Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 124: Chồng Ngốc Hệ Tiểu Trung Khuyển (12)
Thỏ
02/06/2021
Quân Dao ở bên ngoài nghe xong một màn này, biểu cảm lộ ra vô cùng
thích thú. Cô phấn khích quá độ, không may mũi chân lại va vào mép cửa,
tạo thành tiếng động nhỏ.
Nhưng mà, kẻ có tật sẽ bị giật mình. Cặp nam nữ bên trong rất dễ dàng đã nghe thấy tiếng động kia, cả hai đồng loạt hét lớn:
- Là ai?
Minh Thành nhanh chóng bỏ ly rượu trong tay xuống bàn, chạy ra mở cửa. Tầm mắt của nam nhân chỉ rơi vào hành lang trống khiến anh hơi cau mày.
Chẳng lẽ ban nãy đều là do anh tưởng tượng ra?
Trầm ngâm một lát, Minh Thành quyết định xoay người bỏ vào bên trong.
Sau khi cánh cửa đóng lại, ở một bên khuất của hành lang đột nhiên vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Quân Dao nhìn lơ đễnh về phía trước, môi nhỏ biểu tình:
- Giờ anh buông tôi ra được chưa?
Ban nãy, ngay vào cái lúc Minh Thành sắp mở cửa, Minh Viễn không biết từ đâu xuất hiện, chạy đến ôm cô nép vào góc này, thành công cứu cô một mạng.
Nhưng tính đi vẫn phải tính lại, cô vẫn cảm thấy hành động này có chút quen đi?
Minh Viễn sau khi nghe thấy câu nói đầy bất mãn của nữ nhân trong lòng, tâm tình vui vẻ không nhịn nổi bật cười một tiếng:
- Không muốn buông.
Chỉ là ba từ đơn giản nhưng lại khiến cho Quân Dao nhanh chóng nổi đoá. Cô mạnh bạo giẫm lên chân của người đàn ông, thoát khỏi vòng vây rồi bỏ đi:
- Thần kinh!
Minh Viễn đối với cái đạp chân kia hoàn toàn không có chút cảm giác. Hắn thích thú nhìn theo bóng lưng của Quân Dao, lòng vui lên không ít.
- Ngốc thật.
[ Tinh. ]
[ Hảo cảm tăng thêm mười lăm phần trăm, hiện tại là bảy mươi phần trăm. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng! ]
Tối hôm đó, khắp nơi xung quanh biệt thự đều rất nhộn nhịp, thời điểm diễn ra tiệc mừng thọ cho Minh lão gia đã sắp đến.
Quân Dao mặc trên mình bộ váy liền xanh nhạt thùy mị cùng đôi giày cao gót sứ đứng đón khách, điệu bộ vui vẻ khiến người ta cũng vui vẻ theo.
- Ái chà, là người quen sao?
Giọng nói có phần khinh miệt đột nhiên vang lên, Quân Dao đưa mắt nhìn lên phát hiện đối tượng là một người phụ nữ trung tuổi sang trọng.
"Ai nữa đây?"
[ Tinh. ]
[ Thẩm Tình, trước kia nguyên chủ kàm thêm cho bà ta nhưng đều bị bắt nạt. ]
"Ồ."
Quân Dao ồ lên một tiếng rồi lại nhìn vào người phụ nữ. Bà ta thấy cô không có biểu tình gì khác thành ra thẹn quá hóa giận:
- Con nhãi chết tiệt, ai cho mày cái quyền lơ tao!
Mặc cho bà ta nổi giận đùng đùng, nữ nhân vẫn giữ thái độ hoà hoãn, kéo lên một nụ cười tiêu chuẩn:
- Xin chào phu nhân, nếu bà có ý kiến gì với tôi, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Mong bà thu lại thái độ, tránh làm hỏng buổi mừng thọ của Minh lão gia.
Nhìn vào nụ cười của cô, quý bà kia nhanh chóng dâng lên cảm giác bị sỉ nhục. Bà ta nắm chặt tay lại, đoạn lại vung tay lên, mạnh mẽ giáng xuống gò má hồng hào của thiếu nữ:
- Mày lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tao? Đủ lông đủ cánh rồi muốn làm phản đúng không?
Tiếng tát vang lên như đóng băng không gian náo động. Mấy trăm người đều nín thở nhìn một màn này, một số ít lại che miệng cười hóng kịch.
Quân Dao lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, cô cố lấy lại sự tươi cười:
- Phu nhân đã cảm thấy vui vẻ hơn rồi chứ?
Lời nói của cô như mũi kim chọc thủng tự tôn của người phụ nữ trung tuổi. Bà ta nghiến răng dầy phẫn uất, bàn tay lại một lần nữa vung lên:
- Mày ngưng ngay cái điệu bộ dạy đời ấy đi!
Vào cái lúc bàn tay to lớn tưởng chừng như lại rơi vào khuôn mặt nhỏ, một bàn tay khác lại đột ngột xuất hiện.
- Phu nhân này, không được đánh phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp!
Quân Dao hơi khựng người lại khi nghe được giọng nói kia, ngả ngốn và phong lưu. Nó hệt như giọng nói của... Mắt Đỏ?
Thẩm Tình sau khi nhìn thấy người kia đã thu hết lại móng vuốt, gượng gạo rặn ra vài câu:
- Phong thiếu, cậu từ khi nào lại lo chuyện bao đồng đến vậy?
Nghe đến đây, mi tâm của Quân Dao hơi nhíu lại.
Phong thiếu - Phong Cẩn người thừa kế của Phong gia, gia tộc có truyền thống mafia khét tiếng lâu đời. Anh ta nổi tiếng là người đào hoa, thay phụ nữ như thay áo, áo nào bẩn rồi liền đem vứt đi.
Anh ta buông bàn tay của Thẩm Tình ra, chầm chậm nói:
- Người khác tôi có thể mặc kệ. Nhưng vị này, bà ngàn đời cũng đừng nên động đến.
- Nhưng nó...
- Tôi vẫn nghĩ bà nên rút khỏi bữa tiệc này luôn. Kẻo người bạn của tôi lại không nhịn nổi cơn tức mà ra đây làm cho bà hối hận.
Bị câu đe doạ của người đàn ông đánh động, người phụ nữ trung tuổi nhanh chóng bỏ đi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu chửi rủa thiếu nữ.
Sau khi người kia khuất dạng, Phong Cẩn liền đưa tay lên xoa nhẹ gò má đỏ ửng của cô, xót xa:
- Chị dâu, chị bị đánh mất rồi.
Nhưng mấy lời hoa mỹ dỗ ngọt này Quân Dao đã trải đủ, dĩ nhiên sẽ không bị làm cho xao động. Cô hất tay anh ra nghiêm giọng:
- Anh... rốt cuộc là ai?
Nhưng mà, kẻ có tật sẽ bị giật mình. Cặp nam nữ bên trong rất dễ dàng đã nghe thấy tiếng động kia, cả hai đồng loạt hét lớn:
- Là ai?
Minh Thành nhanh chóng bỏ ly rượu trong tay xuống bàn, chạy ra mở cửa. Tầm mắt của nam nhân chỉ rơi vào hành lang trống khiến anh hơi cau mày.
Chẳng lẽ ban nãy đều là do anh tưởng tượng ra?
Trầm ngâm một lát, Minh Thành quyết định xoay người bỏ vào bên trong.
Sau khi cánh cửa đóng lại, ở một bên khuất của hành lang đột nhiên vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Quân Dao nhìn lơ đễnh về phía trước, môi nhỏ biểu tình:
- Giờ anh buông tôi ra được chưa?
Ban nãy, ngay vào cái lúc Minh Thành sắp mở cửa, Minh Viễn không biết từ đâu xuất hiện, chạy đến ôm cô nép vào góc này, thành công cứu cô một mạng.
Nhưng tính đi vẫn phải tính lại, cô vẫn cảm thấy hành động này có chút quen đi?
Minh Viễn sau khi nghe thấy câu nói đầy bất mãn của nữ nhân trong lòng, tâm tình vui vẻ không nhịn nổi bật cười một tiếng:
- Không muốn buông.
Chỉ là ba từ đơn giản nhưng lại khiến cho Quân Dao nhanh chóng nổi đoá. Cô mạnh bạo giẫm lên chân của người đàn ông, thoát khỏi vòng vây rồi bỏ đi:
- Thần kinh!
Minh Viễn đối với cái đạp chân kia hoàn toàn không có chút cảm giác. Hắn thích thú nhìn theo bóng lưng của Quân Dao, lòng vui lên không ít.
- Ngốc thật.
[ Tinh. ]
[ Hảo cảm tăng thêm mười lăm phần trăm, hiện tại là bảy mươi phần trăm. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng! ]
Tối hôm đó, khắp nơi xung quanh biệt thự đều rất nhộn nhịp, thời điểm diễn ra tiệc mừng thọ cho Minh lão gia đã sắp đến.
Quân Dao mặc trên mình bộ váy liền xanh nhạt thùy mị cùng đôi giày cao gót sứ đứng đón khách, điệu bộ vui vẻ khiến người ta cũng vui vẻ theo.
- Ái chà, là người quen sao?
Giọng nói có phần khinh miệt đột nhiên vang lên, Quân Dao đưa mắt nhìn lên phát hiện đối tượng là một người phụ nữ trung tuổi sang trọng.
"Ai nữa đây?"
[ Tinh. ]
[ Thẩm Tình, trước kia nguyên chủ kàm thêm cho bà ta nhưng đều bị bắt nạt. ]
"Ồ."
Quân Dao ồ lên một tiếng rồi lại nhìn vào người phụ nữ. Bà ta thấy cô không có biểu tình gì khác thành ra thẹn quá hóa giận:
- Con nhãi chết tiệt, ai cho mày cái quyền lơ tao!
Mặc cho bà ta nổi giận đùng đùng, nữ nhân vẫn giữ thái độ hoà hoãn, kéo lên một nụ cười tiêu chuẩn:
- Xin chào phu nhân, nếu bà có ý kiến gì với tôi, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Mong bà thu lại thái độ, tránh làm hỏng buổi mừng thọ của Minh lão gia.
Nhìn vào nụ cười của cô, quý bà kia nhanh chóng dâng lên cảm giác bị sỉ nhục. Bà ta nắm chặt tay lại, đoạn lại vung tay lên, mạnh mẽ giáng xuống gò má hồng hào của thiếu nữ:
- Mày lấy cái quyền gì mà ra lệnh cho tao? Đủ lông đủ cánh rồi muốn làm phản đúng không?
Tiếng tát vang lên như đóng băng không gian náo động. Mấy trăm người đều nín thở nhìn một màn này, một số ít lại che miệng cười hóng kịch.
Quân Dao lấy tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, cô cố lấy lại sự tươi cười:
- Phu nhân đã cảm thấy vui vẻ hơn rồi chứ?
Lời nói của cô như mũi kim chọc thủng tự tôn của người phụ nữ trung tuổi. Bà ta nghiến răng dầy phẫn uất, bàn tay lại một lần nữa vung lên:
- Mày ngưng ngay cái điệu bộ dạy đời ấy đi!
Vào cái lúc bàn tay to lớn tưởng chừng như lại rơi vào khuôn mặt nhỏ, một bàn tay khác lại đột ngột xuất hiện.
- Phu nhân này, không được đánh phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp!
Quân Dao hơi khựng người lại khi nghe được giọng nói kia, ngả ngốn và phong lưu. Nó hệt như giọng nói của... Mắt Đỏ?
Thẩm Tình sau khi nhìn thấy người kia đã thu hết lại móng vuốt, gượng gạo rặn ra vài câu:
- Phong thiếu, cậu từ khi nào lại lo chuyện bao đồng đến vậy?
Nghe đến đây, mi tâm của Quân Dao hơi nhíu lại.
Phong thiếu - Phong Cẩn người thừa kế của Phong gia, gia tộc có truyền thống mafia khét tiếng lâu đời. Anh ta nổi tiếng là người đào hoa, thay phụ nữ như thay áo, áo nào bẩn rồi liền đem vứt đi.
Anh ta buông bàn tay của Thẩm Tình ra, chầm chậm nói:
- Người khác tôi có thể mặc kệ. Nhưng vị này, bà ngàn đời cũng đừng nên động đến.
- Nhưng nó...
- Tôi vẫn nghĩ bà nên rút khỏi bữa tiệc này luôn. Kẻo người bạn của tôi lại không nhịn nổi cơn tức mà ra đây làm cho bà hối hận.
Bị câu đe doạ của người đàn ông đánh động, người phụ nữ trung tuổi nhanh chóng bỏ đi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm những câu chửi rủa thiếu nữ.
Sau khi người kia khuất dạng, Phong Cẩn liền đưa tay lên xoa nhẹ gò má đỏ ửng của cô, xót xa:
- Chị dâu, chị bị đánh mất rồi.
Nhưng mấy lời hoa mỹ dỗ ngọt này Quân Dao đã trải đủ, dĩ nhiên sẽ không bị làm cho xao động. Cô hất tay anh ra nghiêm giọng:
- Anh... rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.