Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 26: Chương 13.1: Quần Chúng Online (13)
Nhất Dạ Diễm Vũ
04/01/2021
Bùi Cẩn quay đầu quan tâm Tần Ưu: "Bạn học này không thoải mái à?"
Khuynh Diễm nhướng mày cười, nói: "Mắc mớ gì tới anh?"
Bùi Cẩn: "..." Hắn đắc tội với cô sao? Nói chuyện sao cứ đâm người thế?
Chợt Bùi Cẩn liếc đến đống băng vải dính máu trong thùng rác, hai mắt lập tức sáng lên, sấn sổ nhào đến: "Bạn học bị thương sao? Bị thương ở đâu? Tùy tiện băng bó sẽ nhiễm trùng đấy!"
Tần Ưu nhíu mày tránh né, mặt hiện vẻ không vui.
"Ai nha, sao lại tránh đi như vậy? Đến đây, để anh xem!" Bùi Cẩn bám riết không tha, đưa tay muốn kéo Tần Ưu đến gần.
"Không cần."
Tần Ưu lùi lại mấy bước, chân va vào ghế suýt ngã, hắn vội giơ tay nắm lấy cạnh bàn ổn định thân thể.
Tay dùng lực hơi mạnh, vô tình động đến vết thương trên bả vai, trán hắn vã mồ hôi lạnh, cả người chật vật.
"Làm sao thế?" Bùi Cẩn lo lắng tiến lên.
Tần Ưu đau đến không cử động nổi, muốn tránh cũng không tránh được. Ngay lúc hắn cắn răng muốn đánh Bùi Cẩn, thì cả người chợt rơi vào một vòng tay ấm áp.
Khuynh Diễm kéo Tần Ưu về phía mình, chen đến chắn trước người hắn, dữ dằn nhìn Bùi Cẩn.
"Hắn đã nói không cần."
Ta bị ăn vạ cả một buổi mới xử lý xong đống vết thương của hắn!
Tên điên từ đâu xông đến chê bai khả năng băng bó của ta, lại còn muốn làm vết thương hắn rách ra!
Muốn ta bị ăn vạ lần nữa sao? Đồ lang băm lòng dạ hiểm ác!!
"Thật sự không cần sao?" Bùi Cẩn hơi tiếc nuối.
Khuynh Diễm không trả lời, nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại không giấu đi tia hăm dọa, khí thế bá đạo ngang ngược.
Bùi Cẩn lập tức xua tay: "Ha ha, không cần, không cần. Tiểu Diễm và bạn học về lớp đi! Học sinh không nên trốn tiết như thế."
Còn không phải tên lang băm nhà ngươi trì hoãn thời gian của ta sao?
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu, phải nhanh chóng rời đi, cô sợ ở lại thêm một giây nữa, mình sẽ không nhịn được mà đập chết tên điên phòng y tế này!
Lúc đi sắp tới cửa, cô nghe Bùi Cẩn gọi với theo: "Tiểu Diễm lần sau lại tới chơi nhé!"
Rầm!
Khuynh Diễm giơ chân đạp sập tủ thuốc.
Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đưa tay vớ lấy chiếc ô màu đen, thô bạo đập vỡ cửa ra vào bằng kính.
Loảng xoảng...
Khuynh Diễm nhìn đống mảnh vỡ hỗn độn, đồ vật trong tủ rơi vãi tán loạn, lúc này mới thấy tương đối hài lòng.
Cô quay đầu, nhướng mày cười: "Chơi rất vui, lần sau lại đến."
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu, nghênh ngang rời khỏi phòng y tế.
Bùi Cẩn: "..." Tiểu Diễm nhà bác Sở bạo lực như thế, hai bác có biết không?
–
Tần Ưu ngẩn ngơ nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình, cô gái trước mặt thấp hơn hắn tận hai cái đầu, dáng vẻ lười nhác tùy ý, tóc dài mềm mại xõa sau lưng, thân ảnh tinh tế lay động.
Nhưng chính người nhỏ nhắn này đã đứng ra che trước người hắn, lên tiếng bênh vực hắn, còn trút giận thay hắn...
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có một người nguyện ý bước đến che chở hắn.
Chợt như có thứ gì đó khẽ chạm đến đáy lòng, một thứ êm ái mềm mại như bông, nhưng hắn lại cảm thấy... ẩn ẩn chua xót.
Tần Ưu sợ hãi, hắn chưa bao giờ được ai đối xử tốt, chưa bao giờ được ai bảo vệ, cũng chưa bao giờ có thể dựa dẫm vào ai.
Hắn hoàn toàn không tin trên đời này có người tốt, dù cho có đi chăng nữa, thì cũng không phải tốt với hắn... như ông bà Tần yêu thương Tần Nam, nhưng đối với hắn chỉ có tàn nhẫn.
Hắn đã sống trong bóng tối quá lâu, lâu đến mức khi nhìn thấy ánh sáng, hắn cũng không dám bước đến, không dám hy vọng, không dám tin tưởng.
Bởi biết đâu... ánh sáng đó chỉ là ảo giác của một mình hắn.
"Cô đừng giết Tần Nam, có được không?" Tần Ưu nhẹ giọng nỉ non.
Khuynh Diễm quay đầu nhìn Tần Ưu, thiếu niên cao lớn đứng phía sau, không hiểu sao có chút yếu ớt run rẩy, ánh mắt nhìn cô lộ ra tia khẩn cầu.
Chữ "không" nghẹn cứng lại trong cổ họng Khuynh Diễm.
Chết tiệt!
Ta ức hiếp hắn sao?
Bày ra vẻ mặt như thế là có ý gì?
Ta chỉ còn thiếu thắp hương dâng hoa quả cho hắn thôi đấy!
Khuynh Diễm cắn răng: "... Ừ." Mẹ nó!!
Rốt cuộc là cô xui xẻo đến mức nào mà lại va phải cái tên phiền phức này? Quẳng một cái liền muốn ăn vạ cả đời?
—
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu về lớp, giáo viên đang giảng bài hơi khựng lại, sau đó ra hiệu cô đi vào.
Dù sao giáo viên bọn họ cũng quen rồi, quen rồi...
Vào đến chỗ ngồi, Khuynh Diễm mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
\[Kí chủ, nắm tay thoải mái không?\] Hệ Thống khinh bỉ hỏi.
Khuynh Diễm trấn tĩnh buông bàn tay đang nắm cổ tay Tần Ưu ra.
Nắm tay thì đã sao? Có vấn đề gì à?
Trong phim truyền hình, nam chính cũng nắm tay rất nhiều cô gái đấy thôi.
Hệ Thống: \[...\] Nam chính nào nắm tay nhiều cô gái? Kí chủ xem phim của tra nam à?
Không đúng!
Sao kí chủ lại so cô với nam nhân?
Cô có ý thức mình là con gái không hả?!
Còn nữa, đại nhân vật là con trai, cô so sánh với các cô gái là cái quỷ gì?
Khái niệm giới tính của cô rốt cuộc là do kẻ điên nào dạy ra vậy hả?
\*\*\*
Oa\~ vừa lên đã thấy vượt qua 500 likes, hạnh phúc ùa về, A Vũ yêu mọi người quá điiii!
Như đã hứa, trong ngày hôm nay ta sẽ đăng 10 chương, bão càn quét tới đây, chuẩn bị nồi thúng sẵn sàng hứng bão nha nha\~
Khuynh Diễm nhướng mày cười, nói: "Mắc mớ gì tới anh?"
Bùi Cẩn: "..." Hắn đắc tội với cô sao? Nói chuyện sao cứ đâm người thế?
Chợt Bùi Cẩn liếc đến đống băng vải dính máu trong thùng rác, hai mắt lập tức sáng lên, sấn sổ nhào đến: "Bạn học bị thương sao? Bị thương ở đâu? Tùy tiện băng bó sẽ nhiễm trùng đấy!"
Tần Ưu nhíu mày tránh né, mặt hiện vẻ không vui.
"Ai nha, sao lại tránh đi như vậy? Đến đây, để anh xem!" Bùi Cẩn bám riết không tha, đưa tay muốn kéo Tần Ưu đến gần.
"Không cần."
Tần Ưu lùi lại mấy bước, chân va vào ghế suýt ngã, hắn vội giơ tay nắm lấy cạnh bàn ổn định thân thể.
Tay dùng lực hơi mạnh, vô tình động đến vết thương trên bả vai, trán hắn vã mồ hôi lạnh, cả người chật vật.
"Làm sao thế?" Bùi Cẩn lo lắng tiến lên.
Tần Ưu đau đến không cử động nổi, muốn tránh cũng không tránh được. Ngay lúc hắn cắn răng muốn đánh Bùi Cẩn, thì cả người chợt rơi vào một vòng tay ấm áp.
Khuynh Diễm kéo Tần Ưu về phía mình, chen đến chắn trước người hắn, dữ dằn nhìn Bùi Cẩn.
"Hắn đã nói không cần."
Ta bị ăn vạ cả một buổi mới xử lý xong đống vết thương của hắn!
Tên điên từ đâu xông đến chê bai khả năng băng bó của ta, lại còn muốn làm vết thương hắn rách ra!
Muốn ta bị ăn vạ lần nữa sao? Đồ lang băm lòng dạ hiểm ác!!
"Thật sự không cần sao?" Bùi Cẩn hơi tiếc nuối.
Khuynh Diễm không trả lời, nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại không giấu đi tia hăm dọa, khí thế bá đạo ngang ngược.
Bùi Cẩn lập tức xua tay: "Ha ha, không cần, không cần. Tiểu Diễm và bạn học về lớp đi! Học sinh không nên trốn tiết như thế."
Còn không phải tên lang băm nhà ngươi trì hoãn thời gian của ta sao?
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu, phải nhanh chóng rời đi, cô sợ ở lại thêm một giây nữa, mình sẽ không nhịn được mà đập chết tên điên phòng y tế này!
Lúc đi sắp tới cửa, cô nghe Bùi Cẩn gọi với theo: "Tiểu Diễm lần sau lại tới chơi nhé!"
Rầm!
Khuynh Diễm giơ chân đạp sập tủ thuốc.
Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đưa tay vớ lấy chiếc ô màu đen, thô bạo đập vỡ cửa ra vào bằng kính.
Loảng xoảng...
Khuynh Diễm nhìn đống mảnh vỡ hỗn độn, đồ vật trong tủ rơi vãi tán loạn, lúc này mới thấy tương đối hài lòng.
Cô quay đầu, nhướng mày cười: "Chơi rất vui, lần sau lại đến."
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu, nghênh ngang rời khỏi phòng y tế.
Bùi Cẩn: "..." Tiểu Diễm nhà bác Sở bạo lực như thế, hai bác có biết không?
–
Tần Ưu ngẩn ngơ nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình, cô gái trước mặt thấp hơn hắn tận hai cái đầu, dáng vẻ lười nhác tùy ý, tóc dài mềm mại xõa sau lưng, thân ảnh tinh tế lay động.
Nhưng chính người nhỏ nhắn này đã đứng ra che trước người hắn, lên tiếng bênh vực hắn, còn trút giận thay hắn...
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có một người nguyện ý bước đến che chở hắn.
Chợt như có thứ gì đó khẽ chạm đến đáy lòng, một thứ êm ái mềm mại như bông, nhưng hắn lại cảm thấy... ẩn ẩn chua xót.
Tần Ưu sợ hãi, hắn chưa bao giờ được ai đối xử tốt, chưa bao giờ được ai bảo vệ, cũng chưa bao giờ có thể dựa dẫm vào ai.
Hắn hoàn toàn không tin trên đời này có người tốt, dù cho có đi chăng nữa, thì cũng không phải tốt với hắn... như ông bà Tần yêu thương Tần Nam, nhưng đối với hắn chỉ có tàn nhẫn.
Hắn đã sống trong bóng tối quá lâu, lâu đến mức khi nhìn thấy ánh sáng, hắn cũng không dám bước đến, không dám hy vọng, không dám tin tưởng.
Bởi biết đâu... ánh sáng đó chỉ là ảo giác của một mình hắn.
"Cô đừng giết Tần Nam, có được không?" Tần Ưu nhẹ giọng nỉ non.
Khuynh Diễm quay đầu nhìn Tần Ưu, thiếu niên cao lớn đứng phía sau, không hiểu sao có chút yếu ớt run rẩy, ánh mắt nhìn cô lộ ra tia khẩn cầu.
Chữ "không" nghẹn cứng lại trong cổ họng Khuynh Diễm.
Chết tiệt!
Ta ức hiếp hắn sao?
Bày ra vẻ mặt như thế là có ý gì?
Ta chỉ còn thiếu thắp hương dâng hoa quả cho hắn thôi đấy!
Khuynh Diễm cắn răng: "... Ừ." Mẹ nó!!
Rốt cuộc là cô xui xẻo đến mức nào mà lại va phải cái tên phiền phức này? Quẳng một cái liền muốn ăn vạ cả đời?
—
Khuynh Diễm kéo tay Tần Ưu về lớp, giáo viên đang giảng bài hơi khựng lại, sau đó ra hiệu cô đi vào.
Dù sao giáo viên bọn họ cũng quen rồi, quen rồi...
Vào đến chỗ ngồi, Khuynh Diễm mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
\[Kí chủ, nắm tay thoải mái không?\] Hệ Thống khinh bỉ hỏi.
Khuynh Diễm trấn tĩnh buông bàn tay đang nắm cổ tay Tần Ưu ra.
Nắm tay thì đã sao? Có vấn đề gì à?
Trong phim truyền hình, nam chính cũng nắm tay rất nhiều cô gái đấy thôi.
Hệ Thống: \[...\] Nam chính nào nắm tay nhiều cô gái? Kí chủ xem phim của tra nam à?
Không đúng!
Sao kí chủ lại so cô với nam nhân?
Cô có ý thức mình là con gái không hả?!
Còn nữa, đại nhân vật là con trai, cô so sánh với các cô gái là cái quỷ gì?
Khái niệm giới tính của cô rốt cuộc là do kẻ điên nào dạy ra vậy hả?
\*\*\*
Oa\~ vừa lên đã thấy vượt qua 500 likes, hạnh phúc ùa về, A Vũ yêu mọi người quá điiii!
Như đã hứa, trong ngày hôm nay ta sẽ đăng 10 chương, bão càn quét tới đây, chuẩn bị nồi thúng sẵn sàng hứng bão nha nha\~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.