Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 216: Chương 109.2: Huyết Mạch Tương Liên (8)
Nhất Dạ Diễm Vũ
04/01/2021
Gian phòng sáng sủa, Cao Viễn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến sofa ngồi đối diện Khuynh Diễm, mỉm cười hỏi: "Không biết vị thiếu gia này có mối quan hệ thế nào với tiểu thư?"
"Liên quan gì tới anh?" Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, lại còn dòm ngó thức ăn nhỏ của ta.
Cao Viễn: "..." Được rồi, quả thật không liên quan hắn.
Nhưng mà hắn không nhịn được tò mò, nên mới muốn hỏi một chút.
Thiếu niên này nhìn có vẻ cắn rất ngon...
Phi! Không phải!
Cắn một cái sẽ chết chắc!
Nhìn bộ dáng cô khư khư giữ người thế kia, có cho mười cái mạng hắn cũng không dám cắn.
Rõ ràng chỉ là một người bình thường, cũng không có ấn ký bị Huyết Tộc đánh dấu, không hiểu sao cô phải bảo vệ cẩn thận như vậy.
Dù là đối đãi với thức ăn, cũng chưa từng thấy ai làm đến mức như cô.
Lúc nãy đề nghị cô đổi địa điểm bàn bạc, Cao Viễn nói khô cả cổ, cô vẫn không có dấu hiệu chấp thuận.
Thiếu niên kia chỉ vừa nhíu mày một cái, cô liền thấy tầng hầm âm u làm hắn khó chịu, lập tức đổi địa điểm.
Chẳng khác nào tát vào mặt Cao Viễn một cái đau rát...
"Xin hỏi tiểu thư thuộc gia tộc nào?" Cao Viễn lịch sự hỏi. Hắn cứ cảm thấy vẻ ngoài của cô khá quen thuộc.
"Tô gia."
Cao Viễn nghi hoặc. Tô gia? Từ khi nào Huyết Tộc có họ Tô? Dòng nhánh nhỏ sao?
"Anh muốn gặp tôi làm gì?" Khuynh Diễm có chút không kiên nhẫn.
Huyết Tộc tỉnh táo vào ban đêm, nhưng nguyên chủ từ nhỏ được nuôi như con người, mà linh hồn cô cũng là con người.
Cô buồn ngủ.
Nhìn Diệp Nhiên nằm trên sofa ngủ ngon lành, cô thấy cay mắt!
"Đầu tiên, tôi muốn nói lời cảm tạ Tô tiểu thư. Sau đó, tôi muốn nhờ Tô tiểu thư giúp tôi vào Viện Nghiên Cứu lấy một thứ."
"Tại sao tôi phải giúp anh?" Khuynh Diễm cười nhạt.
Dù thái độ cô rất không thân thiện, nhưng Cao Viễn vẫn nghe ra được trọng tâm. Cô không nói đột nhập Viện Nghiên Cứu rất khó, mà là tại sao phải giúp hắn.
Chứng tỏ đi vào Viện Nghiên Cứu không phải chuyện khó với cô!
"Tô tiểu thư muốn lợi ích gì, tôi đều sẽ tận lực đáp ứng cô." Gia tộc Holbrick có địa vị rất cao, hắn tự tin mình có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Khuynh Diễm: "Làm Nữ Vương Huyết Tộc đáp ứng không?"
Cao Viễn: "..." Hình như hắn tự tin hơi sớm.
Khuynh Diễm chỉ tiện miệng đâm Cao Viễn một câu, sau đó đã nghiêm túc trở lại: "Đầu tiên là tôi cứu anh, tiếp theo là đồng ý gặp anh, bây giờ còn phải giúp anh vào Viện Nghiên Cứu."
Cô giơ ngón tay lên đếm rõ từng việc: "Lợi ích nhân ba, nhưng tôi giảm giá cho anh, chỉ đổi một tòa lâu đài ở trung tâm lãnh địa Huyết Tộc, thế nào?"
Cao Viễn: "..." Cô biết lâu đài ở trung tâm trị giá bao nhiêu không? Lại còn nói giảm giá cho hắn?
"Ba đổi một, anh còn không cảm thấy mình có lợi à?" Khuynh Diễm nhấn mạnh hai chữ 'có lợi'!
Cao Viễn câm nín một chút, hít sâu thở ra, nói: "Được, tôi đổi." Dù sao lão cha hắn cũng có rất nhiều lâu đài, hắn về trộm một cái là được.
"Muốn lập tức trả tiền hay muốn ghi nợ?" Khuynh Diễm mỉm cười thân thiện: "Ghi nợ sẽ có lãi, hai tòa lâu đài."
Cao Viễn: "..." Sao cô không cắt cổ hắn luôn đi!
Nhưng dù sao lâu đài cũng đều thuộc sở hữu của cha hắn, không phải ruột gan của mình đương nhiên không thấy đau, Cao Viễn chỉ giằng co một chút đã đồng ý.
Hiện tại hắn chỉ có một mình, trở về không được mà đi tiếp cũng không xong, chỉ có thể dựa vào Khuynh Diễm.
Ban đầu hắn đến lãnh địa loài người là để đột nhập Viện Nghiên Cứu tìm công thức thuốc khống chế.
Nhưng mục đích của hắn không phải là lập công tranh cử ngôi Vương, mà do hắn có đam mê rất lớn với nghiên cứu, muốn tìm công thức để thách thức bản thân điều chế thuốc giải.
Không ngờ vừa đột nhập vào đã lập tức bị bắt.
Lúc mới bị Viện Nghiên Cứu tiêm thuốc, hắn còn có thể giữ tỉnh táo một chút, nhưng càng về sau thì thời gian tỉnh táo càng ít, cuối cùng biến thành công cụ mất hết lý trí.
Cao Viễn suy đoán, loại thuốc kia có tác dụng gây nghiện, cho nên lúc bị Khuynh Diễm bắt về, không được tiêm thuốc làm bọn hắn nghiện đến phát điên, tự đánh đập chính mình.
Nhưng qua một thời gian không dùng thuốc thì xem như đã cai nghiện thành công, nên hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Hắn phục hồi nhanh hơn các Huyết Tộc khác có lẽ vì hắn là Huyết Tộc thuần huyết, cơ thể có điểm vượt trội.
"Ý anh là, anh biết điều chế thuốc?" Khuynh Diễm nghi hoặc.
Cao Viễn tự hào ưỡn ngực: "Không phải tôi tự đề cao mình đâu, tôi quả thật là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu."
"Ồ, vậy thiên tài đã điều chế được thuốc giải chưa?" Khuynh Diễm đâm một đao.
Cao Viễn: "..." Cô không nói chuyện như vậy, chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
"Đó là do tôi chưa tìm được đầy đủ tài liệu của Viện Nghiên Cứu." Lần trước vừa đột nhập vào đã bị bắt, hắn có cơ hội lấy trộm sao?
Khuynh Diễm: "Vậy cũng chứng tỏ anh không phải thiên tài."
"..." Hắn nói mình là thiên tài nghiên cứu, chứ không nói mình là thiên tài ăn cắp vặt!
Cao Viễn suýt chút nữa tức đến không giữ được phẩm chất quý tộc.
"Giải tán đi ngủ, sáng mai hành động." Khuynh Diễm phất tay đuổi người.
"Tô tiểu thư, không phải buổi tối sẽ thích hợp hơn sao?"
"Buổi tối thích hợp, cho nên càng phải đi buổi sáng." Ai cũng nghĩ Huyết Tộc hoạt động buổi tối, ta liền đột kích buổi sáng, làm kẻ địch không kịp đề phòng.
Như vậy mới có tính kích thích!
Cao Viễn: "..."
Huyết Tộc sợ ánh nắng, buổi sáng đi ăn trộm là muốn mở ra hình thức địa ngục.
Cô thích thì tự đi đi, thiên tài hắn đây tuyệt đối không theo!
\*\*\*
Nếu lịch học không có gì thay đổi thì chủ nhật này Vũ sẽ bão chương nha.
"Liên quan gì tới anh?" Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, lại còn dòm ngó thức ăn nhỏ của ta.
Cao Viễn: "..." Được rồi, quả thật không liên quan hắn.
Nhưng mà hắn không nhịn được tò mò, nên mới muốn hỏi một chút.
Thiếu niên này nhìn có vẻ cắn rất ngon...
Phi! Không phải!
Cắn một cái sẽ chết chắc!
Nhìn bộ dáng cô khư khư giữ người thế kia, có cho mười cái mạng hắn cũng không dám cắn.
Rõ ràng chỉ là một người bình thường, cũng không có ấn ký bị Huyết Tộc đánh dấu, không hiểu sao cô phải bảo vệ cẩn thận như vậy.
Dù là đối đãi với thức ăn, cũng chưa từng thấy ai làm đến mức như cô.
Lúc nãy đề nghị cô đổi địa điểm bàn bạc, Cao Viễn nói khô cả cổ, cô vẫn không có dấu hiệu chấp thuận.
Thiếu niên kia chỉ vừa nhíu mày một cái, cô liền thấy tầng hầm âm u làm hắn khó chịu, lập tức đổi địa điểm.
Chẳng khác nào tát vào mặt Cao Viễn một cái đau rát...
"Xin hỏi tiểu thư thuộc gia tộc nào?" Cao Viễn lịch sự hỏi. Hắn cứ cảm thấy vẻ ngoài của cô khá quen thuộc.
"Tô gia."
Cao Viễn nghi hoặc. Tô gia? Từ khi nào Huyết Tộc có họ Tô? Dòng nhánh nhỏ sao?
"Anh muốn gặp tôi làm gì?" Khuynh Diễm có chút không kiên nhẫn.
Huyết Tộc tỉnh táo vào ban đêm, nhưng nguyên chủ từ nhỏ được nuôi như con người, mà linh hồn cô cũng là con người.
Cô buồn ngủ.
Nhìn Diệp Nhiên nằm trên sofa ngủ ngon lành, cô thấy cay mắt!
"Đầu tiên, tôi muốn nói lời cảm tạ Tô tiểu thư. Sau đó, tôi muốn nhờ Tô tiểu thư giúp tôi vào Viện Nghiên Cứu lấy một thứ."
"Tại sao tôi phải giúp anh?" Khuynh Diễm cười nhạt.
Dù thái độ cô rất không thân thiện, nhưng Cao Viễn vẫn nghe ra được trọng tâm. Cô không nói đột nhập Viện Nghiên Cứu rất khó, mà là tại sao phải giúp hắn.
Chứng tỏ đi vào Viện Nghiên Cứu không phải chuyện khó với cô!
"Tô tiểu thư muốn lợi ích gì, tôi đều sẽ tận lực đáp ứng cô." Gia tộc Holbrick có địa vị rất cao, hắn tự tin mình có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Khuynh Diễm: "Làm Nữ Vương Huyết Tộc đáp ứng không?"
Cao Viễn: "..." Hình như hắn tự tin hơi sớm.
Khuynh Diễm chỉ tiện miệng đâm Cao Viễn một câu, sau đó đã nghiêm túc trở lại: "Đầu tiên là tôi cứu anh, tiếp theo là đồng ý gặp anh, bây giờ còn phải giúp anh vào Viện Nghiên Cứu."
Cô giơ ngón tay lên đếm rõ từng việc: "Lợi ích nhân ba, nhưng tôi giảm giá cho anh, chỉ đổi một tòa lâu đài ở trung tâm lãnh địa Huyết Tộc, thế nào?"
Cao Viễn: "..." Cô biết lâu đài ở trung tâm trị giá bao nhiêu không? Lại còn nói giảm giá cho hắn?
"Ba đổi một, anh còn không cảm thấy mình có lợi à?" Khuynh Diễm nhấn mạnh hai chữ 'có lợi'!
Cao Viễn câm nín một chút, hít sâu thở ra, nói: "Được, tôi đổi." Dù sao lão cha hắn cũng có rất nhiều lâu đài, hắn về trộm một cái là được.
"Muốn lập tức trả tiền hay muốn ghi nợ?" Khuynh Diễm mỉm cười thân thiện: "Ghi nợ sẽ có lãi, hai tòa lâu đài."
Cao Viễn: "..." Sao cô không cắt cổ hắn luôn đi!
Nhưng dù sao lâu đài cũng đều thuộc sở hữu của cha hắn, không phải ruột gan của mình đương nhiên không thấy đau, Cao Viễn chỉ giằng co một chút đã đồng ý.
Hiện tại hắn chỉ có một mình, trở về không được mà đi tiếp cũng không xong, chỉ có thể dựa vào Khuynh Diễm.
Ban đầu hắn đến lãnh địa loài người là để đột nhập Viện Nghiên Cứu tìm công thức thuốc khống chế.
Nhưng mục đích của hắn không phải là lập công tranh cử ngôi Vương, mà do hắn có đam mê rất lớn với nghiên cứu, muốn tìm công thức để thách thức bản thân điều chế thuốc giải.
Không ngờ vừa đột nhập vào đã lập tức bị bắt.
Lúc mới bị Viện Nghiên Cứu tiêm thuốc, hắn còn có thể giữ tỉnh táo một chút, nhưng càng về sau thì thời gian tỉnh táo càng ít, cuối cùng biến thành công cụ mất hết lý trí.
Cao Viễn suy đoán, loại thuốc kia có tác dụng gây nghiện, cho nên lúc bị Khuynh Diễm bắt về, không được tiêm thuốc làm bọn hắn nghiện đến phát điên, tự đánh đập chính mình.
Nhưng qua một thời gian không dùng thuốc thì xem như đã cai nghiện thành công, nên hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Hắn phục hồi nhanh hơn các Huyết Tộc khác có lẽ vì hắn là Huyết Tộc thuần huyết, cơ thể có điểm vượt trội.
"Ý anh là, anh biết điều chế thuốc?" Khuynh Diễm nghi hoặc.
Cao Viễn tự hào ưỡn ngực: "Không phải tôi tự đề cao mình đâu, tôi quả thật là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu."
"Ồ, vậy thiên tài đã điều chế được thuốc giải chưa?" Khuynh Diễm đâm một đao.
Cao Viễn: "..." Cô không nói chuyện như vậy, chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
"Đó là do tôi chưa tìm được đầy đủ tài liệu của Viện Nghiên Cứu." Lần trước vừa đột nhập vào đã bị bắt, hắn có cơ hội lấy trộm sao?
Khuynh Diễm: "Vậy cũng chứng tỏ anh không phải thiên tài."
"..." Hắn nói mình là thiên tài nghiên cứu, chứ không nói mình là thiên tài ăn cắp vặt!
Cao Viễn suýt chút nữa tức đến không giữ được phẩm chất quý tộc.
"Giải tán đi ngủ, sáng mai hành động." Khuynh Diễm phất tay đuổi người.
"Tô tiểu thư, không phải buổi tối sẽ thích hợp hơn sao?"
"Buổi tối thích hợp, cho nên càng phải đi buổi sáng." Ai cũng nghĩ Huyết Tộc hoạt động buổi tối, ta liền đột kích buổi sáng, làm kẻ địch không kịp đề phòng.
Như vậy mới có tính kích thích!
Cao Viễn: "..."
Huyết Tộc sợ ánh nắng, buổi sáng đi ăn trộm là muốn mở ra hình thức địa ngục.
Cô thích thì tự đi đi, thiên tài hắn đây tuyệt đối không theo!
\*\*\*
Nếu lịch học không có gì thay đổi thì chủ nhật này Vũ sẽ bão chương nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.