Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 9: Chương 4.2: Quần Chúng Online (4)
Nhất Dạ Diễm Vũ
04/01/2021
Trong hẻm nhỏ.
Tần Ưu đưa mắt nhìn ánh đèn hắt vào từ phía ngoài xa xăm, cả cơ thể đầy vết thương, không còn cảm nhận được gì khác ngoài đau đớn trên da thịt. Xung quanh chỉ có máu tanh và rác rưởi, bóng đêm cô tịch kéo dài nuốt trọn linh hồn hắn.
Một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong tâm trí Tần Ưu, đây là nơi hắn thuộc về, một nơi cô quạnh chỉ còn lại bóng tối.
Dù ánh sáng có ở ngay trước mắt, thì thứ ánh sáng đó cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn.
Thế giới dù rộng lớn tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không một ai nguyện ý chia sẻ sự tốt đẹp cùng hắn. Bọn họ đều muốn rút cạn sự sống hắn, đoạt đi sinh mệnh hắn, xem hắn là ác quỷ mà diệt trừ!
Tần Ưu nhắm dần mắt lại, có lẽ hắn sẽ chết ở đây...
Nhưng hắn không cam tâm!
Người trên thế giới này đều tàn nhẫn với hắn! Nếu đã là đáng chết, vậy thì tất cả cùng diệt vong đi!
Trong mơ màng Tần Ưu chợt nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm: "Không phải là chết rồi đấy chứ?"
Suy nghĩ oán hận dưới đáy lòng Tần Ưu bị âm thanh kia làm cho gián đoạn.
Thân thể hắn được ai đó khẽ lay, Tần Ưu cố mở mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy sườn mặt một cô gái. Ánh đèn ngoài phố hắt lên gương mặt cô, xông vào mắt hắn như ngọn đuốc rực rỡ.
Cô cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ thất vọng: "Còn sống?"
Khuynh Diễm kiểm tra hơi thở Tần Ưu, thấy hắn yếu ớt mở mắt nhìn mình, cô cau mày ấn điện thoại gọi vệ sĩ.
Cô gái này là ai? Là người lúc nãy bỏ đi sao?
Tần Ưu mơ hồ dần mất đi ý thức...
—
Đám người vệ sĩ xách đống vật phẩm cao qua đầu, tay chân mang vác cồng kềnh, hoảng loạn đứng trước cửa trung tâm mua sắm.
Đại tiểu thư bị giật túi xách, liều mạng chạy theo cướp, mà bọn họ lại hoàn toàn bị cắt đuôi, phen này chắc chắn sẽ bị Sở tiên sinh xử lý!
Phận làm vệ sĩ thật khổ quá...
Điện thoại chợt vang lên, là Đại tiểu thư!
Bọn họ vội vàng gửi đống đồ vật trên tay, nhanh chóng chạy đến địa chỉ Khuynh Diễm gửi trong tin nhắn.
Nhưng mà...
Càng đi càng thấy không đúng lắm.
Đại tiểu thư làm gì ở trong ngõ nhỏ tối tăm này? Không phải bị bắt cóc tống tiền chứ?
Càng nghĩ càng hoảng sợ, nhưng khi đến nơi, bọn họ lập tức ước rằng đại tiểu thư bị bắt cóc còn tốt hơn!
Thiếu niên khắp người toàn máu, chật vật nằm dưới đất, hoàn toàn mất đi ý thức. Thiếu nữ đứng bên cạnh bễ nghễ nhìn xuống thiếu niên, ánh mắt an tĩnh không một tia cảm xúc.
Chết...
Chết người rồi!
Đại tiểu thư nhà bọn họ giết người rồi!! Vệ sĩ phải kiêm cả tiêu hủy xác sao? Vệ sĩ không làm chuyện phạm pháp đâu mà...
"Mang hắn đến bệnh viện." Khuynh Diễm quay đầu đối diện ánh mắt sợ hãi của vệ sĩ, nhạt giọng phân phó.
"Hả? Bệnh viện sao?" Vệ sĩ giật mình hỏi.
Khuynh Diễm nghiêng đầu: "Hay là trực tiếp cho hắn thêm một dao?"
Dù sao cô cũng không cảm nhận được oán khí trên người hắn nữa. Hiện tại chết thì chắc thế giới sẽ không sụp đổ đâu nhỉ?
"Đến bệnh viện! Lập tức đến bệnh viện!" Vệ sĩ hoảng hốt chạy đến, đẩy phăng Khuynh Diễm sang một bên, vừa lôi vừa kéo Tần Ưu biến mất như một cơn gió.
Này...
Các người là vệ sĩ của ta...
Kéo nhau đi hết không cần bảo vệ ta nữa sao??
–
Vệ sĩ mang thiếu niên đến bệnh viện, liền nhẹ nhõm ngã vật xuống đất.
Không phạm pháp là tốt rồi!
Nhìn sắc mặt đại tiểu thư lúc đó, cứ như cô ấy sẽ thật sự lụi cho thiếu niên kia một dao vậy.
"Này, đại tiểu thư đâu?"
"Không biết nha!"
"Lúc nãy các cậu không dẫn cô ấy theo sao?"
"Tôi không có. Các cậu không dẫn sao?"
"..."
Đám người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, hình như bọn họ vừa phát hiện ra một sự thật rất khủng khiếp...
Đại tiểu thư bị bỏ lại một mình trong hẻm nhỏ!!!
"Còn sống không?" Khuynh Diễm bước ra từ góc khuất hành lang, đi đến trước cửa phòng cấp cứu.
"Trời ơi! Đại tiểu thư ở đây!" Đôi mắt vệ sĩ sáng lên.
"Thật tốt quá! Tìm thấy Đại tiểu thư rồi!"
"Chúng ta không làm rơi mất Đại tiểu thư!"
Hai mươi người đàn ông to lớn ánh mắt sáng rỡ, ngoác miệng cười ha hả xúm lại vây quanh Khuynh Diễm, không ngừng ồn ào reo hò, chỉ còn thiếu mỗi việc nâng cô tung lên hô 'Đại tiểu thư vạn tuế' nữa thôi.
Khuynh Diễm lùi lại, giật giật khóe miệng.
Mẹ ơi!
Thật đáng sợ!
Tiểu nha đầu thiện lương bị dọa sợ hãi!
"Các chú trơ mắt nhìn tôi bị giật túi xách, để tôi một mình đuổi theo cướp nguy hiểm trùng trùng, lại còn bỏ mặc tôi trong hẻm nhỏ. Những việc này, tính thế nào đây?" Khuynh Diễm giữ khoảng cách an toàn, mỉm cười nhàn nhạt hỏi.
Đại tiểu thư cười thật xinh đẹp nha!
Nhưng cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ?
"Không phải đâu Đại tiểu thư, chúng tôi xách trên tay nhiều đồ vật, không thể nhìn rõ nên mới không đuổi kịp cô." Vệ sĩ Ất vội vàng phân trần.
"Đúng đó Đại tiểu thư, vì tình hình khẩn cấp nên chúng tôi mới bỏ quên... không phải, mới sơ xuất không hộ tống cô đến bệnh viện." Vệ sĩ Giáp liên thanh bổ sung.
"Đại tiểu thư tha mạng! Chúng tôi có mẹ già con thơ nheo nhúc, không thể mất việc được đâu mà!" Vệ sĩ Bính giở giọng khóc lóc.
"Đại tiểu thư độ lượng, về sau chúng tôi sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cô!"
"Đại tiểu thư..."
Người trong bệnh viện dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhóm người Khuynh Diễm, một đám đàn ông bặm trợn như xã hội đen lại khóc lóc bủa vây một cô gái nhỏ, còn luôn miệng gào xin 'tha mạng'.
Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp kia không phải định lấy mạng nhiều người như thế ở nơi công cộng chứ?
Người qua đường nhanh chóng chạy đi, ở lại sẽ bị vạ lây, xã hội hiện đại càng ngày càng phức tạp mà!
Khuynh Diễm đè nén khát vọng muốn đập chết đám đại thúc trước mặt, khóc lóc xấu xí như vậy, đang muốn hù chết cô sao?
"Muốn tôi không nói chuyện này với cha mẹ tôi cũng được, nhưng có một điều kiện."
"Tôi đáp ứng!"
"Tôi cũng đáp ứng!"
"Chúng tôi đáp ứng!!"
Mấy đại thúc vệ sĩ nhao nhao tươi cười đáp ứng.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, không phải phản ứng đầu tiên của người bình thường sẽ là hỏi điều kiện gì sao?
Thôi quên đi, ngay từ đầu đám vệ sĩ này đã không được bình thường rồi.
Tần Ưu đưa mắt nhìn ánh đèn hắt vào từ phía ngoài xa xăm, cả cơ thể đầy vết thương, không còn cảm nhận được gì khác ngoài đau đớn trên da thịt. Xung quanh chỉ có máu tanh và rác rưởi, bóng đêm cô tịch kéo dài nuốt trọn linh hồn hắn.
Một giọng nói không ngừng quanh quẩn trong tâm trí Tần Ưu, đây là nơi hắn thuộc về, một nơi cô quạnh chỉ còn lại bóng tối.
Dù ánh sáng có ở ngay trước mắt, thì thứ ánh sáng đó cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn.
Thế giới dù rộng lớn tốt đẹp, nhưng cũng sẽ không một ai nguyện ý chia sẻ sự tốt đẹp cùng hắn. Bọn họ đều muốn rút cạn sự sống hắn, đoạt đi sinh mệnh hắn, xem hắn là ác quỷ mà diệt trừ!
Tần Ưu nhắm dần mắt lại, có lẽ hắn sẽ chết ở đây...
Nhưng hắn không cam tâm!
Người trên thế giới này đều tàn nhẫn với hắn! Nếu đã là đáng chết, vậy thì tất cả cùng diệt vong đi!
Trong mơ màng Tần Ưu chợt nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm: "Không phải là chết rồi đấy chứ?"
Suy nghĩ oán hận dưới đáy lòng Tần Ưu bị âm thanh kia làm cho gián đoạn.
Thân thể hắn được ai đó khẽ lay, Tần Ưu cố mở mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy sườn mặt một cô gái. Ánh đèn ngoài phố hắt lên gương mặt cô, xông vào mắt hắn như ngọn đuốc rực rỡ.
Cô cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ thất vọng: "Còn sống?"
Khuynh Diễm kiểm tra hơi thở Tần Ưu, thấy hắn yếu ớt mở mắt nhìn mình, cô cau mày ấn điện thoại gọi vệ sĩ.
Cô gái này là ai? Là người lúc nãy bỏ đi sao?
Tần Ưu mơ hồ dần mất đi ý thức...
—
Đám người vệ sĩ xách đống vật phẩm cao qua đầu, tay chân mang vác cồng kềnh, hoảng loạn đứng trước cửa trung tâm mua sắm.
Đại tiểu thư bị giật túi xách, liều mạng chạy theo cướp, mà bọn họ lại hoàn toàn bị cắt đuôi, phen này chắc chắn sẽ bị Sở tiên sinh xử lý!
Phận làm vệ sĩ thật khổ quá...
Điện thoại chợt vang lên, là Đại tiểu thư!
Bọn họ vội vàng gửi đống đồ vật trên tay, nhanh chóng chạy đến địa chỉ Khuynh Diễm gửi trong tin nhắn.
Nhưng mà...
Càng đi càng thấy không đúng lắm.
Đại tiểu thư làm gì ở trong ngõ nhỏ tối tăm này? Không phải bị bắt cóc tống tiền chứ?
Càng nghĩ càng hoảng sợ, nhưng khi đến nơi, bọn họ lập tức ước rằng đại tiểu thư bị bắt cóc còn tốt hơn!
Thiếu niên khắp người toàn máu, chật vật nằm dưới đất, hoàn toàn mất đi ý thức. Thiếu nữ đứng bên cạnh bễ nghễ nhìn xuống thiếu niên, ánh mắt an tĩnh không một tia cảm xúc.
Chết...
Chết người rồi!
Đại tiểu thư nhà bọn họ giết người rồi!! Vệ sĩ phải kiêm cả tiêu hủy xác sao? Vệ sĩ không làm chuyện phạm pháp đâu mà...
"Mang hắn đến bệnh viện." Khuynh Diễm quay đầu đối diện ánh mắt sợ hãi của vệ sĩ, nhạt giọng phân phó.
"Hả? Bệnh viện sao?" Vệ sĩ giật mình hỏi.
Khuynh Diễm nghiêng đầu: "Hay là trực tiếp cho hắn thêm một dao?"
Dù sao cô cũng không cảm nhận được oán khí trên người hắn nữa. Hiện tại chết thì chắc thế giới sẽ không sụp đổ đâu nhỉ?
"Đến bệnh viện! Lập tức đến bệnh viện!" Vệ sĩ hoảng hốt chạy đến, đẩy phăng Khuynh Diễm sang một bên, vừa lôi vừa kéo Tần Ưu biến mất như một cơn gió.
Này...
Các người là vệ sĩ của ta...
Kéo nhau đi hết không cần bảo vệ ta nữa sao??
–
Vệ sĩ mang thiếu niên đến bệnh viện, liền nhẹ nhõm ngã vật xuống đất.
Không phạm pháp là tốt rồi!
Nhìn sắc mặt đại tiểu thư lúc đó, cứ như cô ấy sẽ thật sự lụi cho thiếu niên kia một dao vậy.
"Này, đại tiểu thư đâu?"
"Không biết nha!"
"Lúc nãy các cậu không dẫn cô ấy theo sao?"
"Tôi không có. Các cậu không dẫn sao?"
"..."
Đám người vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, hình như bọn họ vừa phát hiện ra một sự thật rất khủng khiếp...
Đại tiểu thư bị bỏ lại một mình trong hẻm nhỏ!!!
"Còn sống không?" Khuynh Diễm bước ra từ góc khuất hành lang, đi đến trước cửa phòng cấp cứu.
"Trời ơi! Đại tiểu thư ở đây!" Đôi mắt vệ sĩ sáng lên.
"Thật tốt quá! Tìm thấy Đại tiểu thư rồi!"
"Chúng ta không làm rơi mất Đại tiểu thư!"
Hai mươi người đàn ông to lớn ánh mắt sáng rỡ, ngoác miệng cười ha hả xúm lại vây quanh Khuynh Diễm, không ngừng ồn ào reo hò, chỉ còn thiếu mỗi việc nâng cô tung lên hô 'Đại tiểu thư vạn tuế' nữa thôi.
Khuynh Diễm lùi lại, giật giật khóe miệng.
Mẹ ơi!
Thật đáng sợ!
Tiểu nha đầu thiện lương bị dọa sợ hãi!
"Các chú trơ mắt nhìn tôi bị giật túi xách, để tôi một mình đuổi theo cướp nguy hiểm trùng trùng, lại còn bỏ mặc tôi trong hẻm nhỏ. Những việc này, tính thế nào đây?" Khuynh Diễm giữ khoảng cách an toàn, mỉm cười nhàn nhạt hỏi.
Đại tiểu thư cười thật xinh đẹp nha!
Nhưng cô ấy vừa nói gì ấy nhỉ?
"Không phải đâu Đại tiểu thư, chúng tôi xách trên tay nhiều đồ vật, không thể nhìn rõ nên mới không đuổi kịp cô." Vệ sĩ Ất vội vàng phân trần.
"Đúng đó Đại tiểu thư, vì tình hình khẩn cấp nên chúng tôi mới bỏ quên... không phải, mới sơ xuất không hộ tống cô đến bệnh viện." Vệ sĩ Giáp liên thanh bổ sung.
"Đại tiểu thư tha mạng! Chúng tôi có mẹ già con thơ nheo nhúc, không thể mất việc được đâu mà!" Vệ sĩ Bính giở giọng khóc lóc.
"Đại tiểu thư độ lượng, về sau chúng tôi sẽ tận tâm tận lực bảo vệ cô!"
"Đại tiểu thư..."
Người trong bệnh viện dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhóm người Khuynh Diễm, một đám đàn ông bặm trợn như xã hội đen lại khóc lóc bủa vây một cô gái nhỏ, còn luôn miệng gào xin 'tha mạng'.
Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp kia không phải định lấy mạng nhiều người như thế ở nơi công cộng chứ?
Người qua đường nhanh chóng chạy đi, ở lại sẽ bị vạ lây, xã hội hiện đại càng ngày càng phức tạp mà!
Khuynh Diễm đè nén khát vọng muốn đập chết đám đại thúc trước mặt, khóc lóc xấu xí như vậy, đang muốn hù chết cô sao?
"Muốn tôi không nói chuyện này với cha mẹ tôi cũng được, nhưng có một điều kiện."
"Tôi đáp ứng!"
"Tôi cũng đáp ứng!"
"Chúng tôi đáp ứng!!"
Mấy đại thúc vệ sĩ nhao nhao tươi cười đáp ứng.
Khuynh Diễm co rút khóe miệng, không phải phản ứng đầu tiên của người bình thường sẽ là hỏi điều kiện gì sao?
Thôi quên đi, ngay từ đầu đám vệ sĩ này đã không được bình thường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.