Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 427: Hỗn Giới Nhân Yêu (28)
Nhất Dạ Diễm Vũ
25/05/2021
Sinh thi là những người đã bị ác quỷ ăn hồn phách, chỉ được chừa lại một chấp niệm lúc sinh thời, để chúng bám víu vào và duy trì thể xác đờ
đẫn.
Dù ác quỷ có tan biến, thì sinh thi vẫn cứ tiếp tục vật vờ như vậy.
Chúng tạm thời vô hại, cho đến khi gặp ngày âm tháng âm năm âm, thời điểm âm khí tràn ngập thiên địa, thì chúng sẽ bắt đầu giết chóc!
Số lượng sinh thi tàn dư quá nhiều, nếu để chúng hoành hành thì Nhân Giới chắc chắn hóa thành địa ngục!
Vì vậy, trước khi âm khí đổ xuống, phải thắp lên ngọn lửa Ảo Ảnh.
Lửa này sẽ ru ngủ những người bình thường, nhưng lại là thứ hấp dẫn trí mạng với sinh thi.
Thông qua lửa Ảo Ảnh, chúng sẽ nhìn thấy chấp niệm được thỏa mãn, và tự nguyện nhảy vào thiêu đốt chính mình.
Tử Liên không phải sinh thi, nhưng hắn cũng không còn là người sống.
Nếu không có đá lục sắc, thì hắn vốn đã chết từ lâu. Vì vậy hắn mới vô tình bị Lửa Ảo Ảnh kéo đến đây, và nhìn thấy chấp niệm kêu gọi cái chết.
Nhưng khi Tử Liên sắp bị lửa cắn nuốt, thì trong rừng cây đột nhiên nổi gió lớn, cùng âm khí lạnh lẽo cuồn cuộn tràn tới.
Bóng đen từ trên cao rơi xuống, một người mặc áo choàng che kín thân thể, bất chợt xuất hiện bên cạnh Tử Liên.
Dựa vào hình dáng bàn tay thanh mảnh, có thể nhận biết người này là một cô gái.
Ngọn lửa vừa nhìn thấy cô, nó lập tức lay lắt yếu ớt tránh xa.
"Ai cho phép mi động vào hắn?" Âm thanh khàn đặc như lời chất vấn vọng đến từ cõi tu la địa ngục, cảm giác lạnh lẽo khiến bất kỳ người sống nào cũng thấy khiếp sợ.
Lửa đỏ rưng rưng ủy khuất. Chỗ này có tới cả bầy sinh thi lao vào nó, nó đâu phân biệt được ai với ai.
Nếu sớm nhìn thấy tên nam nhân này, thì nó đã gọi cô rồi.
Cô nuôi hắn qua nhiều thế giới như vậy, nó liền biết hắn rất quan trọng, trong lòng cô chắc chắn đã xem hắn là thức ăn dự trữ.
Phải nói rằng hồn phách hắn thơm ngon vô cùng, nó cũng muốn cắn một cái lắm.
Nhưng nó đâu dám giành ăn với cô...
Giọng nói Khuynh Diễm trầm xuống: "Nghĩa là vừa rồi mi muốn lén ăn hắn sau lưng ta?"
Lửa đỏ: "..." Không có ăn, nó chỉ định liếm miếng thôi.
Tử Liên vẫn đang chìm trong ảo giác, Khuynh Diễm ôm hắn lên, quay lưng đi về hướng Nhạc Yên Đình, chỉ nhạt giọng để lại một câu: "Nhịn đói hai trăm năm."
Lửa đỏ: "!!!" Nó còn chưa kịp **** *** mà!
Hình phạt này quá nặng rồi, chủ nhân!!
— —
A Tịnh và bạch xà co rút nép vào vách tường, hình như ở đây có một điều gì đó rất đáng sợ.
Trên giường là Tử Liên đang nhắm mắt ngủ, nhiệt độ cơ thể đã tạm hạ xuống, không còn sốt đến nóng bừng như tối qua.
Khuynh Diễm ngẩng đầu, áo choàng che kín khuôn mặt cô, giọng nói cũng tràn ngập cổ quái, khiến người ta sợ đến rét run: "Các ngươi đã ức hiếp hắn?"
"Không... không có." Bạch xà vội vã xua tay: "Không phải muội!"
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn qua A Tịnh, hắn liền sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy: "Khi sư diệt tổ sẽ bị trời phạt! Tôi không dám ức hiếp sư phụ!"
"Vậy tại sao hắn lại biến thành thế này?" Phát sốt một mình lang thang trên đường, cả người gầy yếu xanh xao, thậm chí còn muốn nhảy vào chỗ chết!
Khuynh Diễm không khống chế được, đồng tử cuộn trào lệ khí: "Là ai đã ngược đãi hắn?"
Cảm giác âm lãnh trong một giây liền tăng vọt, làm A Tịnh sợ đến nhũn chân, phải bám vào bạch xà để đứng vững.
"Không có ai... không có ai ngược đãi Tử Liên đại sư." Cuối cùng vẫn là bạch xà anh dũng xả thân cứu quốc: "Là do ngài ấy mắc bệnh... bệnh... bệnh gì đó A Tịnh?"
Hu hu nàng sợ quá!
Quên mất tiêu tên bệnh rồi!
A Tịnh đột ngột bị đá bóng chỉ đích danh, có run cũng phải lên tiếng: "Bệnh ám ảnh mối quan hệ gắn kết với bạn lữ, nói ngắn gọn dễ hiểu là bệnh tương tư."
Khuynh Diễm nhíu mày. Tương tư? Đó là thứ gì?
A Tịnh cẩn thận nói tiếp: "Bởi vì có người bỏ đi mà không nói một lời, khiến sư phụ không vượt qua nổi đả kích."
Khuynh Diễm thoáng khựng lại. Người bỏ đi mà không nói một lời...
"Là ai?"
A Tịnh và bạch xà nhìn nhau thăm dò, cuối cùng rụt rè giơ ngón tay, chỉ vào Khuynh Diễm.
Còn ai ngoài cô nữa chứ?
Dường như sợ cô không tin, nên họ vội vàng mở điện thoại đẩy qua cho cô xem.
Từ thời điểm Tử Liên đốt Nhạc Yên Đình đến nay, mỗi ngày hắn đều đăng lên một dòng trạng thái, tổng cộng đã được hơn năm trăm dòng: [Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em.]
Khuynh Diễm đầu tiên là nghi hoặc, sau đó dần trở nên mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn cứng ngắc.
Cô mờ mịt ngẩng đầu: "Đây là... nói với tôi sao?"
A Tịnh và bạch xà lập tức gật mạnh xác nhận.
Khuynh Diễm chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đáy mắt giăng kín mê man.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng đêm đó Tử Liên đã im lặng, không phải là vì hắn sợ hãi và muốn thoát khỏi cô sao?
Cô suy nghĩ rất nhiều, mới có thể đưa ra quyết định trả lại tự do cho hắn.
Thời gian đầu khi vừa biến mất, cô vẫn nấp trong bóng tối quan sát hắn. Cô chắc chắn mình đã nhìn thấy hắn cười nói vui vẻ với mọi người.
Đó chẳng phải là biểu hiện của hạnh phúc sao?
Nhưng tại sao hắn lại viết những lời này? Tại sao hắn lại suy sụp bệnh nặng? Tại sao...
Khuynh Diễm như bị người ta đẩy vào giữa biển sương mù, mờ mịt không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
Những ngày tiếp theo, cô không rời khỏi Nhạc Yên Đình, vì cô muốn chờ Tử Liên hạ sốt tỉnh dậy, để hỏi hắn một lần nữa.
Nhưng khi Tử Liên vừa nhìn thấy cô, hắn lại cuộn chặt chăn mà khóc, giống như đứa nhỏ bị bỏ rơi giữa đêm tối giá lạnh, cứ nghĩ mình sẽ chết trong đợi chờ tuyệt vọng. Rồi chợt nhìn thấy người nhà đến đón mình trở về, bao nhiêu uất ức dồn nén liền theo nhau vỡ òa, nước mắt đau thương nhuộm ướt cả áo cô.
Khuynh Diễm không khuyên hắn ngừng khóc như mọi khi, mà cô chỉ yên lặng ôm hắn vào lòng, bàn tay cẩn thận vỗ về tấm lưng gầy yếu của hắn.
Bởi vì A Tịnh đã nói, bệnh của Tử Liên là do kìm nén cảm xúc mà thành. Lúc buồn thì nên khóc, nhưng hắn lại luôn gượng cười, nên cuối cùng mới dẫn tới sụp đổ.
Khuynh Diễm cố dặn mình không được ngăn Tử Liên khóc, nhưng âm thanh nức nở xé lòng kia, vẫn làm đầu lưỡi cô đầy vị mặn đắng.
Những năm qua, chắc là hắn đã rất khổ sở, lẽ ra cô nên ở lại quan sát hắn lâu thêm chút nữa.
Nếu như vậy, thì hắn cũng không phải chịu đựng vất vả thế này.
Cô không biết cách níu giữ một người, nên khi hắn nói muốn rời khỏi cô, cô liền nhốt hắn lại và làm hắn bị thương.
Cô không đủ tinh tế để thấu hiểu cảm xúc, nên khi nhìn thấy hắn mỉm cười, cô đã nghĩ rằng hắn hạnh phúc mà vô tình bỏ rơi hắn.
Tịch Dạ chịu khổ sở, đều là vì cô.
Thì ra không có cảm xúc, sẽ trở thành khuyết điểm rất lớn.
Thì ra cô càng muốn tốt cho hắn, lại chỉ càng mang đến cho hắn nhiều tổn thương.
Nhưng mà... truyện ngôn tình
Khuynh Diễm cúi đầu nhìn Tử Liên, vệt nước hằn trên gò má xanh xao của hắn, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, mệt mỏi thiếp đi trong lòng cô.
Nhưng vòng tay hắn vẫn gắt gao ôm lấy cô, như đang cố giữ chặt điều trân quý nhất đời mình, sợ bị người ta cướp đi mất.
Khuynh Diễm vuốt lại sợi tóc rối trên trán hắn, nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm.
Mỉm cười, không hẳn là hạnh phúc.
Nhưng khóc, lại nghĩa là rất đau.
Cô sẽ ghi nhớ và học thuộc những điều này, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn thêm một lần nào nữa.
Cô sẽ cố gắng, cố gắng, không làm Tịch Dạ thấy đau.
Dù ác quỷ có tan biến, thì sinh thi vẫn cứ tiếp tục vật vờ như vậy.
Chúng tạm thời vô hại, cho đến khi gặp ngày âm tháng âm năm âm, thời điểm âm khí tràn ngập thiên địa, thì chúng sẽ bắt đầu giết chóc!
Số lượng sinh thi tàn dư quá nhiều, nếu để chúng hoành hành thì Nhân Giới chắc chắn hóa thành địa ngục!
Vì vậy, trước khi âm khí đổ xuống, phải thắp lên ngọn lửa Ảo Ảnh.
Lửa này sẽ ru ngủ những người bình thường, nhưng lại là thứ hấp dẫn trí mạng với sinh thi.
Thông qua lửa Ảo Ảnh, chúng sẽ nhìn thấy chấp niệm được thỏa mãn, và tự nguyện nhảy vào thiêu đốt chính mình.
Tử Liên không phải sinh thi, nhưng hắn cũng không còn là người sống.
Nếu không có đá lục sắc, thì hắn vốn đã chết từ lâu. Vì vậy hắn mới vô tình bị Lửa Ảo Ảnh kéo đến đây, và nhìn thấy chấp niệm kêu gọi cái chết.
Nhưng khi Tử Liên sắp bị lửa cắn nuốt, thì trong rừng cây đột nhiên nổi gió lớn, cùng âm khí lạnh lẽo cuồn cuộn tràn tới.
Bóng đen từ trên cao rơi xuống, một người mặc áo choàng che kín thân thể, bất chợt xuất hiện bên cạnh Tử Liên.
Dựa vào hình dáng bàn tay thanh mảnh, có thể nhận biết người này là một cô gái.
Ngọn lửa vừa nhìn thấy cô, nó lập tức lay lắt yếu ớt tránh xa.
"Ai cho phép mi động vào hắn?" Âm thanh khàn đặc như lời chất vấn vọng đến từ cõi tu la địa ngục, cảm giác lạnh lẽo khiến bất kỳ người sống nào cũng thấy khiếp sợ.
Lửa đỏ rưng rưng ủy khuất. Chỗ này có tới cả bầy sinh thi lao vào nó, nó đâu phân biệt được ai với ai.
Nếu sớm nhìn thấy tên nam nhân này, thì nó đã gọi cô rồi.
Cô nuôi hắn qua nhiều thế giới như vậy, nó liền biết hắn rất quan trọng, trong lòng cô chắc chắn đã xem hắn là thức ăn dự trữ.
Phải nói rằng hồn phách hắn thơm ngon vô cùng, nó cũng muốn cắn một cái lắm.
Nhưng nó đâu dám giành ăn với cô...
Giọng nói Khuynh Diễm trầm xuống: "Nghĩa là vừa rồi mi muốn lén ăn hắn sau lưng ta?"
Lửa đỏ: "..." Không có ăn, nó chỉ định liếm miếng thôi.
Tử Liên vẫn đang chìm trong ảo giác, Khuynh Diễm ôm hắn lên, quay lưng đi về hướng Nhạc Yên Đình, chỉ nhạt giọng để lại một câu: "Nhịn đói hai trăm năm."
Lửa đỏ: "!!!" Nó còn chưa kịp **** *** mà!
Hình phạt này quá nặng rồi, chủ nhân!!
— —
A Tịnh và bạch xà co rút nép vào vách tường, hình như ở đây có một điều gì đó rất đáng sợ.
Trên giường là Tử Liên đang nhắm mắt ngủ, nhiệt độ cơ thể đã tạm hạ xuống, không còn sốt đến nóng bừng như tối qua.
Khuynh Diễm ngẩng đầu, áo choàng che kín khuôn mặt cô, giọng nói cũng tràn ngập cổ quái, khiến người ta sợ đến rét run: "Các ngươi đã ức hiếp hắn?"
"Không... không có." Bạch xà vội vã xua tay: "Không phải muội!"
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn qua A Tịnh, hắn liền sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy: "Khi sư diệt tổ sẽ bị trời phạt! Tôi không dám ức hiếp sư phụ!"
"Vậy tại sao hắn lại biến thành thế này?" Phát sốt một mình lang thang trên đường, cả người gầy yếu xanh xao, thậm chí còn muốn nhảy vào chỗ chết!
Khuynh Diễm không khống chế được, đồng tử cuộn trào lệ khí: "Là ai đã ngược đãi hắn?"
Cảm giác âm lãnh trong một giây liền tăng vọt, làm A Tịnh sợ đến nhũn chân, phải bám vào bạch xà để đứng vững.
"Không có ai... không có ai ngược đãi Tử Liên đại sư." Cuối cùng vẫn là bạch xà anh dũng xả thân cứu quốc: "Là do ngài ấy mắc bệnh... bệnh... bệnh gì đó A Tịnh?"
Hu hu nàng sợ quá!
Quên mất tiêu tên bệnh rồi!
A Tịnh đột ngột bị đá bóng chỉ đích danh, có run cũng phải lên tiếng: "Bệnh ám ảnh mối quan hệ gắn kết với bạn lữ, nói ngắn gọn dễ hiểu là bệnh tương tư."
Khuynh Diễm nhíu mày. Tương tư? Đó là thứ gì?
A Tịnh cẩn thận nói tiếp: "Bởi vì có người bỏ đi mà không nói một lời, khiến sư phụ không vượt qua nổi đả kích."
Khuynh Diễm thoáng khựng lại. Người bỏ đi mà không nói một lời...
"Là ai?"
A Tịnh và bạch xà nhìn nhau thăm dò, cuối cùng rụt rè giơ ngón tay, chỉ vào Khuynh Diễm.
Còn ai ngoài cô nữa chứ?
Dường như sợ cô không tin, nên họ vội vàng mở điện thoại đẩy qua cho cô xem.
Từ thời điểm Tử Liên đốt Nhạc Yên Đình đến nay, mỗi ngày hắn đều đăng lên một dòng trạng thái, tổng cộng đã được hơn năm trăm dòng: [Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em.]
Khuynh Diễm đầu tiên là nghi hoặc, sau đó dần trở nên mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn cứng ngắc.
Cô mờ mịt ngẩng đầu: "Đây là... nói với tôi sao?"
A Tịnh và bạch xà lập tức gật mạnh xác nhận.
Khuynh Diễm chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đáy mắt giăng kín mê man.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng đêm đó Tử Liên đã im lặng, không phải là vì hắn sợ hãi và muốn thoát khỏi cô sao?
Cô suy nghĩ rất nhiều, mới có thể đưa ra quyết định trả lại tự do cho hắn.
Thời gian đầu khi vừa biến mất, cô vẫn nấp trong bóng tối quan sát hắn. Cô chắc chắn mình đã nhìn thấy hắn cười nói vui vẻ với mọi người.
Đó chẳng phải là biểu hiện của hạnh phúc sao?
Nhưng tại sao hắn lại viết những lời này? Tại sao hắn lại suy sụp bệnh nặng? Tại sao...
Khuynh Diễm như bị người ta đẩy vào giữa biển sương mù, mờ mịt không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
Những ngày tiếp theo, cô không rời khỏi Nhạc Yên Đình, vì cô muốn chờ Tử Liên hạ sốt tỉnh dậy, để hỏi hắn một lần nữa.
Nhưng khi Tử Liên vừa nhìn thấy cô, hắn lại cuộn chặt chăn mà khóc, giống như đứa nhỏ bị bỏ rơi giữa đêm tối giá lạnh, cứ nghĩ mình sẽ chết trong đợi chờ tuyệt vọng. Rồi chợt nhìn thấy người nhà đến đón mình trở về, bao nhiêu uất ức dồn nén liền theo nhau vỡ òa, nước mắt đau thương nhuộm ướt cả áo cô.
Khuynh Diễm không khuyên hắn ngừng khóc như mọi khi, mà cô chỉ yên lặng ôm hắn vào lòng, bàn tay cẩn thận vỗ về tấm lưng gầy yếu của hắn.
Bởi vì A Tịnh đã nói, bệnh của Tử Liên là do kìm nén cảm xúc mà thành. Lúc buồn thì nên khóc, nhưng hắn lại luôn gượng cười, nên cuối cùng mới dẫn tới sụp đổ.
Khuynh Diễm cố dặn mình không được ngăn Tử Liên khóc, nhưng âm thanh nức nở xé lòng kia, vẫn làm đầu lưỡi cô đầy vị mặn đắng.
Những năm qua, chắc là hắn đã rất khổ sở, lẽ ra cô nên ở lại quan sát hắn lâu thêm chút nữa.
Nếu như vậy, thì hắn cũng không phải chịu đựng vất vả thế này.
Cô không biết cách níu giữ một người, nên khi hắn nói muốn rời khỏi cô, cô liền nhốt hắn lại và làm hắn bị thương.
Cô không đủ tinh tế để thấu hiểu cảm xúc, nên khi nhìn thấy hắn mỉm cười, cô đã nghĩ rằng hắn hạnh phúc mà vô tình bỏ rơi hắn.
Tịch Dạ chịu khổ sở, đều là vì cô.
Thì ra không có cảm xúc, sẽ trở thành khuyết điểm rất lớn.
Thì ra cô càng muốn tốt cho hắn, lại chỉ càng mang đến cho hắn nhiều tổn thương.
Nhưng mà... truyện ngôn tình
Khuynh Diễm cúi đầu nhìn Tử Liên, vệt nước hằn trên gò má xanh xao của hắn, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, mệt mỏi thiếp đi trong lòng cô.
Nhưng vòng tay hắn vẫn gắt gao ôm lấy cô, như đang cố giữ chặt điều trân quý nhất đời mình, sợ bị người ta cướp đi mất.
Khuynh Diễm vuốt lại sợi tóc rối trên trán hắn, nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm.
Mỉm cười, không hẳn là hạnh phúc.
Nhưng khóc, lại nghĩa là rất đau.
Cô sẽ ghi nhớ và học thuộc những điều này, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn thêm một lần nào nữa.
Cô sẽ cố gắng, cố gắng, không làm Tịch Dạ thấy đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.