Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 480: Cô Giáo Phù Thủy (26) 2
Nhất Dạ Diễm Vũ
28/08/2021
Khuynh Diễm dẫn Mộ Ngôn đi ăn cơm chiều, rồi tranh thủ trước lúc nắng tắt đưa hắn ra ngoài dạo chơi.
Chỉ là... trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái. Khi nãy hắn đỏ mặt ngại ngùng nói không muốn ngủ cùng cô, vậy mà từ lúc cô thuận theo ý hắn, cả buổi sau đó hắn đều ỉu xìu buồn bã.
Thậm chí cô tặng bánh sinh nhật cho hắn, hắn cũng chẳng hề hào hứng.
Rốt cuộc là hắn muốn ngủ hay không muốn ngủ?
Tiểu ăn vạ không thể thành thật chút sao?
Nếu cô cưỡng ép hắn, sẽ là cô cặn bã.
Còn cô thuận theo hắn, hắn lại ủ rũ không vui.
Tóm lại cô phải bị ăn vạ thì hắn mới vừa lòng đúng không?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Mộ Ngôn, dù sao người ta chỉ mới chập chững tuổi thành niên, lại thêm tính cách nhút nhát rụt rè, làm sao dám gật đầu đồng ý?
Lẽ ra lúc hắn ngại ngùng lắp bắp, cô nên trực tiếp hành động luôn đi, hắn chắc chắn sẽ không phản kháng.
Đằng này cô lại hỏi hắn muốn không? Hắn dĩ nhiên là nói không muốn!
Nhưng sau khi bỏ lỡ cơ hội, thì hắn lại thấy rất mất mát...
Có điều Mộ Ngôn là đứa trẻ đơn thuần dễ vui dễ buồn, chỉ cần Khuynh Diễm dỗ một chút, hắn liền quên hết chuyện cũ ngay.
Cô đưa hắn xuyên qua không gian, đi đến một cánh đồng tràn ngập loài hoa trắng.
Những cánh hoa mỏng manh thuần khiết trải dài đến đường chân trời, từng đóa nở rộ dập dìu bay theo làn gió, trông chúng như hàng ngàn đôi bướm trắng xinh đẹp đang nhảy múa dưới ánh hoàng hôn.
Ráng chiều nhẹ nhàng rơi xuống, hạt sương trong suốt phản chiếu sắc hồng tím của rặng mây cuối ngày, khiến người ta có cảm tưởng kia là những viên pha lê trân quý đang đi lạc giữa rừng hoa.
Khuynh Diễm nhìn thấy đôi mắt Mộ Ngôn lấp lánh ánh sáng, cô liền biết mình đoán đúng.
Tính cách Tịch Dạ sẽ thay đổi, nhưng một số sở thích lại rất cố định. Chẳng hạn như thích ăn đồ ngọt, thích màu trắng, thích ngắm hoàng hôn, và đặc biệt thích những thứ đáng yêu.
Chỉ cần chiếu theo đó tặng quà cho hắn, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ.
Mộ Ngôn chậm chạp đi lên phía trước, nhưng vừa đi được hai bước, hắn lại chợt quay đầu mỉm cười nhìn cô.
Khuynh Diễm mơ hồ, không hiểu hắn có ý gì.
Sau đó, cô liền thấy thiếu niên chầm chậm đưa tay về phía mình, giọng nói ngoan ngoãn nhắc nhở: "Cô giáo... nắm tay em... Nếu không... cô sẽ... đi lạc... mất."
Khuynh Diễm nhếch môi không đồng ý: "Tôi mới là người nên nói câu đó." Đừng quên ai dẫn cậu đến đây, có đi lạc cũng là cậu đi lạc.
Tiểu ăn vạ học từ đâu cái tính đổi trắng thay đen? Chắc chắn là... học từ con Cẩu Tặc!
Hắc Khuyển: [...] Đang yên đang lành cũng đội nồi cho nó được.
Đại nhân vật hư rõ ràng là do gần mực thì đen, gần kí chủ thì tối!
Khuynh Diễm tuy lẩm bẩm bất mãn, nhưng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Mộ Ngôn, cùng hắn đi lên phía trước.
Bất chợt cơn gió khẽ thổi qua, từ giữa những đóa hoa lay động có vô vàn sinh vật nhỏ vỗ cánh bay lên.
Mộ Ngôn phản ứng chậm vài giây, sau đó dần chuyển thành biểu cảm kinh ngạc.
Trong con ngươi hắn phản chiếu vô số người tí hon, đôi tai họ có hình chóp nhọn, tóc mỗi người là một màu sắc đa dạng của thiên nhiên, đặc biệt sau lưng họ còn có đôi cánh trong suốt.
Mộ Ngôn ngỡ ngàng reo lên: "Cô giáo... Tinh linh!"
"Cô giáo... kia là... tinh linh... nha!"
"Thật nhiều... tinh linh... Cô giáo... ở đây có... tinh linh!"
Mỗi lần nhìn thấy những thứ yêu thích, Tịch Dạ thường có thói quen vô thức gọi Khuynh Diễm, sau đó lặp lại rất nhiều lần cùng một câu nói.
Cô hơi mỉm cười nhìn phản ứng của hắn, đưa tay vén những sợi tóc nhạt màu ra sau vành tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thích đến vậy sao?"
"Thích..." Thiếu niên hơi cúi đầu, che đi sắc ửng hồng vừa hiện nơi gò má.
Mà cũng vì cúi đầu, nên hắn không nhìn thấy tia âm u vừa lóe qua đáy mắt Khuynh Diễm.
Thích?
Hắn thích tinh linh hơn thích ta?
Khuynh Diễm liếc nhìn đám tinh linh, nụ cười mơ hồ ẩn hiện sát khí.
Mộ Ngôn càng cúi thấp đầu hơn, âm thanh nhỏ thật nhỏ bổ sung câu nói chưa hoàn chỉnh: "Thích... cùng cô giáo... ngắm tinh linh."
Mộ Ngôn thích cô giáo.
Thích cô giáo rất nhiều.
Khuynh Diễm nhíu mày hai giây, sau đó liền hiểu hắn không phải thích tinh linh, mà là thích cùng cô ngắm tinh linh.
Sát khí quanh người cô lập tức biến mất, mỉm cười nói: "Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cậu tới ngắm chúng."
Mộ Ngôn vui vẻ ngẩng đầu, nhưng rồi hắn lại ngơ ngác nhìn xung quanh: "Cô giáo... tại sao... tinh linh... chạy hết rồi?"
Các tinh linh đang nấp thật kỹ: "..."
Nhân loại kia hung quá!
Tiểu tinh linh sợ hãi!
Khuynh Diễm không thành vấn đề nói: "Vậy để tôi bắt chúng đến cho cậu ngắm."
"..."
Tiểu tinh linh run rẩy, cô ta còn muốn dùng bạo lực với sinh vật yếu ớt kìa!
Độc ác quá, độc ác quá!
May mà Mộ Ngôn kịp thời ngăn cản: "Cô giáo... không cần... đâu... Ngắm hoa... cũng rất... đẹp."
Khuynh Diễm lúc này mới chợt nhớ ra trọng tâm, nghiêm túc lên tiếng: "Đây là quà tốt nghiệp tôi tặng cậu."
Cô hơi dừng một chút, nhấn mạnh bổ sung: "Hơn xa thứ hoa hồng tầm thường của tên người chó kia!"
Mộ Ngôn ngốc ngốc cảm thấy có gì đó không đúng. Sao nhìn cô giáo cứ như... đang ghen tị với anh Radley vậy?
Chắc là không phải đâu, có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi.
"Sau này không cho cậu nhận hoa của người khác. Thiếu hoa thì cứ nói với tôi, tôi tặng vài khu vườn cho cậu." Khuynh Diễm mở ra hình thức tổng tài bá đạo.
Mộ Ngôn nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó mỉm cười ngoan ngoãn: "Em... không thiếu... hoa."
Nhưng mặc cho Mộ Ngôn nói không thiếu, thì sau khi trở về từ cánh đồng tinh linh, hắn vẫn nhìn thấy trang viên chất đầy hoa hồng đỏ.
Nhiều đến nỗi có thể trực tiếp đem đi làm khu triển lãm luôn!
Mộ Ngôn: "..."
Khuynh Diễm không tặng bó hoa, mà cô tặng chậu hoa, giọng còn đầy nghiêm trang phân tích: "Tặng hoa thì nên tặng cả gốc rễ. Bứt cành buộc thành bó sẽ chỉ khiến hoa héo úa."
Vậy nên con chó trà xanh kia tặng hoa hồng bứt rễ cho cậu là điềm xúi quẩy!
Hắn tặng cậu một bó hoa sắp chết, tôi tặng một ngàn chậu hoa đang sống!
Chỉ có hoa của tôi là tốt nhất!
Mộ Ngôn ngẩn người hồi lâu, cuối cùng bất chợt bật cười thành tiếng.
Khuynh Diễm nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"
Mộ Ngôn chầm chậm lắc đầu: "Không cười... gì hết... nha."
Cô giáo thật đáng yêu.
Nhưng bí mật này chỉ có một mình em biết, không tiết lộ cho người khác đâu.
Khuynh Diễm híp mắt truy hỏi: "Cậu thích hoa ai tặng?"
"Em thích... cô giáo." Mộ Ngôn nhỏ giọng thì thầm, cố ý truyền tải một thông điệp khác.
Nhưng dựa trên chỉ số cảm xúc thấp không đối thủ của Khuynh Diễm, cô đương nhiên không hiểu.
Cứ cảm thấy hắn đang giấu giếm cô điều gì đó.
Tiểu ăn vạ bắt đầu học thói không thành thật, kiểu này nhất định phải phạt!
Phạt thế nào à?
Dĩ nhiên là đóng cửa tắt đèn từ từ thảo luận.
Chỉ là... trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái. Khi nãy hắn đỏ mặt ngại ngùng nói không muốn ngủ cùng cô, vậy mà từ lúc cô thuận theo ý hắn, cả buổi sau đó hắn đều ỉu xìu buồn bã.
Thậm chí cô tặng bánh sinh nhật cho hắn, hắn cũng chẳng hề hào hứng.
Rốt cuộc là hắn muốn ngủ hay không muốn ngủ?
Tiểu ăn vạ không thể thành thật chút sao?
Nếu cô cưỡng ép hắn, sẽ là cô cặn bã.
Còn cô thuận theo hắn, hắn lại ủ rũ không vui.
Tóm lại cô phải bị ăn vạ thì hắn mới vừa lòng đúng không?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Mộ Ngôn, dù sao người ta chỉ mới chập chững tuổi thành niên, lại thêm tính cách nhút nhát rụt rè, làm sao dám gật đầu đồng ý?
Lẽ ra lúc hắn ngại ngùng lắp bắp, cô nên trực tiếp hành động luôn đi, hắn chắc chắn sẽ không phản kháng.
Đằng này cô lại hỏi hắn muốn không? Hắn dĩ nhiên là nói không muốn!
Nhưng sau khi bỏ lỡ cơ hội, thì hắn lại thấy rất mất mát...
Có điều Mộ Ngôn là đứa trẻ đơn thuần dễ vui dễ buồn, chỉ cần Khuynh Diễm dỗ một chút, hắn liền quên hết chuyện cũ ngay.
Cô đưa hắn xuyên qua không gian, đi đến một cánh đồng tràn ngập loài hoa trắng.
Những cánh hoa mỏng manh thuần khiết trải dài đến đường chân trời, từng đóa nở rộ dập dìu bay theo làn gió, trông chúng như hàng ngàn đôi bướm trắng xinh đẹp đang nhảy múa dưới ánh hoàng hôn.
Ráng chiều nhẹ nhàng rơi xuống, hạt sương trong suốt phản chiếu sắc hồng tím của rặng mây cuối ngày, khiến người ta có cảm tưởng kia là những viên pha lê trân quý đang đi lạc giữa rừng hoa.
Khuynh Diễm nhìn thấy đôi mắt Mộ Ngôn lấp lánh ánh sáng, cô liền biết mình đoán đúng.
Tính cách Tịch Dạ sẽ thay đổi, nhưng một số sở thích lại rất cố định. Chẳng hạn như thích ăn đồ ngọt, thích màu trắng, thích ngắm hoàng hôn, và đặc biệt thích những thứ đáng yêu.
Chỉ cần chiếu theo đó tặng quà cho hắn, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ.
Mộ Ngôn chậm chạp đi lên phía trước, nhưng vừa đi được hai bước, hắn lại chợt quay đầu mỉm cười nhìn cô.
Khuynh Diễm mơ hồ, không hiểu hắn có ý gì.
Sau đó, cô liền thấy thiếu niên chầm chậm đưa tay về phía mình, giọng nói ngoan ngoãn nhắc nhở: "Cô giáo... nắm tay em... Nếu không... cô sẽ... đi lạc... mất."
Khuynh Diễm nhếch môi không đồng ý: "Tôi mới là người nên nói câu đó." Đừng quên ai dẫn cậu đến đây, có đi lạc cũng là cậu đi lạc.
Tiểu ăn vạ học từ đâu cái tính đổi trắng thay đen? Chắc chắn là... học từ con Cẩu Tặc!
Hắc Khuyển: [...] Đang yên đang lành cũng đội nồi cho nó được.
Đại nhân vật hư rõ ràng là do gần mực thì đen, gần kí chủ thì tối!
Khuynh Diễm tuy lẩm bẩm bất mãn, nhưng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Mộ Ngôn, cùng hắn đi lên phía trước.
Bất chợt cơn gió khẽ thổi qua, từ giữa những đóa hoa lay động có vô vàn sinh vật nhỏ vỗ cánh bay lên.
Mộ Ngôn phản ứng chậm vài giây, sau đó dần chuyển thành biểu cảm kinh ngạc.
Trong con ngươi hắn phản chiếu vô số người tí hon, đôi tai họ có hình chóp nhọn, tóc mỗi người là một màu sắc đa dạng của thiên nhiên, đặc biệt sau lưng họ còn có đôi cánh trong suốt.
Mộ Ngôn ngỡ ngàng reo lên: "Cô giáo... Tinh linh!"
"Cô giáo... kia là... tinh linh... nha!"
"Thật nhiều... tinh linh... Cô giáo... ở đây có... tinh linh!"
Mỗi lần nhìn thấy những thứ yêu thích, Tịch Dạ thường có thói quen vô thức gọi Khuynh Diễm, sau đó lặp lại rất nhiều lần cùng một câu nói.
Cô hơi mỉm cười nhìn phản ứng của hắn, đưa tay vén những sợi tóc nhạt màu ra sau vành tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thích đến vậy sao?"
"Thích..." Thiếu niên hơi cúi đầu, che đi sắc ửng hồng vừa hiện nơi gò má.
Mà cũng vì cúi đầu, nên hắn không nhìn thấy tia âm u vừa lóe qua đáy mắt Khuynh Diễm.
Thích?
Hắn thích tinh linh hơn thích ta?
Khuynh Diễm liếc nhìn đám tinh linh, nụ cười mơ hồ ẩn hiện sát khí.
Mộ Ngôn càng cúi thấp đầu hơn, âm thanh nhỏ thật nhỏ bổ sung câu nói chưa hoàn chỉnh: "Thích... cùng cô giáo... ngắm tinh linh."
Mộ Ngôn thích cô giáo.
Thích cô giáo rất nhiều.
Khuynh Diễm nhíu mày hai giây, sau đó liền hiểu hắn không phải thích tinh linh, mà là thích cùng cô ngắm tinh linh.
Sát khí quanh người cô lập tức biến mất, mỉm cười nói: "Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cậu tới ngắm chúng."
Mộ Ngôn vui vẻ ngẩng đầu, nhưng rồi hắn lại ngơ ngác nhìn xung quanh: "Cô giáo... tại sao... tinh linh... chạy hết rồi?"
Các tinh linh đang nấp thật kỹ: "..."
Nhân loại kia hung quá!
Tiểu tinh linh sợ hãi!
Khuynh Diễm không thành vấn đề nói: "Vậy để tôi bắt chúng đến cho cậu ngắm."
"..."
Tiểu tinh linh run rẩy, cô ta còn muốn dùng bạo lực với sinh vật yếu ớt kìa!
Độc ác quá, độc ác quá!
May mà Mộ Ngôn kịp thời ngăn cản: "Cô giáo... không cần... đâu... Ngắm hoa... cũng rất... đẹp."
Khuynh Diễm lúc này mới chợt nhớ ra trọng tâm, nghiêm túc lên tiếng: "Đây là quà tốt nghiệp tôi tặng cậu."
Cô hơi dừng một chút, nhấn mạnh bổ sung: "Hơn xa thứ hoa hồng tầm thường của tên người chó kia!"
Mộ Ngôn ngốc ngốc cảm thấy có gì đó không đúng. Sao nhìn cô giáo cứ như... đang ghen tị với anh Radley vậy?
Chắc là không phải đâu, có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi.
"Sau này không cho cậu nhận hoa của người khác. Thiếu hoa thì cứ nói với tôi, tôi tặng vài khu vườn cho cậu." Khuynh Diễm mở ra hình thức tổng tài bá đạo.
Mộ Ngôn nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó mỉm cười ngoan ngoãn: "Em... không thiếu... hoa."
Nhưng mặc cho Mộ Ngôn nói không thiếu, thì sau khi trở về từ cánh đồng tinh linh, hắn vẫn nhìn thấy trang viên chất đầy hoa hồng đỏ.
Nhiều đến nỗi có thể trực tiếp đem đi làm khu triển lãm luôn!
Mộ Ngôn: "..."
Khuynh Diễm không tặng bó hoa, mà cô tặng chậu hoa, giọng còn đầy nghiêm trang phân tích: "Tặng hoa thì nên tặng cả gốc rễ. Bứt cành buộc thành bó sẽ chỉ khiến hoa héo úa."
Vậy nên con chó trà xanh kia tặng hoa hồng bứt rễ cho cậu là điềm xúi quẩy!
Hắn tặng cậu một bó hoa sắp chết, tôi tặng một ngàn chậu hoa đang sống!
Chỉ có hoa của tôi là tốt nhất!
Mộ Ngôn ngẩn người hồi lâu, cuối cùng bất chợt bật cười thành tiếng.
Khuynh Diễm nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"
Mộ Ngôn chầm chậm lắc đầu: "Không cười... gì hết... nha."
Cô giáo thật đáng yêu.
Nhưng bí mật này chỉ có một mình em biết, không tiết lộ cho người khác đâu.
Khuynh Diễm híp mắt truy hỏi: "Cậu thích hoa ai tặng?"
"Em thích... cô giáo." Mộ Ngôn nhỏ giọng thì thầm, cố ý truyền tải một thông điệp khác.
Nhưng dựa trên chỉ số cảm xúc thấp không đối thủ của Khuynh Diễm, cô đương nhiên không hiểu.
Cứ cảm thấy hắn đang giấu giếm cô điều gì đó.
Tiểu ăn vạ bắt đầu học thói không thành thật, kiểu này nhất định phải phạt!
Phạt thế nào à?
Dĩ nhiên là đóng cửa tắt đèn từ từ thảo luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.