Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 391: Hỗn Giới Nhân Yêu (10)
Nhất Dạ Diễm Vũ
12/04/2021
Trận địa đầu người chỉ trong chớp nhoáng đều bị thiêu cháy thành tro, không
gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, trước mặt là lối đi bằng phẳng sâu hun
hút hướng vào bóng đêm.
Tử Liên chủ động tiến lên dẫn đường.
Đoạn tiếp theo vẫn có vài yêu vật tấn công, nhưng đều do Tử Liên tự mình giải quyết.
Hắc Khuyển nhắc nhở Khuynh Diễm mau giúp đỡ đại nhân vật, ghi điểm anh hùng cứu... khụ, không phải, ghi điểm mỹ nhân cứu anh hùng.
Nhưng cô lại chỉ ngồi một bên nhàn nhã nhìn hắn, không hề muốn động tay.
Bởi vì... dáng vẻ tiểu ăn vạ trừ yêu rất đẹp mắt!
Ngón tay thanh mảnh ném bùa chú, môi mím lại tập trung, ánh mắt thong dong kiêu ngạo, rất có khí chất!
Rất soái!
Đáng ghi vào lịch sử!
Hắc Khuyển: [...] Chỉ có hai từ dùng để miêu tả kí chủ lúc này.
Nông cạn!
Khuynh Diễm vốn đang trong trạng thái thấy sắc mờ mắt, thì chợt phát hiện có bóng người phóng tới đánh lén Tử Liên từ phía sau.
Tàn ảnh trắng cấp tốc hiện lên, tốc độ di chuyển của tiểu hồ ly nhanh đến không kịp quan sát, chỉ nghe tiếng móng vuốt sắc bén cào xuống.
Rơm rạ tung bay khắp trời.
Thì ra thứ tấn công Tử Liên, không phải là người, mà là hình nộm bù nhìn bằng rơm rạ.
Nó được dựng lên khuôn thân thể và mặc quần áo giống y hệt con người, sau khi bị Khuynh Diễm cào nát, nó liền ngã xuống như không hề có lực công kích.
Nhưng Tử Liên ở bên kia lại lo lắng kêu lên: "Tiểu hồ ly, mau tránh xa nó!"
Hắn vừa dứt lời, bên trong hình nộm lập tức bắn ra dây leo cuốn lấy cổ chân Khuynh Diễm.
Ngay khi nó sắp chạm vào cô, móng vuốt sắc bén liền chém đứt nó!
Hơn mười hình nộm dàn trận vây xung quanh cô, dây leo chui ra từ giữa miệng bọn chúng, kết thành mạng lưới như tơ nhện, dày đặc từ trên cao chụp xuống.
Tử Liên đứng cách Khuynh Diễm chỉ năm bước chân, nhưng lại bị yêu vật rối ren cản đường.
Hắn vội thủ quyết linh khí thành hình lưỡi kiếm, xuyên qua không trung chém vào giữa mạng nhện dây leo, cắt ra đường lui cho Khuynh Diễm.
Lửa đỏ từ phía cô ném tới, đốt cháy đoạn dây leo sắp đâm vào sau lưng hắn.
Khuynh Diễm bực bội nhắc nhở: "Anh tự lo cho mình đi." Ai kêu anh chém dây leo giúp tôi? Suýt nữa thì anh bị nó đâm rồi đấy!
"Vậy em cũng tự lo cho mình đi!" Tử Liên lớn giọng gắt lại. Suýt nữa thì em bị lưới dây leo nuốt rồi, em tốt hơn tôi sao?
Khuynh Diễm: "..." Tiểu ăn vạ giỏi lắm, hôm nay còn dám quát ta!
Đám dây rách nát này vốn không nuốt nổi ta!
Nhưng Khuynh Diễm không có nhiều thời gian đôi co với Tử Liên, bởi vì số lượng hình nộm dây leo tràn ra quá nhiều.
Dù chúng chỉ đến để cống nạp mạng, thì cô vẫn có thể nhận thấy rõ ràng, chúng đang cố ý kéo giãn khoảng cách giữa cô và tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm nâng móng vuốt, ngọn lửa xuyên qua rơm rạ đốt trụi đám dây dữ tợn đang cuốn lấy Tử Liên, tiêu diệt chúng bằng tốc độ nhanh nhất, không để chúng đạt được mục đích chia cắt.
Nhưng không ngờ thời điểm yêu vật bị hủy, thân thể Khuynh Diễm cũng lập tức biến mất giữa hư không, mọi chuyện xảy ra đột ngột đến mức cô không kịp phòng bị.
"Tiểu hồ ly!"
Tiếng gọi hoảng hốt lo lắng của Tử Liên là âm thanh cuối cùng mà Khuynh Diễm nghe được.
Sau đó, tối đen như mực, vắng lặng đến trống rỗng.
Khuynh Diễm cẩn thận sờ xung quanh thăm dò, diện tích cô bị nhốt vô cùng chật hẹp, bốn chân đều phải co rút đến đau nhức.
Có lẽ cô đã bị hút vào pháp bảo bắt yêu, hình dạng này chắc là... một chiếc hộp?
Khuynh Diễm thử dùng móng vuốt cào xuống, chất liệu sắt thép quá rắn chắc, không cách nào đục thủng.
Không đục được, thì đốt!
Sắt thép dù cứng đến đâu, gặp nhiệt độ cao cũng phải tan chảy, cô không tin không hủy nổi thứ đồ chơi này!
Phải nhanh chóng tìm tiểu ăn vạ, không có cô ở bên, chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lửa đỏ cháy sáng trong lòng hộp, liếm lên lớp kim loại rỉ sét...
—
Phải nhanh chóng tìm tiểu hồ ly, không có hắn ở bên, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm.
Đáy lòng Tử Liên vô cùng nóng nảy, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không thấy nửa điểm manh mối.
Dây leo đã bị Khuynh Diễm đốt toàn bộ, không gian trở nên yên tĩnh vắng lặng, bỗng nhiên...
Răng rắc!
Sau lưng Tử Liên phát ra tiếng động, nghe như xương người bị bẻ gãy.
Hắn lập tức quay đầu, nương theo ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, mặt đất bằng phẳng lộ ra một miệng giếng hình vuông.
Bên dưới lòng giếng sâu thăm thẳm, không thể nhìn thấy đáy.
Vốn dĩ lúc đầu bước vào công trường, không hề có chiếc giếng nào, thứ này là từ đâu đến?
Dù biết sự tình cổ quái, nhưng Tử Liên vẫn lựa chọn đi xuống, bởi vì hắn lo Khuynh Diễm đang một mình ở bên dưới giếng.
Nhưng hắn không rối loạn, lý trí vẫn nhắc nhở hắn bình tĩnh. Đèn pin đã hỏng, trước tiên phải tìm đồ vật soi sáng, thăm dò tình huống.
Nếu cứ tùy tiện nhảy xuống giếng, chẳng những không cứu được cô, mà còn tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Tử Liên tìm một đoạn gỗ dài vừa phải, moi rơm rạ bên trong hình nộm ra quấn quanh phần đầu gỗ, sau đó dùng hỏa phù đốt lên làm thành ngọn đuốc.
Hắn đem đuốc đến đặt trên thành giếng, cúi đầu nhìn xuống dưới đáy.
Một dãy bậc thang kéo dài xuyên vào lòng đất, ngọn đuốc chỉ chiếu rọi được hơn mười bậc thang, phần còn lại âm u nấp trong bóng tối.
Cơn gió lạnh thổi qua, ánh lửa lắc lư khiến chiếc bóng mờ ảo lay động, lòng giếng hun hút như rên lên tiếng gọi của yêu ma.
Tử Liên dùng tay áo bịt lại mũi, cẩn thận từng bước đi xuống bậc thang.
Ngay khi đầu hắn vừa thấp hơn miệng giếng, thì đằng sau lập tức vang lên tiếng 'ầm ầm' chấn động!
Lối vào lòng giếng đã đóng!
Yêu quái muốn chặt đứt đường lui của hắn!
Ánh mắt Tử Liên lạnh xuống, đem khóa phù dán lên ván gỗ.
Đã muốn nhốt hắn, thì hắn liền giúp chúng đặt thêm kết giới.
Dám động vào tiểu hồ ly của hắn, trắng trợn khiêu khích hắn, nếu hôm nay hắn đấu không thắng, thì tất cả cùng nhau chết dưới giếng đi!
Cho dù đồng quy vu tận, thế giới hủy diệt, hắn cũng không để thứ khốn kiếp này chạy thoát!
Tử Liên tiếp tục men theo bậc thang dài vô tận đi xuống.
Có lẽ là vì ở dưới lòng đất, nên càng đi không khí càng trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt Tử Liên kiên định, mỗi bước chân đều tràn ngập cảnh giác.
Sự tĩnh mịch kéo dài không hồi kết, dường như qua rất lâu, tiếng 'răng rắc' lần nữa vang lên.
Mức độ âm thanh trở nên to dần, bước chân Tử Liên cũng theo sau tăng tốc.
Cánh cổng vuông vức hiện ra ngay trước mắt, hắn cẩn thận cúi đầu bước qua.
Nương theo ánh lửa trên ngọn đuốc, tràng cảnh đối diện chính là địa ngục khủng khiếp!
Một núi xác người chồng chất cao hơn mấy tầng lầu, thi thể bọn họ đều không còn nguyên vẹn, tay chân đứt lìa ngụp lặn trong máu tanh.
Duy chỉ không có phần đầu, bởi vì đám đầu người đã được phái đi cản đường Tử Liên ở phía trên, và bị Khuynh Diễm thiêu trụi.
Tình huống đúng như hắn suy đoán, đây quả thật là ổ luyện thi của yêu quái.
Nhưng lại có một chuyện vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Tử Liên.
Những người ở chung cư mà hắn gặp vào buổi sáng, tất cả đều có mặt ở đây, bọn họ... đang ăn thi thể!
Là loại ăn sống trộn lẫn máu tươi, cắn xé nhai ngấu nghiến, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn, giống như đang chìm trong cơn mộng du.
Đây... rốt cuộc là chuyện gì?
"Tử Liên đại sư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên.
Từ giữa đám thi thể, một người chậm rãi bước ra vẫy chào.
Chính là người phụ nữ ở căn hộ lầu ba, vị khách gửi thư mời Tử Liên đến đây trừ yêu.
Tử Liên chủ động tiến lên dẫn đường.
Đoạn tiếp theo vẫn có vài yêu vật tấn công, nhưng đều do Tử Liên tự mình giải quyết.
Hắc Khuyển nhắc nhở Khuynh Diễm mau giúp đỡ đại nhân vật, ghi điểm anh hùng cứu... khụ, không phải, ghi điểm mỹ nhân cứu anh hùng.
Nhưng cô lại chỉ ngồi một bên nhàn nhã nhìn hắn, không hề muốn động tay.
Bởi vì... dáng vẻ tiểu ăn vạ trừ yêu rất đẹp mắt!
Ngón tay thanh mảnh ném bùa chú, môi mím lại tập trung, ánh mắt thong dong kiêu ngạo, rất có khí chất!
Rất soái!
Đáng ghi vào lịch sử!
Hắc Khuyển: [...] Chỉ có hai từ dùng để miêu tả kí chủ lúc này.
Nông cạn!
Khuynh Diễm vốn đang trong trạng thái thấy sắc mờ mắt, thì chợt phát hiện có bóng người phóng tới đánh lén Tử Liên từ phía sau.
Tàn ảnh trắng cấp tốc hiện lên, tốc độ di chuyển của tiểu hồ ly nhanh đến không kịp quan sát, chỉ nghe tiếng móng vuốt sắc bén cào xuống.
Rơm rạ tung bay khắp trời.
Thì ra thứ tấn công Tử Liên, không phải là người, mà là hình nộm bù nhìn bằng rơm rạ.
Nó được dựng lên khuôn thân thể và mặc quần áo giống y hệt con người, sau khi bị Khuynh Diễm cào nát, nó liền ngã xuống như không hề có lực công kích.
Nhưng Tử Liên ở bên kia lại lo lắng kêu lên: "Tiểu hồ ly, mau tránh xa nó!"
Hắn vừa dứt lời, bên trong hình nộm lập tức bắn ra dây leo cuốn lấy cổ chân Khuynh Diễm.
Ngay khi nó sắp chạm vào cô, móng vuốt sắc bén liền chém đứt nó!
Hơn mười hình nộm dàn trận vây xung quanh cô, dây leo chui ra từ giữa miệng bọn chúng, kết thành mạng lưới như tơ nhện, dày đặc từ trên cao chụp xuống.
Tử Liên đứng cách Khuynh Diễm chỉ năm bước chân, nhưng lại bị yêu vật rối ren cản đường.
Hắn vội thủ quyết linh khí thành hình lưỡi kiếm, xuyên qua không trung chém vào giữa mạng nhện dây leo, cắt ra đường lui cho Khuynh Diễm.
Lửa đỏ từ phía cô ném tới, đốt cháy đoạn dây leo sắp đâm vào sau lưng hắn.
Khuynh Diễm bực bội nhắc nhở: "Anh tự lo cho mình đi." Ai kêu anh chém dây leo giúp tôi? Suýt nữa thì anh bị nó đâm rồi đấy!
"Vậy em cũng tự lo cho mình đi!" Tử Liên lớn giọng gắt lại. Suýt nữa thì em bị lưới dây leo nuốt rồi, em tốt hơn tôi sao?
Khuynh Diễm: "..." Tiểu ăn vạ giỏi lắm, hôm nay còn dám quát ta!
Đám dây rách nát này vốn không nuốt nổi ta!
Nhưng Khuynh Diễm không có nhiều thời gian đôi co với Tử Liên, bởi vì số lượng hình nộm dây leo tràn ra quá nhiều.
Dù chúng chỉ đến để cống nạp mạng, thì cô vẫn có thể nhận thấy rõ ràng, chúng đang cố ý kéo giãn khoảng cách giữa cô và tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm nâng móng vuốt, ngọn lửa xuyên qua rơm rạ đốt trụi đám dây dữ tợn đang cuốn lấy Tử Liên, tiêu diệt chúng bằng tốc độ nhanh nhất, không để chúng đạt được mục đích chia cắt.
Nhưng không ngờ thời điểm yêu vật bị hủy, thân thể Khuynh Diễm cũng lập tức biến mất giữa hư không, mọi chuyện xảy ra đột ngột đến mức cô không kịp phòng bị.
"Tiểu hồ ly!"
Tiếng gọi hoảng hốt lo lắng của Tử Liên là âm thanh cuối cùng mà Khuynh Diễm nghe được.
Sau đó, tối đen như mực, vắng lặng đến trống rỗng.
Khuynh Diễm cẩn thận sờ xung quanh thăm dò, diện tích cô bị nhốt vô cùng chật hẹp, bốn chân đều phải co rút đến đau nhức.
Có lẽ cô đã bị hút vào pháp bảo bắt yêu, hình dạng này chắc là... một chiếc hộp?
Khuynh Diễm thử dùng móng vuốt cào xuống, chất liệu sắt thép quá rắn chắc, không cách nào đục thủng.
Không đục được, thì đốt!
Sắt thép dù cứng đến đâu, gặp nhiệt độ cao cũng phải tan chảy, cô không tin không hủy nổi thứ đồ chơi này!
Phải nhanh chóng tìm tiểu ăn vạ, không có cô ở bên, chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lửa đỏ cháy sáng trong lòng hộp, liếm lên lớp kim loại rỉ sét...
—
Phải nhanh chóng tìm tiểu hồ ly, không có hắn ở bên, chắc chắn cô sẽ gặp nguy hiểm.
Đáy lòng Tử Liên vô cùng nóng nảy, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng vẫn không thấy nửa điểm manh mối.
Dây leo đã bị Khuynh Diễm đốt toàn bộ, không gian trở nên yên tĩnh vắng lặng, bỗng nhiên...
Răng rắc!
Sau lưng Tử Liên phát ra tiếng động, nghe như xương người bị bẻ gãy.
Hắn lập tức quay đầu, nương theo ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, mặt đất bằng phẳng lộ ra một miệng giếng hình vuông.
Bên dưới lòng giếng sâu thăm thẳm, không thể nhìn thấy đáy.
Vốn dĩ lúc đầu bước vào công trường, không hề có chiếc giếng nào, thứ này là từ đâu đến?
Dù biết sự tình cổ quái, nhưng Tử Liên vẫn lựa chọn đi xuống, bởi vì hắn lo Khuynh Diễm đang một mình ở bên dưới giếng.
Nhưng hắn không rối loạn, lý trí vẫn nhắc nhở hắn bình tĩnh. Đèn pin đã hỏng, trước tiên phải tìm đồ vật soi sáng, thăm dò tình huống.
Nếu cứ tùy tiện nhảy xuống giếng, chẳng những không cứu được cô, mà còn tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.
Tử Liên tìm một đoạn gỗ dài vừa phải, moi rơm rạ bên trong hình nộm ra quấn quanh phần đầu gỗ, sau đó dùng hỏa phù đốt lên làm thành ngọn đuốc.
Hắn đem đuốc đến đặt trên thành giếng, cúi đầu nhìn xuống dưới đáy.
Một dãy bậc thang kéo dài xuyên vào lòng đất, ngọn đuốc chỉ chiếu rọi được hơn mười bậc thang, phần còn lại âm u nấp trong bóng tối.
Cơn gió lạnh thổi qua, ánh lửa lắc lư khiến chiếc bóng mờ ảo lay động, lòng giếng hun hút như rên lên tiếng gọi của yêu ma.
Tử Liên dùng tay áo bịt lại mũi, cẩn thận từng bước đi xuống bậc thang.
Ngay khi đầu hắn vừa thấp hơn miệng giếng, thì đằng sau lập tức vang lên tiếng 'ầm ầm' chấn động!
Lối vào lòng giếng đã đóng!
Yêu quái muốn chặt đứt đường lui của hắn!
Ánh mắt Tử Liên lạnh xuống, đem khóa phù dán lên ván gỗ.
Đã muốn nhốt hắn, thì hắn liền giúp chúng đặt thêm kết giới.
Dám động vào tiểu hồ ly của hắn, trắng trợn khiêu khích hắn, nếu hôm nay hắn đấu không thắng, thì tất cả cùng nhau chết dưới giếng đi!
Cho dù đồng quy vu tận, thế giới hủy diệt, hắn cũng không để thứ khốn kiếp này chạy thoát!
Tử Liên tiếp tục men theo bậc thang dài vô tận đi xuống.
Có lẽ là vì ở dưới lòng đất, nên càng đi không khí càng trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt Tử Liên kiên định, mỗi bước chân đều tràn ngập cảnh giác.
Sự tĩnh mịch kéo dài không hồi kết, dường như qua rất lâu, tiếng 'răng rắc' lần nữa vang lên.
Mức độ âm thanh trở nên to dần, bước chân Tử Liên cũng theo sau tăng tốc.
Cánh cổng vuông vức hiện ra ngay trước mắt, hắn cẩn thận cúi đầu bước qua.
Nương theo ánh lửa trên ngọn đuốc, tràng cảnh đối diện chính là địa ngục khủng khiếp!
Một núi xác người chồng chất cao hơn mấy tầng lầu, thi thể bọn họ đều không còn nguyên vẹn, tay chân đứt lìa ngụp lặn trong máu tanh.
Duy chỉ không có phần đầu, bởi vì đám đầu người đã được phái đi cản đường Tử Liên ở phía trên, và bị Khuynh Diễm thiêu trụi.
Tình huống đúng như hắn suy đoán, đây quả thật là ổ luyện thi của yêu quái.
Nhưng lại có một chuyện vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Tử Liên.
Những người ở chung cư mà hắn gặp vào buổi sáng, tất cả đều có mặt ở đây, bọn họ... đang ăn thi thể!
Là loại ăn sống trộn lẫn máu tươi, cắn xé nhai ngấu nghiến, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn, giống như đang chìm trong cơn mộng du.
Đây... rốt cuộc là chuyện gì?
"Tử Liên đại sư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên.
Từ giữa đám thi thể, một người chậm rãi bước ra vẫy chào.
Chính là người phụ nữ ở căn hộ lầu ba, vị khách gửi thư mời Tử Liên đến đây trừ yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.