Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 91: Chương 45.2: Người Tốt Việc Tốt (11)
Nhất Dạ Diễm Vũ
04/01/2021
"Về ngủ đi." Khuynh Diễm hơi đẩy Diêu Ý.
"Không thích!" Hắn giữ chặt tay cô, không chịu nghe theo.
"Thức khuya sinh bệnh." Giấc ngủ là liều thuốc vạn năng, không biết sao?
"Em không thích!"
"Vậy thì thức đi. Tôi ngủ." Khuynh Diễm quay người về phòng, quyết định mặc kệ.
Mi càng ngày càng lợi hại rồi.
Ta không quản nổi mi!
"Em không thích!" Diêu Ý cố chấp giữ tay cô, kéo lại.
Khuynh Diễm nhíu mày, đè giọng kiên nhẫn hỏi: "Cậu không thích cái gì?"
"Em không thích chị uống rượu với người khác!" Diêu Ý nhấn mạnh, ánh mắt kiên định cứng rắn.
Hắn cảm thấy rất khó chịu!
Ở cô nhi viện, mỗi lần đám người kia uống rượu đều có hành vi không đứng đắn, không ít lần làm loại chuyện ghê tởm đó trước mặt trẻ con bọn hắn.
Những lần như thế, hắn đều trốn trong góc nhà, cố không nhìn đến bọn họ. Hắn ghét rượu, cũng ghét những người uống rượu!
Nhưng Khuynh Diễm lại uống rượu với người khác, hắn thấy rất khó chịu, hắn không thích!
"Ừ, tôi cũng không thích." Rượu không ngon.
Diêu Ý đang xù lông, vừa nghe Khuynh Diễm nói không thích, cả người hắn lập tức xìu xuống, tròn mắt nhìn cô.
"Không muốn ngủ thì pha sữa cho tôi."
Diêu Ý đứng yên một lúc, xác định Khuynh Diễm không lừa hắn, mới chậm chạp đi vào bếp.
Khuynh Diễm nằm trên sofa, nhàm chán nhìn lên trần nhà.
"Chị uống đi." Diêu Ý bưng ly sữa đưa đến.
"Cảm ơn."
Diêu Ý sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cô nói cảm ơn hắn.
Hệ Thống: \[! ! !\]Kí chủ vừa nói cái gì?!
Cảm... cảm ơn sao??
Cô cũng biết dùng hai từ xa xỉ này?
Kí chủ nhà nó bị người ta hoán đổi linh hồn rồi đúng không?!
Khuynh Diễm biết phép tắc, nhưng khái niệm phép tắc của cô lại không quá giống với phép tắc của xã hội.
Cô nuôi Diêu Ý, hắn nấu ăn cho cô, là trao đổi có điều kiện, không cần cảm ơn.
Nhưng tối nay thì khác, cô bảo hắn không cần nấu ăn, giờ lại đổi ý nhờ hắn pha sữa.
Hắn không thích có thể từ chối, hắn giúp đỡ nghĩa là cô nên cảm ơn.
Khuynh Diễm xoay xoay ly sữa, rượu không ngon, quả nhiên chỉ có sữa là vừa miệng nhất.
Diêu Ý đứng bên cạnh nhìn Khuynh Diễm, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Chị không thích uống rượu tại sao phải uống? Có người ép buộc chị sao?" Đáy mắt hắn lóe lên một tia tức giận. Hắn nhất định không bỏ qua cho kẻ ức hiếp cô!
Diêu Ý hơi dừng lại. Cô bị ức hiếp thì liên quan gì đến hắn?
Cô có mục đích xấu với hắn, nếu để người khác ức hiếp cô, thì hắn sẽ không thể chính tay trả thù cô nữa.
Đúng, chính là như vậy!
"Ép buộc tôi?" Khuynh Diễm nhếch môi cười, tự tin đến ngạo mạn: "Những kẻ ép buộc tôi, đều đã..." cháy thành tro rồi.
Hệ Thống che đậy mấy chữ cuối cùng trong câu nói của Khuynh Diễm.
\[Đề nghị kí chủ suy nghĩ trước khi nói, không được làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của đại nhân vật.\]
Trong sáng? Ai? Tên ăn vạ này?
Ha ha!
Gạt quỷ à?
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ có ý gì?! Cô không thấy đại nhân vật vừa ngoan vừa hiền như cục bột luôn sao?
"Có người ức hiếp chị?" Diêu Ý thấy Khuynh Diễm nói một nửa lại thôi, gấp gáp hỏi.
"Không có." Mi hỏi nhiều như vậy làm gì? Buồn ngủ quá!
"Không ai ép thì tại sao chị phải uống?"
Khuynh Diễm cười đến dịu dàng, phun ra một chữ: "Soái."
Dưới ánh đèn mờ ảo, ta cầm ly rượu, nhấp vài ngụm, đánh bóng hình tượng, hiệu ứng xuất hiện cực kỳ ngầu!
Diêu Ý: "..."
Hệ Thống: \[...\]
"Đi ngủ đi." Ta mệt rồi, mi đừng hành ta nữa.
Diêu Ý không vui, nhưng nhìn đến khí thế đe dọa của Khuynh Diễm, hắn liền ôm một bụng khó chịu về phòng ngủ.
Hắn mới không sợ cô đâu! Lại hung dữ với hắn! Thật đáng ghét!
—
Gần đây Cố Dĩ Đình trôi qua không tốt lắm, tổ chức buôn người của hắn vừa bị cảnh sát tóm gọn. Tiền từ đám này cũng mơ mơ hồ hồ bay mất.
Điều tra mới biết không phải do cảnh sát tịch thu, vậy thì chắc chắn có người giữa đường cuỗm đi.
Kẻ đó rõ ràng là cố ý chơi hắn, trực tiếp đè lên đầu hắn, cười nhạo vào mặt hắn!
Tung hoành nhiều năm, từ lúc mới vào hắc đạo cho đến khi có vị trí ổn định ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ phải chịu đựng cơn tức khó trôi thế này.
"Kết quả?" Cố Dĩ Đình nghiêng người tựa vào ghế, híp mắt hỏi người đứng trước mặt.
"Vẫn... vẫn chưa điều tra được." Người áo đen cúi thấp đầu, lắp bắp nói.
"Vẫn chưa?" Cố Dĩ Đình cười một tiếng, gằn giọng: "Tôi cho cậu thời gian bao lâu?"
Người áo đen cúi đầu thấp hơn, không dám trả lời.
"Bao lâu?" Cố Dĩ Đình lặp lại, ngữ điệu mang theo lửa giận.
"Một... một tháng." Người áo đen run rẩy.
"Hiện tại đã bao lâu?" Cố Dĩ Đình vuốt ve khẩu súng trong tay.
"Đình ca xin cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ tra rõ!" Người áo đen quỳ sụp xuống, cả người run lên bần bật.
Pằng!
Đạn xuyên vào giữa trán, máu tươi chảy xuống một đường dọc khuôn mặt, người áo đen mắt mở to hoảng hốt, thân thể từ từ đổ xuống.
"Phế vật!" Cố Dĩ Đình đạp bàn, nòng súng chĩa vào những người còn lại trong căn phòng.
"Kẻ địch giễu võ giương oai, không để Hắc Ưng Bang vào mắt. Đã một tháng vẫn không tra được tin tức, muốn chờ đến khi nào? Chờ cho Hắc Ưng Bang bị san bằng sao?"
Đám đàn em run rẩy, sợ người tiếp theo bị bắn chết sẽ là mình.
"Thời hạn một tuần, không tra được thì tất cả đi theo hắn." Cố Dĩ Đình chỉ vào kẻ đang nằm dưới đất, cười lạnh đe dọa.
Đám đàn em sợ hãi gật đầu nhận lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.
Cố Dĩ Đình hướng đến người đứng sau lưng, hỏi: "Lạc Ninh bên kia thế nào?"
"Bác sĩ Khương nói xảy ra chút vấn đề, vụ án đầu tiên không thành." Người sau cố giữ bình tĩnh trả lời.
"Không thành? Không phải hắn nói ổn thỏa rồi sao?" Cố Dĩ Đình nhíu mày: "Chính là đứa con gái nghe được cuộc đối thoại của tôi và hắn?"
"Đúng vậy." Người phía sau trán lấm tấm mồ hôi.
"Chết tiệt!" Cố Dĩ Đình đứng bật dậy, tức giận ra lệnh: "Lập tức cho người xử lý cô ta!"
"Bác sĩ Khương nói đã phân phó người xử lý, muốn chúng ta kiên nhẫn một thời gian. Chuyện bên kia có chút rắc rối..."
"Kiên nhẫn? Lại là kiên nhẫn!" Ánh mắt hắn sắc bén như dao găm, khiến người phía sau không kìm nổi run rẩy.
"Bác sĩ Khương nói..."
"Cậu là người của tôi hay người của hắn?" Cố Dĩ Đình đổi giọng, lạnh lùng cười.
"Em sai rồi! Em là người của Đình ca, cả đời cũng chỉ trung thành với Đình ca!" Người đàn ông vội vã cúi đầu nhận lỗi.
"Tốt nhất là nhớ kỹ lời này của cậu."
Người kia sắc mặt tái mét, cam đoan: "Em luôn nhớ rõ."
"Hạ lệnh xuống, bảo tên bác sĩ đó đẩy nhanh tốc độ, còn kéo dài thời gian đừng trách tôi xử lý cả hắn." Còn không nhanh chóng gây án, làm sao có thể tiếp cận Lạc Ninh?
"Vâng, Đình ca."
"Không thích!" Hắn giữ chặt tay cô, không chịu nghe theo.
"Thức khuya sinh bệnh." Giấc ngủ là liều thuốc vạn năng, không biết sao?
"Em không thích!"
"Vậy thì thức đi. Tôi ngủ." Khuynh Diễm quay người về phòng, quyết định mặc kệ.
Mi càng ngày càng lợi hại rồi.
Ta không quản nổi mi!
"Em không thích!" Diêu Ý cố chấp giữ tay cô, kéo lại.
Khuynh Diễm nhíu mày, đè giọng kiên nhẫn hỏi: "Cậu không thích cái gì?"
"Em không thích chị uống rượu với người khác!" Diêu Ý nhấn mạnh, ánh mắt kiên định cứng rắn.
Hắn cảm thấy rất khó chịu!
Ở cô nhi viện, mỗi lần đám người kia uống rượu đều có hành vi không đứng đắn, không ít lần làm loại chuyện ghê tởm đó trước mặt trẻ con bọn hắn.
Những lần như thế, hắn đều trốn trong góc nhà, cố không nhìn đến bọn họ. Hắn ghét rượu, cũng ghét những người uống rượu!
Nhưng Khuynh Diễm lại uống rượu với người khác, hắn thấy rất khó chịu, hắn không thích!
"Ừ, tôi cũng không thích." Rượu không ngon.
Diêu Ý đang xù lông, vừa nghe Khuynh Diễm nói không thích, cả người hắn lập tức xìu xuống, tròn mắt nhìn cô.
"Không muốn ngủ thì pha sữa cho tôi."
Diêu Ý đứng yên một lúc, xác định Khuynh Diễm không lừa hắn, mới chậm chạp đi vào bếp.
Khuynh Diễm nằm trên sofa, nhàm chán nhìn lên trần nhà.
"Chị uống đi." Diêu Ý bưng ly sữa đưa đến.
"Cảm ơn."
Diêu Ý sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cô nói cảm ơn hắn.
Hệ Thống: \[! ! !\]Kí chủ vừa nói cái gì?!
Cảm... cảm ơn sao??
Cô cũng biết dùng hai từ xa xỉ này?
Kí chủ nhà nó bị người ta hoán đổi linh hồn rồi đúng không?!
Khuynh Diễm biết phép tắc, nhưng khái niệm phép tắc của cô lại không quá giống với phép tắc của xã hội.
Cô nuôi Diêu Ý, hắn nấu ăn cho cô, là trao đổi có điều kiện, không cần cảm ơn.
Nhưng tối nay thì khác, cô bảo hắn không cần nấu ăn, giờ lại đổi ý nhờ hắn pha sữa.
Hắn không thích có thể từ chối, hắn giúp đỡ nghĩa là cô nên cảm ơn.
Khuynh Diễm xoay xoay ly sữa, rượu không ngon, quả nhiên chỉ có sữa là vừa miệng nhất.
Diêu Ý đứng bên cạnh nhìn Khuynh Diễm, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Chị không thích uống rượu tại sao phải uống? Có người ép buộc chị sao?" Đáy mắt hắn lóe lên một tia tức giận. Hắn nhất định không bỏ qua cho kẻ ức hiếp cô!
Diêu Ý hơi dừng lại. Cô bị ức hiếp thì liên quan gì đến hắn?
Cô có mục đích xấu với hắn, nếu để người khác ức hiếp cô, thì hắn sẽ không thể chính tay trả thù cô nữa.
Đúng, chính là như vậy!
"Ép buộc tôi?" Khuynh Diễm nhếch môi cười, tự tin đến ngạo mạn: "Những kẻ ép buộc tôi, đều đã..." cháy thành tro rồi.
Hệ Thống che đậy mấy chữ cuối cùng trong câu nói của Khuynh Diễm.
\[Đề nghị kí chủ suy nghĩ trước khi nói, không được làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của đại nhân vật.\]
Trong sáng? Ai? Tên ăn vạ này?
Ha ha!
Gạt quỷ à?
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ có ý gì?! Cô không thấy đại nhân vật vừa ngoan vừa hiền như cục bột luôn sao?
"Có người ức hiếp chị?" Diêu Ý thấy Khuynh Diễm nói một nửa lại thôi, gấp gáp hỏi.
"Không có." Mi hỏi nhiều như vậy làm gì? Buồn ngủ quá!
"Không ai ép thì tại sao chị phải uống?"
Khuynh Diễm cười đến dịu dàng, phun ra một chữ: "Soái."
Dưới ánh đèn mờ ảo, ta cầm ly rượu, nhấp vài ngụm, đánh bóng hình tượng, hiệu ứng xuất hiện cực kỳ ngầu!
Diêu Ý: "..."
Hệ Thống: \[...\]
"Đi ngủ đi." Ta mệt rồi, mi đừng hành ta nữa.
Diêu Ý không vui, nhưng nhìn đến khí thế đe dọa của Khuynh Diễm, hắn liền ôm một bụng khó chịu về phòng ngủ.
Hắn mới không sợ cô đâu! Lại hung dữ với hắn! Thật đáng ghét!
—
Gần đây Cố Dĩ Đình trôi qua không tốt lắm, tổ chức buôn người của hắn vừa bị cảnh sát tóm gọn. Tiền từ đám này cũng mơ mơ hồ hồ bay mất.
Điều tra mới biết không phải do cảnh sát tịch thu, vậy thì chắc chắn có người giữa đường cuỗm đi.
Kẻ đó rõ ràng là cố ý chơi hắn, trực tiếp đè lên đầu hắn, cười nhạo vào mặt hắn!
Tung hoành nhiều năm, từ lúc mới vào hắc đạo cho đến khi có vị trí ổn định ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ phải chịu đựng cơn tức khó trôi thế này.
"Kết quả?" Cố Dĩ Đình nghiêng người tựa vào ghế, híp mắt hỏi người đứng trước mặt.
"Vẫn... vẫn chưa điều tra được." Người áo đen cúi thấp đầu, lắp bắp nói.
"Vẫn chưa?" Cố Dĩ Đình cười một tiếng, gằn giọng: "Tôi cho cậu thời gian bao lâu?"
Người áo đen cúi đầu thấp hơn, không dám trả lời.
"Bao lâu?" Cố Dĩ Đình lặp lại, ngữ điệu mang theo lửa giận.
"Một... một tháng." Người áo đen run rẩy.
"Hiện tại đã bao lâu?" Cố Dĩ Đình vuốt ve khẩu súng trong tay.
"Đình ca xin cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ tra rõ!" Người áo đen quỳ sụp xuống, cả người run lên bần bật.
Pằng!
Đạn xuyên vào giữa trán, máu tươi chảy xuống một đường dọc khuôn mặt, người áo đen mắt mở to hoảng hốt, thân thể từ từ đổ xuống.
"Phế vật!" Cố Dĩ Đình đạp bàn, nòng súng chĩa vào những người còn lại trong căn phòng.
"Kẻ địch giễu võ giương oai, không để Hắc Ưng Bang vào mắt. Đã một tháng vẫn không tra được tin tức, muốn chờ đến khi nào? Chờ cho Hắc Ưng Bang bị san bằng sao?"
Đám đàn em run rẩy, sợ người tiếp theo bị bắn chết sẽ là mình.
"Thời hạn một tuần, không tra được thì tất cả đi theo hắn." Cố Dĩ Đình chỉ vào kẻ đang nằm dưới đất, cười lạnh đe dọa.
Đám đàn em sợ hãi gật đầu nhận lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.
Cố Dĩ Đình hướng đến người đứng sau lưng, hỏi: "Lạc Ninh bên kia thế nào?"
"Bác sĩ Khương nói xảy ra chút vấn đề, vụ án đầu tiên không thành." Người sau cố giữ bình tĩnh trả lời.
"Không thành? Không phải hắn nói ổn thỏa rồi sao?" Cố Dĩ Đình nhíu mày: "Chính là đứa con gái nghe được cuộc đối thoại của tôi và hắn?"
"Đúng vậy." Người phía sau trán lấm tấm mồ hôi.
"Chết tiệt!" Cố Dĩ Đình đứng bật dậy, tức giận ra lệnh: "Lập tức cho người xử lý cô ta!"
"Bác sĩ Khương nói đã phân phó người xử lý, muốn chúng ta kiên nhẫn một thời gian. Chuyện bên kia có chút rắc rối..."
"Kiên nhẫn? Lại là kiên nhẫn!" Ánh mắt hắn sắc bén như dao găm, khiến người phía sau không kìm nổi run rẩy.
"Bác sĩ Khương nói..."
"Cậu là người của tôi hay người của hắn?" Cố Dĩ Đình đổi giọng, lạnh lùng cười.
"Em sai rồi! Em là người của Đình ca, cả đời cũng chỉ trung thành với Đình ca!" Người đàn ông vội vã cúi đầu nhận lỗi.
"Tốt nhất là nhớ kỹ lời này của cậu."
Người kia sắc mặt tái mét, cam đoan: "Em luôn nhớ rõ."
"Hạ lệnh xuống, bảo tên bác sĩ đó đẩy nhanh tốc độ, còn kéo dài thời gian đừng trách tôi xử lý cả hắn." Còn không nhanh chóng gây án, làm sao có thể tiếp cận Lạc Ninh?
"Vâng, Đình ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.