Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 312: Người Máy Nổi Loạn (28)
Nhất Dạ Diễm Vũ
27/01/2021
Thiếu niên ngồi trên sofa, ánh mắt có chút mông lung, ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ đang hôn lên tay mình.
Cô nghiêng người đến rất gần hắn, nhưng hắn nhất thời như mất đi khả năng phản kháng, không thể từ chối cô...
Bất chợt, động tác của Khuynh Diễm dừng lại, đứng dậy che trước người Miên Tửu.
Ngay sau đó là tiếng mở cửa vang lên, Kỷ Ôn xách một túi thuốc y tế bước vào nhà.
Thấy hai người đều đang ở phòng khách, hắn liền ngạc nhiên hỏi: "Tiểu tỷ tỷ hôm nay thức sớm vậy, vận động thân thể sao?"
Miên Tửu có chút mất tự nhiên, nhanh chóng đi vào phòng bếp. Khi đi qua Khuynh Diễm, còn né ra một khoảng cách với cô.
Khuynh Diễm dựa trên sofa, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo hướng đến Kỷ Ôn, làm hắn theo bản năng rùng mình lùi lại.
Hắn chỉ mới bước vào nhà, có chọc gì đến cô đâu?
Sao tính cách càng ngày càng hung vậy chứ?
Nhưng Kỷ Ôn là một đứa nhỏ gan lớn, lại thêm biệt tài giỏi tìm đường chết, vì vậy vẫn cứng rắn đi đến, ngồi xuống đối diện sofa hỏi: "Giao dịch mới, lợi nhuận cao, cô làm không?"
Nghe đến lợi nhuận, thái độ Khuynh Diễm liền hòa hoãn xuống: "Nói rõ."
"Cô muốn khu đất bên phố Tây đúng không? Tôi nhường một nửa cho cô."
Khuynh Diễm nhướng mày. Tốt như vậy?
"Nói xem điều kiện của cậu là gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần cô đóng giả chị gái tôi."
Kỷ Ôn là trẻ mồ côi, trước đây ở cô nhi viện, có một cô gái lớn hơn hắn vài tuổi, rất thân thiết với hắn.
Về sau, cô gái này được nhận nuôi, gia đình kia rất tốt với cô ấy.
Chỉ là có một vấn đề, họ không cho phép cô ấy tiếp tục giao lưu với những đứa trẻ ở cô nhi viện. Họ muốn dưỡng cô ấy thành khí chất thiên kim tiểu thư, nên sợ cô ấy bị đám trẻ mồ côi làm cho tục tằng.
Nhưng cô gái này không nghe theo, vẫn luôn lén lút liên lạc với Kỷ Ôn. Vì vậy cha mẹ nuôi cô ấy đến tìm Kỷ Ôn, nói những lời không dễ nghe xúc phạm hắn.
Kỷ Ôn nhìn thì bất cần đời, nhưng thật ra lòng tự trọng lại rất cao. Bị người ta nói nặng như vậy, hắn liền cắt đứt liên lạc với cô gái đó.
Về sau, gia đình cô ấy chuyển ra nước ngoài định cư, hắn thậm chí còn không đến sân bay đưa tiễn. Cô ấy nhiều lần gửi thư về hỏi thăm hắn, hắn cũng không hồi âm lấy một chữ.
Nhưng vì lần trước hắn làm loạn, gửi giấy chẩn đoán cho Miên Tửu, bịa chuyện Khuynh Diễm mắc bệnh nan y.
Nên Khuynh Diễm đã gửi giấy chẩn đoán cho cô gái ở nước ngoài kia, nói Kỷ Ôn mắc bệnh nan y.
Giờ thì cô gái đó một mình chạy về nước tìm hắn, cản cũng không cản được.
Hắn muốn Khuynh Diễm đóng giả chị gái nuôi hắn, để chứng tỏ hắn cũng có giá trị, cũng được người ta nhận nuôi, hắn không phải đứa trẻ bị bỏ rơi không ai cần đến.
Dù sao Kỷ Ôn cũng còn nhỏ tuổi, có tỏ ra tinh ranh ma mãnh đến mấy, thì tính cách vẫn sĩ diện.
Hắn nhờ cậy Khuynh Diễm là vì ngoài cô ra, hắn vốn không giao thiệp nhiều với ai khác. Thuê người lạ thì không muốn, sợ về sau bị người ta nắm điểm yếu tống tiền.
Khuynh Diễm cân nhắc một lúc, nói: "Thêm điều kiện, đưa khế đất căn nhà này cho tôi."
Yêu cầu của cô không quá đáng, Kỷ Ôn đồng ý.
—
"Cậu là... Nhan Khuynh Diễm sao?" Cô gái đối diện vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Tớ là Hàn Tố Ly đây!"
Hàn Tố Ly chính là cô gái ở cùng phòng Khuynh Diễm trong không gian vườn trường, chiếc chuông báo thức luôn ép cô dậy sớm đi học.
Khuynh Diễm đã sắp quên luôn sự tồn tại của chiếc chuông báo thức này, nhưng không ngờ Hàn Tố Ly lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Còn là xuất hiện với thân phận bạn cũ của Kỷ Ôn.
"Tôi nhận ra cô." Khuynh Diễm mỉm cười nói: "Tiểu mỹ nhân xinh đẹp khả ái, đương nhiên không dễ quên nha."
"Cậu này, cứ thích trêu chọc người ta như vậy! Mà gặp lại cậu thật tốt quá, tớ cứ nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại nhau." Hàn Tố Ly trong đời thực tính cách vui vẻ hoạt bát, không hề gắt gỏng cau có như ở không gian vườn trường.
Mà Khuynh Diễm lại đặc biệt ưu ái các em gái nhỏ đáng yêu, cho nên thái độ liền tương đối dễ chịu.
Kỷ Ôn bên cạnh không nhịn được, cứ cách vài giây lại dùng ánh mắt săm soi nhìn Khuynh Diễm một lần.
Hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy, dẫn cô đến đây là một sai lầm!
Hàn Tố Ly sau một hồi trao đổi phương thức liên lạc với Khuynh Diễm, lúc này mới nhớ ra trọng tâm mình về nước là để làm gì.
Sắc mặt có chút trầm xuống, nghiêm túc hỏi: "Cậu là chị nuôi của Tiểu Ôn sao?"
"Ừ."
"Tiểu Ôn có người chăm sóc, vậy tớ cũng yên tâm rồi, nhưng mà tớ nghe nói..." Hàn Tố Ly chợt dừng lại, đem mảnh giấy xét nghiệm từ trong túi xách ra, ánh mắt hiện lên lo lắng: "Tiểu Ôn, là bị mắc bệnh nan y sao?"
Vì đã nhận tiền, nên Khuynh Diễm đoan chính lắc đầu: "Giấy xét nghiệm này là giả, hắn rất khỏe mạnh, còn dư sức đi bắt..." tội phạm.
"Bắt gián!" Kỷ Ôn tức tốc cắt ngang.
Hàn Tố Ly khó hiểu nhìn hắn: "Em bắt gián làm gì?"
Kỷ Ôn: "..." Có trời mới biết, 'gián' là từ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn.
Nhưng hắn là một đứa nhỏ lanh lợi, rất nhanh liền nghĩ ra cách ứng phó, chỉ vào Khuynh Diễm, nói: "Chị ấy sợ gián, nên tôi đi bắt cho chị ấy, đúng không, chị gái thân yêu?"
Kỷ Ôn nở nụ cười ngây thơ với Khuynh Diễm, làm cô suýt chút nữa đạp hắn văng luôn khỏi ghế!
Cô nén xuống, mỉm cười nói: "Vậy em trai thân yêu có nhớ, hôm trước em nghịch ngợm trong lúc chị đi bắt 'gián', nên mới bị vật cho sốt đến bây giờ còn chưa hết không?"
Kỷ Ôn khựng lại.
Hắn trả tiền thuê cô đến đây, là để cô uy hiếp hắn hả?
Hàn Tố Ly nghe Kỷ Ôn bị sốt thì lo lắng vươn tay đến, sờ lên trán hắn: "Sao lại nóng đến như vậy? Em không uống thuốc sao?"
Thân thể Kỷ Ôn lập tức cứng ngắc, mất tự nhiên nhìn qua nơi khác: "Tôi có bị thế nào cũng không cần cô quan tâm."
"Tiểu Ôn, em vẫn tức giận chuyện cha mẹ chị nói năm đó sao? Chị thay mặt bọn họ xin lỗi em, chị..."
"Không tức giận đâu, hắn thích cô." Khuynh Diễm đột nhiên lên tiếng.
Hàn Tố Ly và Kỷ Ôn đều chấn kinh tại chỗ!
Nhưng một người là kinh ngạc, còn một người là kinh hoảng muốn bóp chết cô!
"Tiểu tỷ tỷ, nếu cô còn nói linh tinh, giao dịch của chúng ta liền cắt đứt!" Kỷ Ôn nhả chữ qua kẽ răng, nhỏ giọng cảnh cáo Khuynh Diễm.
"Yên tâm, tôi không nói linh tinh." Khuynh Diễm từ tốn sửa đổi: "Tôi đùa đó, hắn không thích cô đâu..."
Kỷ Ôn thoáng yên tâm, Hàn Tố Ly dường như có chút hụt hẫng.
"... Mà hắn là rất thích cô!" Khuynh Diễm cười rạng rỡ tươi đẹp, bắt đầu phun: "Mỗi năm đến sinh nhật cô, hắn đều mua bánh kem về tự mình chúc mừng, lặng thầm cầu chúc cô bình an, rồi lại lặng thầm... rơi nước mắt."
"Hắn rất nhớ cô nhưng lại không dám gọi điện cho cô, vì hắn tự ti về bản thân mình, cha mẹ cô chê bai hắn, đã làm hắn tổn thương."
"Lúc nào hắn cũng muốn gặp cô, nhưng vì hắn quá nghèo, không có tiền mua vé máy bay ra nước ngoài. Cho nên chỉ có thể làm giả giấy xét nghiệm bệnh nan y, để lừa cô về nước thăm hắn."
"Nếu cô không tin, thì nói hắn mở điện thoại ra xem, hình nền chính là ảnh chụp lén cô đó!"
Khuynh Diễm kết thúc bài diễn văn trong ánh mắt bàng hoàng xúc động của Hàn Tố Ly, cùng với biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống người của Kỷ Ôn!
Cô ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, lấp lánh tự hào.
Tưởng chỉ một mình mi biết viết kịch bản cẩu huyết thôi sao?
Ta cũng biết đấy nhé!
Cô nghiêng người đến rất gần hắn, nhưng hắn nhất thời như mất đi khả năng phản kháng, không thể từ chối cô...
Bất chợt, động tác của Khuynh Diễm dừng lại, đứng dậy che trước người Miên Tửu.
Ngay sau đó là tiếng mở cửa vang lên, Kỷ Ôn xách một túi thuốc y tế bước vào nhà.
Thấy hai người đều đang ở phòng khách, hắn liền ngạc nhiên hỏi: "Tiểu tỷ tỷ hôm nay thức sớm vậy, vận động thân thể sao?"
Miên Tửu có chút mất tự nhiên, nhanh chóng đi vào phòng bếp. Khi đi qua Khuynh Diễm, còn né ra một khoảng cách với cô.
Khuynh Diễm dựa trên sofa, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo hướng đến Kỷ Ôn, làm hắn theo bản năng rùng mình lùi lại.
Hắn chỉ mới bước vào nhà, có chọc gì đến cô đâu?
Sao tính cách càng ngày càng hung vậy chứ?
Nhưng Kỷ Ôn là một đứa nhỏ gan lớn, lại thêm biệt tài giỏi tìm đường chết, vì vậy vẫn cứng rắn đi đến, ngồi xuống đối diện sofa hỏi: "Giao dịch mới, lợi nhuận cao, cô làm không?"
Nghe đến lợi nhuận, thái độ Khuynh Diễm liền hòa hoãn xuống: "Nói rõ."
"Cô muốn khu đất bên phố Tây đúng không? Tôi nhường một nửa cho cô."
Khuynh Diễm nhướng mày. Tốt như vậy?
"Nói xem điều kiện của cậu là gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần cô đóng giả chị gái tôi."
Kỷ Ôn là trẻ mồ côi, trước đây ở cô nhi viện, có một cô gái lớn hơn hắn vài tuổi, rất thân thiết với hắn.
Về sau, cô gái này được nhận nuôi, gia đình kia rất tốt với cô ấy.
Chỉ là có một vấn đề, họ không cho phép cô ấy tiếp tục giao lưu với những đứa trẻ ở cô nhi viện. Họ muốn dưỡng cô ấy thành khí chất thiên kim tiểu thư, nên sợ cô ấy bị đám trẻ mồ côi làm cho tục tằng.
Nhưng cô gái này không nghe theo, vẫn luôn lén lút liên lạc với Kỷ Ôn. Vì vậy cha mẹ nuôi cô ấy đến tìm Kỷ Ôn, nói những lời không dễ nghe xúc phạm hắn.
Kỷ Ôn nhìn thì bất cần đời, nhưng thật ra lòng tự trọng lại rất cao. Bị người ta nói nặng như vậy, hắn liền cắt đứt liên lạc với cô gái đó.
Về sau, gia đình cô ấy chuyển ra nước ngoài định cư, hắn thậm chí còn không đến sân bay đưa tiễn. Cô ấy nhiều lần gửi thư về hỏi thăm hắn, hắn cũng không hồi âm lấy một chữ.
Nhưng vì lần trước hắn làm loạn, gửi giấy chẩn đoán cho Miên Tửu, bịa chuyện Khuynh Diễm mắc bệnh nan y.
Nên Khuynh Diễm đã gửi giấy chẩn đoán cho cô gái ở nước ngoài kia, nói Kỷ Ôn mắc bệnh nan y.
Giờ thì cô gái đó một mình chạy về nước tìm hắn, cản cũng không cản được.
Hắn muốn Khuynh Diễm đóng giả chị gái nuôi hắn, để chứng tỏ hắn cũng có giá trị, cũng được người ta nhận nuôi, hắn không phải đứa trẻ bị bỏ rơi không ai cần đến.
Dù sao Kỷ Ôn cũng còn nhỏ tuổi, có tỏ ra tinh ranh ma mãnh đến mấy, thì tính cách vẫn sĩ diện.
Hắn nhờ cậy Khuynh Diễm là vì ngoài cô ra, hắn vốn không giao thiệp nhiều với ai khác. Thuê người lạ thì không muốn, sợ về sau bị người ta nắm điểm yếu tống tiền.
Khuynh Diễm cân nhắc một lúc, nói: "Thêm điều kiện, đưa khế đất căn nhà này cho tôi."
Yêu cầu của cô không quá đáng, Kỷ Ôn đồng ý.
—
"Cậu là... Nhan Khuynh Diễm sao?" Cô gái đối diện vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Tớ là Hàn Tố Ly đây!"
Hàn Tố Ly chính là cô gái ở cùng phòng Khuynh Diễm trong không gian vườn trường, chiếc chuông báo thức luôn ép cô dậy sớm đi học.
Khuynh Diễm đã sắp quên luôn sự tồn tại của chiếc chuông báo thức này, nhưng không ngờ Hàn Tố Ly lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Còn là xuất hiện với thân phận bạn cũ của Kỷ Ôn.
"Tôi nhận ra cô." Khuynh Diễm mỉm cười nói: "Tiểu mỹ nhân xinh đẹp khả ái, đương nhiên không dễ quên nha."
"Cậu này, cứ thích trêu chọc người ta như vậy! Mà gặp lại cậu thật tốt quá, tớ cứ nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại nhau." Hàn Tố Ly trong đời thực tính cách vui vẻ hoạt bát, không hề gắt gỏng cau có như ở không gian vườn trường.
Mà Khuynh Diễm lại đặc biệt ưu ái các em gái nhỏ đáng yêu, cho nên thái độ liền tương đối dễ chịu.
Kỷ Ôn bên cạnh không nhịn được, cứ cách vài giây lại dùng ánh mắt săm soi nhìn Khuynh Diễm một lần.
Hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy, dẫn cô đến đây là một sai lầm!
Hàn Tố Ly sau một hồi trao đổi phương thức liên lạc với Khuynh Diễm, lúc này mới nhớ ra trọng tâm mình về nước là để làm gì.
Sắc mặt có chút trầm xuống, nghiêm túc hỏi: "Cậu là chị nuôi của Tiểu Ôn sao?"
"Ừ."
"Tiểu Ôn có người chăm sóc, vậy tớ cũng yên tâm rồi, nhưng mà tớ nghe nói..." Hàn Tố Ly chợt dừng lại, đem mảnh giấy xét nghiệm từ trong túi xách ra, ánh mắt hiện lên lo lắng: "Tiểu Ôn, là bị mắc bệnh nan y sao?"
Vì đã nhận tiền, nên Khuynh Diễm đoan chính lắc đầu: "Giấy xét nghiệm này là giả, hắn rất khỏe mạnh, còn dư sức đi bắt..." tội phạm.
"Bắt gián!" Kỷ Ôn tức tốc cắt ngang.
Hàn Tố Ly khó hiểu nhìn hắn: "Em bắt gián làm gì?"
Kỷ Ôn: "..." Có trời mới biết, 'gián' là từ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn.
Nhưng hắn là một đứa nhỏ lanh lợi, rất nhanh liền nghĩ ra cách ứng phó, chỉ vào Khuynh Diễm, nói: "Chị ấy sợ gián, nên tôi đi bắt cho chị ấy, đúng không, chị gái thân yêu?"
Kỷ Ôn nở nụ cười ngây thơ với Khuynh Diễm, làm cô suýt chút nữa đạp hắn văng luôn khỏi ghế!
Cô nén xuống, mỉm cười nói: "Vậy em trai thân yêu có nhớ, hôm trước em nghịch ngợm trong lúc chị đi bắt 'gián', nên mới bị vật cho sốt đến bây giờ còn chưa hết không?"
Kỷ Ôn khựng lại.
Hắn trả tiền thuê cô đến đây, là để cô uy hiếp hắn hả?
Hàn Tố Ly nghe Kỷ Ôn bị sốt thì lo lắng vươn tay đến, sờ lên trán hắn: "Sao lại nóng đến như vậy? Em không uống thuốc sao?"
Thân thể Kỷ Ôn lập tức cứng ngắc, mất tự nhiên nhìn qua nơi khác: "Tôi có bị thế nào cũng không cần cô quan tâm."
"Tiểu Ôn, em vẫn tức giận chuyện cha mẹ chị nói năm đó sao? Chị thay mặt bọn họ xin lỗi em, chị..."
"Không tức giận đâu, hắn thích cô." Khuynh Diễm đột nhiên lên tiếng.
Hàn Tố Ly và Kỷ Ôn đều chấn kinh tại chỗ!
Nhưng một người là kinh ngạc, còn một người là kinh hoảng muốn bóp chết cô!
"Tiểu tỷ tỷ, nếu cô còn nói linh tinh, giao dịch của chúng ta liền cắt đứt!" Kỷ Ôn nhả chữ qua kẽ răng, nhỏ giọng cảnh cáo Khuynh Diễm.
"Yên tâm, tôi không nói linh tinh." Khuynh Diễm từ tốn sửa đổi: "Tôi đùa đó, hắn không thích cô đâu..."
Kỷ Ôn thoáng yên tâm, Hàn Tố Ly dường như có chút hụt hẫng.
"... Mà hắn là rất thích cô!" Khuynh Diễm cười rạng rỡ tươi đẹp, bắt đầu phun: "Mỗi năm đến sinh nhật cô, hắn đều mua bánh kem về tự mình chúc mừng, lặng thầm cầu chúc cô bình an, rồi lại lặng thầm... rơi nước mắt."
"Hắn rất nhớ cô nhưng lại không dám gọi điện cho cô, vì hắn tự ti về bản thân mình, cha mẹ cô chê bai hắn, đã làm hắn tổn thương."
"Lúc nào hắn cũng muốn gặp cô, nhưng vì hắn quá nghèo, không có tiền mua vé máy bay ra nước ngoài. Cho nên chỉ có thể làm giả giấy xét nghiệm bệnh nan y, để lừa cô về nước thăm hắn."
"Nếu cô không tin, thì nói hắn mở điện thoại ra xem, hình nền chính là ảnh chụp lén cô đó!"
Khuynh Diễm kết thúc bài diễn văn trong ánh mắt bàng hoàng xúc động của Hàn Tố Ly, cùng với biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống người của Kỷ Ôn!
Cô ngẩng cao khuôn mặt nhỏ, lấp lánh tự hào.
Tưởng chỉ một mình mi biết viết kịch bản cẩu huyết thôi sao?
Ta cũng biết đấy nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.