Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 135: Chồng Ngốc Hệ Tiểu Trung Khuyển (23)
Thỏ
15/09/2023
Mặc cho Tâm Liên và Mắt Đỏ phản bác lại kịch liệt, Minh Viễn vẫn chỉ chậm rãi quay người rời đi. Trước khi khuất bóng chỉ để lại một câu nói:
- Ta tin tưởng vào quyết định của Quân Dao.
Sau khi người đã rời khỏi, cả căn phòng lại lần nữa chìm xuống trầm tư. Minh Nhạc bấu chặt da thịt, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ lo lắng:
- Quân Dao, không phải là cô không tin tưởng vào quyết định của con. Chỉ là, cô vẫn có chút lo sợ. Con biết mà, bọn Ngục Câm chẳng dễ chơi như ta tưởng.
Tâm Liên cũng đồng tình:
- Đúng vậy. Tôi đồng ý với Hồng Hạc Xanh. Nếu cô biết rõ chuyện này rồi mà vẫn quyết định đi, vậy thì khác gì điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết?
Mắt Đỏ không nói gì. Anh ta đơn thuần chỉ ngồi một chỗ, ngắm nghía chiếc nhẫn ruby đỏ trong tay.
- Khụ ha ha...
Tiếng cười bất cần trào phúng vang lên, xé tan bầu không tĩnh lặng. Ngay sau khi điệu cười ấy vang lên, bốn cặp mắt nhanh chóng đổ dồn vào nơi phát ra tiếng cười.
Sếu Đầu Đỏ nhíu một bên mày, biểu cảm gương mặt có chút méo. Anh ta gằn giọng, trán nổi vạch đen:
- Mắt Đỏ, thằng chó này mày có biết lúc nào nên cười không hả?
Mắt Đỏ chẳng hề e dè thấp vế trước Sếu Đầu Đỏ. Anh ta đứng dậy, bước đến vỗ vai Sếu Đầu Đỏ, nói nhỏ:
- Loại người như mày, không có tư cách để quát tao.
Lời nói của Mắt Đỏ như vết dao cùn từ từ đâm vào lớp vỏ bọc của Sếu Đầu Đỏ. Anh ta ngỡ ngàng đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy Mắt Đỏ đã bỏ đi, ba người kia cũng đã bước đến cửa.
Tối đó, năm người đã mặc đồ chỉnh đề, đứng ngay ngắn trong phòng Minh Viễn.
Nếu đúng như kế hoạch, tối nay bọn họ sẽ đột kích.
Minh Viễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế xoay, hai bàn tay đan lại.
- Quân Dao, em định làm như thế nào?
- Vung lưới rồi tóm.
Ngưng một lát, cô nói tiếp:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ phân công. Tâm Liên sẽ đến câu lạc bộ đêm SXM để gặp mặt Tiểu Ngư. Mắt Đỏ đến câu lạc bộ đua xe Starning để gặp Viên Mạch. Hồng Hạc Xanh, cô đến ven sông để tìm Tấn Sắt nhé. Cả ba người đều chỉ có duy nhất một nhiệm vụ: Lấy được sự tín nhiệm của Ngục Câm.
Nhận được nhiệm vụ, cả ba người Tâm Liên, Mắt Đỏ, Hồng Hạc Xanh nhanh chóng rời đi. Thoáng sau đó, căn phòng rộng chỉ còn lại Quân Dao, Minh Viễn và Sếu Đầu Đỏ trầm mặc nhìn nhau.
- Vậy... em cũng đi đây.
Hít một hơi, Quân Dao đưa cặp mặt kiên định nhìn Minh Viễn, thông báo một câu.
Minh Viễn nghe xong, cơ thể dường như có biến động thật nhẹ. Hắn đứng dậy, bước đến xoa đầu Quân Dao, ánh mắt nhu tình:
- Cẩn thận một chút. Tôi sẽ mãi chờ em về.
Ở cách hai người không xa, Sếu Đầu Đỏ mặt mày sa sầm, ánh mắt nhìn qua thôi cũng thấy trần đầy khinh bỉ. Anh ta nhắm mặt lại, cố điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Không thể nhịn được! Sếu Đầu Đỏ vẫn độc thân, bát cơm chó to như thế này, anh nhất định không nuốt trôi!
Chờ đợi năm phút sau, màn âu yếm tình chồng ý vợ của cặp đôi Viễn Dao cũng đến hồi kết. Quân Dao bước đến gần chiếc xe đen bóng, có chút lưu luyến nhìn lại phía sau:
- Tạm biệt.
Nói xong, cô quay người ngồi vào xe, cùng với Sếu Đầu Đỏ rời khỏi.
Sau khi chiếc xe đen khuất bóng trong đêm tối, Minh Viễn lại quay trở về phong thái lãnh đạm thường ngày. Hắn rút điện thoại ra, nhập vào một dãy số. Chuông báo vừa dứt, người đàn ông đã chậm rãi nói một câu, sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.
- Bảo vệ cho cô ấy thật tốt.
Minh Viễn đưa mắt nhìn lên trời đêm, thở dài.
Mong là... cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc.
Ở phía Quân Dao hiện tại cũng khá bình ổn. Chính xác là vì bọn họ vẫn đang trên đường di chuyển. Sếu Đầu Đỏ là người lái xe, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, thắc mắc:
- Tôi vẫn thắc mắc, tại sao cô lại biết được hang ổ của bọn Ngục Câm?
Quân Dao nghe xong câu hỏi, cơ thể nhanh chóng giật nảy. Tất cả những kiến thức cô thu được đều là một tay cô ăn cắp từ hệ thống, chẳng lẽ bây giờ lại nói toẹt ra?
- Không. Tôi không biết hang ổ của Ngục Câm ở đâu cả.
Sếu Đầu Đỏ nhíu mày, lộ rõ vẻ bực tức:
- Vậy cô còn đi? Cô coi tôi là trò đùa à?
Quân Dao lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà tôi biết cách để gặp được người của Ngục Câm.
- Hả?
Nữ nhân chẳng hề để tâm đến vẻ ngạc nhiên của người đàn ông. Cô ngồi thẳng lên, tay chạm đến khẩu súng lục đang đặt bên eo. Miệng lẩm bẩm:
- Một.
- Hai.
- Ba!
Sau câu đếm của nữ nhân, phía trước xe đột nhiên xuất hiện một đám người bịt mặt cầm theo vũ khí. Bọn chúng nhìn vào xe, sau đó lao đến tấn công.
Sếu Đầu Đỏ bị màn này làm cho hơi hoảng, vội vàng nhảy khỏi xe, núp vào một góc. Anh ta liếc mắt sang, phát hiện Quân Dao đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Cô...
Quân Dao thừa biết Sếu Đầu Đỏ muốn hỏi gì. Cô dám cược anh ta sẽ hỏi về khả năng tiên đoán của cô. Nhưng mà tất cả đều là nhờ hệ thống, cô không hề có câu trả lời cho Sếu Đầu Đỏ.
Để phòng trường hợp bí mật bại lộ, Quân Dao nhanh chóng ném cho anh ta một khẩu súng khác. Ra lệnh:
- Chú ý vào.
Sau câu nói của cô, đám người kia dường như cũng có biểu hiện lạ. Bọn chúng xếp thành hàng ngay ngắn, giương cao vũ khí trong tay.
- Ngục Câm đến rồi!
- Ta tin tưởng vào quyết định của Quân Dao.
Sau khi người đã rời khỏi, cả căn phòng lại lần nữa chìm xuống trầm tư. Minh Nhạc bấu chặt da thịt, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ lo lắng:
- Quân Dao, không phải là cô không tin tưởng vào quyết định của con. Chỉ là, cô vẫn có chút lo sợ. Con biết mà, bọn Ngục Câm chẳng dễ chơi như ta tưởng.
Tâm Liên cũng đồng tình:
- Đúng vậy. Tôi đồng ý với Hồng Hạc Xanh. Nếu cô biết rõ chuyện này rồi mà vẫn quyết định đi, vậy thì khác gì điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết?
Mắt Đỏ không nói gì. Anh ta đơn thuần chỉ ngồi một chỗ, ngắm nghía chiếc nhẫn ruby đỏ trong tay.
- Khụ ha ha...
Tiếng cười bất cần trào phúng vang lên, xé tan bầu không tĩnh lặng. Ngay sau khi điệu cười ấy vang lên, bốn cặp mắt nhanh chóng đổ dồn vào nơi phát ra tiếng cười.
Sếu Đầu Đỏ nhíu một bên mày, biểu cảm gương mặt có chút méo. Anh ta gằn giọng, trán nổi vạch đen:
- Mắt Đỏ, thằng chó này mày có biết lúc nào nên cười không hả?
Mắt Đỏ chẳng hề e dè thấp vế trước Sếu Đầu Đỏ. Anh ta đứng dậy, bước đến vỗ vai Sếu Đầu Đỏ, nói nhỏ:
- Loại người như mày, không có tư cách để quát tao.
Lời nói của Mắt Đỏ như vết dao cùn từ từ đâm vào lớp vỏ bọc của Sếu Đầu Đỏ. Anh ta ngỡ ngàng đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy Mắt Đỏ đã bỏ đi, ba người kia cũng đã bước đến cửa.
Tối đó, năm người đã mặc đồ chỉnh đề, đứng ngay ngắn trong phòng Minh Viễn.
Nếu đúng như kế hoạch, tối nay bọn họ sẽ đột kích.
Minh Viễn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế xoay, hai bàn tay đan lại.
- Quân Dao, em định làm như thế nào?
- Vung lưới rồi tóm.
Ngưng một lát, cô nói tiếp:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ phân công. Tâm Liên sẽ đến câu lạc bộ đêm SXM để gặp mặt Tiểu Ngư. Mắt Đỏ đến câu lạc bộ đua xe Starning để gặp Viên Mạch. Hồng Hạc Xanh, cô đến ven sông để tìm Tấn Sắt nhé. Cả ba người đều chỉ có duy nhất một nhiệm vụ: Lấy được sự tín nhiệm của Ngục Câm.
Nhận được nhiệm vụ, cả ba người Tâm Liên, Mắt Đỏ, Hồng Hạc Xanh nhanh chóng rời đi. Thoáng sau đó, căn phòng rộng chỉ còn lại Quân Dao, Minh Viễn và Sếu Đầu Đỏ trầm mặc nhìn nhau.
- Vậy... em cũng đi đây.
Hít một hơi, Quân Dao đưa cặp mặt kiên định nhìn Minh Viễn, thông báo một câu.
Minh Viễn nghe xong, cơ thể dường như có biến động thật nhẹ. Hắn đứng dậy, bước đến xoa đầu Quân Dao, ánh mắt nhu tình:
- Cẩn thận một chút. Tôi sẽ mãi chờ em về.
Ở cách hai người không xa, Sếu Đầu Đỏ mặt mày sa sầm, ánh mắt nhìn qua thôi cũng thấy trần đầy khinh bỉ. Anh ta nhắm mặt lại, cố điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Không thể nhịn được! Sếu Đầu Đỏ vẫn độc thân, bát cơm chó to như thế này, anh nhất định không nuốt trôi!
Chờ đợi năm phút sau, màn âu yếm tình chồng ý vợ của cặp đôi Viễn Dao cũng đến hồi kết. Quân Dao bước đến gần chiếc xe đen bóng, có chút lưu luyến nhìn lại phía sau:
- Tạm biệt.
Nói xong, cô quay người ngồi vào xe, cùng với Sếu Đầu Đỏ rời khỏi.
Sau khi chiếc xe đen khuất bóng trong đêm tối, Minh Viễn lại quay trở về phong thái lãnh đạm thường ngày. Hắn rút điện thoại ra, nhập vào một dãy số. Chuông báo vừa dứt, người đàn ông đã chậm rãi nói một câu, sau đó dứt khoát ngắt điện thoại.
- Bảo vệ cho cô ấy thật tốt.
Minh Viễn đưa mắt nhìn lên trời đêm, thở dài.
Mong là... cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc.
Ở phía Quân Dao hiện tại cũng khá bình ổn. Chính xác là vì bọn họ vẫn đang trên đường di chuyển. Sếu Đầu Đỏ là người lái xe, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, thắc mắc:
- Tôi vẫn thắc mắc, tại sao cô lại biết được hang ổ của bọn Ngục Câm?
Quân Dao nghe xong câu hỏi, cơ thể nhanh chóng giật nảy. Tất cả những kiến thức cô thu được đều là một tay cô ăn cắp từ hệ thống, chẳng lẽ bây giờ lại nói toẹt ra?
- Không. Tôi không biết hang ổ của Ngục Câm ở đâu cả.
Sếu Đầu Đỏ nhíu mày, lộ rõ vẻ bực tức:
- Vậy cô còn đi? Cô coi tôi là trò đùa à?
Quân Dao lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
- Nhưng mà tôi biết cách để gặp được người của Ngục Câm.
- Hả?
Nữ nhân chẳng hề để tâm đến vẻ ngạc nhiên của người đàn ông. Cô ngồi thẳng lên, tay chạm đến khẩu súng lục đang đặt bên eo. Miệng lẩm bẩm:
- Một.
- Hai.
- Ba!
Sau câu đếm của nữ nhân, phía trước xe đột nhiên xuất hiện một đám người bịt mặt cầm theo vũ khí. Bọn chúng nhìn vào xe, sau đó lao đến tấn công.
Sếu Đầu Đỏ bị màn này làm cho hơi hoảng, vội vàng nhảy khỏi xe, núp vào một góc. Anh ta liếc mắt sang, phát hiện Quân Dao đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Cô...
Quân Dao thừa biết Sếu Đầu Đỏ muốn hỏi gì. Cô dám cược anh ta sẽ hỏi về khả năng tiên đoán của cô. Nhưng mà tất cả đều là nhờ hệ thống, cô không hề có câu trả lời cho Sếu Đầu Đỏ.
Để phòng trường hợp bí mật bại lộ, Quân Dao nhanh chóng ném cho anh ta một khẩu súng khác. Ra lệnh:
- Chú ý vào.
Sau câu nói của cô, đám người kia dường như cũng có biểu hiện lạ. Bọn chúng xếp thành hàng ngay ngắn, giương cao vũ khí trong tay.
- Ngục Câm đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.