Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái
Chương 96: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta (6)
Thỏ
01/05/2021
Một trận bước chân dồn dập từ đâu xuất hiện. Sau đó, cánh cửa gỗ nặng trĩu bị đá văng ra. Một nam nhân lịch lãm chạy vào.
- Tiểu Tinh ! Em không sao chứ ?
Nam nhân vừa xuất hiện có vẻ ngoại tương đối ưa nhìn nếu không muốn nói là rất đẹp trai. Anh ta cao khoảng chừng một mét bảy mươi tám, dáng người dong dỏng không quá gầy cũng không quá béo.
Qua cái ánh sáng nhàn nhạt hắt qua khung cửa rỉ sét, gương mặt anh ta hiện lên mờ ảo tựa khói sương.
Một từ, đẹp.
Hai từ, quá đẹp.
Ba từ, là nam chủ !
Thế đấy ! Nam nhân đẹp trai như vậy thế mà lại là nam chủ chịu trói dưới chân của loại nữ nhân kia ! Hệ thống, mau lăn ra đây !
Quân Dao với cái biểu cảm gương mặt đen kịt điên cuồng gào tên của hệ thống xấu xí. Bàn tay trong không khí nắm chặt lại.
Cô thề rồi ! Chỉ cần bao giờ cái hệ thống kia hiện ra, cô liền một tay trực tiếp đấm nó bay xa mười mét !
A Liên : ...
Nó lặn đây, kí chủ chơi vui vẻ.
Nam nhân kia vừa thấy Bạch Tinh nằm dài trên mặt đất bám đầy bụi đã chạy nhanh đến đặt nữ nhân vào lòng, từng cử chỉ nét mặt đều toát lên vẻ ôn nhu ngập trời.
" Hắn ta tên gì ? "
Quân Dao một bên nhàm chán nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đánh tiếng tới hệ thống.
[ Người ta là nam chủ. ]
" Ta biết. "
[ Vậy sao cô không nhớ tên người ta ? ]
" Không rảnh. "
...
Được rồi ! Nó không thèm chấp loại thiểu năng như cô !
Không được ! Nó phải lật bàn ! Đổi kí chủ cho nó ngay lập tức !
Khẽ nén lại cơn giận sôi trào trong cỗ thân thể củ cải, A Liên "nhẹ nhàng" đấm vào cái nút màu xanh nhạt, giây sau mới "nhẹ tay" kéo cái micro lại, rất kiên nhẫn trả lời.
[ Sở Hạo ! ]
Âm thanh gằn lên của hệ thống cứ thế đập thẳng vào màng nhĩ của Quân Dao khiến cô có chút khựng người lại. Cô đen mặt, chuẩn bị tiến vào không gian dạy dỗ lại tâm can bảo bối nhà mình thì liền bị cản lại.
Sở Hạo tiêu soái hai tay bế mĩ nhân ngạo nghễ tiến về phía Quân Dao.
Anh ta hất nhẹ cằm, phần tóc vuốt chỉnh chu cứ vậy mà đung đưa theo từng chuyển động. Anh nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Quân Dao : ... Thiểu năng ?
Cô chán nản không nói không rằng quay người bước thẳng ra cửa, Tử Thanh cùng Trương Lập cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Nhìn được một màn trước mắt, Sở Hạo giận tới đỏ mắt. Anh ta nhanh chân bế theo Bạch Tinh chạy vọt lên chắn trước cửa, không cho đám người Quân Dao rời khỏi.
Anh ta liếc ánh mắt sắc lẹm xuống nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu, lạnh giọng hỏi.
- Cô làm Tiểu Tinh ra nông nỗi này còn muốn chạy ?
- Ai chạy ? Tôi là đường đường chính chính bước đi !
Nghe xong, nam nhân đã tức nay lại càng tức hơn. Anh thả nữ chủ xuống đứng bên cạnh. Còn mình thì hùng hổ xông lên túm cổ áo nữ nhân, nhấc bổng lên.
- Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Mặc cho thân thể bị treo lên chới với, Quân Dao vẫn trưng ra bộ mặt rất ngứa đòn. Cô quăng cho Sở Hạo một ánh nhìn đầy khinh thường, giọng nói cất ra cũng đến chín phần là cợt nhả.
- Chưa thử đã biết là không có.
Một câu này đập vào tai của tiểu củ cải nào đó, ngay lập tức khiến nó không nhịn được phun luôn ra ngụm sữa vừa uống. Còn vào tai nam chủ chính là khiến anh ta sốc đến tận óc.
Có trời cũng không nghĩ nữ nhân này dám nói vậy !
Quá là hổ báo đi !
Anh ta hướng ánh mắt như muốn giết người đến chỗ Quân Dao khiến cô rùng mình nổi một tầng da gà.
Tất nhiên, cô cũng là người biết thức thời.
Mà đối với người thức thời, đánh không lại ? Phải chạy đi.
Chạy đi.
- Chạy đi !
Cô kéo chân lên thành hình chữ nhật rất nghiêm chỉnh. Giây sau, phần chân thon gọn đã mạnh kẽ đập thẳng lên phần hạ bộ của người đối diện.
Lúc ấy, trong con mắt ngạc nhiên của hơn mấy chục người ở đấy, Sở Hạo đau đớn ôm lấy phần thân dưới khuỵu xuống đất.
Chớp lấy thời cơ, Quân Dao ngay lập tức kéo người đi trốn. Bỏ lại phía sau một Sở Hạo quỳ rạp ôm phần voi con và Bạch Tinh sốc đến bay màu.
Hèn ?
Đừng nói cô hèn. Chẳng ai ngu ngốc chờ chết cả.
[ Kí chủ im đi ! ]
Trên con đường vắng, cả đoàn người nhanh chóng yên vị trên mấy con xe sang trọng. Tử Thanh và Trương Lập mỗi người lái một chiếc xe, nhanh chân nhấn ga rời khỏi.
Trong cái thời khắc gấp rút ấy, cả hai không ai nhận ra mình đã để quên tỷ tỷ thân mến với cái tên Quân Dao.
- ...
Quân Dao chống hai tay lên hông mặt mày đen kịt nhìn về bãi đất trống trước mắt. Cô cứ nhìn như vậy, rất lâu sau vẫn không có phản ứng.
Cô hiện tại chính là bị sốc đến nỗi biến thành tượng.
[ Kí chủ à, cái này do cô tạo nghiệp ! ]
Cẩu hệ thống trong không gian nhìn vào màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn không giữ nổi hình tượng. Nó ôm bụng cười đến sặc, bàn tay nhỏ không ngừng đập mạnh lên cái bàn đầy nút bấm.
Cười chết nó rồi !
Ngược lại với dáng vẻ phấn khích của hệ thống, Quân Dao vẫn cứ đứng đó nhìn xa xăm.
Cô quyết rồi.
Bao giờ trở về, cô chắc chắn sẽ cho mấy tên này ra bã !
Đang miên man suy nghĩ kế hoạch trả thù, cô đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đến một con hẻm vắng.
Lúc ấy, bên tai cô còn vọng lên âm giọng trầm khàn của nam nhân.
- Im ngay nếu không muốn chết.
- Tiểu Tinh ! Em không sao chứ ?
Nam nhân vừa xuất hiện có vẻ ngoại tương đối ưa nhìn nếu không muốn nói là rất đẹp trai. Anh ta cao khoảng chừng một mét bảy mươi tám, dáng người dong dỏng không quá gầy cũng không quá béo.
Qua cái ánh sáng nhàn nhạt hắt qua khung cửa rỉ sét, gương mặt anh ta hiện lên mờ ảo tựa khói sương.
Một từ, đẹp.
Hai từ, quá đẹp.
Ba từ, là nam chủ !
Thế đấy ! Nam nhân đẹp trai như vậy thế mà lại là nam chủ chịu trói dưới chân của loại nữ nhân kia ! Hệ thống, mau lăn ra đây !
Quân Dao với cái biểu cảm gương mặt đen kịt điên cuồng gào tên của hệ thống xấu xí. Bàn tay trong không khí nắm chặt lại.
Cô thề rồi ! Chỉ cần bao giờ cái hệ thống kia hiện ra, cô liền một tay trực tiếp đấm nó bay xa mười mét !
A Liên : ...
Nó lặn đây, kí chủ chơi vui vẻ.
Nam nhân kia vừa thấy Bạch Tinh nằm dài trên mặt đất bám đầy bụi đã chạy nhanh đến đặt nữ nhân vào lòng, từng cử chỉ nét mặt đều toát lên vẻ ôn nhu ngập trời.
" Hắn ta tên gì ? "
Quân Dao một bên nhàm chán nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đánh tiếng tới hệ thống.
[ Người ta là nam chủ. ]
" Ta biết. "
[ Vậy sao cô không nhớ tên người ta ? ]
" Không rảnh. "
...
Được rồi ! Nó không thèm chấp loại thiểu năng như cô !
Không được ! Nó phải lật bàn ! Đổi kí chủ cho nó ngay lập tức !
Khẽ nén lại cơn giận sôi trào trong cỗ thân thể củ cải, A Liên "nhẹ nhàng" đấm vào cái nút màu xanh nhạt, giây sau mới "nhẹ tay" kéo cái micro lại, rất kiên nhẫn trả lời.
[ Sở Hạo ! ]
Âm thanh gằn lên của hệ thống cứ thế đập thẳng vào màng nhĩ của Quân Dao khiến cô có chút khựng người lại. Cô đen mặt, chuẩn bị tiến vào không gian dạy dỗ lại tâm can bảo bối nhà mình thì liền bị cản lại.
Sở Hạo tiêu soái hai tay bế mĩ nhân ngạo nghễ tiến về phía Quân Dao.
Anh ta hất nhẹ cằm, phần tóc vuốt chỉnh chu cứ vậy mà đung đưa theo từng chuyển động. Anh nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Quân Dao : ... Thiểu năng ?
Cô chán nản không nói không rằng quay người bước thẳng ra cửa, Tử Thanh cùng Trương Lập cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Nhìn được một màn trước mắt, Sở Hạo giận tới đỏ mắt. Anh ta nhanh chân bế theo Bạch Tinh chạy vọt lên chắn trước cửa, không cho đám người Quân Dao rời khỏi.
Anh ta liếc ánh mắt sắc lẹm xuống nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu, lạnh giọng hỏi.
- Cô làm Tiểu Tinh ra nông nỗi này còn muốn chạy ?
- Ai chạy ? Tôi là đường đường chính chính bước đi !
Nghe xong, nam nhân đã tức nay lại càng tức hơn. Anh thả nữ chủ xuống đứng bên cạnh. Còn mình thì hùng hổ xông lên túm cổ áo nữ nhân, nhấc bổng lên.
- Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
Mặc cho thân thể bị treo lên chới với, Quân Dao vẫn trưng ra bộ mặt rất ngứa đòn. Cô quăng cho Sở Hạo một ánh nhìn đầy khinh thường, giọng nói cất ra cũng đến chín phần là cợt nhả.
- Chưa thử đã biết là không có.
Một câu này đập vào tai của tiểu củ cải nào đó, ngay lập tức khiến nó không nhịn được phun luôn ra ngụm sữa vừa uống. Còn vào tai nam chủ chính là khiến anh ta sốc đến tận óc.
Có trời cũng không nghĩ nữ nhân này dám nói vậy !
Quá là hổ báo đi !
Anh ta hướng ánh mắt như muốn giết người đến chỗ Quân Dao khiến cô rùng mình nổi một tầng da gà.
Tất nhiên, cô cũng là người biết thức thời.
Mà đối với người thức thời, đánh không lại ? Phải chạy đi.
Chạy đi.
- Chạy đi !
Cô kéo chân lên thành hình chữ nhật rất nghiêm chỉnh. Giây sau, phần chân thon gọn đã mạnh kẽ đập thẳng lên phần hạ bộ của người đối diện.
Lúc ấy, trong con mắt ngạc nhiên của hơn mấy chục người ở đấy, Sở Hạo đau đớn ôm lấy phần thân dưới khuỵu xuống đất.
Chớp lấy thời cơ, Quân Dao ngay lập tức kéo người đi trốn. Bỏ lại phía sau một Sở Hạo quỳ rạp ôm phần voi con và Bạch Tinh sốc đến bay màu.
Hèn ?
Đừng nói cô hèn. Chẳng ai ngu ngốc chờ chết cả.
[ Kí chủ im đi ! ]
Trên con đường vắng, cả đoàn người nhanh chóng yên vị trên mấy con xe sang trọng. Tử Thanh và Trương Lập mỗi người lái một chiếc xe, nhanh chân nhấn ga rời khỏi.
Trong cái thời khắc gấp rút ấy, cả hai không ai nhận ra mình đã để quên tỷ tỷ thân mến với cái tên Quân Dao.
- ...
Quân Dao chống hai tay lên hông mặt mày đen kịt nhìn về bãi đất trống trước mắt. Cô cứ nhìn như vậy, rất lâu sau vẫn không có phản ứng.
Cô hiện tại chính là bị sốc đến nỗi biến thành tượng.
[ Kí chủ à, cái này do cô tạo nghiệp ! ]
Cẩu hệ thống trong không gian nhìn vào màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn không giữ nổi hình tượng. Nó ôm bụng cười đến sặc, bàn tay nhỏ không ngừng đập mạnh lên cái bàn đầy nút bấm.
Cười chết nó rồi !
Ngược lại với dáng vẻ phấn khích của hệ thống, Quân Dao vẫn cứ đứng đó nhìn xa xăm.
Cô quyết rồi.
Bao giờ trở về, cô chắc chắn sẽ cho mấy tên này ra bã !
Đang miên man suy nghĩ kế hoạch trả thù, cô đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đến một con hẻm vắng.
Lúc ấy, bên tai cô còn vọng lên âm giọng trầm khàn của nam nhân.
- Im ngay nếu không muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.