Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 456: Cô Giáo Phù Thủy (14)
Nhất Dạ Diễm Vũ
25/06/2021
"Ý chí sinh tồn khi bị dồn vào chỗ
chết?" Khuynh Diễm ngẫm nghĩ câu trả lời của Charles: "Thực tế thì không phải ai cũng đủ bản lĩnh tìm đường sống từ chỗ chết, nhưng mà…"
Cô hơi dừng lại, mỉm cười nói: "Đây cũng là một sáng kiến không tồi, có thể áp dụng."
Charles: "…" Nghĩa là hắn vừa giúp cô khai phá một con đường hành hạ mới mẻ nữa sao?
Các học sinh trong lớp đồng loạt bắn ánh mắt tóe lửa qua: Tên tội đồ của tập thể!
Charles: "…"
"Pháp thuật là hiện thân của sức mạnh nội tại. Muốn ma pháp tiến bộ, thì điều cần thiết đầu tiên là ý chí kiên cường, và niềm tin vào bản thân." Khuynh Diễm từ tốn giảng giải: "Kẻ thù lớn nhất của một phù thủy, không phải ai khác mà chính là sự tự ti bên trong họ."
Nếu ngươi luôn đánh giá thấp chính mình, tự nghĩ mình là phế vật, thì dù trời có phú cho ngươi năng lực phi phàm, ngươi cũng không thể tận dụng nó.
Thậm chí, khi sự tự ti diễn ra trong thời gian dài, sức mạnh của ngươi sẽ bị phong bế, và trở thành một phế vật thực sự.
Điều này đúng với tất cả học sinh nơi đây, chúng luôn nghĩ cả đời mình sẽ chẳng thể thoát khỏi vùng Todoro chỉ toàn dân nghèo và tội phạm.
Số phận đã định chúng là kẻ hèn hạ, nên chúng cũng đâu cần cố gắng làm gì.
Đặc biệt là Mộ Ngôn, hắn bị quá nhiều người ghét bỏ khinh thường, mắng hắn chậm chạp ngu ngốc, nên sự tự ti đã bám lấy và ăn mòn sức mạnh hắn.
Đó là lý do vì sao hắn hoàn toàn không kết nối được với năng lượng ma pháp trong thân thể mình.
Bước đầu tiên để giúp hắn thay đổi, chính là thiết lập lại niềm tin.
"Nhớ kỹ câu này của tôi, người duy nhất cứu được các em, là bản thân các em. Nếu ngay cả các em còn không tin tưởng chính mình, thì..." Khuynh Diễm đưa tay làm dấu cắt ngang cổ, mỉm cười: "Chết!"
Nhóm học sinh nhỏ bên dưới theo bản năng run bật một cái!
Dựa vào những gì chúng hiểu biết về cô, thì chắc chắn chúng sắp gặp nguy hiểm!
Vừa mới nghĩ xong đã lập tức xảy ra.
Mặt đất bên dưới hóa thành vòng xoáy đen ngòm, tập thể học sinh chới với rơi xuống!
Luồng gió rét lạnh cắt qua da thịt, cảm giác băng lãnh ập tới, khi chúng lần nữa mở mắt, thì đã phát hiện mình... đứng giữa một ngọn núi tuyết khổng lồ!
Tuyết trắng giăng kín tầm mắt, hàm răng chúng run rẩy đập lạch cạch lạch cạch không dừng lại được.
Bất chợt, ở phía xa xa vọng đến giọng nói nhàn nhạt của cô giáo thân yêu: "Cố sống sót qua đêm nay, sáng mai tôi mới đến đón về nhé."
Nhóm học sinh: "! ! !"
Cô đang đùa với tụi em đúng không!
Chỗ này hoang vu lạnh lẽo như vậy, cô muốn tụi em sống sót bằng niềm tin à?
Thảo nào sáng nay lại dặn tụi em mặc đồ ấm áp, tụi em còn tưởng là cô đổi tính quan tâm học sinh, ai ngờ cô lại bày mưu ám sát tụi em!
May mà Khuynh Diễm còn có lương tâm, ném nhóm học sinh trước cửa một hang động lớn, tất cả chúng đều vội vàng chạy vào trong tránh rét.
Chỉ có Mộ Ngôn phản ứng chậm, đứng tại chỗ bị gió tuyết tạt đến sắp thành con rùa ngốc.
Lạnh… lạnh quá nha.
Ở đây là chỗ nào… Cô giáo của hắn đâu rồi?
Chợt có ai đó vỗ lên vai hắn, gọi to: "Đi thôi! Chúng ta vào hang động tránh tuyết!"
Gió quá lớn, nên Charles phải hét lên để Mộ Ngôn nghe rõ lời mình.
Con rùa nhỏ còn ngốc ngốc chưa kịp phản ứng, thì đã bị Charles nhanh chóng kéo đi.
Nhưng ngay khi hai người bọn hắn vừa tiến vào hang động, thì tập thể đã bắt đầu xảy ra chuyện…
"Làm sao đây? Có khi nào tụi mình sẽ chết ở chỗ này không?" Một nữ sinh lo lắng hỏi.
Nam sinh bên cạnh trấn an: "Nếu tụi mình chết thì bà cô phù thủy sẽ bị hỏi tội. Cô ta không dám đâu, chắc lát nữa sẽ quay lại đón tụi mình thôi."
"Ai nói?" Nam sinh khác phủi nhánh cây cười nhạo: "Cô ta là Kadienne Granderi đấy! Cha cô ta là Đại công tước xứ Moniz, đến hoàng tử còn bị cô ta xử cho liệt giường, giết vài đứa nhóc dân đen thì ảnh hưởng đếch gì nổi!"
"Mở miệng không nói được câu nào tốt đẹp sao? Bộ muốn cả bọn chết lắm chắc?"
"Tôi chỉ đang nhắc nhở các cậu đừng há miệng chờ sung thôi!"
"Vậy cậu có giỏi thì đu lên ngọn cây hái sung đi!"
"Mắc gì tôi phải hái, để cậu ngồi bên dưới ngửa mồm ra hưởng chắc?"
"Thằng khốn! Mày nói ai ngửa mồm hả!"
Nhóm học sinh quên luôn hoàn cảnh khắc nghiệt, bắt đầu xắn tay áo đứng dậy cắn xé.
Mộ Ngôn im lặng ngồi trong một góc nhỏ, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác. Lạnh như vậy rồi, sao bọn họ còn cãi nhau nha?
Nhưng nhóm học sinh đâu chỉ cãi, mà còn trực tiếp choảng nhau luôn!
Đây đại khái là... hội chứng trẻ trâu phản nghịch tuổi niên thiếu, rất thích chia bè phái rồi đấu đá hội đồng.
Thần chú rầm rộ lẫm liệt, nhưng pháp thuật đánh ra đều là pháo lép.
Không đủ sức làm đối phương bị thương, mà chuyện ngu ngốc nhất là có đứa lại dùng thủy thuật tưới ướt người cả đám!
Trời đã lạnh, quần áo còn ướt sũng, thì chỉ có một con đường bị đông chết!
Charles cùng nhóm bạn kéo Mộ Ngôn rời xa chiến trường, khi trận đánh bên kia kết thúc, cũng là lúc các "chiến binh nghĩa hiệp" cảm thấy tận cùng của thảm họa!
"Tại sao tôi không thể dùng được hỏa thuật?" Giọng nói hoảng hốt kêu lên.
Người ở bên cạnh cũng đầy sợ hãi: "Tôi… pháp thuật của tôi biến mất rồi!"
"Pháp thuật của tôi cũng biến mất rồi! Ôi Chúa ơi chuyện gì đang xảy ra với bọn con vậy!"
"…"
Trên hẻm núi cách đó không xa, vị trí dễ dàng quan sát tình hình bên trong hang động, có một tên người chó… khụ, không phải, người sói đang hăng say gặm sườn dê.
Radley cắn một miếng thịt lớn, chậc lưỡi hỏi: "Loài người các ngươi kỳ lạ nhỉ? Gặp vấn đề không đồng lòng giải quyết mà lại đi đánh nhau, chẳng bằng một góc tinh thần đoàn kết của tộc sói bọn ta."
Khuynh Diễm không đáp lời hắn, bởi cô đang bận suy nghĩ, trở về nên phạt mấy đứa trẻ trâu kia thế nào cho chúng hết bệnh thiểu năng?
"Học trò của ngươi đã bị nước dội ướt người rồi, ngươi không định đưa chúng về à?" Radley tò mò tiếp tục hỏi.
Khuynh Diễm hờ hững đáp: "Chưa học xong bài thì không được về."
"Trước giờ ta chỉ thấy tộc người sói mới huấn luyện khắc nghiệt thế này, còn loài người thì nương tay hơn, họ không hề giống ngươi..." Radley đánh giá cô một vòng, ánh mắt thâm thúy nói: "Ngươi thật là một cô gái thú vị!"
"Cấm dùng lời thoại phim truyền hình não tàn với ta." Đã trà xanh mà còn ảo tưởng cầm kịch nam chính!
Radley ngây ngốc gãi đầu: "Phim truyền hình não tàn là gì? Có ăn ngon như sườn dê không?"
Cô hơi dừng lại, mỉm cười nói: "Đây cũng là một sáng kiến không tồi, có thể áp dụng."
Charles: "…" Nghĩa là hắn vừa giúp cô khai phá một con đường hành hạ mới mẻ nữa sao?
Các học sinh trong lớp đồng loạt bắn ánh mắt tóe lửa qua: Tên tội đồ của tập thể!
Charles: "…"
"Pháp thuật là hiện thân của sức mạnh nội tại. Muốn ma pháp tiến bộ, thì điều cần thiết đầu tiên là ý chí kiên cường, và niềm tin vào bản thân." Khuynh Diễm từ tốn giảng giải: "Kẻ thù lớn nhất của một phù thủy, không phải ai khác mà chính là sự tự ti bên trong họ."
Nếu ngươi luôn đánh giá thấp chính mình, tự nghĩ mình là phế vật, thì dù trời có phú cho ngươi năng lực phi phàm, ngươi cũng không thể tận dụng nó.
Thậm chí, khi sự tự ti diễn ra trong thời gian dài, sức mạnh của ngươi sẽ bị phong bế, và trở thành một phế vật thực sự.
Điều này đúng với tất cả học sinh nơi đây, chúng luôn nghĩ cả đời mình sẽ chẳng thể thoát khỏi vùng Todoro chỉ toàn dân nghèo và tội phạm.
Số phận đã định chúng là kẻ hèn hạ, nên chúng cũng đâu cần cố gắng làm gì.
Đặc biệt là Mộ Ngôn, hắn bị quá nhiều người ghét bỏ khinh thường, mắng hắn chậm chạp ngu ngốc, nên sự tự ti đã bám lấy và ăn mòn sức mạnh hắn.
Đó là lý do vì sao hắn hoàn toàn không kết nối được với năng lượng ma pháp trong thân thể mình.
Bước đầu tiên để giúp hắn thay đổi, chính là thiết lập lại niềm tin.
"Nhớ kỹ câu này của tôi, người duy nhất cứu được các em, là bản thân các em. Nếu ngay cả các em còn không tin tưởng chính mình, thì..." Khuynh Diễm đưa tay làm dấu cắt ngang cổ, mỉm cười: "Chết!"
Nhóm học sinh nhỏ bên dưới theo bản năng run bật một cái!
Dựa vào những gì chúng hiểu biết về cô, thì chắc chắn chúng sắp gặp nguy hiểm!
Vừa mới nghĩ xong đã lập tức xảy ra.
Mặt đất bên dưới hóa thành vòng xoáy đen ngòm, tập thể học sinh chới với rơi xuống!
Luồng gió rét lạnh cắt qua da thịt, cảm giác băng lãnh ập tới, khi chúng lần nữa mở mắt, thì đã phát hiện mình... đứng giữa một ngọn núi tuyết khổng lồ!
Tuyết trắng giăng kín tầm mắt, hàm răng chúng run rẩy đập lạch cạch lạch cạch không dừng lại được.
Bất chợt, ở phía xa xa vọng đến giọng nói nhàn nhạt của cô giáo thân yêu: "Cố sống sót qua đêm nay, sáng mai tôi mới đến đón về nhé."
Nhóm học sinh: "! ! !"
Cô đang đùa với tụi em đúng không!
Chỗ này hoang vu lạnh lẽo như vậy, cô muốn tụi em sống sót bằng niềm tin à?
Thảo nào sáng nay lại dặn tụi em mặc đồ ấm áp, tụi em còn tưởng là cô đổi tính quan tâm học sinh, ai ngờ cô lại bày mưu ám sát tụi em!
May mà Khuynh Diễm còn có lương tâm, ném nhóm học sinh trước cửa một hang động lớn, tất cả chúng đều vội vàng chạy vào trong tránh rét.
Chỉ có Mộ Ngôn phản ứng chậm, đứng tại chỗ bị gió tuyết tạt đến sắp thành con rùa ngốc.
Lạnh… lạnh quá nha.
Ở đây là chỗ nào… Cô giáo của hắn đâu rồi?
Chợt có ai đó vỗ lên vai hắn, gọi to: "Đi thôi! Chúng ta vào hang động tránh tuyết!"
Gió quá lớn, nên Charles phải hét lên để Mộ Ngôn nghe rõ lời mình.
Con rùa nhỏ còn ngốc ngốc chưa kịp phản ứng, thì đã bị Charles nhanh chóng kéo đi.
Nhưng ngay khi hai người bọn hắn vừa tiến vào hang động, thì tập thể đã bắt đầu xảy ra chuyện…
"Làm sao đây? Có khi nào tụi mình sẽ chết ở chỗ này không?" Một nữ sinh lo lắng hỏi.
Nam sinh bên cạnh trấn an: "Nếu tụi mình chết thì bà cô phù thủy sẽ bị hỏi tội. Cô ta không dám đâu, chắc lát nữa sẽ quay lại đón tụi mình thôi."
"Ai nói?" Nam sinh khác phủi nhánh cây cười nhạo: "Cô ta là Kadienne Granderi đấy! Cha cô ta là Đại công tước xứ Moniz, đến hoàng tử còn bị cô ta xử cho liệt giường, giết vài đứa nhóc dân đen thì ảnh hưởng đếch gì nổi!"
"Mở miệng không nói được câu nào tốt đẹp sao? Bộ muốn cả bọn chết lắm chắc?"
"Tôi chỉ đang nhắc nhở các cậu đừng há miệng chờ sung thôi!"
"Vậy cậu có giỏi thì đu lên ngọn cây hái sung đi!"
"Mắc gì tôi phải hái, để cậu ngồi bên dưới ngửa mồm ra hưởng chắc?"
"Thằng khốn! Mày nói ai ngửa mồm hả!"
Nhóm học sinh quên luôn hoàn cảnh khắc nghiệt, bắt đầu xắn tay áo đứng dậy cắn xé.
Mộ Ngôn im lặng ngồi trong một góc nhỏ, ánh mắt mờ mịt ngơ ngác. Lạnh như vậy rồi, sao bọn họ còn cãi nhau nha?
Nhưng nhóm học sinh đâu chỉ cãi, mà còn trực tiếp choảng nhau luôn!
Đây đại khái là... hội chứng trẻ trâu phản nghịch tuổi niên thiếu, rất thích chia bè phái rồi đấu đá hội đồng.
Thần chú rầm rộ lẫm liệt, nhưng pháp thuật đánh ra đều là pháo lép.
Không đủ sức làm đối phương bị thương, mà chuyện ngu ngốc nhất là có đứa lại dùng thủy thuật tưới ướt người cả đám!
Trời đã lạnh, quần áo còn ướt sũng, thì chỉ có một con đường bị đông chết!
Charles cùng nhóm bạn kéo Mộ Ngôn rời xa chiến trường, khi trận đánh bên kia kết thúc, cũng là lúc các "chiến binh nghĩa hiệp" cảm thấy tận cùng của thảm họa!
"Tại sao tôi không thể dùng được hỏa thuật?" Giọng nói hoảng hốt kêu lên.
Người ở bên cạnh cũng đầy sợ hãi: "Tôi… pháp thuật của tôi biến mất rồi!"
"Pháp thuật của tôi cũng biến mất rồi! Ôi Chúa ơi chuyện gì đang xảy ra với bọn con vậy!"
"…"
Trên hẻm núi cách đó không xa, vị trí dễ dàng quan sát tình hình bên trong hang động, có một tên người chó… khụ, không phải, người sói đang hăng say gặm sườn dê.
Radley cắn một miếng thịt lớn, chậc lưỡi hỏi: "Loài người các ngươi kỳ lạ nhỉ? Gặp vấn đề không đồng lòng giải quyết mà lại đi đánh nhau, chẳng bằng một góc tinh thần đoàn kết của tộc sói bọn ta."
Khuynh Diễm không đáp lời hắn, bởi cô đang bận suy nghĩ, trở về nên phạt mấy đứa trẻ trâu kia thế nào cho chúng hết bệnh thiểu năng?
"Học trò của ngươi đã bị nước dội ướt người rồi, ngươi không định đưa chúng về à?" Radley tò mò tiếp tục hỏi.
Khuynh Diễm hờ hững đáp: "Chưa học xong bài thì không được về."
"Trước giờ ta chỉ thấy tộc người sói mới huấn luyện khắc nghiệt thế này, còn loài người thì nương tay hơn, họ không hề giống ngươi..." Radley đánh giá cô một vòng, ánh mắt thâm thúy nói: "Ngươi thật là một cô gái thú vị!"
"Cấm dùng lời thoại phim truyền hình não tàn với ta." Đã trà xanh mà còn ảo tưởng cầm kịch nam chính!
Radley ngây ngốc gãi đầu: "Phim truyền hình não tàn là gì? Có ăn ngon như sườn dê không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.