Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 371: Trẫm Là Nam Nhân (28)
Nhất Dạ Diễm Vũ
26/03/2021
Đúng như Khuynh Diễm lo lắng, còn chưa kịp đến được Bình Bắc, thì đã có chuyện xảy ra.
Đó là ngày hai người cùng đi leo núi, Triêu Dã chợt chỉ vào một cây táo dại bên đường, nói hắn muốn ăn.
Nhưng rồi mưa đột ngột kéo đến, nên cả hai đành bỏ qua đi tìm chỗ trú.
Khuynh Diễm và Triêu Dã nấp tạm vào một căn nhà bỏ hoang giữa núi.
Dạo gần đây, hắn cứ như cảm nhận được gì đó, nên lúc nào cũng dính chặt lấy cô.
Mưa vừa tạnh, Khuynh Diễm liền trốn hắn ra ngoài.
Triêu Dã đột nhiên không thấy cô đâu, lập tức vội vàng chạy đi tìm, nhưng giữa chừng lại quay về chỗ cũ, hắn sợ lát nữa cô trở về, sẽ không gặp được hắn.
Triêu Dã ôm theo nỗi lo lắng, co ro ngồi trước căn nhà bỏ hoang, ánh mắt nhìn về phía trước chờ đợi.
Trên đời này, không có gì giày vò bằng việc chờ đợi một người trong tâm trạng bất an, cùng nỗi sợ sẽ không thể gặp lại nhau được nữa...
Thời điểm nhìn thấy Khuynh Diễm mang theo mấy quả táo dại trở về, lần đầu tiên trong đời, Triêu Dã không còn bận tâm đến thức ăn, mà chỉ đỏ hốc mắt lao đến ôm lấy cô, lẩm bẩm nhắc mãi cô không được bỏ lại hắn, sau này không cho phép cô bỏ lại một mình hắn.
Khuynh Diễm phải dỗ rất lâu, cảm xúc hắn mới bình phục lại.
Cứ tưởng mọi chuyện đã ổn rồi, thì trong lúc rửa táo, Triêu Dã chợt nhìn thấy trên thân quả có vết ố đen...
Khuynh Diễm có một thói quen kỳ lạ, đó là yêu cái đẹp đến cổ quái.
Mỗi khi chọn đồ vật, bất kể vật phẩm tiêu dùng hay nguyên liệu nấu ăn, cô đều phải chọn thứ có vẻ ngoài đẹp mắt, bất chấp nội dung.
Vì vậy, trái cây cô hái về luôn có lớp vỏ bóng loáng, màu sắc tươi ngon.
Lỡ như bổ ra bên trong có sâu mọt thì vứt bỏ, cũng tuyệt đối không chọn thứ xấu xí.
Nhưng trên thân quả táo này, lại có vết ố đen...
Lớp vỏ ngoài sờ trơn mịn, nhưng vết đen cực kỳ rõ ràng, không có khả năng không nhìn thấy.
Triêu Dã đột nhiên nhớ đến những ngày gần đây, cứ đến buổi tối Khuynh Diễm sẽ biểu hiện rất kỳ lạ, cứ như... mắt cô có vấn đề.
Quả táo trên tay rơi thẳng xuống đất!
Triêu Dã thẫn thờ đứng lặng trong bếp, con ngươi trống rỗng không còn tiêu cự.
—
"Liễu Khuynh Diễm, ta gọt táo bị đứt tay rồi, đau quá nha!" Triêu Dã loạng choạng từ bên ngoài chạy vào, giọng nói đau đớn kêu lên.
Khuynh Diễm lập tức nắm lấy tay hắn, mắt chăm chú nhìn xuống vết đỏ lờ mờ, nhíu mày hỏi: "Người gọt táo làm gì?"
Ta chỉ kêu mi rửa, ai sai mi gọt?
Giờ thì hay rồi, lại bị thương để ăn vạ ta!
Khuynh Diễm mở túi hành lý lấy dược liệu, chuẩn bị xoa lên vết thương trên tay Triêu Dã.
Nhưng ngoại trừ lúc chạy vào hắn kêu đau một tiếng, thì từ nãy đến giờ hắn đều im lặng, phản ứng này không giống với tính cách của hắn.
Khuynh Diễm nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt lờ mờ nhìn Triêu Dã: "Người không đau sao?"
"Không đau."
Tiếng nói vừa rơi xuống, giọt nước ấm nóng liền theo sau vỡ tan trên tay cô.
Khuynh Diễm đưa tay chạm vào mặt hắn, không ngờ tất cả đều là nước mắt: "Không đau sao người lại khóc?"
Vết thương này sâu lắm sao?
Khuynh Diễm lần mò sờ lên vết đỏ trên ngón tay Triêu Dã, nhưng vừa lau đi lớp đặc sệt bên ngoài, lại phát hiện da thịt hắn hoàn toàn bằng phẳng, không hề có vết thương.
Động tác của cô tức khắc cứng đờ.
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi lừa ta... Rõ ràng ngươi đã nói là ngươi khỏi bệnh rồi mà, ngươi còn hứa sẽ sống cùng ta cả đời mà, thì ra tất cả đều là ngươi lừa gạt ta."
Triêu Dã không thể tiếp tục giả vờ được nữa, mở miệng đều là âm thanh nức nở nghẹn ngào.
"Ngươi không nhìn thấy gì nữa rồi, đây là bệnh dịch mà. Bọn họ nói, bệnh lâu quá mắt sẽ mù lòa, rồi sau đó sẽ chết, ngươi sẽ chết... vậy mà ngươi lại giấu ta."
"Ngươi còn lên núi hái táo dại, trời mưa đường trơn trượt, mắt ngươi không nhìn thấy... lỡ như té ngã thì sao? Ngươi muốn bỏ lại một mình ta sao?"
"Ta đâu dễ té ngã như vậy." Khuynh Diễm thở dài, lau nước mắt trên mặt hắn: "Người còn đang ở đây chờ ta về, sao ta có thể chết trên núi?"
"Sau này ta sẽ không ăn táo nữa, không bao giờ ăn táo nữa! Ta chỉ muốn có ngươi thôi!"
Triêu Dã ra sức ghì chặt lấy cô, như muốn hòa cô thành một thể với hắn, để cô không bao giờ chết đi, không bao giờ rời bỏ hắn.
Khuynh Diễm trầm tĩnh trấn an: "Ta không sao, còn đủ sức đi đến Bình Bắc với người."
Nhưng Triêu Dã không muốn đến Bình Bắc nữa, khí hậu nơi đó rất lạnh, sẽ ảnh hưởng đến thân thể cô.
Hắn muốn dẫn cô đi về phía Nam, tìm đại phu danh y chữa bệnh cho cô, hắn nhất định sẽ giúp cô khỏi bệnh, hắn nhất định sẽ không để cô chết.
Khuynh Diễm vẫn luôn im lặng, không tán thành cũng không bác bỏ.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, độc này không chữa được, cô còn sống đều nhờ vào Hắc Khuyển kéo dài sinh mệnh.
Trước đây, cô đã một lần không thực hiện được nguyện vọng của Diệp Nhiên, không thể lại một lần nữa không hoàn thành nguyện vọng của Triêu Dã.
Vì vậy sáng hôm sau... không, phải nói chính xác là sáng hôm sau trong nhận thức của Triêu Dã, còn trên thực tế đã là mấy ngày sau.
Hắn bị Khuynh Diễm liên tục hạ thuốc mê.
Lúc tỉnh dậy phát hiện mình đã đi vào địa phận Bình Bắc.
Tuyết rơi lạnh đến mức khuôn mặt cô biến thành màu nhợt nhạt.
"... Liễu Khuynh Diễm, con người ngươi sao lại có thể ngang ngược xấu xa như vậy?" Triêu Dã cố nén giọng nghẹn ngào, đôi tay ra sức chà xát tạo hơi ấm, phủ lên gò má lạnh băng của cô.
Chuyện cô muốn làm, đều nhất định phải làm cho bằng được.
Cường thế ngang ngược, hết lần này đến lần khác đều lừa hắn ép hắn, nhưng mà... hắn thậm chí còn không thể cảm thấy tức giận với cô.
Khuynh Diễm mở ra mảnh giấy viết địa danh, nếp gấp bị cô lật đi lật lại nhiều đến mức sờn màu, đầu ngón tay nhẹ điểm qua từng mục.
Rõ ràng mắt cô không còn nhìn thấy gì nữa, mà vẫn cậy mạnh giả vờ như bản thân đọc được chữ.
Nhưng cô không biết, cô càng tỏ vẻ không sao, hắn sẽ càng cảm thấy đau lòng.
Triêu Dã yên lặng dụi hốc mắt, cố không để mình phát ra tiếng khóc.
Khuynh Diễm chậm rãi mà cường ngạnh nói: "Ăn lẩu nóng, leo lên ngọn núi tuyết cao nhất, đắp người tuyết tặng ta, sau đó mới được về."
Triêu Dã gật đầu chấp nhận.
Muốn sớm đưa cô rời khỏi Bình Bắc, cách duy nhất chính là thuận theo cô.
Nhưng thời điểm ăn uống vui chơi, đôi mắt Triêu Dã không còn lấp lánh ánh sáng, cũng không còn tiếng cười trong trẻo và âm thanh phấn khởi gọi tên cô nữa.
Khuynh Diễm mơ hồ không hiểu: "Được đến Bình Bắc rồi, người không thấy vui vẻ sao?" Đây không phải là tâm nguyện đời này của hắn sao?
"Ta rất vui."
Chỉ cần được ở bên cô, bất cứ nơi đâu hắn cũng đều vui vẻ.
Vì vậy cầu xin cô đừng chết...
"Nếu rất vui, sao người lại khóc?"
"Bình Bắc lạnh quá, ta muốn ôm ngươi."
Đó là ngày hai người cùng đi leo núi, Triêu Dã chợt chỉ vào một cây táo dại bên đường, nói hắn muốn ăn.
Nhưng rồi mưa đột ngột kéo đến, nên cả hai đành bỏ qua đi tìm chỗ trú.
Khuynh Diễm và Triêu Dã nấp tạm vào một căn nhà bỏ hoang giữa núi.
Dạo gần đây, hắn cứ như cảm nhận được gì đó, nên lúc nào cũng dính chặt lấy cô.
Mưa vừa tạnh, Khuynh Diễm liền trốn hắn ra ngoài.
Triêu Dã đột nhiên không thấy cô đâu, lập tức vội vàng chạy đi tìm, nhưng giữa chừng lại quay về chỗ cũ, hắn sợ lát nữa cô trở về, sẽ không gặp được hắn.
Triêu Dã ôm theo nỗi lo lắng, co ro ngồi trước căn nhà bỏ hoang, ánh mắt nhìn về phía trước chờ đợi.
Trên đời này, không có gì giày vò bằng việc chờ đợi một người trong tâm trạng bất an, cùng nỗi sợ sẽ không thể gặp lại nhau được nữa...
Thời điểm nhìn thấy Khuynh Diễm mang theo mấy quả táo dại trở về, lần đầu tiên trong đời, Triêu Dã không còn bận tâm đến thức ăn, mà chỉ đỏ hốc mắt lao đến ôm lấy cô, lẩm bẩm nhắc mãi cô không được bỏ lại hắn, sau này không cho phép cô bỏ lại một mình hắn.
Khuynh Diễm phải dỗ rất lâu, cảm xúc hắn mới bình phục lại.
Cứ tưởng mọi chuyện đã ổn rồi, thì trong lúc rửa táo, Triêu Dã chợt nhìn thấy trên thân quả có vết ố đen...
Khuynh Diễm có một thói quen kỳ lạ, đó là yêu cái đẹp đến cổ quái.
Mỗi khi chọn đồ vật, bất kể vật phẩm tiêu dùng hay nguyên liệu nấu ăn, cô đều phải chọn thứ có vẻ ngoài đẹp mắt, bất chấp nội dung.
Vì vậy, trái cây cô hái về luôn có lớp vỏ bóng loáng, màu sắc tươi ngon.
Lỡ như bổ ra bên trong có sâu mọt thì vứt bỏ, cũng tuyệt đối không chọn thứ xấu xí.
Nhưng trên thân quả táo này, lại có vết ố đen...
Lớp vỏ ngoài sờ trơn mịn, nhưng vết đen cực kỳ rõ ràng, không có khả năng không nhìn thấy.
Triêu Dã đột nhiên nhớ đến những ngày gần đây, cứ đến buổi tối Khuynh Diễm sẽ biểu hiện rất kỳ lạ, cứ như... mắt cô có vấn đề.
Quả táo trên tay rơi thẳng xuống đất!
Triêu Dã thẫn thờ đứng lặng trong bếp, con ngươi trống rỗng không còn tiêu cự.
—
"Liễu Khuynh Diễm, ta gọt táo bị đứt tay rồi, đau quá nha!" Triêu Dã loạng choạng từ bên ngoài chạy vào, giọng nói đau đớn kêu lên.
Khuynh Diễm lập tức nắm lấy tay hắn, mắt chăm chú nhìn xuống vết đỏ lờ mờ, nhíu mày hỏi: "Người gọt táo làm gì?"
Ta chỉ kêu mi rửa, ai sai mi gọt?
Giờ thì hay rồi, lại bị thương để ăn vạ ta!
Khuynh Diễm mở túi hành lý lấy dược liệu, chuẩn bị xoa lên vết thương trên tay Triêu Dã.
Nhưng ngoại trừ lúc chạy vào hắn kêu đau một tiếng, thì từ nãy đến giờ hắn đều im lặng, phản ứng này không giống với tính cách của hắn.
Khuynh Diễm nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt lờ mờ nhìn Triêu Dã: "Người không đau sao?"
"Không đau."
Tiếng nói vừa rơi xuống, giọt nước ấm nóng liền theo sau vỡ tan trên tay cô.
Khuynh Diễm đưa tay chạm vào mặt hắn, không ngờ tất cả đều là nước mắt: "Không đau sao người lại khóc?"
Vết thương này sâu lắm sao?
Khuynh Diễm lần mò sờ lên vết đỏ trên ngón tay Triêu Dã, nhưng vừa lau đi lớp đặc sệt bên ngoài, lại phát hiện da thịt hắn hoàn toàn bằng phẳng, không hề có vết thương.
Động tác của cô tức khắc cứng đờ.
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi lừa ta... Rõ ràng ngươi đã nói là ngươi khỏi bệnh rồi mà, ngươi còn hứa sẽ sống cùng ta cả đời mà, thì ra tất cả đều là ngươi lừa gạt ta."
Triêu Dã không thể tiếp tục giả vờ được nữa, mở miệng đều là âm thanh nức nở nghẹn ngào.
"Ngươi không nhìn thấy gì nữa rồi, đây là bệnh dịch mà. Bọn họ nói, bệnh lâu quá mắt sẽ mù lòa, rồi sau đó sẽ chết, ngươi sẽ chết... vậy mà ngươi lại giấu ta."
"Ngươi còn lên núi hái táo dại, trời mưa đường trơn trượt, mắt ngươi không nhìn thấy... lỡ như té ngã thì sao? Ngươi muốn bỏ lại một mình ta sao?"
"Ta đâu dễ té ngã như vậy." Khuynh Diễm thở dài, lau nước mắt trên mặt hắn: "Người còn đang ở đây chờ ta về, sao ta có thể chết trên núi?"
"Sau này ta sẽ không ăn táo nữa, không bao giờ ăn táo nữa! Ta chỉ muốn có ngươi thôi!"
Triêu Dã ra sức ghì chặt lấy cô, như muốn hòa cô thành một thể với hắn, để cô không bao giờ chết đi, không bao giờ rời bỏ hắn.
Khuynh Diễm trầm tĩnh trấn an: "Ta không sao, còn đủ sức đi đến Bình Bắc với người."
Nhưng Triêu Dã không muốn đến Bình Bắc nữa, khí hậu nơi đó rất lạnh, sẽ ảnh hưởng đến thân thể cô.
Hắn muốn dẫn cô đi về phía Nam, tìm đại phu danh y chữa bệnh cho cô, hắn nhất định sẽ giúp cô khỏi bệnh, hắn nhất định sẽ không để cô chết.
Khuynh Diễm vẫn luôn im lặng, không tán thành cũng không bác bỏ.
Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, độc này không chữa được, cô còn sống đều nhờ vào Hắc Khuyển kéo dài sinh mệnh.
Trước đây, cô đã một lần không thực hiện được nguyện vọng của Diệp Nhiên, không thể lại một lần nữa không hoàn thành nguyện vọng của Triêu Dã.
Vì vậy sáng hôm sau... không, phải nói chính xác là sáng hôm sau trong nhận thức của Triêu Dã, còn trên thực tế đã là mấy ngày sau.
Hắn bị Khuynh Diễm liên tục hạ thuốc mê.
Lúc tỉnh dậy phát hiện mình đã đi vào địa phận Bình Bắc.
Tuyết rơi lạnh đến mức khuôn mặt cô biến thành màu nhợt nhạt.
"... Liễu Khuynh Diễm, con người ngươi sao lại có thể ngang ngược xấu xa như vậy?" Triêu Dã cố nén giọng nghẹn ngào, đôi tay ra sức chà xát tạo hơi ấm, phủ lên gò má lạnh băng của cô.
Chuyện cô muốn làm, đều nhất định phải làm cho bằng được.
Cường thế ngang ngược, hết lần này đến lần khác đều lừa hắn ép hắn, nhưng mà... hắn thậm chí còn không thể cảm thấy tức giận với cô.
Khuynh Diễm mở ra mảnh giấy viết địa danh, nếp gấp bị cô lật đi lật lại nhiều đến mức sờn màu, đầu ngón tay nhẹ điểm qua từng mục.
Rõ ràng mắt cô không còn nhìn thấy gì nữa, mà vẫn cậy mạnh giả vờ như bản thân đọc được chữ.
Nhưng cô không biết, cô càng tỏ vẻ không sao, hắn sẽ càng cảm thấy đau lòng.
Triêu Dã yên lặng dụi hốc mắt, cố không để mình phát ra tiếng khóc.
Khuynh Diễm chậm rãi mà cường ngạnh nói: "Ăn lẩu nóng, leo lên ngọn núi tuyết cao nhất, đắp người tuyết tặng ta, sau đó mới được về."
Triêu Dã gật đầu chấp nhận.
Muốn sớm đưa cô rời khỏi Bình Bắc, cách duy nhất chính là thuận theo cô.
Nhưng thời điểm ăn uống vui chơi, đôi mắt Triêu Dã không còn lấp lánh ánh sáng, cũng không còn tiếng cười trong trẻo và âm thanh phấn khởi gọi tên cô nữa.
Khuynh Diễm mơ hồ không hiểu: "Được đến Bình Bắc rồi, người không thấy vui vẻ sao?" Đây không phải là tâm nguyện đời này của hắn sao?
"Ta rất vui."
Chỉ cần được ở bên cô, bất cứ nơi đâu hắn cũng đều vui vẻ.
Vì vậy cầu xin cô đừng chết...
"Nếu rất vui, sao người lại khóc?"
"Bình Bắc lạnh quá, ta muốn ôm ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.