Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 330: Trẫm Là Nam Nhân (7)
Nhất Dạ Diễm Vũ
15/02/2021
Khuynh Diễm ghét nhất là dậy sớm, mỗi lần đi tảo triều sáng, cả người cô đều như kho thuốc súng.
Nhưng luôn có rất nhiều người, chính là thích tìm ngược.
Khuynh Diễm đang cực kỳ mất kiên nhẫn, vậy mà đám văn võ bá quan kia còn liên tục tạo áp lực ép cô mở đại hội tuyển tú nạp phi.
Cô bực bội nhấc mí mắt, chậm rãi quét ánh nhìn không chút độ ấm qua một loạt các quan viên bên dưới.
Những người đang nói đều lập tức im bặt, trong ánh mắt Khuynh Diễm như ngưng tụ dày đặc áp lực vô hình, cảm giác áp bức xông đến, đè nén khiến không ai dám thở mạnh.
"Từ khi nào chuyện nhà đế vương lại do các thần tử định đoạt? Hôm nay ép trẫm tuyển tú, có phải ngày mai muốn bức trẫm viết chiếu thoái vị luôn không?"
Giọng nói nam tử ôn nhuận như ngọc, nghe nhàn nhạt lười biếng pha lẫn tiếng cười, nhưng từ ngữ bên trong lại khiến người ta khiếp sợ chấn kinh!
Các quan viên theo nhau cúi đầu xuống.
Duy chỉ có Tả tướng mặt lạnh băng sương, dáng người thẳng tắp, chắp tay hướng đến Khuynh Diễm, nghiêm nghị đáp trả: "Bệ hạ, việc nhà đế vương không chỉ là việc riêng của người, mà còn là việc của cả thiên hạ. Chúng thần chỉ đang nghĩ cho bệ hạ, kính mong người suy xét."
Thái độ cường ngạnh, ăn nói cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với lão già hôm trước vừa bị dọa hai câu đã ngất xỉu.
Khuynh Diễm nhướng mày. Tả tướng chỉ mới vài ngày liền hoán thai đổi cốt?
Hay là... ông ta cũng bị tráo đổi linh hồn?!
"Vậy Bạch ái khanh nói xem, việc nhà trẫm liên quan đến thiên hạ ở điểm nào?" Khuynh Diễm tỏ vẻ thỉnh giáo hỏi.
Tả tướng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Đó là tục lệ từ ngàn xưa, nạp phi tuyển tú vốn để kéo dài long mạch. Đây không chỉ là việc riêng của hoàng đế, mà còn là việc liên quan đến an nguy của thiên hạ xã tắc."
"Ồ, nói cũng đúng nhỉ?" Khuynh Diễm gật gù.
Các triều thần bên dưới yên lặng cong khóe môi.
Tưởng hoàng đế tinh ranh đến cỡ nào, kết quả cũng không đấu lại vài câu của Tả tướng.
Chuyện tuyển tú đã nắm chắc trong lòng bàn tay!
Bọn họ phải nhanh chóng trở về, chuẩn bị trang sức y phục cho nữ nhi, sớm đem người đẩy vào hậu cung!
Trong niềm vui hân hoan của phe Tả tướng, Khuynh Diễm không nhanh không chậm hỏi: "Vậy Bạch ái khanh có biết, năm nay trẫm thọ bao nhiêu không?"
"Bệ hạ mười lăm..." Tả tướng chợt khựng lại.
Thất sách!
Câu hỏi này có bẫy!
"Trẫm còn chưa tròn hai mươi, các khanh đã dồn dập đốc thúc chuyện long tự. Là suy xét an nguy xã tắc, hay là..." Khuynh Diễm dừng lại, chậm rãi cười lên, ngữ khí lười nhác ẩn chứa tia sắc bén: "Muốn đẩy nữ nhi vào cung, sinh hạ long tự, giết vua kế vị!"
Đáy mắt Tả tướng hiện lên chấn kinh, dường như không ngờ một người đơn thuần như 'Triêu Dã' lại có thể nói ra lời trắng trợn như vậy.
Tả tướng lập tức cúi đầu, thu liễm lại ánh nhìn: "Bệ hạ, vi thần không dám."
"Bạch ái khanh trung thành như vậy, trẫm tin khanh sẽ không dám đoạt ngôi." Khuynh Diễm đánh một cái, liền xoa một cái, sau đó... lại tát vào mặt thêm một cái!
"Không đoạt ngôi, vậy ý của khanh là trẫm đoản mệnh chết yểu, sớm sinh con để hoàng tộc không tuyệt hậu à? Bạch ái khanh cũng thật là một trung thần biết lo nghĩ cho thiên hạ của trẫm nhỉ?"
Lời nói gai góc, bên trong gán ép tội danh đến không gỡ xuống được.
Tại sao hoàng đế đang khỏe mạnh lại chết sớm? Chắc chắn là có người mưu hại!
Vậy người mưu hại là ai? Còn không phải là Tả tướng đương triều sao?
Nói dễ nghe là lo nghĩ cho thiên hạ của hoàng đế, nói trắng ra là dòm ngó thiên hạ của Triêu gia!
Sau một buổi tảo triều, Tả tướng còn chưa về đến phủ, thì khắp kinh thành đều đã đồn đại ông ta là gian thần làm loạn, giữa triều đình trắng trợn uy hiếp hoàng đế!
—
Tả tướng sắc mặt âm trầm ngồi trong xe ngựa.
Từ khi nào tên tiểu tử vô năng đó lại ăn nói sắc bén như vậy?
Vào lúc phụ hoàng còn sống, cũng không thấy hắn bộc lộ tài năng thao lược trị quốc, chỉ là một kẻ đầu óc đơn thuần từ trong ra ngoài.
Vừa mới ngồi lên long ỷ một tháng, không có khả năng đột ngột thay đổi nhanh đến thế, trừ khi...
Từ trước đến nay Triêu Dã đều giả vờ!
Tả tướng híp mắt, đồng tử bắn ra một tia nguy hiểm xen lẫn thống hận đố kỵ.
Trước đây hắn đã luôn nghi ngờ, tại sao phụ hoàng sủng ái Triêu Dã, nhưng lại không có ý định để Triêu Dã lên làm hoàng đế?
Giờ đây hắn mới vỡ lẽ, thì ra phụ hoàng vẫn luôn lặng lẽ bồi dưỡng Triêu Dã trong bóng tối, còn Triêu Dã phối hợp giả ngốc nghếch vô hại!
Phụ hoàng đẩy kẻ khác lên vị trí thái tử, chỉ để bọn chúng làm thế thân chết thay Triêu Dã! Đến cuối cùng, hoàng vị vẫn thuộc về Triêu Dã!
Quạt giấy trên tay bị bóp đến gãy nát, Tả tướng... không, chính xác phải gọi là Triêu Lộc Cương, ánh mắt oán độc không cam lòng, hận không thể lập tức vào cung lột da uống máu Triêu Dã!
Triêu Lộc Cương bị tiên đế cấm cả đời không được trở về hoàng thành, nên hắn chỉ còn cách giết hại quan viên, dịch dung thay thế họ.
Hắn vốn định ra tay ở chỗ Hữu tướng, nhưng không hiểu sao bên cạnh ông lại được canh gác rất cẩn mật.
Vì vậy, hắn đã tìm đến Tả tướng, sau khi ám sát Tả tướng, hắn liền dịch dung giả mạo ông ta, để lên triều tạo áp lực cho Triêu Dã.
Triêu Lộc Cương âm trầm cười lạnh.
Triêu Dã, ngươi cứ chờ đó!
Bao năm nay ngươi giả ngốc qua mắt ta, nên mới giữ được một mạng!
Nhưng có chết ngươi cũng không ngờ được, Tả tướng hiện giờ lại chính là ta!
—
"Hắt xì!"
Hoàng đế bệ hạ đang ăn mứt quả thì hắt xì một tiếng rõ to.
Giơ tay dụi dụi mũi nhỏ.
Ai đang mắng trẫm?
Chắc chắn là nữ nhân xấu xa kia!
Vừa nghĩ đến người, người liền xuất hiện.
Long bào vàng sáng thu hút ánh nhìn, mang theo quang mang rực rỡ bước vào cổng lãnh cung.
Khóe môi cô nhàn nhạt mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, chỉ tập trung nhìn ngắm một mình hắn.
Trái tim Triêu Dã không hiểu sao lại nảy lên, dần tăng tốc như nai con hoảng hốt chạy loạn.
Hắn đứng bật dậy lùi lại, tận lực giữ khoảng cách với Khuynh Diễm.
"Ngươi đến đây làm gì? Không phải đang thượng triều sao?"
Khuynh Diễm không trả lời, nhấc chân bước sát lại gần, Triêu Dã mất tự nhiên lùi lại.
Mỗi lần cô bước lên một bước, hắn lại cấp tốc lùi về sau một bước.
Đến cuối cùng, lưng đụng vào góc bàn, không thế tiếp tục lùi được nữa.
Khuynh Diễm vươn hai cánh tay đặt lên hai bên cạnh bàn, giam Triêu Dã trong lồng ngực, gương mặt cô chậm rãi cúi xuống.
Hoàng đế bệ hạ tức giận: "Ngươi làm gì? Không được đè ép trẫm!"
Hai tay chống trước ngực, cố đẩy tên lưu manh ở đối diện ra!
Lưu manh Khuynh Diễm tiến gần đến, cánh môi đặt sát bên tai Triêu Dã, khi nói chuyện môi cô khẽ nhúc nhích, như móng vuốt nhỏ cào nhẹ vào đáy lòng hắn.
Trái tim Triêu Dã bất giác run lên, mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Khuynh Diễm chậm rãi nhếch môi, nói: "Ta mang tấu chương qua cho bệ hạ phê duyệt."
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt bể bụp bụp bụp!
Hoàng đế bệ hạ nghe như sét đánh ngang tai!
Đã rất lâu rồi, trẫm mới được mỗi ngày ăn no ngủ kỹ nằm ngẩn người.
Bây giờ ngươi lại ép trẫm duyệt tấu chương!
Đã đoạt thân thể trẫm, mỗi ngày đều khi dễ ức hiếp trẫm, hiện tại còn muốn bóc lột cả sức lao động của trẫm!
Ngươi là đồ tra... nữ!
Nhưng luôn có rất nhiều người, chính là thích tìm ngược.
Khuynh Diễm đang cực kỳ mất kiên nhẫn, vậy mà đám văn võ bá quan kia còn liên tục tạo áp lực ép cô mở đại hội tuyển tú nạp phi.
Cô bực bội nhấc mí mắt, chậm rãi quét ánh nhìn không chút độ ấm qua một loạt các quan viên bên dưới.
Những người đang nói đều lập tức im bặt, trong ánh mắt Khuynh Diễm như ngưng tụ dày đặc áp lực vô hình, cảm giác áp bức xông đến, đè nén khiến không ai dám thở mạnh.
"Từ khi nào chuyện nhà đế vương lại do các thần tử định đoạt? Hôm nay ép trẫm tuyển tú, có phải ngày mai muốn bức trẫm viết chiếu thoái vị luôn không?"
Giọng nói nam tử ôn nhuận như ngọc, nghe nhàn nhạt lười biếng pha lẫn tiếng cười, nhưng từ ngữ bên trong lại khiến người ta khiếp sợ chấn kinh!
Các quan viên theo nhau cúi đầu xuống.
Duy chỉ có Tả tướng mặt lạnh băng sương, dáng người thẳng tắp, chắp tay hướng đến Khuynh Diễm, nghiêm nghị đáp trả: "Bệ hạ, việc nhà đế vương không chỉ là việc riêng của người, mà còn là việc của cả thiên hạ. Chúng thần chỉ đang nghĩ cho bệ hạ, kính mong người suy xét."
Thái độ cường ngạnh, ăn nói cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với lão già hôm trước vừa bị dọa hai câu đã ngất xỉu.
Khuynh Diễm nhướng mày. Tả tướng chỉ mới vài ngày liền hoán thai đổi cốt?
Hay là... ông ta cũng bị tráo đổi linh hồn?!
"Vậy Bạch ái khanh nói xem, việc nhà trẫm liên quan đến thiên hạ ở điểm nào?" Khuynh Diễm tỏ vẻ thỉnh giáo hỏi.
Tả tướng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Đó là tục lệ từ ngàn xưa, nạp phi tuyển tú vốn để kéo dài long mạch. Đây không chỉ là việc riêng của hoàng đế, mà còn là việc liên quan đến an nguy của thiên hạ xã tắc."
"Ồ, nói cũng đúng nhỉ?" Khuynh Diễm gật gù.
Các triều thần bên dưới yên lặng cong khóe môi.
Tưởng hoàng đế tinh ranh đến cỡ nào, kết quả cũng không đấu lại vài câu của Tả tướng.
Chuyện tuyển tú đã nắm chắc trong lòng bàn tay!
Bọn họ phải nhanh chóng trở về, chuẩn bị trang sức y phục cho nữ nhi, sớm đem người đẩy vào hậu cung!
Trong niềm vui hân hoan của phe Tả tướng, Khuynh Diễm không nhanh không chậm hỏi: "Vậy Bạch ái khanh có biết, năm nay trẫm thọ bao nhiêu không?"
"Bệ hạ mười lăm..." Tả tướng chợt khựng lại.
Thất sách!
Câu hỏi này có bẫy!
"Trẫm còn chưa tròn hai mươi, các khanh đã dồn dập đốc thúc chuyện long tự. Là suy xét an nguy xã tắc, hay là..." Khuynh Diễm dừng lại, chậm rãi cười lên, ngữ khí lười nhác ẩn chứa tia sắc bén: "Muốn đẩy nữ nhi vào cung, sinh hạ long tự, giết vua kế vị!"
Đáy mắt Tả tướng hiện lên chấn kinh, dường như không ngờ một người đơn thuần như 'Triêu Dã' lại có thể nói ra lời trắng trợn như vậy.
Tả tướng lập tức cúi đầu, thu liễm lại ánh nhìn: "Bệ hạ, vi thần không dám."
"Bạch ái khanh trung thành như vậy, trẫm tin khanh sẽ không dám đoạt ngôi." Khuynh Diễm đánh một cái, liền xoa một cái, sau đó... lại tát vào mặt thêm một cái!
"Không đoạt ngôi, vậy ý của khanh là trẫm đoản mệnh chết yểu, sớm sinh con để hoàng tộc không tuyệt hậu à? Bạch ái khanh cũng thật là một trung thần biết lo nghĩ cho thiên hạ của trẫm nhỉ?"
Lời nói gai góc, bên trong gán ép tội danh đến không gỡ xuống được.
Tại sao hoàng đế đang khỏe mạnh lại chết sớm? Chắc chắn là có người mưu hại!
Vậy người mưu hại là ai? Còn không phải là Tả tướng đương triều sao?
Nói dễ nghe là lo nghĩ cho thiên hạ của hoàng đế, nói trắng ra là dòm ngó thiên hạ của Triêu gia!
Sau một buổi tảo triều, Tả tướng còn chưa về đến phủ, thì khắp kinh thành đều đã đồn đại ông ta là gian thần làm loạn, giữa triều đình trắng trợn uy hiếp hoàng đế!
—
Tả tướng sắc mặt âm trầm ngồi trong xe ngựa.
Từ khi nào tên tiểu tử vô năng đó lại ăn nói sắc bén như vậy?
Vào lúc phụ hoàng còn sống, cũng không thấy hắn bộc lộ tài năng thao lược trị quốc, chỉ là một kẻ đầu óc đơn thuần từ trong ra ngoài.
Vừa mới ngồi lên long ỷ một tháng, không có khả năng đột ngột thay đổi nhanh đến thế, trừ khi...
Từ trước đến nay Triêu Dã đều giả vờ!
Tả tướng híp mắt, đồng tử bắn ra một tia nguy hiểm xen lẫn thống hận đố kỵ.
Trước đây hắn đã luôn nghi ngờ, tại sao phụ hoàng sủng ái Triêu Dã, nhưng lại không có ý định để Triêu Dã lên làm hoàng đế?
Giờ đây hắn mới vỡ lẽ, thì ra phụ hoàng vẫn luôn lặng lẽ bồi dưỡng Triêu Dã trong bóng tối, còn Triêu Dã phối hợp giả ngốc nghếch vô hại!
Phụ hoàng đẩy kẻ khác lên vị trí thái tử, chỉ để bọn chúng làm thế thân chết thay Triêu Dã! Đến cuối cùng, hoàng vị vẫn thuộc về Triêu Dã!
Quạt giấy trên tay bị bóp đến gãy nát, Tả tướng... không, chính xác phải gọi là Triêu Lộc Cương, ánh mắt oán độc không cam lòng, hận không thể lập tức vào cung lột da uống máu Triêu Dã!
Triêu Lộc Cương bị tiên đế cấm cả đời không được trở về hoàng thành, nên hắn chỉ còn cách giết hại quan viên, dịch dung thay thế họ.
Hắn vốn định ra tay ở chỗ Hữu tướng, nhưng không hiểu sao bên cạnh ông lại được canh gác rất cẩn mật.
Vì vậy, hắn đã tìm đến Tả tướng, sau khi ám sát Tả tướng, hắn liền dịch dung giả mạo ông ta, để lên triều tạo áp lực cho Triêu Dã.
Triêu Lộc Cương âm trầm cười lạnh.
Triêu Dã, ngươi cứ chờ đó!
Bao năm nay ngươi giả ngốc qua mắt ta, nên mới giữ được một mạng!
Nhưng có chết ngươi cũng không ngờ được, Tả tướng hiện giờ lại chính là ta!
—
"Hắt xì!"
Hoàng đế bệ hạ đang ăn mứt quả thì hắt xì một tiếng rõ to.
Giơ tay dụi dụi mũi nhỏ.
Ai đang mắng trẫm?
Chắc chắn là nữ nhân xấu xa kia!
Vừa nghĩ đến người, người liền xuất hiện.
Long bào vàng sáng thu hút ánh nhìn, mang theo quang mang rực rỡ bước vào cổng lãnh cung.
Khóe môi cô nhàn nhạt mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, chỉ tập trung nhìn ngắm một mình hắn.
Trái tim Triêu Dã không hiểu sao lại nảy lên, dần tăng tốc như nai con hoảng hốt chạy loạn.
Hắn đứng bật dậy lùi lại, tận lực giữ khoảng cách với Khuynh Diễm.
"Ngươi đến đây làm gì? Không phải đang thượng triều sao?"
Khuynh Diễm không trả lời, nhấc chân bước sát lại gần, Triêu Dã mất tự nhiên lùi lại.
Mỗi lần cô bước lên một bước, hắn lại cấp tốc lùi về sau một bước.
Đến cuối cùng, lưng đụng vào góc bàn, không thế tiếp tục lùi được nữa.
Khuynh Diễm vươn hai cánh tay đặt lên hai bên cạnh bàn, giam Triêu Dã trong lồng ngực, gương mặt cô chậm rãi cúi xuống.
Hoàng đế bệ hạ tức giận: "Ngươi làm gì? Không được đè ép trẫm!"
Hai tay chống trước ngực, cố đẩy tên lưu manh ở đối diện ra!
Lưu manh Khuynh Diễm tiến gần đến, cánh môi đặt sát bên tai Triêu Dã, khi nói chuyện môi cô khẽ nhúc nhích, như móng vuốt nhỏ cào nhẹ vào đáy lòng hắn.
Trái tim Triêu Dã bất giác run lên, mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
Khuynh Diễm chậm rãi nhếch môi, nói: "Ta mang tấu chương qua cho bệ hạ phê duyệt."
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt bể bụp bụp bụp!
Hoàng đế bệ hạ nghe như sét đánh ngang tai!
Đã rất lâu rồi, trẫm mới được mỗi ngày ăn no ngủ kỹ nằm ngẩn người.
Bây giờ ngươi lại ép trẫm duyệt tấu chương!
Đã đoạt thân thể trẫm, mỗi ngày đều khi dễ ức hiếp trẫm, hiện tại còn muốn bóc lột cả sức lao động của trẫm!
Ngươi là đồ tra... nữ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.