Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 45: Bạn Học Cao Lãnh Cầu Thôi Vô Sỉ (10)
Thỏ
30/03/2021
Sáng hôm sau , Quân Dao dậy từ rất sớm để chuẩn bị cơm hộp cho mình và Lăng Lãnh . Chẳng mấy chốc , hai hộp cơm siêu ngon , siêu đẹp đã ra lò . Chỉ là phòng bếp có hơi bừa bộn một tí .
Xong xuôi , cô chạy một mạch đến trước nhà Lăng Lãnh , bấm chuông inh ỏi . Đừng ai hỏi sao cô biết nhà hắn . Tiền của cô không phải để trưng .
" Cạch "
Lăng Lãnh mặt lạnh bước ra mở cửa , nhìn người con gái trước mắt đến đơ người . Rất nhanh sau đó đóng sập cửa vào .
Quân Dao đang hí hửng định đưa tay lên chào hắn thì bị nhốt ngoài cửa . Khuôn mặt tươi cười cũng cứng lại , thay vào đó là khuôn mặt rất muốn đấm người .
Rất nhanh sau đó hắn đã bước ra . Cô ngay lập tức thu về bản mặt đen xì , tươi cười đưa tay lên chào hắn .
- Chào buổi sáng !
- Đến đây làm gì ?
- Đón cậu đi học .
- Nhà cậu gần trường hơn nhà tôi .
- Không sao , để người đầu tiên cậu gặp trong ngày mới là tôi thì đi bộ một chút cũng đáng .
Quân Dao đưa bộ mặt rất thoả mãn lên nhìn chằm chằm vào Lăng Lãnh . Rất nhanh sau đó lại thay bằng bộ mặt có chút thiếu liêm sỉ .
- Ban nãy Tiểu Lãnh mặc đồ ngủ rất đẹp nha ! Nhưng tốt hơn lần sau đừng nên mặc gì , chỉ có tôi nhìn thấy , cậu cũng không lỗ .
Lăng Lãnh mặt đỏ bừng bừng rồi bỏ đi . Nữ nhân kia quả thật không chút tiết tháo . Vô sỉ , vô sỉ quá mức rồi !
Quân Dao chạy lẽo đẽo theo sau hắn , liên tục nhận xét về thân thể của Lăng Lãnh trong tưởng tượng của mình . Cả hai cứ một người nói thao thao bất tuyệt , một người mặt đỏ bừng cãi lại .
- Tôi vào lớp trước đây , lát ra chơi tôi sang lớp cậu ! Nhớ đừng có mà đi đâu .
- Rồi , vào lớp đi .
Lăng Lãnh nói xong quay người về lớp . Suốt đường đi , không hiểu sao hắn vẫn luôn nghĩ về cô .
" Đừng quên con là ai , con cần làm gì . "
Câu nói của người đàn ông lại vang lên trong đầu . Hắn mỉm cười chua chát , lắc nhẹ đầu một cái . Đúng vậy , hắn nên nhớ rõ hắn là người như thế nào . Hắn không được phép xao nhãng , càng không được phép làm tổn hại đến cô . Hắn biết rõ cho dù cô có nói rằng cô cũng là người giống như hắn nhưng rõ ràng , cô khác hắn rất nhiều . Cả hai vẫn là chỉ nên làm bạn .
Quân Dao nhìn theo bóng lưng cô độc củ hắn hồi lâu rồi mới quay người bước vào lớp . Cô cúi ngằm mặt xuống . Cô vẫn luôn cảm thấy Lăng Lãnh có gì đó rất khác . Cậu ta không hề dễ hiểu như Nguỵ Minh Triết và Minh Thần.
" Bao nhiêu hảo cảm rồi ? "
[ 50% thưa kí chủ ]
" 50% ? Tăng từ bao giờ ? "
[ Là sáng nay . ]
" Sao ngươi không thông báo ? "
[ Ta quên . ]
... Cái này là hệ thống hàng pha ke !
- Lạc Quân Dao !
Tiêu San từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô . Miệng nở nụ cười vô cùng xấu , ánh mắt cũng có chút gì đó nguy hiểm . Cô bé không ngừng vuốt ve Quân Dao , làm bộ như sắp gả con gái đi .
- Sao số cậu lại đào hoa vậy chứ ? Thật không công bằng !
- Tại vì tớ đẹp.
Tiêu San : ... Thật muốn bóp chết cậu !
- Xía ! Cậu có ba câu thì một câu nói bản thân mình đẹp , hai câu là nói bản thân mình đẹp , câu còn lại là nói bản thân mình quá tuyệt mĩ. Cậu chính là có bệnh ! Có bệnh mà vẫn đào hoa như vậy , thật không hiểu nổi !
- Vậy cậu không thử có bệnh giống tớ đi ?
... Cậu thắng !
Tiết đầu là tiết ngoại ngữ do cô Lộc Ngữ hay còn được gọi là bà la sát đảm nhiệm . Cô Lộc Ngữ chính là giáo viên đầu tiên mà Quân Dao gặp từ lúc đến đây , ấn tượng rất lớn . Ít ra cô cũng phải nhớ tên người đã bị mình chọc cho tức xì khói .
Quân Dao nhìn lên bục giảng , đúng lúc Lộc Ngữ nhìn cô . Ánh mắt của bà la sát như bắn ra tia điện , muốn giật chết cô . Cô cũng chỉ cười một cái rất nhẹ rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ.
" Cộp "
Một viên phấn bay đến đáp gọn trên đầu cô . Quân Dao ngẩng mặt lê đã thấy cả lớp nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt như xem kịch . Trên bục là Lộc Ngữ vẫn đang trong tư thế ném phấn . Thấy cô ngồi dậy , bà mới nâng nhẹ gọng kính của mình lên , nghiêm giọng .
- Come here .
( Đi lên đây. )
Quân Dao đứng dậy , đi thẳng lên bục giảng , nhìn thẳng vào bà la sát , nghiêng đầu hỏi .
- What is the matter ?
( Có chuyện gì vậy ạ ? )
- Please solve this exercise.
( Em hãy giải bài tập này đi . )
- Ok . Let me see .
Quân Dao nhìn lên trên bảng , toàn mấy dòng chữ mà chính cô cũng không hiểu . Cô chỉ mới học tiếng anh từ lúc ở thế giới thứ hai thôi . Hiện tại vẫn đang ở trình độ trung cấp , vẫn chưa đủ để giải mấy bài tập trên bảng . Nhưng mà cô lại không phải người bình thường , có hệ thống ở đây ngại gì cô không dùng ?
" Hệ thống ngu đần nhà người mau cút ra đây giải cho ta ! "
[ Kí chủ làm ơn đừng vắt kiệt sức lao động của ta nữa ! ]
Nhờ có hệ thống gian thương mà cô rất nhanh đã hoàn thành xong đống bài tập trên bảng . Cô Lộc Ngữ nhìn lên liền há hốc mồm . Hoàn toàn không sai một câu ! Trình độ này cũng quá là siêu đi !
Hệ thống : Cảm ơn đã khen.
---
Xong xuôi , cô chạy một mạch đến trước nhà Lăng Lãnh , bấm chuông inh ỏi . Đừng ai hỏi sao cô biết nhà hắn . Tiền của cô không phải để trưng .
" Cạch "
Lăng Lãnh mặt lạnh bước ra mở cửa , nhìn người con gái trước mắt đến đơ người . Rất nhanh sau đó đóng sập cửa vào .
Quân Dao đang hí hửng định đưa tay lên chào hắn thì bị nhốt ngoài cửa . Khuôn mặt tươi cười cũng cứng lại , thay vào đó là khuôn mặt rất muốn đấm người .
Rất nhanh sau đó hắn đã bước ra . Cô ngay lập tức thu về bản mặt đen xì , tươi cười đưa tay lên chào hắn .
- Chào buổi sáng !
- Đến đây làm gì ?
- Đón cậu đi học .
- Nhà cậu gần trường hơn nhà tôi .
- Không sao , để người đầu tiên cậu gặp trong ngày mới là tôi thì đi bộ một chút cũng đáng .
Quân Dao đưa bộ mặt rất thoả mãn lên nhìn chằm chằm vào Lăng Lãnh . Rất nhanh sau đó lại thay bằng bộ mặt có chút thiếu liêm sỉ .
- Ban nãy Tiểu Lãnh mặc đồ ngủ rất đẹp nha ! Nhưng tốt hơn lần sau đừng nên mặc gì , chỉ có tôi nhìn thấy , cậu cũng không lỗ .
Lăng Lãnh mặt đỏ bừng bừng rồi bỏ đi . Nữ nhân kia quả thật không chút tiết tháo . Vô sỉ , vô sỉ quá mức rồi !
Quân Dao chạy lẽo đẽo theo sau hắn , liên tục nhận xét về thân thể của Lăng Lãnh trong tưởng tượng của mình . Cả hai cứ một người nói thao thao bất tuyệt , một người mặt đỏ bừng cãi lại .
- Tôi vào lớp trước đây , lát ra chơi tôi sang lớp cậu ! Nhớ đừng có mà đi đâu .
- Rồi , vào lớp đi .
Lăng Lãnh nói xong quay người về lớp . Suốt đường đi , không hiểu sao hắn vẫn luôn nghĩ về cô .
" Đừng quên con là ai , con cần làm gì . "
Câu nói của người đàn ông lại vang lên trong đầu . Hắn mỉm cười chua chát , lắc nhẹ đầu một cái . Đúng vậy , hắn nên nhớ rõ hắn là người như thế nào . Hắn không được phép xao nhãng , càng không được phép làm tổn hại đến cô . Hắn biết rõ cho dù cô có nói rằng cô cũng là người giống như hắn nhưng rõ ràng , cô khác hắn rất nhiều . Cả hai vẫn là chỉ nên làm bạn .
Quân Dao nhìn theo bóng lưng cô độc củ hắn hồi lâu rồi mới quay người bước vào lớp . Cô cúi ngằm mặt xuống . Cô vẫn luôn cảm thấy Lăng Lãnh có gì đó rất khác . Cậu ta không hề dễ hiểu như Nguỵ Minh Triết và Minh Thần.
" Bao nhiêu hảo cảm rồi ? "
[ 50% thưa kí chủ ]
" 50% ? Tăng từ bao giờ ? "
[ Là sáng nay . ]
" Sao ngươi không thông báo ? "
[ Ta quên . ]
... Cái này là hệ thống hàng pha ke !
- Lạc Quân Dao !
Tiêu San từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô . Miệng nở nụ cười vô cùng xấu , ánh mắt cũng có chút gì đó nguy hiểm . Cô bé không ngừng vuốt ve Quân Dao , làm bộ như sắp gả con gái đi .
- Sao số cậu lại đào hoa vậy chứ ? Thật không công bằng !
- Tại vì tớ đẹp.
Tiêu San : ... Thật muốn bóp chết cậu !
- Xía ! Cậu có ba câu thì một câu nói bản thân mình đẹp , hai câu là nói bản thân mình đẹp , câu còn lại là nói bản thân mình quá tuyệt mĩ. Cậu chính là có bệnh ! Có bệnh mà vẫn đào hoa như vậy , thật không hiểu nổi !
- Vậy cậu không thử có bệnh giống tớ đi ?
... Cậu thắng !
Tiết đầu là tiết ngoại ngữ do cô Lộc Ngữ hay còn được gọi là bà la sát đảm nhiệm . Cô Lộc Ngữ chính là giáo viên đầu tiên mà Quân Dao gặp từ lúc đến đây , ấn tượng rất lớn . Ít ra cô cũng phải nhớ tên người đã bị mình chọc cho tức xì khói .
Quân Dao nhìn lên bục giảng , đúng lúc Lộc Ngữ nhìn cô . Ánh mắt của bà la sát như bắn ra tia điện , muốn giật chết cô . Cô cũng chỉ cười một cái rất nhẹ rồi lại úp mặt xuống bàn ngủ.
" Cộp "
Một viên phấn bay đến đáp gọn trên đầu cô . Quân Dao ngẩng mặt lê đã thấy cả lớp nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt như xem kịch . Trên bục là Lộc Ngữ vẫn đang trong tư thế ném phấn . Thấy cô ngồi dậy , bà mới nâng nhẹ gọng kính của mình lên , nghiêm giọng .
- Come here .
( Đi lên đây. )
Quân Dao đứng dậy , đi thẳng lên bục giảng , nhìn thẳng vào bà la sát , nghiêng đầu hỏi .
- What is the matter ?
( Có chuyện gì vậy ạ ? )
- Please solve this exercise.
( Em hãy giải bài tập này đi . )
- Ok . Let me see .
Quân Dao nhìn lên trên bảng , toàn mấy dòng chữ mà chính cô cũng không hiểu . Cô chỉ mới học tiếng anh từ lúc ở thế giới thứ hai thôi . Hiện tại vẫn đang ở trình độ trung cấp , vẫn chưa đủ để giải mấy bài tập trên bảng . Nhưng mà cô lại không phải người bình thường , có hệ thống ở đây ngại gì cô không dùng ?
" Hệ thống ngu đần nhà người mau cút ra đây giải cho ta ! "
[ Kí chủ làm ơn đừng vắt kiệt sức lao động của ta nữa ! ]
Nhờ có hệ thống gian thương mà cô rất nhanh đã hoàn thành xong đống bài tập trên bảng . Cô Lộc Ngữ nhìn lên liền há hốc mồm . Hoàn toàn không sai một câu ! Trình độ này cũng quá là siêu đi !
Hệ thống : Cảm ơn đã khen.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.