Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 323: Trẫm Là Nam Nhân (4)
Nhất Dạ Diễm Vũ
07/02/2021
Tiểu Toàn Tử sáng sớm đi vào Dưỡng Tâm Điện, chuẩn bị gọi bệ hạ dậy thượng triều.
Nhưng tẩm điện trống không, người vốn phải nằm trên long sàng giờ lại không thấy bóng dáng.
Tiểu Toàn Tử: "! ! !"
Bệ hạ bị bắt cóc rồi! Mau đi cứu bệ hạ!!
Tiểu Toàn Tử hoảng hốt té ngã chạy đi tìm thái giám tổng quản.
Lư Tín không hổ là thái giám tổng quản, sau khi nghe báo tin vẫn rất bình tĩnh, bởi vì ông có một suy nghĩ to gan...
Bệ hạ nửa đêm trèo tường vào lãnh cung trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?!
Lư Tín nghĩ xong lại lắc đầu.
Không thể nào, bệ hạ trước nay chỉ thích ăn uống, chứ không có thứ đam mê bất lương đó.
Bệ hạ là một tiểu hài tử đơn thuần, sẽ không hành xử như tên háo sắc vậy đâu!
Lư Tín cho người kín đáo đi tìm Khuynh Diễm, ra lệnh họ không được làm lớn chuyện.
Còn riêng ông, tự mình đến lãnh cung thăm dò.
—
Khuynh Diễm đang nằm ôm ấp trêu chọc 'tiểu mỹ nhân', thì chợt nghe bên ngoài có tiếng động.
Cô không nói một lời, lập tức ngồi bật dậy, ôm áo khoác treo trên bình phong, phóng qua cửa sổ, trèo tường nhảy khỏi lãnh cung, chạy!
Để lại hoàng đế bệ hạ một mình phất phơ trong gió, đầu óc tràn ngập mê man.
Cảnh tượng này... sao cứ như sắp bị người ta bắt gian tại giường vậy?
Lư Tín đứng bên ngoài gọi mấy lần cũng không thấy ai trả lời, vì vậy thử đẩy cửa tiến vào.
Hai mắt ông tinh tường ngó quanh khắp phòng, nhìn thấy một mình Triêu Dã đang ngơ ngác ngồi trên giường.
Chỉ là... y phục hắn có chút xốc xếch, cửa sổ đối diện vẫn còn mở toang.
Lư Tín: "..."
Đây còn không phải là hiện trường phạm tội bỏ trốn sao?
Nhưng đang trong kỳ quốc tang, nên dù ông có biết cũng phải im lặng, để bảo vệ danh tiếng của bệ hạ.
"Nương nương." Lư Tín cung kính gọi một tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thứ lỗi cho nô tài đã đường đột tiến vào, tối qua hoàng cung có kẻ trộm, nô tài chỉ là lo lắng cho an toàn của nương nương, nên mới mạo muội đến đây."
Lấy địa vị của Lư Tín, dư sức cậy quyền lên mặt với một phế phi bị đày vào lãnh cung.
Nhưng vì đã lăn lộn nhiều năm trong hoàng cung, biết rõ đời người lên voi xuống chó.
Không nên vì một phút sân si ức hiếp người khác, mà về sau lâm vào cảnh tự bê đá đập chân mình.
"Lư Tín..." Hoàng đế bệ hạ đáng thương gọi.
Trẫm ở đây khổ quá nha.
Không có thức ăn ngon, tối phải ngủ giường rách.
Còn bị Liễu Khuynh Diễm bắt nạt nữa.
Trẫm uất ức đáng thương lắm...
Lư Tín cố gắng đè nén bước chân chính mình. Ánh mắt của Liễu phi nương nương, giống y hệt hoàng đế bệ hạ của ông!
Làm ông không nhịn được muốn đi lên dỗ dành.
"Nương nương, người đói sao? Người muốn ăn gì? Nô tài sẽ đi chuẩn bị cho người." Cuối cùng Lư Tín vẫn không qua được ải đáng thương của Triêu Dã.
"Trẫm... Ta lấy bút mực viết xuống."
Hoàng đế bệ hạ đi đến bên bàn, vừa đặt bút viết món ăn, liền viết đến thiên thu bất tận...
—
Khuynh Diễm miễn cưỡng chỉnh tề đi thượng triều, sau khi trở về liền bị Lư Tín đón đường, dâng lên cho cô một danh sách.
Ông nói, đây là mấy món mà 'Liễu phi nương nương' muốn ăn, danh sách có hơi dài một chút.
Khuynh Diễm cầm cuộn giấy kéo ra, kéo ra, kéo ra, lại tiếp tục kéo ra... Giấy này có thể làm thảm lót từ lãnh cung tới đây luôn!
Bình thường tiểu ăn vạ đều ăn nhiều thế này sao?
Chi phí chăn nuôi hắn... hình như còn tốn kém hơn cả nuôi heo.
Khuynh Diễm bắt đầu cảm thấy khá quan ngại về vấn đề tiền nong rồi.
Lấy tốc độ ăn này của Triêu Dã, sớm muộn quốc khố cũng bị hắn ăn sập.
"Gọi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn theo danh sách, ngươi cẩn thận mang đến lãnh cung cho Liễu phi." Khuynh Diễm bộ dáng hào phóng ra lệnh. Trong lòng đau quá!
Phải chi tiểu ăn vạ cứ làm người máy như thế giới trước, không tốn tiền nuôi hắn ăn thì tốt rồi.
Hắc Khuyển: [...] Ăn người ta thì được, đến lượt nuôi người ta ăn thì than!
Đúng là đồ cặn bã!
—
Khuynh Diễm làm hoàng đế cũng không vui vẻ gì, sáng tinh mơ đã phải dậy sớm tảo triều, sau đó trở về phải tiếp đại thần, đến tối còn phải duyệt tấu chương.
Cuộc đời cô chưa bao giờ vất vả tới mức này!
Khuynh Diễm đập bàn, ném bút xuống.
Không duyệt tấu chương gì nữa, đi tìm tiểu ăn vạ đòi lợi tức!
Lư Tín còn chưa kịp ngăn lại, thì Khuynh Diễm đã trực tiếp nhảy cửa sổ chạy mất.
"Bệ hạ, cẩn trọng long thể! Bệ hạ!" Lư Tín gào thét trong vô vọng.
Khuynh Diễm luồn lách chạy khỏi mấy toán cấm vệ quân, cuối cùng cũng tới được lãnh cung.
Lúc cô trèo tường vào, lập tức nhìn thấy 'tiểu cô nương' bên trong đang ngồi trên ghế đá, tay ôm hộp bánh ngọt, ngẩng đầu tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Triêu Dã.
Hắn lập tức đứng dậy, há miệng chuẩn bị mắng...
Túi mứt quả trong tay Khuynh Diễm giơ ra trước mặt hắn, Triêu Dã lập tức khép miệng lại.
Hừ lạnh một tiếng, cầm lấy mứt quả, hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Khuynh Diễm dùng điệu bộ lưu manh nói: "Trời tối rồi, còn có thể làm gì khác ngoài việc..."
Triêu Dã nhanh chóng lùi lại thật xa, bảo trì khoảng cách an toàn.
Khuynh Diễm mỉm cười, chậm rãi bổ sung nửa câu phía trên: "Sưởi ấm cho bệ hạ."
"Ai cần ngươi? Trẫm không lạnh."
Dứt lời, Triêu Dã lập tức: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!"
Ba tiếng liên tục.
Vừa rõ vừa to.
Triêu Dã: "..."
Khuynh Diễm lại còn tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Ồ, vậy thời tiết ấm áp quá nên bệ hạ hắt hơi sao?"
Triêu Dã: "..."
Hắt hơi là lỗi của trẫm sao?
Đều do thân thể yếu ớt của nữ nhân ngươi!
Sắc mặt Khuynh Diễm đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, không trêu chọc Triêu Dã nữa.
Giọng nói đáng tin cậy hướng đến hắn: "Ta đã thỉnh giáo qua một vài đạo sĩ nổi danh về hiện tượng hoán đổi linh hồn, bọn họ nói có một biện pháp giúp quay về vị trí cũ."
Triêu Dã lập tức thay đổi trọng tâm, nôn nóng hỏi: "Biện pháp gì?"
Khuynh Diễm tỏ vẻ suy tư, khó nói, gian nan... Thở dài.
Triêu Dã lại càng nôn nóng hơn: "Biện pháp gì? Ngươi nhanh nói đi!"
Trẫm đã quá mệt mỏi khi phải liên quan với ngươi rồi!
"Biện pháp này..." Khuynh Diễm kéo dài giọng, cong môi cười: "Cần sự phối hợp của bệ hạ nha!"
"Trẫm đương nhiên sẽ phối hợp với ngươi!" Hoàng đế bệ hạ cực kỳ khao khát được quay trở lại làm một đấng nam nhi, mở miệng liền đồng ý.
Hắc Khuyển: [! ! !]
Đừng dại dột mà đại nhân vật!
Làm gì có đạo sĩ nổi danh nào! Chỉ cần qua một thời gian nữa là sẽ tự trở về thôi!
Nhưng tẩm điện trống không, người vốn phải nằm trên long sàng giờ lại không thấy bóng dáng.
Tiểu Toàn Tử: "! ! !"
Bệ hạ bị bắt cóc rồi! Mau đi cứu bệ hạ!!
Tiểu Toàn Tử hoảng hốt té ngã chạy đi tìm thái giám tổng quản.
Lư Tín không hổ là thái giám tổng quản, sau khi nghe báo tin vẫn rất bình tĩnh, bởi vì ông có một suy nghĩ to gan...
Bệ hạ nửa đêm trèo tường vào lãnh cung trêu hoa ghẹo nguyệt rồi?!
Lư Tín nghĩ xong lại lắc đầu.
Không thể nào, bệ hạ trước nay chỉ thích ăn uống, chứ không có thứ đam mê bất lương đó.
Bệ hạ là một tiểu hài tử đơn thuần, sẽ không hành xử như tên háo sắc vậy đâu!
Lư Tín cho người kín đáo đi tìm Khuynh Diễm, ra lệnh họ không được làm lớn chuyện.
Còn riêng ông, tự mình đến lãnh cung thăm dò.
—
Khuynh Diễm đang nằm ôm ấp trêu chọc 'tiểu mỹ nhân', thì chợt nghe bên ngoài có tiếng động.
Cô không nói một lời, lập tức ngồi bật dậy, ôm áo khoác treo trên bình phong, phóng qua cửa sổ, trèo tường nhảy khỏi lãnh cung, chạy!
Để lại hoàng đế bệ hạ một mình phất phơ trong gió, đầu óc tràn ngập mê man.
Cảnh tượng này... sao cứ như sắp bị người ta bắt gian tại giường vậy?
Lư Tín đứng bên ngoài gọi mấy lần cũng không thấy ai trả lời, vì vậy thử đẩy cửa tiến vào.
Hai mắt ông tinh tường ngó quanh khắp phòng, nhìn thấy một mình Triêu Dã đang ngơ ngác ngồi trên giường.
Chỉ là... y phục hắn có chút xốc xếch, cửa sổ đối diện vẫn còn mở toang.
Lư Tín: "..."
Đây còn không phải là hiện trường phạm tội bỏ trốn sao?
Nhưng đang trong kỳ quốc tang, nên dù ông có biết cũng phải im lặng, để bảo vệ danh tiếng của bệ hạ.
"Nương nương." Lư Tín cung kính gọi một tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thứ lỗi cho nô tài đã đường đột tiến vào, tối qua hoàng cung có kẻ trộm, nô tài chỉ là lo lắng cho an toàn của nương nương, nên mới mạo muội đến đây."
Lấy địa vị của Lư Tín, dư sức cậy quyền lên mặt với một phế phi bị đày vào lãnh cung.
Nhưng vì đã lăn lộn nhiều năm trong hoàng cung, biết rõ đời người lên voi xuống chó.
Không nên vì một phút sân si ức hiếp người khác, mà về sau lâm vào cảnh tự bê đá đập chân mình.
"Lư Tín..." Hoàng đế bệ hạ đáng thương gọi.
Trẫm ở đây khổ quá nha.
Không có thức ăn ngon, tối phải ngủ giường rách.
Còn bị Liễu Khuynh Diễm bắt nạt nữa.
Trẫm uất ức đáng thương lắm...
Lư Tín cố gắng đè nén bước chân chính mình. Ánh mắt của Liễu phi nương nương, giống y hệt hoàng đế bệ hạ của ông!
Làm ông không nhịn được muốn đi lên dỗ dành.
"Nương nương, người đói sao? Người muốn ăn gì? Nô tài sẽ đi chuẩn bị cho người." Cuối cùng Lư Tín vẫn không qua được ải đáng thương của Triêu Dã.
"Trẫm... Ta lấy bút mực viết xuống."
Hoàng đế bệ hạ đi đến bên bàn, vừa đặt bút viết món ăn, liền viết đến thiên thu bất tận...
—
Khuynh Diễm miễn cưỡng chỉnh tề đi thượng triều, sau khi trở về liền bị Lư Tín đón đường, dâng lên cho cô một danh sách.
Ông nói, đây là mấy món mà 'Liễu phi nương nương' muốn ăn, danh sách có hơi dài một chút.
Khuynh Diễm cầm cuộn giấy kéo ra, kéo ra, kéo ra, lại tiếp tục kéo ra... Giấy này có thể làm thảm lót từ lãnh cung tới đây luôn!
Bình thường tiểu ăn vạ đều ăn nhiều thế này sao?
Chi phí chăn nuôi hắn... hình như còn tốn kém hơn cả nuôi heo.
Khuynh Diễm bắt đầu cảm thấy khá quan ngại về vấn đề tiền nong rồi.
Lấy tốc độ ăn này của Triêu Dã, sớm muộn quốc khố cũng bị hắn ăn sập.
"Gọi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn theo danh sách, ngươi cẩn thận mang đến lãnh cung cho Liễu phi." Khuynh Diễm bộ dáng hào phóng ra lệnh. Trong lòng đau quá!
Phải chi tiểu ăn vạ cứ làm người máy như thế giới trước, không tốn tiền nuôi hắn ăn thì tốt rồi.
Hắc Khuyển: [...] Ăn người ta thì được, đến lượt nuôi người ta ăn thì than!
Đúng là đồ cặn bã!
—
Khuynh Diễm làm hoàng đế cũng không vui vẻ gì, sáng tinh mơ đã phải dậy sớm tảo triều, sau đó trở về phải tiếp đại thần, đến tối còn phải duyệt tấu chương.
Cuộc đời cô chưa bao giờ vất vả tới mức này!
Khuynh Diễm đập bàn, ném bút xuống.
Không duyệt tấu chương gì nữa, đi tìm tiểu ăn vạ đòi lợi tức!
Lư Tín còn chưa kịp ngăn lại, thì Khuynh Diễm đã trực tiếp nhảy cửa sổ chạy mất.
"Bệ hạ, cẩn trọng long thể! Bệ hạ!" Lư Tín gào thét trong vô vọng.
Khuynh Diễm luồn lách chạy khỏi mấy toán cấm vệ quân, cuối cùng cũng tới được lãnh cung.
Lúc cô trèo tường vào, lập tức nhìn thấy 'tiểu cô nương' bên trong đang ngồi trên ghế đá, tay ôm hộp bánh ngọt, ngẩng đầu tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Triêu Dã.
Hắn lập tức đứng dậy, há miệng chuẩn bị mắng...
Túi mứt quả trong tay Khuynh Diễm giơ ra trước mặt hắn, Triêu Dã lập tức khép miệng lại.
Hừ lạnh một tiếng, cầm lấy mứt quả, hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Khuynh Diễm dùng điệu bộ lưu manh nói: "Trời tối rồi, còn có thể làm gì khác ngoài việc..."
Triêu Dã nhanh chóng lùi lại thật xa, bảo trì khoảng cách an toàn.
Khuynh Diễm mỉm cười, chậm rãi bổ sung nửa câu phía trên: "Sưởi ấm cho bệ hạ."
"Ai cần ngươi? Trẫm không lạnh."
Dứt lời, Triêu Dã lập tức: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!"
Ba tiếng liên tục.
Vừa rõ vừa to.
Triêu Dã: "..."
Khuynh Diễm lại còn tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Ồ, vậy thời tiết ấm áp quá nên bệ hạ hắt hơi sao?"
Triêu Dã: "..."
Hắt hơi là lỗi của trẫm sao?
Đều do thân thể yếu ớt của nữ nhân ngươi!
Sắc mặt Khuynh Diễm đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, không trêu chọc Triêu Dã nữa.
Giọng nói đáng tin cậy hướng đến hắn: "Ta đã thỉnh giáo qua một vài đạo sĩ nổi danh về hiện tượng hoán đổi linh hồn, bọn họ nói có một biện pháp giúp quay về vị trí cũ."
Triêu Dã lập tức thay đổi trọng tâm, nôn nóng hỏi: "Biện pháp gì?"
Khuynh Diễm tỏ vẻ suy tư, khó nói, gian nan... Thở dài.
Triêu Dã lại càng nôn nóng hơn: "Biện pháp gì? Ngươi nhanh nói đi!"
Trẫm đã quá mệt mỏi khi phải liên quan với ngươi rồi!
"Biện pháp này..." Khuynh Diễm kéo dài giọng, cong môi cười: "Cần sự phối hợp của bệ hạ nha!"
"Trẫm đương nhiên sẽ phối hợp với ngươi!" Hoàng đế bệ hạ cực kỳ khao khát được quay trở lại làm một đấng nam nhi, mở miệng liền đồng ý.
Hắc Khuyển: [! ! !]
Đừng dại dột mà đại nhân vật!
Làm gì có đạo sĩ nổi danh nào! Chỉ cần qua một thời gian nữa là sẽ tự trở về thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.