vào miệng đã ngây người.
"Cố Minh, tôi thật không ngờ cậu lại có một tay nghề nấu ăn giỏi đến thế. Hu hu, sau này sợ tôi không ăn được món thịt này do người khác nấu nữa rồi."
Dâu Tây gắp vào bát hắn thêm một miếng thịt nữa: "Ăn đi, ăn nhiều vào, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu."
"Còn món chân giò sốt ớt này cũng ngon lắm, Quân Sơn cậu ăn thử đi."
Cô gắp một miếng bón đến tận miệng Quân Sơn, hồn nhiên không hề hay biết ánh mắt của Quân Sơn trở nên rất khác lạ. Cậu mở miệng tiếp nhận đồ ăn mà Dâu Tây bón cho mình, vành tai đỏ bừng từ lúc nào cũng không hay biết.
Bữa cơm này mọi người đều ăn vui vẻ trong tiếng khen không dứt miệng đối với tài năng nấu ăn của Dâu Tây. Rốt cuộc một bàn đồ ăn đầy ắp được ăn sạch sẽ, người hầu lên dọn bát đũa thì mọi người liền chuyển lên phòng Lâm Dực uống trà nói chuyện phiếm.
"Sang năm chúng ta lên 12 rồi, học hết 12 mấy cậu định thi đại học nào thế?" Dâu Tây vừa ăn bánh kem dâu tây vừa nhồm nhoàm hỏi chuyện.
"Quân Sơn cậu ấy nhất định phải thi trường quân đội rồi, gia đình cậu ta đều là quân nhân, không tin ba cậu ta lại tha cho cậu ta đi học ngành kinh tế."
Lâm Dực cũng gật đầu phụ hoạ: "Quân Sơn vốn giỏi rồi, trường quân đội đương nhiên không làm khó được cậu ấy. Lại nói gia thế cũng đóng lù lù ở đấy, sợ gì chứ? Đúng rồi, Cố Minh. Cậu thì sao?"
Dâu Tây suy nghĩ: "Tôi ấy à? Tôi cũng chưa biết, nói thật tôi cũng không muốn đi học đại học lắm, rất phiền phức."
Quân Sơn nhìn Dâu Tây đột nhiên bật thốt: "Nếu chưa có quyết định vậy thi trường quân đội đi."
"Hả?"
Dâu Tây sặc nước trà, ho khù khụ không ngớt, Quân Sơn không dấu vết vỗ lưng giúp cô, đưa cho cô một cái khăn tay nhỏ. Rốt cuộc không còn sặc nữa Dâu Tây mới trừng mắt nhìn Quân Sơn: "Tự nhiên nói linh tinh gì đâu."
Quân Sơn nghiêm túc đón nhận cái trừng mắt của Dâu Tây: "Tôi không nói linh tinh, với thực lực của cậu, muốn vào trường quân đội chỉ là muốn hay không muốn mà thôi."
Dâu Tây thấy không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc thì gãi gãi mũi: "Trường quân đội nghiêm lắm, không thích hợp với tôi đâu. Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa."
Lâm Dực cũng cười xoà: "Vậy chúng ta nói chuyện khác đi, công ty của cậu dạo này làm ăn thế nào rồi."
Nói đến công ty của mình Dâu Tây lại trở lại trạng thái bình thường của mình, đắc ý nói: "Còn phải hỏi, dưới bàn tay chăm sóc của tôi đương nhiên là làm ăn rất tốt rồi. Sắp chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu có hứng thú đầu tư không? Đảm bảo là sẽ trở thành một tác phẩm để đời."
"Đương nhiên đầu tư, ba tôi biết tôi dùng tiền đầu tư cho cậu kiếm được rất nhiều tiền còn khen tôi có khiếu làm ăn đấy. Ông cũng rất thích cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao còn muốn hôm nào bảo tôi mời cậu đến ăn cơm."
"Ha ha, được nha."
Cao Vỹ đặt chén trà xuống vẻ mặt đăm chiêu, sực nhớ ra một chuyện vốn muốn hỏi Dâu Tây từ lâu.
"Cố Minh, những người sáng tác nhạc và viết kịch bản cho công ty của cậu là ai thế? Viết ra những tuyệt phẩm như thế mà lại chưa từng nghe qua tên hay thấy mặt rất kỳ lạ. Tôi đã điều tra rất lâu cũng không có manh mối, tôi cả gan suy đoán. Có khi nào cậu là người sáng tác chúng không?"
Dâu Tây nghe Cao Vỹ nói thế liền lập tức phun ra trà trong miệng, nước trà bắn tung toé lên người Quân Sơn.
"Đương nhiên không phải tôi viết. Ối, Quân Sơn, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Dâu Tây vội vàng vớ lấy khăn tay trong túi áo chà lau mặt và ngực áo cho cậu lại bất ngờ bị cậu nắm lấy bàn tay.
"Không cần, để tôi tự làm."
"Ò" Dâu Tây rụt lại bàn tay mình khỏi tay Quân Sơn rồi ngồi lại xuống ghế. Lâm Dực thấy áo của Quân Sơn đều là nước trà liền đề nghị: "Quân Sơn, hay cậu thay tạm áo của tôi đi, dù sao dáng người chúng ta cũng tương tự nhau."
"Ừm"
"Để tôi đi lấy". Nói rồi Lâm Dực lập tức đứng dậy đi về phòng để quần áo riêng của mình lấy đồ. Cao Vỹ biểu cảm kỳ quái: "Không phải chứ tôi nói này, Cố Minh. Không phải thì thôi cậu phản ứng lớn như thế làm gì?"
"Tại vì cậu nói ra chuyện ngu ngốc chứ sao? Cậu thấy một học sinh cấp ba bình thường như tôi có thể viết được những thứ cao siêu như thế à?"
Nghe cô nói vậy Cao Vỹ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều: "Cậu nói cũng có lý."
Dâu Tây lười lý hắn, quay sang nhìn Quân Sơn vẻ mặt vô cùng đáng thương cùng cảm thấy có lỗi: "Quân Sơn à, cậu đừng để bụng chuyện vừa rồi nha, tôi thật sự không cố ý, đều tại Cao Vỹ hết."
Cao Vỹ nghe Dâu Tây đùn đẩy tội lỗi sang mình thì phát hoả: "Liên quan gì tôi, cậu phun trà lên người cậu ấy mà"
Dâu Tây lườm Cao Vỹ một cái, Quân Sơn cầm áo Lâm Dực đưa không để ý lắm: "Nếu tôi để bụng thì thế nào?"
Dâu Tây ngây người, Cao Vỹ một bên nghe thế liền bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ nhìn Dâu Tây. Khi cô định nói thêm cái gì thì Quân Sơn đã đi vào bên trong thay đồ rồi.
Rốt cuộc mọi người cũng ai về nhà nấy, Quân Sơn đưa Dâu Tây về nhà xong mới về nhà của mình. Sau khi uống trà chán chê thì bốn người ngồi chơi bài đến tận tối muộn buông thả bản thân vì mai là chủ nhật.
Nên vừa lên xe đi được một đoạn đường Dâu Tây đã lăn ra ngủ, dựa vào người Quân Sơn ngủ ngon lành.
Quân Sơn nhìn người con trai nằm trong lòng mình, gương mặt đẹp lạnh lùng lúc này trông thật yên tĩnh, rõ ràng khi cười lên rất đẹp mắt lại chỉ khi nào ở cùng bọn họ mới vui đùa, bên ngoài lại giữ hình tượng theo kiểu gần như cố chấp.
Không biết vì sao nhìn thấy gương mặt ngủ say này Quân Sơn lại bất chợt vươn tay vuốt ve hàng mi đen dài, ngón tay thon gầy trượt theo cánh mũi rơi lên đôi môi mỏng hồng hào.
Cậu khẽ thì thầm âm thanh chỉ đủ để mình nghe thấy: "Cố Minh, tại sao cậu mang trong mình tính cách của một cô gái lại sống trong thân thể một cậu con trai? Hay là tôi thực sự điên rồi? Tôi thích cậu?"
Thích cậu cười rạng rỡ với một mình tôi, thích cậu gọi tên tôi, thích cậu đứng ở trong bếp nói với tôi giúp cậu làm việc. Thích cậu chụm đầu thì thầm nói chuyện với tôi, thích mọi thứ về cậu, thích cậu phát điên lên được. Tôi điên rồi phải không? Tôi vậy mà lại thích con trai sao?
Quân Sơn nắm chặt tay còn lại của mình, ngón tay mớn trớn trên môi Dâu Tây cũng không hề buông xuống rốt cuộc cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Dâu Tây, nhưng rất nhanh rời đi.
Môi của cậu thật mềm mại, Cố Minh, tôi phải làm sao với cậu bây giờ?
Cuối cùng đến nhà Dâu Tây, Quân Sơn lay cô tỉnh dậy: "Cố Minh, tới nhà cậu rồi, dậy đi."
Dâu Tây mơ mơ màng màng tỉnh dậy: "Đến rồi sao? Vậy tôi về nha, mấy hôm nữa gặp lại."
Cô lơ tơ mơ xuống khỏi xe, không phát hiện mặt của Quân Sơn rất đỏ. Gió lạnh bên ngoài tấp vào người rốt cuộc khiến cô thanh tỉnh. Về phòng tắm rửa một cái sạch sẽ rốt cuộc Dâu Tây ngả xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Tại biệt thự Quân gia, lúc này có một người mất ngủ cả đêm.
Quân Sơn lăn lóc trên giường một hồi rốt cuộc vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu hắn bây giờ đều bị hình ảnh trên xe khi nãy lấp đầy. Chỉ nhắm mắt lại khuôn mặt Cố Minh lại hiện ra trong đầu hắn, làm cách nào cũng xua đi không được.
Sau nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, hắn lại lấy dũng khí một lần nữa đặt xuống môi Cố Minh một nụ hôn. Nhưng lần này lại được Cố minh đáp trả trong vô thức, hai người môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa một lúc rốt cuộc ý trí của hắn khó khăn lắm mới khôi phục vội vàng dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy. Cố Minh vẫn ngủ say, đột nhiên hắn thấy lòng mình hụt hẫng lại ẩn ẩn vui mừng.
Hắn vừa muốn Cố Minh tỉnh dậy biết tình cảm của hắn lại sợ cậu ấy biết sẽ ghê tởm hành động của hắn đối với mình. Thật may, rốt cuộc cậu ấy không tỉnh dậy, hắn vẫn có thể làm bạn với Cố Minh. Thật tốt.
...
Dâu Tây xin thề, cô không hề biết chuyện này. Lúc đang ngủ cô chỉ vô tình cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm thơm thơm nghĩ rằng đồ ăn mới ăn thôi. Không hề biết là đôi môi của Quân Sơn, xin thứ lỗi cho cô gái xinh đẹp mang thân xác đàn ông này. Nếu cô mà biết là môi của Quân Sơn cô nhất định không chỉ ăn môi của cậu ấy mà ăn luôn cả cậu ấy. Tin cô đi, cô thề.
Tg: Nhưng cô đang là con trai đấy!
Vậy cậu cảm thấy tôi làm công hay thụ thì được hơn?
Tg: Thụ đi, nằm dưới chịu mọi sự chà đạp. Thế nào?
Vậy thôi, hãy để tôi làm một mỹ nữ à không, mỹ nam yên tĩnh.
Tg: Tốt.
Cao Vỹ gắp một miếng thịt, hương vị đậm đà, thơm ngon khó cưỡng của món thịt kho Đông Pha khiến hắn vừa cho vào miệng đã ngây người.
"Cố Minh, tôi thật không ngờ cậu lại có một tay nghề nấu ăn giỏi đến thế. Hu hu, sau này sợ tôi không ăn được món thịt này do người khác nấu nữa rồi."
Dâu Tây gắp vào bát hắn thêm một miếng thịt nữa: "Ăn đi, ăn nhiều vào, sau này không có cơ hội ăn nữa đâu."
"Còn món chân giò sốt ớt này cũng ngon lắm, Quân Sơn cậu ăn thử đi."
Cô gắp một miếng bón đến tận miệng Quân Sơn, hồn nhiên không hề hay biết ánh mắt của Quân Sơn trở nên rất khác lạ. Cậu mở miệng tiếp nhận đồ ăn mà Dâu Tây bón cho mình, vành tai đỏ bừng từ lúc nào cũng không hay biết.
Bữa cơm này mọi người đều ăn vui vẻ trong tiếng khen không dứt miệng đối với tài năng nấu ăn của Dâu Tây. Rốt cuộc một bàn đồ ăn đầy ắp được ăn sạch sẽ, người hầu lên dọn bát đũa thì mọi người liền chuyển lên phòng Lâm Dực uống trà nói chuyện phiếm.
"Sang năm chúng ta lên 12 rồi, học hết 12 mấy cậu định thi đại học nào thế?" Dâu Tây vừa ăn bánh kem dâu tây vừa nhồm nhoàm hỏi chuyện.
"Quân Sơn cậu ấy nhất định phải thi trường quân đội rồi, gia đình cậu ta đều là quân nhân, không tin ba cậu ta lại tha cho cậu ta đi học ngành kinh tế."
Lâm Dực cũng gật đầu phụ hoạ: "Quân Sơn vốn giỏi rồi, trường quân đội đương nhiên không làm khó được cậu ấy. Lại nói gia thế cũng đóng lù lù ở đấy, sợ gì chứ? Đúng rồi, Cố Minh. Cậu thì sao?"
Dâu Tây suy nghĩ: "Tôi ấy à? Tôi cũng chưa biết, nói thật tôi cũng không muốn đi học đại học lắm, rất phiền phức."
Quân Sơn nhìn Dâu Tây đột nhiên bật thốt: "Nếu chưa có quyết định vậy thi trường quân đội đi."
"Hả?"
Dâu Tây sặc nước trà, ho khù khụ không ngớt, Quân Sơn không dấu vết vỗ lưng giúp cô, đưa cho cô một cái khăn tay nhỏ. Rốt cuộc không còn sặc nữa Dâu Tây mới trừng mắt nhìn Quân Sơn: "Tự nhiên nói linh tinh gì đâu."
Quân Sơn nghiêm túc đón nhận cái trừng mắt của Dâu Tây: "Tôi không nói linh tinh, với thực lực của cậu, muốn vào trường quân đội chỉ là muốn hay không muốn mà thôi."
Dâu Tây thấy không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc thì gãi gãi mũi: "Trường quân đội nghiêm lắm, không thích hợp với tôi đâu. Thôi chúng ta không nói chuyện này nữa."
Lâm Dực cũng cười xoà: "Vậy chúng ta nói chuyện khác đi, công ty của cậu dạo này làm ăn thế nào rồi."
Nói đến công ty của mình Dâu Tây lại trở lại trạng thái bình thường của mình, đắc ý nói: "Còn phải hỏi, dưới bàn tay chăm sóc của tôi đương nhiên là làm ăn rất tốt rồi. Sắp chuẩn bị quay một bộ phim mới, cậu có hứng thú đầu tư không? Đảm bảo là sẽ trở thành một tác phẩm để đời."
"Đương nhiên đầu tư, ba tôi biết tôi dùng tiền đầu tư cho cậu kiếm được rất nhiều tiền còn khen tôi có khiếu làm ăn đấy. Ông cũng rất thích cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao còn muốn hôm nào bảo tôi mời cậu đến ăn cơm."
"Ha ha, được nha."
Cao Vỹ đặt chén trà xuống vẻ mặt đăm chiêu, sực nhớ ra một chuyện vốn muốn hỏi Dâu Tây từ lâu.
"Cố Minh, những người sáng tác nhạc và viết kịch bản cho công ty của cậu là ai thế? Viết ra những tuyệt phẩm như thế mà lại chưa từng nghe qua tên hay thấy mặt rất kỳ lạ. Tôi đã điều tra rất lâu cũng không có manh mối, tôi cả gan suy đoán. Có khi nào cậu là người sáng tác chúng không?"
Dâu Tây nghe Cao Vỹ nói thế liền lập tức phun ra trà trong miệng, nước trà bắn tung toé lên người Quân Sơn.
"Đương nhiên không phải tôi viết. Ối, Quân Sơn, xin lỗi, tôi không cố ý đâu."
Dâu Tây vội vàng vớ lấy khăn tay trong túi áo chà lau mặt và ngực áo cho cậu lại bất ngờ bị cậu nắm lấy bàn tay.
"Không cần, để tôi tự làm."
"Ò" Dâu Tây rụt lại bàn tay mình khỏi tay Quân Sơn rồi ngồi lại xuống ghế. Lâm Dực thấy áo của Quân Sơn đều là nước trà liền đề nghị: "Quân Sơn, hay cậu thay tạm áo của tôi đi, dù sao dáng người chúng ta cũng tương tự nhau."
"Ừm"
"Để tôi đi lấy". Nói rồi Lâm Dực lập tức đứng dậy đi về phòng để quần áo riêng của mình lấy đồ. Cao Vỹ biểu cảm kỳ quái: "Không phải chứ tôi nói này, Cố Minh. Không phải thì thôi cậu phản ứng lớn như thế làm gì?"
"Tại vì cậu nói ra chuyện ngu ngốc chứ sao? Cậu thấy một học sinh cấp ba bình thường như tôi có thể viết được những thứ cao siêu như thế à?"
Nghe cô nói vậy Cao Vỹ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều: "Cậu nói cũng có lý."
Dâu Tây lười lý hắn, quay sang nhìn Quân Sơn vẻ mặt vô cùng đáng thương cùng cảm thấy có lỗi: "Quân Sơn à, cậu đừng để bụng chuyện vừa rồi nha, tôi thật sự không cố ý, đều tại Cao Vỹ hết."
Cao Vỹ nghe Dâu Tây đùn đẩy tội lỗi sang mình thì phát hoả: "Liên quan gì tôi, cậu phun trà lên người cậu ấy mà"
Dâu Tây lườm Cao Vỹ một cái, Quân Sơn cầm áo Lâm Dực đưa không để ý lắm: "Nếu tôi để bụng thì thế nào?"
Dâu Tây ngây người, Cao Vỹ một bên nghe thế liền bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ nhìn Dâu Tây. Khi cô định nói thêm cái gì thì Quân Sơn đã đi vào bên trong thay đồ rồi.
Rốt cuộc mọi người cũng ai về nhà nấy, Quân Sơn đưa Dâu Tây về nhà xong mới về nhà của mình. Sau khi uống trà chán chê thì bốn người ngồi chơi bài đến tận tối muộn buông thả bản thân vì mai là chủ nhật.
Nên vừa lên xe đi được một đoạn đường Dâu Tây đã lăn ra ngủ, dựa vào người Quân Sơn ngủ ngon lành.
Quân Sơn nhìn người con trai nằm trong lòng mình, gương mặt đẹp lạnh lùng lúc này trông thật yên tĩnh, rõ ràng khi cười lên rất đẹp mắt lại chỉ khi nào ở cùng bọn họ mới vui đùa, bên ngoài lại giữ hình tượng theo kiểu gần như cố chấp.
Không biết vì sao nhìn thấy gương mặt ngủ say này Quân Sơn lại bất chợt vươn tay vuốt ve hàng mi đen dài, ngón tay thon gầy trượt theo cánh mũi rơi lên đôi môi mỏng hồng hào.
Cậu khẽ thì thầm âm thanh chỉ đủ để mình nghe thấy: "Cố Minh, tại sao cậu mang trong mình tính cách của một cô gái lại sống trong thân thể một cậu con trai? Hay là tôi thực sự điên rồi? Tôi thích cậu?"
Thích cậu cười rạng rỡ với một mình tôi, thích cậu gọi tên tôi, thích cậu đứng ở trong bếp nói với tôi giúp cậu làm việc. Thích cậu chụm đầu thì thầm nói chuyện với tôi, thích mọi thứ về cậu, thích cậu phát điên lên được. Tôi điên rồi phải không? Tôi vậy mà lại thích con trai sao?
Quân Sơn nắm chặt tay còn lại của mình, ngón tay mớn trớn trên môi Dâu Tây cũng không hề buông xuống rốt cuộc cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Dâu Tây, nhưng rất nhanh rời đi.
Môi của cậu thật mềm mại, Cố Minh, tôi phải làm sao với cậu bây giờ?
Cuối cùng đến nhà Dâu Tây, Quân Sơn lay cô tỉnh dậy: "Cố Minh, tới nhà cậu rồi, dậy đi."
Dâu Tây mơ mơ màng màng tỉnh dậy: "Đến rồi sao? Vậy tôi về nha, mấy hôm nữa gặp lại."
Cô lơ tơ mơ xuống khỏi xe, không phát hiện mặt của Quân Sơn rất đỏ. Gió lạnh bên ngoài tấp vào người rốt cuộc khiến cô thanh tỉnh. Về phòng tắm rửa một cái sạch sẽ rốt cuộc Dâu Tây ngả xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Tại biệt thự Quân gia, lúc này có một người mất ngủ cả đêm.
Quân Sơn lăn lóc trên giường một hồi rốt cuộc vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu hắn bây giờ đều bị hình ảnh trên xe khi nãy lấp đầy. Chỉ nhắm mắt lại khuôn mặt Cố Minh lại hiện ra trong đầu hắn, làm cách nào cũng xua đi không được.
Sau nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, hắn lại lấy dũng khí một lần nữa đặt xuống môi Cố Minh một nụ hôn. Nhưng lần này lại được Cố minh đáp trả trong vô thức, hai người môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa một lúc rốt cuộc ý trí của hắn khó khăn lắm mới khôi phục vội vàng dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào ấy. Cố Minh vẫn ngủ say, đột nhiên hắn thấy lòng mình hụt hẫng lại ẩn ẩn vui mừng.
Hắn vừa muốn Cố Minh tỉnh dậy biết tình cảm của hắn lại sợ cậu ấy biết sẽ ghê tởm hành động của hắn đối với mình. Thật may, rốt cuộc cậu ấy không tỉnh dậy, hắn vẫn có thể làm bạn với Cố Minh. Thật tốt.
...
Dâu Tây xin thề, cô không hề biết chuyện này. Lúc đang ngủ cô chỉ vô tình cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm thơm thơm nghĩ rằng đồ ăn mới ăn thôi. Không hề biết là đôi môi của Quân Sơn, xin thứ lỗi cho cô gái xinh đẹp mang thân xác đàn ông này. Nếu cô mà biết là môi của Quân Sơn cô nhất định không chỉ ăn môi của cậu ấy mà ăn luôn cả cậu ấy. Tin cô đi, cô thề.
Tg: Nhưng cô đang là con trai đấy!
Vậy cậu cảm thấy tôi làm công hay thụ thì được hơn?
Tg: Thụ đi, nằm dưới chịu mọi sự chà đạp. Thế nào?
Vậy thôi, hãy để tôi làm một mỹ nữ à không, mỹ nam yên tĩnh.
Tg: Tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.