Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 465: Cô Giáo Phù Thủy (19)
Nhất Dạ Diễm Vũ
28/08/2021
Nolan bị giết ở rừng Sương Mù.
Những người hầu đi cùng hắn đều nói chính mắt nhìn thấy hung thủ là Khuynh Diễm.
Dù Nolan bị quốc vương nghi kỵ, nhưng chung quy hắn vẫn là hoàng tử. Tội danh mưu sát hoàng tộc, chắc chắn sẽ bị tử hình.
Selina báo cáo chi tiết: "Tôi đã phong tỏa rừng Sương Mù, dùng pháp bảo tạo kết giới chặn toàn bộ lối ra vào của Todoro, ngăn tin tức truyền về kinh đô."
"Ngoài ra còn có vấn đề gì?" Khuynh Diễm không chút nao núng hỏi.
Sắc mặt Selina nghiêm trọng: "Những kẻ vu cáo tiểu thư, sau khi hét to cô là hung thủ, thì thân thể họ đã nổ tung chết ngay giữa phố. Bây giờ trên đường đang rất hỗn loạn."
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Vu cáo xong liền chết không đối chứng, xem ra cái nồi này là có kẻ nhất quyết chụp lên cô.
Selina tiếp tục nói: "Tin tức đã phong tỏa, lẽ ra không ai có thể phát hiện án mạng, nhưng ngoài Todoro lại xuất hiện rất nhiều binh lính. Họ nhận định tiểu thư là Phù thủy Bóng đêm, nói cô giết hoàng tử, muốn bắt cô về nhận tội."
Ngay cả binh lính cũng chờ sẵn, chứng tỏ mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Nolan chỉ là quân cờ hết tác dụng bị đem thí mạng, mũi giáo này đang cố ý chĩa vào Khuynh Diễm.
"Kadienne!" Radley từ nơi khác truyền âm đến, vội vã nói: "Trường học có ma thú, bọn trẻ đang gặp nguy hiểm!"
—
Bầu trời bên ngoài tối sầm, mây mù cuồn cuộn kéo đến giăng kín thiên địa.
Giữa buổi trưa nhưng hoàn toàn không thấy ánh nắng, mà chỉ còn lại một màu đen kịt đậm đặc, sự âm u khiến lòng người bất an sợ hãi.
Giữa khuôn viên trường học, vô số ma thú hình thù kỳ dị đang hung hăng gầm thét.
Chúng có đôi mắt màu xanh lục như rong rêu độc dược, hình dáng giống loài cọp dữ, nhưng trên thân lại đầy vảy rắn.
Móng vuốt móc câu quặp ngược, thậm chí có thể moi đến tận xương tủy con mồi!
Radley đã đánh lạc hướng kéo phần đông chúng đến rừng Sương Mù, nhưng vì số lượng quá lớn, nên nơi này vẫn còn tàn dư mấy mươi ma thú.
Sức tàn phá khủng khiếp của chúng khiến các học sinh vô cùng chật vật.
"Kim xích chế ngự!" Charles đọc to thần chú, sợi xích vàng đồng bắn ra từ giữa lòng bàn tay hắn, quấn quanh cột chặt bốn chân ma thú, giật mạnh kéo nó ngã xuống.
Nam sinh bên cạnh tức khắc hỗ trợ: "Phong đao khảm cốt!"
Lưỡi dao sắc bén phi nhanh như gió đánh vào thân thể ma thú. Cứ tưởng sẽ trực tiếp cắt đứt cổ nó, nhưng lưỡi dao lại bất ngờ dội ngược lại!
Lực bật vừa nhanh vừa mạnh, nếu không phải nam sinh kịp thời né tránh thì ma pháp đã đâm thẳng vào người hắn!
Ở một góc khác, nữ sinh gọi thần chú phóng ra những đầu băng bén nhọn, nhưng kết quả cũng chẳng khác biệt, mũi tên băng đều văng ngược ra ngoài.
Dường như không một thứ gì có thể xuyên qua lớp vảy vằn vện đáng sợ của con thú kia.
"Mau nghĩ cách đi, xích sắt của tôi sắp không giữ được rồi!" Trán Charles ướt đẫm mồ hôi, vội vàng kêu lên thúc giục.
"Dùng lửa thử xem!"
"Hỏa cầu!"
Người bên cạnh tức khắc thi triển thần chú, nhưng ngoài tiếng gầm vang tức giận của ma thú thì lửa vẫn không đốt nổi lớp vảy dày kia.
Phựt!
Xích sắt ma pháp bị kéo đứt, Charles không chống đỡ nổi bị thần chú phản phệ, lồng ngực cuộn lên mùi tanh của máu.
Ma thú quặp móng vuốt cào về phía hắn, tốc độ nhanh đến khó có thể né tránh!
Não Charles còn chưa kịp xử lý thông tin, thì thân thể hắn đã phản xạ lăn sang hướng khác.
Móng vuốt sượt qua sát vành tai, nếu chậm một bước thôi thì nửa bên đầu hắn đã bị ma thú cào mất!
Trống ngực Charles đập thình thịch vì sợ hãi, những học sinh xung quanh cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho thót tim.
Tại sao cô giáo còn chưa đến?
Cô ơi nhanh lên, tụi em sắp bị thú dữ thịt hết rồi!
Grào!!
Ma thú bạo nộ gầm thét vì trượt mất con mồi!
Dường như nó bị thách thức uy quyền, nhất quyết đuổi theo giết bằng được Charles!
"Lá chắn hộ thể!"
Coong!!
Ngay khi móng vuốt sắp cào xuống da thịt, lớp lá chắn đã kịp thời hiện lên bao quanh thân thể Charles, hắn tự lực cánh sinh dồn hết sức lực thi triển chú pháp cuối cùng.
Hắn còn biết làm sao nữa?
Hắn cũng không phải nữ chính luôn có anh hùng đến cứu, nên hắn nhất định phải phản ứng nhanh để tự cứu bản thân!
Nữ sinh ở gần vội vàng tương trợ: "Bút pháp cổ ngữ!"
Những dòng chữ đỏ như lời nguyền tuôn ra từ lòng bàn tay cô gái, hóa thành sợi xích gây tê quấn quanh ma thú, khiến nó mất năng lực cử động.
"Chạy mau, Charles!"
"Grào!!"
Con vật bị trói hung hãn giãy giụa, miệng nó há to lộ ra răng nanh sắc bén, vòm họng đỏ ngầu hôi tanh như chứa cả bể máu.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Charles thậm chí còn chưa kịp bỏ chạy thì dây trói cổ ngữ của nữ sinh đã bị giật phăng kéo đứt!
"Thổ thuật..." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên bất chợt vang lên.
Những viên đất nhọn bằng đầu ngón tay lao vun vút như phi tiêu phóng đến.
Nhưng chúng không tấn công vào lớp vảy của ma thú, mà nhân lúc con vật mở miệng gầm thét liền trực tiếp chui thẳng vào bụng nó.
"... Đóng đinh!" Mộ Ngôn chầm chậm vung tay điều khiển.
Khối đất lúc chui vào bụng ma thú chỉ to bằng ngón tay, nhưng trong nháy mắt kích cỡ liền kéo dài như trường kiếm!
Biến phình to đâm xuyên qua ruột gan và thân thể thú dữ!
Lúc này các học sinh mới chợt bừng tỉnh, vảy của ma thú quá dày, nếu không thể tấn công nó từ bên ngoài vào, thì liền chuyển hướng phá hủy từ bên trong ra!
Charles thoát chết gần trong gang tấc, nhanh chóng chạy lại sát bên Mộ Ngôn, dáo dác nhìn quanh hỏi: "Sao chỉ có mình cậu? Cô giáo đâu?"
"Hỏa tàng... băng." Mộ Ngôn vốn phản ứng chậm, trong một thời điểm chỉ có thể tập trung làm một việc, không có khả năng vừa đánh vừa tám nhảm như Charles.
Lửa biến ra từ lòng bàn tay hắn, bao bọc xung quanh khối băng bén nhọn, lơ lửng bay lên giữa không trung.
Hỏa tàng băng lợi hại hơn xa thổ thuật, bởi chúng vừa có tính sắc bén của đầu gai băng, còn có cả tính linh hoạt thiên biến của lửa.
Không cần chờ ma thú há miệng, chúng vẫn có thể theo sự điều khiển của phù thủy mà chui vào tai hoặc mũi kẻ địch.
Sau đó đóng băng và đốt cháy nội tạng hủy diệt ma thú!
Charles nhìn một màn này liền không nhịn được tán thưởng: "Thằng nhóc cậu, từ khi nào mà sử dụng được loại thần chú lợi hại này thế?"
Charles hỏi thì hỏi được rồi, lại còn cụng mạnh vào vai Mộ Ngôn ra chiều thân thiết.
Thiếu niên người ta thân thể nhỏ bé, bị đẩy như vậy liền loạng choạng suýt ngã luôn xuống đất.
Charles: "..." Xin lỗi, hắn quên mất bạn mình chính là thể chất yếu gà.
Cấp bậc ma pháp rất cao, nhưng sức lực thì... yếu không ra nổi gió.
Chợt Charles cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn nghĩ ma thú muốn đánh lén mình, nên lập tức cảnh giác quay đầu!
Sau đó nhìn thấy... vị cô giáo mà hắn mong chờ đang nhếch môi cười nhạt nhìn hắn.
Charles: "!!!" Cô giáo, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu!
Em không cố ý đẩy học trò cưng của cô!
Xin cô hãy tha thứ cho hành động nông nổi vừa rồi của em!
Khuynh Diễm đón được ánh mắt Charles, đứng từ xa nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay ra dấu cắt ngang cổ.
Dám bắt nạt tiểu ăn vạ của ta.
Tần suất điểm danh tăng gấp đôi, bài tập về nhà tăng gấp mười!
Mi! Chết! Chắc!
Charles: "..." Cô giáo!
Cô nỡ lòng nào đối xử với em như thế!!
Những người hầu đi cùng hắn đều nói chính mắt nhìn thấy hung thủ là Khuynh Diễm.
Dù Nolan bị quốc vương nghi kỵ, nhưng chung quy hắn vẫn là hoàng tử. Tội danh mưu sát hoàng tộc, chắc chắn sẽ bị tử hình.
Selina báo cáo chi tiết: "Tôi đã phong tỏa rừng Sương Mù, dùng pháp bảo tạo kết giới chặn toàn bộ lối ra vào của Todoro, ngăn tin tức truyền về kinh đô."
"Ngoài ra còn có vấn đề gì?" Khuynh Diễm không chút nao núng hỏi.
Sắc mặt Selina nghiêm trọng: "Những kẻ vu cáo tiểu thư, sau khi hét to cô là hung thủ, thì thân thể họ đã nổ tung chết ngay giữa phố. Bây giờ trên đường đang rất hỗn loạn."
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Vu cáo xong liền chết không đối chứng, xem ra cái nồi này là có kẻ nhất quyết chụp lên cô.
Selina tiếp tục nói: "Tin tức đã phong tỏa, lẽ ra không ai có thể phát hiện án mạng, nhưng ngoài Todoro lại xuất hiện rất nhiều binh lính. Họ nhận định tiểu thư là Phù thủy Bóng đêm, nói cô giết hoàng tử, muốn bắt cô về nhận tội."
Ngay cả binh lính cũng chờ sẵn, chứng tỏ mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Nolan chỉ là quân cờ hết tác dụng bị đem thí mạng, mũi giáo này đang cố ý chĩa vào Khuynh Diễm.
"Kadienne!" Radley từ nơi khác truyền âm đến, vội vã nói: "Trường học có ma thú, bọn trẻ đang gặp nguy hiểm!"
—
Bầu trời bên ngoài tối sầm, mây mù cuồn cuộn kéo đến giăng kín thiên địa.
Giữa buổi trưa nhưng hoàn toàn không thấy ánh nắng, mà chỉ còn lại một màu đen kịt đậm đặc, sự âm u khiến lòng người bất an sợ hãi.
Giữa khuôn viên trường học, vô số ma thú hình thù kỳ dị đang hung hăng gầm thét.
Chúng có đôi mắt màu xanh lục như rong rêu độc dược, hình dáng giống loài cọp dữ, nhưng trên thân lại đầy vảy rắn.
Móng vuốt móc câu quặp ngược, thậm chí có thể moi đến tận xương tủy con mồi!
Radley đã đánh lạc hướng kéo phần đông chúng đến rừng Sương Mù, nhưng vì số lượng quá lớn, nên nơi này vẫn còn tàn dư mấy mươi ma thú.
Sức tàn phá khủng khiếp của chúng khiến các học sinh vô cùng chật vật.
"Kim xích chế ngự!" Charles đọc to thần chú, sợi xích vàng đồng bắn ra từ giữa lòng bàn tay hắn, quấn quanh cột chặt bốn chân ma thú, giật mạnh kéo nó ngã xuống.
Nam sinh bên cạnh tức khắc hỗ trợ: "Phong đao khảm cốt!"
Lưỡi dao sắc bén phi nhanh như gió đánh vào thân thể ma thú. Cứ tưởng sẽ trực tiếp cắt đứt cổ nó, nhưng lưỡi dao lại bất ngờ dội ngược lại!
Lực bật vừa nhanh vừa mạnh, nếu không phải nam sinh kịp thời né tránh thì ma pháp đã đâm thẳng vào người hắn!
Ở một góc khác, nữ sinh gọi thần chú phóng ra những đầu băng bén nhọn, nhưng kết quả cũng chẳng khác biệt, mũi tên băng đều văng ngược ra ngoài.
Dường như không một thứ gì có thể xuyên qua lớp vảy vằn vện đáng sợ của con thú kia.
"Mau nghĩ cách đi, xích sắt của tôi sắp không giữ được rồi!" Trán Charles ướt đẫm mồ hôi, vội vàng kêu lên thúc giục.
"Dùng lửa thử xem!"
"Hỏa cầu!"
Người bên cạnh tức khắc thi triển thần chú, nhưng ngoài tiếng gầm vang tức giận của ma thú thì lửa vẫn không đốt nổi lớp vảy dày kia.
Phựt!
Xích sắt ma pháp bị kéo đứt, Charles không chống đỡ nổi bị thần chú phản phệ, lồng ngực cuộn lên mùi tanh của máu.
Ma thú quặp móng vuốt cào về phía hắn, tốc độ nhanh đến khó có thể né tránh!
Não Charles còn chưa kịp xử lý thông tin, thì thân thể hắn đã phản xạ lăn sang hướng khác.
Móng vuốt sượt qua sát vành tai, nếu chậm một bước thôi thì nửa bên đầu hắn đã bị ma thú cào mất!
Trống ngực Charles đập thình thịch vì sợ hãi, những học sinh xung quanh cũng bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho thót tim.
Tại sao cô giáo còn chưa đến?
Cô ơi nhanh lên, tụi em sắp bị thú dữ thịt hết rồi!
Grào!!
Ma thú bạo nộ gầm thét vì trượt mất con mồi!
Dường như nó bị thách thức uy quyền, nhất quyết đuổi theo giết bằng được Charles!
"Lá chắn hộ thể!"
Coong!!
Ngay khi móng vuốt sắp cào xuống da thịt, lớp lá chắn đã kịp thời hiện lên bao quanh thân thể Charles, hắn tự lực cánh sinh dồn hết sức lực thi triển chú pháp cuối cùng.
Hắn còn biết làm sao nữa?
Hắn cũng không phải nữ chính luôn có anh hùng đến cứu, nên hắn nhất định phải phản ứng nhanh để tự cứu bản thân!
Nữ sinh ở gần vội vàng tương trợ: "Bút pháp cổ ngữ!"
Những dòng chữ đỏ như lời nguyền tuôn ra từ lòng bàn tay cô gái, hóa thành sợi xích gây tê quấn quanh ma thú, khiến nó mất năng lực cử động.
"Chạy mau, Charles!"
"Grào!!"
Con vật bị trói hung hãn giãy giụa, miệng nó há to lộ ra răng nanh sắc bén, vòm họng đỏ ngầu hôi tanh như chứa cả bể máu.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Charles thậm chí còn chưa kịp bỏ chạy thì dây trói cổ ngữ của nữ sinh đã bị giật phăng kéo đứt!
"Thổ thuật..." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên bất chợt vang lên.
Những viên đất nhọn bằng đầu ngón tay lao vun vút như phi tiêu phóng đến.
Nhưng chúng không tấn công vào lớp vảy của ma thú, mà nhân lúc con vật mở miệng gầm thét liền trực tiếp chui thẳng vào bụng nó.
"... Đóng đinh!" Mộ Ngôn chầm chậm vung tay điều khiển.
Khối đất lúc chui vào bụng ma thú chỉ to bằng ngón tay, nhưng trong nháy mắt kích cỡ liền kéo dài như trường kiếm!
Biến phình to đâm xuyên qua ruột gan và thân thể thú dữ!
Lúc này các học sinh mới chợt bừng tỉnh, vảy của ma thú quá dày, nếu không thể tấn công nó từ bên ngoài vào, thì liền chuyển hướng phá hủy từ bên trong ra!
Charles thoát chết gần trong gang tấc, nhanh chóng chạy lại sát bên Mộ Ngôn, dáo dác nhìn quanh hỏi: "Sao chỉ có mình cậu? Cô giáo đâu?"
"Hỏa tàng... băng." Mộ Ngôn vốn phản ứng chậm, trong một thời điểm chỉ có thể tập trung làm một việc, không có khả năng vừa đánh vừa tám nhảm như Charles.
Lửa biến ra từ lòng bàn tay hắn, bao bọc xung quanh khối băng bén nhọn, lơ lửng bay lên giữa không trung.
Hỏa tàng băng lợi hại hơn xa thổ thuật, bởi chúng vừa có tính sắc bén của đầu gai băng, còn có cả tính linh hoạt thiên biến của lửa.
Không cần chờ ma thú há miệng, chúng vẫn có thể theo sự điều khiển của phù thủy mà chui vào tai hoặc mũi kẻ địch.
Sau đó đóng băng và đốt cháy nội tạng hủy diệt ma thú!
Charles nhìn một màn này liền không nhịn được tán thưởng: "Thằng nhóc cậu, từ khi nào mà sử dụng được loại thần chú lợi hại này thế?"
Charles hỏi thì hỏi được rồi, lại còn cụng mạnh vào vai Mộ Ngôn ra chiều thân thiết.
Thiếu niên người ta thân thể nhỏ bé, bị đẩy như vậy liền loạng choạng suýt ngã luôn xuống đất.
Charles: "..." Xin lỗi, hắn quên mất bạn mình chính là thể chất yếu gà.
Cấp bậc ma pháp rất cao, nhưng sức lực thì... yếu không ra nổi gió.
Chợt Charles cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn nghĩ ma thú muốn đánh lén mình, nên lập tức cảnh giác quay đầu!
Sau đó nhìn thấy... vị cô giáo mà hắn mong chờ đang nhếch môi cười nhạt nhìn hắn.
Charles: "!!!" Cô giáo, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu!
Em không cố ý đẩy học trò cưng của cô!
Xin cô hãy tha thứ cho hành động nông nổi vừa rồi của em!
Khuynh Diễm đón được ánh mắt Charles, đứng từ xa nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay ra dấu cắt ngang cổ.
Dám bắt nạt tiểu ăn vạ của ta.
Tần suất điểm danh tăng gấp đôi, bài tập về nhà tăng gấp mười!
Mi! Chết! Chắc!
Charles: "..." Cô giáo!
Cô nỡ lòng nào đối xử với em như thế!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.