Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 112: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta ( Hoàn )
Thỏ
19/05/2021
Đại tỷ! Đại ca!
Tử Thanh đứng bên một vách núi khác thống khổ gào lên. Nếu không có
Trương Lập ở bên giữ chặt anh lại, có lẽ thân hình nam sinh gầy yếu đã
nhảy đến chỗ cặp nam nữ kia.
Quân Dao cảm nhận rõ từng đợt gió lạnh táp vào mặt đau buốt, cơ thể cũng vì áp lực mà trở nên cứng đờ.
Từ Khôi cũng đang rơi tự do ở cách đó không xa, hắn nhìn về nữ nhân kia, trong lòng chợt cảm thấy đau xót. Hắn cố gắng nhích lại gần, đem cả thân hình mảnh mai ôm trọn trong vòng tay.
- Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi tuyệt đối không để cho em gặp nguy hiểm.
Hơi ấm của cơ thể người truyền qua lớp da mềm của Quân Dao khiến cô phần nào có thể cử động lại. Quân Dao khẽ nhìn người đàn ông đang ông chặt lấy mình, đáy mắt bóng nhiên loé lên một tia sáng.
Từ Khôi, hắn ta rõ ràng bị thương rất nhiều lại còn che cho cô, tự mình gánh chịu cái cơn đau xé thịt của cơn gió lạnh mang lại.
Nghĩ đến đây, nữ nhân vòng tay qua ôm lấy cổ người đàn ông, từ sau lưng cô không biết từ khi nào xuất hiện một cơn lốc mạnh. Cơn lốc cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến thành hình cái cánh, gắn chặt lên lưng nữ tử hồng y.
"Vụt."
Đôi cánh kia đột nhiên rung mạnh mẽ, thoắt một cái, cả một cặp nam nữ đã được nâng lên. Quân Dao cùng Từ Khôi bay lên cao mãi rồi xoay người rời khỏi khu rừng.
Đến chiều tối, cánh rừng bắt đầu được phủ lên ánh nắng già màu vàng đậm, không gian xung quanh cũng trở nên vô cùng yên lặng. Không còn tiếng gầm gừ của thú dữ, không còn tiếng nổ vang trời và cành không còn tiếng la hét.
Cả hai ở ngoài bìa rừng đợi rất lâu vẫn chẳng có ai trở ra ngoài bọn họ. Ngay vào lúc cặp nam nữ định bỏ đi, từ trong rừng vang lên tiếng xột xoạt và tiếng bước chân.
- Đại tỷ! Đại ca!
Tử Thanh một thân quần áo dính đầy bùn đất cùng Trương Lập tơi tả bước ra. Vừa thấy cặp đôi nọ, cả hai người bọn họ đã vội xông đến ôm chầm mà bật khóc:
- May quá, em cứ sợ hai người không ra được.
Quân Dao nghe xong liền bĩu môi dè bỉu, bàn tay xinh đẹp nâng lên rồi hạ xuống đầu của nam sinh mặt non choẹt với một lực đạo mạnh:
- Nói lung tung, đấm cho cái giờ!
Trương Lập ngược lại không tiến vào phía Quân Dao, rối rít như Tử Thanh. Anh chỉ nhìn về cô thật lâu, sau khi xác định được cô không bị thương thì mới tiến về phía của Từ Khôi:
- Ê, không sao chứ?
- Chưa chết được.
Từ Khôi chỉ chậm rãi đáp lại. Hắn hướng mắt lên thưởng thức ánh sáng cuối cùng từ mặt trời, cảm nhận sự kết thúc của một cuộc trồng rừng bằng máu.
[...]
Từ cuộc chiến khốc liệt đó tính đến nay cũng đã được hai năm. Trong suốt hai năm này, Quân Dao và Từ Khôi một tay nâng tập đoàn nhà họ Từ và bang ngầm lên với vị trí ngày một cao. Bây giờ, không ai trong giới thượng lưu là không biết đến danh xưng của hai kẻ cầm quyền.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, khúc mắc giữa nhóm người Tử Thanh, Trương Lập và Từ Khôi cũng đã được hoá giải, một nhóm ba người lại trở nên thân thiết như xưa.
[...]
Tại một căn phòng lắp gương sáng sủa, Quân Dao chăm chú ngắm nhìn bản thân trong gương. Phản chiếu trên tấm gương lắp đèn là hình ảnh nữ nhân một thân váy trắng bồng bềnh, đầu đội vương miện vô cùng lộng lẫy.
Bộ váy xếp tầng của cô cũng làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp. Hôm nay, gương mặt xinh đẹp thường ngày không được chăm sóc được tô điểm thêm những sắc màu hài hoà. Đôi mắt ngọc lay động cùng hàng mi cong vút, chiếc mũi cao nhỏ gọn và đôi môi hồng chúm chím,... tất cả đều hoàn hảo.
Hoàn hảo cho một buổi kết hôn sang trọng.
"Cạch."
Cánh cửa mở ra, một cô gái sắc sảo bước vào. Cô gái này tên là Mộc Hoan, cũng là một xuyên không giả giống cô. Cô mới chỉ gặp cô bé này hai tháng trước nhưng rất nhanh đã thân thuộc, cảm giác rất gióng đã quen từ lâu.
Mộc Hoan tiến đến chạm nhẹ vào bả vai Quân Dao:
- Chú rể đã chờ lâu rồi đó.
- Ừm.
Khẽ đáp lại một tiếng nhỏ, nữ nhân xoay người, theo sau Mộc Hoan bước vào lễ đường.
Tiếng nhạc du dương và quang cảnh xung quanh dù hoàn hảo đến mấy cũng chẳng làm Quân Dao để tâm. Bởi, người đàn ông đứng cách đó không xa mới thật tuyệt vời.
Từ Khôi mặc lên mình một thân vest đen tuyệt mĩ, gương mặt góc cạnh điển trai khiến cho trái tim thiếu nữ của Quân Dao thoáng xao động.
Cô bước đến, đặt tay mình lên tay của nam nhân kia, trìu mến nhìn hắn.
- Các con có nguyện ý sẽ ở bên nhau, san sẻ vùng nhau và yêu nhau đến hết cuộc đời hay không?
Lời của cha sứ vừa cất lên, cặp nam nữ đã không hẹn mà chung lên tiếng nói:
- Con đồng ý!
[ Hảo cảm đạt 100%, kí chủ ở lại vui vẻ. ]
Và như vậy, vào một ngày đẹp trời, đám cưới của thế kỉ đã diễn ra.
Rất lâu sau đó, khi được người ta phỏng vấn về hoàn cảnh hai người gặp nhau, Từ Khôi vẫn luôn trả lời rằng:
- Tôi bị thương, cô ấy nhân cơ hội đem tôi về nhà làm thịt.
Quân Dao cảm nhận rõ từng đợt gió lạnh táp vào mặt đau buốt, cơ thể cũng vì áp lực mà trở nên cứng đờ.
Từ Khôi cũng đang rơi tự do ở cách đó không xa, hắn nhìn về nữ nhân kia, trong lòng chợt cảm thấy đau xót. Hắn cố gắng nhích lại gần, đem cả thân hình mảnh mai ôm trọn trong vòng tay.
- Đừng sợ, có tôi ở đây. Tôi tuyệt đối không để cho em gặp nguy hiểm.
Hơi ấm của cơ thể người truyền qua lớp da mềm của Quân Dao khiến cô phần nào có thể cử động lại. Quân Dao khẽ nhìn người đàn ông đang ông chặt lấy mình, đáy mắt bóng nhiên loé lên một tia sáng.
Từ Khôi, hắn ta rõ ràng bị thương rất nhiều lại còn che cho cô, tự mình gánh chịu cái cơn đau xé thịt của cơn gió lạnh mang lại.
Nghĩ đến đây, nữ nhân vòng tay qua ôm lấy cổ người đàn ông, từ sau lưng cô không biết từ khi nào xuất hiện một cơn lốc mạnh. Cơn lốc cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến thành hình cái cánh, gắn chặt lên lưng nữ tử hồng y.
"Vụt."
Đôi cánh kia đột nhiên rung mạnh mẽ, thoắt một cái, cả một cặp nam nữ đã được nâng lên. Quân Dao cùng Từ Khôi bay lên cao mãi rồi xoay người rời khỏi khu rừng.
Đến chiều tối, cánh rừng bắt đầu được phủ lên ánh nắng già màu vàng đậm, không gian xung quanh cũng trở nên vô cùng yên lặng. Không còn tiếng gầm gừ của thú dữ, không còn tiếng nổ vang trời và cành không còn tiếng la hét.
Cả hai ở ngoài bìa rừng đợi rất lâu vẫn chẳng có ai trở ra ngoài bọn họ. Ngay vào lúc cặp nam nữ định bỏ đi, từ trong rừng vang lên tiếng xột xoạt và tiếng bước chân.
- Đại tỷ! Đại ca!
Tử Thanh một thân quần áo dính đầy bùn đất cùng Trương Lập tơi tả bước ra. Vừa thấy cặp đôi nọ, cả hai người bọn họ đã vội xông đến ôm chầm mà bật khóc:
- May quá, em cứ sợ hai người không ra được.
Quân Dao nghe xong liền bĩu môi dè bỉu, bàn tay xinh đẹp nâng lên rồi hạ xuống đầu của nam sinh mặt non choẹt với một lực đạo mạnh:
- Nói lung tung, đấm cho cái giờ!
Trương Lập ngược lại không tiến vào phía Quân Dao, rối rít như Tử Thanh. Anh chỉ nhìn về cô thật lâu, sau khi xác định được cô không bị thương thì mới tiến về phía của Từ Khôi:
- Ê, không sao chứ?
- Chưa chết được.
Từ Khôi chỉ chậm rãi đáp lại. Hắn hướng mắt lên thưởng thức ánh sáng cuối cùng từ mặt trời, cảm nhận sự kết thúc của một cuộc trồng rừng bằng máu.
[...]
Từ cuộc chiến khốc liệt đó tính đến nay cũng đã được hai năm. Trong suốt hai năm này, Quân Dao và Từ Khôi một tay nâng tập đoàn nhà họ Từ và bang ngầm lên với vị trí ngày một cao. Bây giờ, không ai trong giới thượng lưu là không biết đến danh xưng của hai kẻ cầm quyền.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, khúc mắc giữa nhóm người Tử Thanh, Trương Lập và Từ Khôi cũng đã được hoá giải, một nhóm ba người lại trở nên thân thiết như xưa.
[...]
Tại một căn phòng lắp gương sáng sủa, Quân Dao chăm chú ngắm nhìn bản thân trong gương. Phản chiếu trên tấm gương lắp đèn là hình ảnh nữ nhân một thân váy trắng bồng bềnh, đầu đội vương miện vô cùng lộng lẫy.
Bộ váy xếp tầng của cô cũng làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp. Hôm nay, gương mặt xinh đẹp thường ngày không được chăm sóc được tô điểm thêm những sắc màu hài hoà. Đôi mắt ngọc lay động cùng hàng mi cong vút, chiếc mũi cao nhỏ gọn và đôi môi hồng chúm chím,... tất cả đều hoàn hảo.
Hoàn hảo cho một buổi kết hôn sang trọng.
"Cạch."
Cánh cửa mở ra, một cô gái sắc sảo bước vào. Cô gái này tên là Mộc Hoan, cũng là một xuyên không giả giống cô. Cô mới chỉ gặp cô bé này hai tháng trước nhưng rất nhanh đã thân thuộc, cảm giác rất gióng đã quen từ lâu.
Mộc Hoan tiến đến chạm nhẹ vào bả vai Quân Dao:
- Chú rể đã chờ lâu rồi đó.
- Ừm.
Khẽ đáp lại một tiếng nhỏ, nữ nhân xoay người, theo sau Mộc Hoan bước vào lễ đường.
Tiếng nhạc du dương và quang cảnh xung quanh dù hoàn hảo đến mấy cũng chẳng làm Quân Dao để tâm. Bởi, người đàn ông đứng cách đó không xa mới thật tuyệt vời.
Từ Khôi mặc lên mình một thân vest đen tuyệt mĩ, gương mặt góc cạnh điển trai khiến cho trái tim thiếu nữ của Quân Dao thoáng xao động.
Cô bước đến, đặt tay mình lên tay của nam nhân kia, trìu mến nhìn hắn.
- Các con có nguyện ý sẽ ở bên nhau, san sẻ vùng nhau và yêu nhau đến hết cuộc đời hay không?
Lời của cha sứ vừa cất lên, cặp nam nữ đã không hẹn mà chung lên tiếng nói:
- Con đồng ý!
[ Hảo cảm đạt 100%, kí chủ ở lại vui vẻ. ]
Và như vậy, vào một ngày đẹp trời, đám cưới của thế kỉ đã diễn ra.
Rất lâu sau đó, khi được người ta phỏng vấn về hoàn cảnh hai người gặp nhau, Từ Khôi vẫn luôn trả lời rằng:
- Tôi bị thương, cô ấy nhân cơ hội đem tôi về nhà làm thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.