Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta
Chương 18: Thế giới 1: Chàng béo nghịch tập (18)
Doll Wind
22/12/2024
Dâu Tây cũng xem qua tư liệu về Lư gia, mấy năm trước con trai cả của Lư gia bị người lừa đầu tư một dự án chết khiến gia đình phá sản, nghe nói bây giờ đã chuyển về quê sống cuộc sống tạm bợ qua ngày. Tên đàn ông được định hôn với mẹ Cố cũng đã mất sớm do bệnh tật.
Giang gia đối xử với ba Cố thật sự rất quá đáng, khó trách ông không thể tha thứ được. Nhưng ông lại yêu vợ, không đành lòng khiến vợ đau khổ. Đem nỗi nhục nhã ngày xưa kìm nèn đi xuống chấp nhận đến nơi này ngày hôm nay.
Người gác cổng nhìn cô đứng bên ngoài lâu không vào trong đã sớm không kiên nhẫn, rốt cuộc cô cũng thấy xe của ba Cố đang từ từ tiến lại. Ba người sau khi gửi xe thì cùng tiến vào biệt thự Giang gia. Có lẽ lâu rồi mới quay trở lại gặp ba mẹ của mình khiến bà ấy trông rất căng thẳng lo lắng. Ba Cố không nhìn được nữa mới lên tiếng an ủi vài câu.
Ba người tiến vào sảnh chính nơi mở tiệc tiếp đãi khách của Giang gia, trong sảnh người đi lại đông đúc, trên gương mặt họ đều nở một nụ cười tiêu chuẩn đúng mực, nói những câu chuyện nhàm chán mà mãi không kết thúc.
Một đứa con gái trông có vẻ quen mắt tiến về phía ba người họ: "Bác trai, bác gái khoẻ. Lần đầu gặp mặt, con tên là Giang Hương, con gái thứ hai của ba con, Giang Lâm Hàng."
"Anh họ, lần thứ hai gặp mặt, chắc anh không biết em đâu."
Ba Cố nở nụ cười cứng nhắc: "Chào cháu."
Mẹ Cố thì vui mừng: "Con của a Hàng sao? Lớn như vậy rồi. Lần đầu gặp không kịp chuẩn bị quà lần sau bác sẽ bù cho con."
"Cảm ơn bác ạ, ông bà chờ hai bác lâu lắm rồi đó. Để con dẫn mọi người đi gặp họ."
"Được"
Dưới sự dẫn đường của Giang Hương, ba người đi đến phòng trà riêng của ông cụ Giang, mẹ Cố cảm thán: "Ba vẫn thích trà như vậy, căn phòng này luôn tràn ngập hương thơm của lá trà thơm ngát."
Giang Hương cười cười :"Bác gái trí nhớ thật tốt, ông nội rất thích trà, căn phòng trà của ông bây giờ cũng thay đổi nhiều lắm, là nơi ông chuyên dùng để tiếp khách quý đó."
"Vậy sao?"
Đứng ngoài cửa phòng trà Giang Hương gõ lên cửa ba tiếng rồi cất tiếng nói: "Ông ơi, cả nhà bác gái đến rồi ạ, đang ở ngoài cửa chờ"
Một lúc sau bên trong mới truyền ra giọng nói của một ông lão: "Bảo họ vào đi, còn cháu ra sảnh tiếp đón khách khứa thay ba cháu."
"Vâng"
Giang Hương quay đầu nhìn ba người Dâu Tây cúi đầu: "Vậy cháu xin phép đi trước, lát gặp lại ạ."
...
Ba người tiến vào phòng trà, trong phòng trà ngoài hai ông bà Giang ngồi ở ghế chủ vị, bên dưới còn có hai vợ chồng Giang Lâm Hàng ở đó.
Mẹ Cố nhìn ba mẹ mình đã già đi trông thấy thì hai hàng lệ phút chốc chảy dài, bà nức nở: "Ba mẹ, con gái bất hiếu bây giờ mới đến thăm hai người."
Ba Cố âm thầm nắm chặt tay vợ, giọng nói lạnh nhạt: "Ba, mẹ vợ. Hai người khoẻ"
Ông Giang nhìn ba người họ sắc mặt khó coi vô cùng: "Đã đi rồi còn về làm gì? Nhà này không có đứa con gái như cô."
Bà Giang liếc mắt nhìn ông Giang lại thấy sắc mặt xanh mét của Cố Hạo thì vội vàng hoà giải: "Kìa ông, đã nói chuyện cũ bỏ qua đi, bọn nhỏ khó khăn lắm mới trở lại ông còn buông ra lời lẽ khó nghe như thế."
Ông Giang hừ lạnh một tiếng nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào nữa.
Bà Giang đứng dậy ôm mẹ Cố vào lòng: "Con là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, ông ấy sinh khí nói vậy thôi, con đừng để trong lòng"
"Mẹ, nhìn thấy ba mẹ khoẻ mạnh thế này là lòng con yên tâm rồi."
Mẹ Cố rời khỏi cái ôm của bà Giang, lau nước mắt mỉm cười với Giang Lâm Hàng: "A Hàng, thời gian trôi nhanh quá, em lớn như vậy rồi. Đây là em dâu sao? Thật xinh đẹp"
Giang Lâm Hàng cũng cười với mẹ Cố: "Chị đi bẵng cái đã mấy chục năm, em cũng không thể bé mãi như năm ấy được."
Người phụ nữ trẻ đẹp đứng bên cạnh Giang Lâm Hang chìa tay về phía mẹ Cố: "Chào chị, em là Tuệ Chung, vợ của a Hàng."
"Ừm, tốt tốt."
Bên kia bà Cố nói chuyện với vợ chồng Giang Lâm Hàng, bà Cố quay sang ba Cố ánh mắt đảo quanh, cầm lấy tay ba Cố giọng nói buồn rầu: "Là chúng ta năm xưa không đúng, khiến con phải chịu nhiều ấm ức rồi. Thật xin lỗi con, con chịu đến gặp chúng ta thế này thật tốt quá!"
Ba Cố thấy bà Giang mở miệng nói chuyện với mình thì thở dài một hơi, bản thân ông cũng biết chuyện này là nút thắt trong lòng mình bao năm nay, hôm nay rốt cuộc nghe được lời xin lỗi này từ họ, ông cảm thấy mình cố gắng trả giá bao năm nay là đáng giá. Dù sao cũng là ba mẹ đẻ ra vợ mình, chuyện cũng đã qua lâu rồi, nên buông xuống sống vì bản thân và gia đình mình.
"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, ba mẹ, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ chúng ta nên vui cười mới phải. Vợ chồng con có chuẩn bị một chút quà cho ba mẹ đã để bên ngoài sảnh rồi, mong ba mẹ nhận lấy"
"Ai, đến là được còn quà cáp nữa làm chi, thiệt tình." Tuy nói như vậy nhưng trên mặt bà Giang vẫn hiện lên sự vui vẻ thoả mãn hài lòng.
Không biết nói chuyện gì mà mẹ Cố mới sực nhớ ra Dâu Tây bị bỏ qua một bên từ đầu tới giờ, bà cười vui vẻ nắm tay Dâu Tây kéo ra trước mặt mọi người giới thiệu: "Ba mẹ, vợ chồng Lâm Hàng, đây là con trai của con và a Hạo. Tên là Cố Minh, Minh nhi, mau lại đây ra mắt ông bà ngoại và cậu của con đi."
"Ông bà , cậu mợ khoẻ, cháu là Cố Minh."
Mọi người rốt cuộc dồn ánh mắt về phía Dâu Tây, vừa nhìn đến chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời. Giữa phòng, Dâu Tây mang dáng vẻ đẹp trai mà cao quý, khí thế trên người toả ra giống như vương tôn quý tộc. Bọn họ có nghe nói con trai của Cố Hạo là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc cùng ưu tú, không chỉ về nhan sắc lẫn tài năng. Một đứa trẻ mới học cấp ba mà có thể tự mình mở một công ty giải trí trong thời gian ngắn khiến tên hắn và tên của công ty vang rộng khắp giới nhà giàu. Không chỉ thế hắn còn là người được tam đại thiếu gia của ba gia tộc quyền thế nhất nhì thành phố A lớn nhất cả nước này công nhận và là bạn chơi thân với họ.
Qua điều tra, không biết vì sao mà Cố Hạo thậm chí còn được Quân gia đặc cách giúp đỡ hết mình khiến trong một thời gian ngắn, chuỗi siêu thị nhà họ Cố đã trải rộng gần khắp thành phố A, danh tiếng Cố gia ngày một khởi sắc. Nếu không phải tin tức rầm rộ truyền lưu trong giới nhà giàu làm sao Giang gia biết được Cố gia mà bọn họ đang truyền lưu chính là Cố gia năm đó bị gia đình họ khinh thường cùng nhục mạ.
Ông Giang nhìn Dâu Tây chằm chằm, càng nhìn càng thấy hài lòng nhưng đáng tiếc chỉ là cháu ngoại, nếu là cháu nội thì tốt rồi. Có thể kiếm một hôn sự thích hợp giúp Giang gia phát triển mạnh hơn. Bên ngoài ông Giang vẫn tiếp tục bày ra khuôn mặt không cảm xúc. Ông ta gật gật đầu với Dâu Tây lại gõ xuống đất quải trượng.
"Nếu đã trở về rồi thì anh em trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau."
Nghe ông Giang nói đến đây, ba Cố bất giác chau mày lại.
"Cố Hạo, cậu mới đến thành phố A chắc vẫn chưa biết nhiều chuyện. Gần đây làm ăn của Giang gia ngày một kém, cậu lại làm ăn tốt như vậy thì nên giúp đỡ người nhà, cậu thấy đưa mười siêu thị ở trung tâm thành phố cho Lâm Hàng quản lý thì thế nào?"
Dâu Tây nhếch miệng cười lạnh, cuối cùng thì cũng đến màn chính của vở kịch.
Ba Cố nghe ông Giang nói muốn mười siêu thị ở trung tâm thành phố thì giận tím mặt, vợ chồng Giang Lâm Hàng nghe ba mình nói thế thì nhìn nhau kinh ngạc cười thầm.
"Mười siêu thị ở trung tâm thành phố? Ba vợ, tôi gọi ông một tiếng ba vợ hoàn toàn vì giữ mặt mũi cho Liễu Vân, không muốn cô ấy buồn rầu. Ông nghĩ chỉ dăm ba lời xin lỗi trên miệng rồi quay sang là muốn cướp đồ của tôi được sao? Mười siêu thị ở trung tâm thành phố mà ông cũng dám mở miệng."
Mẹ Cố nghe ba mình nói xong cũng vô cùng kinh ngạc, không tin vào tai mình. Bà tuy không còn làm việc trong công ty giúp chồng nữa nhưng mười siêu thị trung tâm thành phố mà ba mình muốn bà vẫn biết chúng quan trọng và có giá trị như thế nào.
Chưa nói việc a Hạo của bà phải rất khó khăn mới đấu thầu được đất còn tốn bao nhiêu công sức tiền của mới xây dựng nên thành công ngày hôm nay. Vậy mà ba của bà mở miệng là muốn cắt thịt uống máu của chồng bà. Bà sao có thể tin nổi? Sao chịu đựng được đây. Dù có ngốc đến thế nào bà cũng biết được, bọn họ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận thân mà đơn giản là nhìn trúng thành công và tài phú sau lưng chồng bà nên mới đánh chủ ý đến bà mà thôi.
Giang gia đối xử với ba Cố thật sự rất quá đáng, khó trách ông không thể tha thứ được. Nhưng ông lại yêu vợ, không đành lòng khiến vợ đau khổ. Đem nỗi nhục nhã ngày xưa kìm nèn đi xuống chấp nhận đến nơi này ngày hôm nay.
Người gác cổng nhìn cô đứng bên ngoài lâu không vào trong đã sớm không kiên nhẫn, rốt cuộc cô cũng thấy xe của ba Cố đang từ từ tiến lại. Ba người sau khi gửi xe thì cùng tiến vào biệt thự Giang gia. Có lẽ lâu rồi mới quay trở lại gặp ba mẹ của mình khiến bà ấy trông rất căng thẳng lo lắng. Ba Cố không nhìn được nữa mới lên tiếng an ủi vài câu.
Ba người tiến vào sảnh chính nơi mở tiệc tiếp đãi khách của Giang gia, trong sảnh người đi lại đông đúc, trên gương mặt họ đều nở một nụ cười tiêu chuẩn đúng mực, nói những câu chuyện nhàm chán mà mãi không kết thúc.
Một đứa con gái trông có vẻ quen mắt tiến về phía ba người họ: "Bác trai, bác gái khoẻ. Lần đầu gặp mặt, con tên là Giang Hương, con gái thứ hai của ba con, Giang Lâm Hàng."
"Anh họ, lần thứ hai gặp mặt, chắc anh không biết em đâu."
Ba Cố nở nụ cười cứng nhắc: "Chào cháu."
Mẹ Cố thì vui mừng: "Con của a Hàng sao? Lớn như vậy rồi. Lần đầu gặp không kịp chuẩn bị quà lần sau bác sẽ bù cho con."
"Cảm ơn bác ạ, ông bà chờ hai bác lâu lắm rồi đó. Để con dẫn mọi người đi gặp họ."
"Được"
Dưới sự dẫn đường của Giang Hương, ba người đi đến phòng trà riêng của ông cụ Giang, mẹ Cố cảm thán: "Ba vẫn thích trà như vậy, căn phòng này luôn tràn ngập hương thơm của lá trà thơm ngát."
Giang Hương cười cười :"Bác gái trí nhớ thật tốt, ông nội rất thích trà, căn phòng trà của ông bây giờ cũng thay đổi nhiều lắm, là nơi ông chuyên dùng để tiếp khách quý đó."
"Vậy sao?"
Đứng ngoài cửa phòng trà Giang Hương gõ lên cửa ba tiếng rồi cất tiếng nói: "Ông ơi, cả nhà bác gái đến rồi ạ, đang ở ngoài cửa chờ"
Một lúc sau bên trong mới truyền ra giọng nói của một ông lão: "Bảo họ vào đi, còn cháu ra sảnh tiếp đón khách khứa thay ba cháu."
"Vâng"
Giang Hương quay đầu nhìn ba người Dâu Tây cúi đầu: "Vậy cháu xin phép đi trước, lát gặp lại ạ."
...
Ba người tiến vào phòng trà, trong phòng trà ngoài hai ông bà Giang ngồi ở ghế chủ vị, bên dưới còn có hai vợ chồng Giang Lâm Hàng ở đó.
Mẹ Cố nhìn ba mẹ mình đã già đi trông thấy thì hai hàng lệ phút chốc chảy dài, bà nức nở: "Ba mẹ, con gái bất hiếu bây giờ mới đến thăm hai người."
Ba Cố âm thầm nắm chặt tay vợ, giọng nói lạnh nhạt: "Ba, mẹ vợ. Hai người khoẻ"
Ông Giang nhìn ba người họ sắc mặt khó coi vô cùng: "Đã đi rồi còn về làm gì? Nhà này không có đứa con gái như cô."
Bà Giang liếc mắt nhìn ông Giang lại thấy sắc mặt xanh mét của Cố Hạo thì vội vàng hoà giải: "Kìa ông, đã nói chuyện cũ bỏ qua đi, bọn nhỏ khó khăn lắm mới trở lại ông còn buông ra lời lẽ khó nghe như thế."
Ông Giang hừ lạnh một tiếng nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào nữa.
Bà Giang đứng dậy ôm mẹ Cố vào lòng: "Con là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, ông ấy sinh khí nói vậy thôi, con đừng để trong lòng"
"Mẹ, nhìn thấy ba mẹ khoẻ mạnh thế này là lòng con yên tâm rồi."
Mẹ Cố rời khỏi cái ôm của bà Giang, lau nước mắt mỉm cười với Giang Lâm Hàng: "A Hàng, thời gian trôi nhanh quá, em lớn như vậy rồi. Đây là em dâu sao? Thật xinh đẹp"
Giang Lâm Hàng cũng cười với mẹ Cố: "Chị đi bẵng cái đã mấy chục năm, em cũng không thể bé mãi như năm ấy được."
Người phụ nữ trẻ đẹp đứng bên cạnh Giang Lâm Hang chìa tay về phía mẹ Cố: "Chào chị, em là Tuệ Chung, vợ của a Hàng."
"Ừm, tốt tốt."
Bên kia bà Cố nói chuyện với vợ chồng Giang Lâm Hàng, bà Cố quay sang ba Cố ánh mắt đảo quanh, cầm lấy tay ba Cố giọng nói buồn rầu: "Là chúng ta năm xưa không đúng, khiến con phải chịu nhiều ấm ức rồi. Thật xin lỗi con, con chịu đến gặp chúng ta thế này thật tốt quá!"
Ba Cố thấy bà Giang mở miệng nói chuyện với mình thì thở dài một hơi, bản thân ông cũng biết chuyện này là nút thắt trong lòng mình bao năm nay, hôm nay rốt cuộc nghe được lời xin lỗi này từ họ, ông cảm thấy mình cố gắng trả giá bao năm nay là đáng giá. Dù sao cũng là ba mẹ đẻ ra vợ mình, chuyện cũng đã qua lâu rồi, nên buông xuống sống vì bản thân và gia đình mình.
"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, ba mẹ, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ chúng ta nên vui cười mới phải. Vợ chồng con có chuẩn bị một chút quà cho ba mẹ đã để bên ngoài sảnh rồi, mong ba mẹ nhận lấy"
"Ai, đến là được còn quà cáp nữa làm chi, thiệt tình." Tuy nói như vậy nhưng trên mặt bà Giang vẫn hiện lên sự vui vẻ thoả mãn hài lòng.
Không biết nói chuyện gì mà mẹ Cố mới sực nhớ ra Dâu Tây bị bỏ qua một bên từ đầu tới giờ, bà cười vui vẻ nắm tay Dâu Tây kéo ra trước mặt mọi người giới thiệu: "Ba mẹ, vợ chồng Lâm Hàng, đây là con trai của con và a Hạo. Tên là Cố Minh, Minh nhi, mau lại đây ra mắt ông bà ngoại và cậu của con đi."
"Ông bà , cậu mợ khoẻ, cháu là Cố Minh."
Mọi người rốt cuộc dồn ánh mắt về phía Dâu Tây, vừa nhìn đến chỉ cảm thấy trước mặt sáng ngời. Giữa phòng, Dâu Tây mang dáng vẻ đẹp trai mà cao quý, khí thế trên người toả ra giống như vương tôn quý tộc. Bọn họ có nghe nói con trai của Cố Hạo là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc cùng ưu tú, không chỉ về nhan sắc lẫn tài năng. Một đứa trẻ mới học cấp ba mà có thể tự mình mở một công ty giải trí trong thời gian ngắn khiến tên hắn và tên của công ty vang rộng khắp giới nhà giàu. Không chỉ thế hắn còn là người được tam đại thiếu gia của ba gia tộc quyền thế nhất nhì thành phố A lớn nhất cả nước này công nhận và là bạn chơi thân với họ.
Qua điều tra, không biết vì sao mà Cố Hạo thậm chí còn được Quân gia đặc cách giúp đỡ hết mình khiến trong một thời gian ngắn, chuỗi siêu thị nhà họ Cố đã trải rộng gần khắp thành phố A, danh tiếng Cố gia ngày một khởi sắc. Nếu không phải tin tức rầm rộ truyền lưu trong giới nhà giàu làm sao Giang gia biết được Cố gia mà bọn họ đang truyền lưu chính là Cố gia năm đó bị gia đình họ khinh thường cùng nhục mạ.
Ông Giang nhìn Dâu Tây chằm chằm, càng nhìn càng thấy hài lòng nhưng đáng tiếc chỉ là cháu ngoại, nếu là cháu nội thì tốt rồi. Có thể kiếm một hôn sự thích hợp giúp Giang gia phát triển mạnh hơn. Bên ngoài ông Giang vẫn tiếp tục bày ra khuôn mặt không cảm xúc. Ông ta gật gật đầu với Dâu Tây lại gõ xuống đất quải trượng.
"Nếu đã trở về rồi thì anh em trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau."
Nghe ông Giang nói đến đây, ba Cố bất giác chau mày lại.
"Cố Hạo, cậu mới đến thành phố A chắc vẫn chưa biết nhiều chuyện. Gần đây làm ăn của Giang gia ngày một kém, cậu lại làm ăn tốt như vậy thì nên giúp đỡ người nhà, cậu thấy đưa mười siêu thị ở trung tâm thành phố cho Lâm Hàng quản lý thì thế nào?"
Dâu Tây nhếch miệng cười lạnh, cuối cùng thì cũng đến màn chính của vở kịch.
Ba Cố nghe ông Giang nói muốn mười siêu thị ở trung tâm thành phố thì giận tím mặt, vợ chồng Giang Lâm Hàng nghe ba mình nói thế thì nhìn nhau kinh ngạc cười thầm.
"Mười siêu thị ở trung tâm thành phố? Ba vợ, tôi gọi ông một tiếng ba vợ hoàn toàn vì giữ mặt mũi cho Liễu Vân, không muốn cô ấy buồn rầu. Ông nghĩ chỉ dăm ba lời xin lỗi trên miệng rồi quay sang là muốn cướp đồ của tôi được sao? Mười siêu thị ở trung tâm thành phố mà ông cũng dám mở miệng."
Mẹ Cố nghe ba mình nói xong cũng vô cùng kinh ngạc, không tin vào tai mình. Bà tuy không còn làm việc trong công ty giúp chồng nữa nhưng mười siêu thị trung tâm thành phố mà ba mình muốn bà vẫn biết chúng quan trọng và có giá trị như thế nào.
Chưa nói việc a Hạo của bà phải rất khó khăn mới đấu thầu được đất còn tốn bao nhiêu công sức tiền của mới xây dựng nên thành công ngày hôm nay. Vậy mà ba của bà mở miệng là muốn cắt thịt uống máu của chồng bà. Bà sao có thể tin nổi? Sao chịu đựng được đây. Dù có ngốc đến thế nào bà cũng biết được, bọn họ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận thân mà đơn giản là nhìn trúng thành công và tài phú sau lưng chồng bà nên mới đánh chủ ý đến bà mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.