Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 276: Bạn Gái Cũ Là Kẻ Hám Danh Lợi (4)
Tiểu Yến Tử
28/08/2021
Sau khi nhận được mười tỷ, việc Vân Yến làm đầu tiên chính là đi đến toàn bộ cửa hàng tiện lợi trong thành phố, điên cuồng càn quét chocolate cho đến khi thẻ tín dụng của nguyên chủ không còn một đồng.
Về phần mấy tiết học buổi chiều, cô cũng sẵn sàng cúp luôn. Nhận thấy Vân Yến cúp học không lý do, mấy giáo sư ở trường đại học sắp lo lắng cho cô đến phát điên luôn rồi, ngay cả Bắc Cửu cũng là không ngoại lệ.
Các giáo sư lo lắng bởi vì ai cũng biết Diệp Hạ Vi là thủ khoa cả nước trong kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đồng thời cũng là một cô gái chăm chỉ, ngoan ngoãn, hiền lành, là *giáo hoa của khoa Kinh Tế.
*Giáo hoa: Nữ sinh đẹp nhất khoa.
Diệp Hạ Vi trước giờ chưa bao giờ cúp học một buổi nào, ngay cả những ngày bệnh ốm hay là tai nạn, cô ấy vẫn lết thân lên giáo đường để nghe giảng.
Vì thế cho nên các giáo sư vô cùng yêu quý cô sinh viên này, quan hệ giữa Diệp Hạ Vi với các giáo sư là vô cùng tốt, thậm chí có nữ giáo sư từng ngỏ ý nhận làm con nuôi nhưng đã bị cô ấy từ chối.
Còn Bắc Cửu lo lắng là vì sáng sớm hôm nay, đột nhiên hắn ta nhận một cuộc gọi từ Diệp Hạ Vi, cô không nói lý do gì cả mà trực tiếp nói lời chia tay sau đó bỏ số điện thoại của hắn ta vào sổ đen khi hắn ta còn chưa kịp nói một câu.
Việc này đối với một người như Bắc Cửu thật sự là một sỉ nhục lớn.
Nhưng khi đến trường, Bắc Cửu lại nhận được tin từ các đàn em của mình rằng Diệp Hạ Vi hôm nay không đi học.
Bắc Cửu nghe vậy liền suy diễn ra một ngàn lẻ một câu chuyện, vì vậy liền sốt ruột lo lắng, liên tục mua hàng chục cái sim điện thoại mới để gọi điện cho cô từ sáng cho đến tối.
Thế là khi vừa mua chocolate đi về nhà xong, điện thoại của Vân Yến đã tràn ngập những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến từ giáo sư, bạn bè và cả Bắc Cửu.
Vân Yến nhàn nhạt nhìn mấy tin nhắn trong điện thoại, sau khi gọi điện trả lời mấy giáo sư và một số người bạn thì cô mới chậm rì rì nhắn trả lời Bắc Cửu.
[Tin nhắn.]
Người dùng không rõ: Hạ Vi? Hạ Vi? Rốt cuộc em đang ở đâu!?
Người dùng không rõ: Vì sao lại chia tay tôi?
Người dùng không rõ: Hạ Vi, nếu tôi đã sai điều gì tôi nhất định sẽ sửa...
Người dùng không rõ: Lúc nãy tôi có đến nhà em nhưng không thấy có ai ở nhà cho nên đã rời đi, bây giờ em đã về nhà chưa?
Người dùng không rõ: Hạ Vi... xin hãy tha thứ cho tôi, hôm nay thiếu em, tôi có cảm giác như đã thiếu vắng một thứ gì đó quan trọng.
Người dùng không rõ: Tôi sai rồi, là vì tôi không nghe lời khuyên nhủ của em cho nên em mới rời xa tôi đúng không?
Người dùng không rõ: Vì mẹ tôi đưa em tiền cho nên em mới chia tay tôi sao? Vì một đồng tiền cho nên em liền bỏ cả tình yêu của chúng ta?
Hạ Vi: Không phải.
Người dùng không rõ: Tôi biết ngay mà! Em sẽ không vì chút tiền ấy mà bỏ tình yêu của chúng ta!
Hạ Vi: Mẹ anh đưa tôi mười tỷ, không phải một đồng tiền.
Bên kia Bắc Cửu chưa kịp vui xong đã trừng mắt nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, hai tay hắn ta run run, dường như Bắc Cửu không thể chấp nhận được sự thật này.
Một lúc sau khi đã hồi thần, Bắc Cửu lại tiếp tục cầm điện thoại lên nhắn tin.
Người dùng không rõ: Hạ Vi, em đang đùa tôi đúng không?
Hạ Vi: Tôi đùa anh thì tôi sẽ trở thành đại gia sao? Vậy tôi đang đùa anh đó.
Người dùng không rõ: Em thật sự vì danh lợi mà chia tay tôi sao?
Hạ Vi: Không lẽ là vì mẹ anh?
Người dùng không rõ:...
Hạ Vi: Nếu bây giờ anh đưa tôi hơn mười tỷ, tôi sẽ quay lại với anh, Bắc thiếu gia.
Đọc xong tin nhắn này của cô, Bắc Cửu liền tái mặt, hắn ta đập chiếc iphone X trong tay mình xuống mặt đất, chiếc IPhone X yếu ớt vỡ thành từng mảnh.
Đôi mắt đào hoa ngày nào của Bắc Cửu giờ đây lại tràn ngập tơ máu cùng thù hận, tiếng thét gào phát ra từ cổ họng của hắn ta như tiếng kêu thống khổ của dã thú.
Hạ Vi...
Diệp Hạ Vi!
Cô dám vì tiền mà bỏ rơi tôi?
Thì ra trước giờ người mà tôi xem trọng, người mà tôi luôn nghĩ là nữ thần lại là một con ả kinh tởm, một con người hôi thối đã bị đồng tiền che mờ con mắt.
...
Trong lúc Bắc Cửu đang trầm mê trong những suy nghĩ tiêu cực của mình, ở bên kia Vân Yến lại nhắn thêm một câu.
Hạ Vi: Tôi chia tay anh một phần là vì tiền, phần còn lại là vì anh không xứng có được tôi, chỉ có một cần câu mà đòi câu một lần mười con cá? Đi ngủ rồi mơ, tra nam.
Viết xong dòng tin nhắn này, trong lòng Vân Yến liền sinh ra một cỗ thỏa mãn như vừa ăn xong một bữa chocolate no nê.
Vân Yến giật giật khóe miệng, đây không phải là cảm nhận của cô, mà là của nguyên chủ.
Thì ra cô ấy vẫn luôn muốn được nói câu đó, cô ấy muốn nói cho Bắc Cửu biết người như hắn ta vốn không xứng với một người tốt như cô ấy.
Cô ấy không nghĩ mình sai chỗ nào cả, cô mê tiền thì sao?
Liên quan gì đến họ hàng nhà Bắc Cửu sao?
Liên quan đến họ hàng nhà Hàn Kỳ Tuyết sao?
Với cả việc cô ấy chia tay Bắc Cửu hoàn toàn là tự nguyện, Cẩm Khiết đưa tiền cũng xuất phát từ sự tự nguyện của bà ta, cô có ép bà ấy đưa tiền sao?
Không có!
Vậy thì bọn họ lấy cơ sở nào để bảo Diệp Hạ Vi là kẻ mê tiền đáng kinh tởm?
Chẳng qua là bọn họ không còn cái cớ nào để ra tay xử lý Diệp Hạ Vi nên mới tìm đến lí do buồn cười ấy thôi.
Mà không sao, lần này đã có Vân Yến giúp sức.
Bây giờ lý do đó bọn họ đã không thể dùng được rồi.
______________
Vài ngày sau, Vân Yến nộp đơn xin nghỉ học lên trường của nguyên chủ sau đó dọn hết đồ đạc ra khỏi chung cư để chuyển đến ở khách sạn vài ngày, cô cũng không quên xóa hết mọi liên lạc của Bắc Cửu ra khỏi điện thoại.
Sau khi đến ngân hàng để chuyển tiền vào thẻ thì bây giờ trong ví của Vân Yến đã ngập tràn mùi thơm của hạnh phúc.
Chỉ vừa chuyển tiền xong thôi đã thấy một cửa tiệm chuyên bán chocolate ở gần đó khiến lòng Vân Yến không khỏi rục rịch.
Nhịn không được cảm giác ngứa ở trong tim, Vân Yến đã bước vào cửa hàng đó, một lần liền mua hết chocolate có trong cửa hàng trước ánh mắt sáng như sao của nhân viên.
Oa, khách quý nha!
Oa, hôm nay được về nhà sớm nhờ khách quý nha!
Cho đến lúc bước ra khỏi cửa hàng, mấy nhân viên vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Yến khiến cho cô có chút lạnh sóng lưng.
Vì số chocolate có chút nhiều cho nên Vân Yến phải về lại khách sạn để thu chocolate vào không gian rồi mới chạy đi mua vé về quê.
Yên ổn mua vé, sau đó yên ổn về quê khiến cho Vân Yến không khỏi xúc động.
Đây là bình yên trước bão tố sao?
Thật tốt.
Lần này về quê, Vân Yến không đem theo thứ gì ngoài quà cho bà ngoại và những người hàng xóm của nguyên chủ.
Đã sớm báo trước cho bà ngoại cho nên từ khi Vân Yến chưa xuống xe, bà ngoại Diệp đã đứng chờ trước cổng làng, đôi lúc lại lóng ngóng nhìn ra xem xe đã đến chưa.
Đứng chờ chừng ba mươi phút, xe cũng đã đến, lúc này bà ngoại Diệp không kìm được mà chạy đến gần xe, trông chờ hình bóng của cháu gái mình trong dòng người tấp nập.
Vân Yến vừa bước xuống xe, bà ngoại Diệp ngay lập tức khập khiễng đi đến bên cạnh cô.
Thấy vậy, Vân Yến liền bất đắc dĩ cau mày, "Bà ngoại, chân bà không tốt, tại sao lại ra đón cháu vậy? Để cháu tự vào là được mà."
"Ài, mày dám nghĩ bà đây tuổi già sức yếu đúng không? Không đủ sức để đón đứa cháu gái duy nhất như mày đúng không? Con cháu quả nhiên là con cháu, luôn khinh thường bà già." Bà ngoại Diệp nhăn nhó đáp lời, nhưng ngữ khí lại tràn ngập vui sướng cùng tình thương.
Vân Yến: "..." Không có, do chân bà yếu thật mà.
Thấy Vân Yến không đáp mà miễn cưỡng cười, bà ngoại Diệp liền kéo cô về nhà để hỏi chuyện.
Bà ngoại Diệp một thân áo hoa nghiêm túc nhìn Vân Yến đang nhàn nhã ăn chocolate, cao giọng hỏi: "Mày nói cho bà biết ngay, rốt cuộc là vì sao lại quyết định đi du học?"
"Thật ra là vì cháu được một vị phu nhân tài trợ đi du học." Vân Yến mỉm cười.
Ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại Diệp lập tức bắn vào mặt Vân Yến, bà nhăn mày rút thanh chocolate ra khỏi tay cô: "Phu nhân nào lại đi tài trợ người khác không công? Không được, mày từ chối ngay cho bà, lỡ như bà ta lừa mày bán sang nước khác thì sao?"
Bị lấy mất thanh chocolate cho nên ngữ khí của Vân Yến ngay lập tức nghiêm trọng hơn hẳn, "Cháu vừa cứu vớt cuộc đời con trai nhà bà ta, cho nên phu nhân ấy vì cảm kích mà tài trợ cho con."
Dù sao sau khi chia tay Bắc Cửu cũng đã nghiêm túc làm ăn đưa Bắc gia lên đỉnh cao cho nên nói cô cứu vớt hắn ta cũng đâu có sai nhỉ?
Lần này quả nhiên bà ngoại Diệp đã tin tưởng vào Vân Yến hơn một chút, nhưng bà vẫn hỏi thêm, "Mày cứu vớt con trai nhà người ta như thế nào?"
"Dạy cậu ta về bài học nhân sinh, mọi kết quả mà mình nhận được đều phụ thuộc vào công sức mình đặt ra." Vân Yến nghiêng đầu nhìn thanh chocolate, ôn hòa trả lời.
"Ừm, theo lời mày nói thì con trai nhà bà ta coi bộ là một kẻ vô dụng lại tự đại, cho rằng mọi người đều phải yêu lấy mình phải không?" Bà ngoại Diệp gật gù, "Ài, quả nhiên là cháu gái của bà, rất tốt."
Nói xong bà ngoại Diệp liền khoanh tay định rời đi nhưng lại bị Vân Yến túm mép áo lại.
"Sao vậy?" Bà ngoại Diệp khó hiểu.
Vân Yến đơn thuần chỉ vào thanh chocolate trong tay bà, "Chocolate của con."
Bà ngoại Diệp: "..." Có cảm giác cháu gái nhà mình nhìn thanh chocolate như nhìn người yêu của nó là sao nhỉ?
Về phần mấy tiết học buổi chiều, cô cũng sẵn sàng cúp luôn. Nhận thấy Vân Yến cúp học không lý do, mấy giáo sư ở trường đại học sắp lo lắng cho cô đến phát điên luôn rồi, ngay cả Bắc Cửu cũng là không ngoại lệ.
Các giáo sư lo lắng bởi vì ai cũng biết Diệp Hạ Vi là thủ khoa cả nước trong kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông, đồng thời cũng là một cô gái chăm chỉ, ngoan ngoãn, hiền lành, là *giáo hoa của khoa Kinh Tế.
*Giáo hoa: Nữ sinh đẹp nhất khoa.
Diệp Hạ Vi trước giờ chưa bao giờ cúp học một buổi nào, ngay cả những ngày bệnh ốm hay là tai nạn, cô ấy vẫn lết thân lên giáo đường để nghe giảng.
Vì thế cho nên các giáo sư vô cùng yêu quý cô sinh viên này, quan hệ giữa Diệp Hạ Vi với các giáo sư là vô cùng tốt, thậm chí có nữ giáo sư từng ngỏ ý nhận làm con nuôi nhưng đã bị cô ấy từ chối.
Còn Bắc Cửu lo lắng là vì sáng sớm hôm nay, đột nhiên hắn ta nhận một cuộc gọi từ Diệp Hạ Vi, cô không nói lý do gì cả mà trực tiếp nói lời chia tay sau đó bỏ số điện thoại của hắn ta vào sổ đen khi hắn ta còn chưa kịp nói một câu.
Việc này đối với một người như Bắc Cửu thật sự là một sỉ nhục lớn.
Nhưng khi đến trường, Bắc Cửu lại nhận được tin từ các đàn em của mình rằng Diệp Hạ Vi hôm nay không đi học.
Bắc Cửu nghe vậy liền suy diễn ra một ngàn lẻ một câu chuyện, vì vậy liền sốt ruột lo lắng, liên tục mua hàng chục cái sim điện thoại mới để gọi điện cho cô từ sáng cho đến tối.
Thế là khi vừa mua chocolate đi về nhà xong, điện thoại của Vân Yến đã tràn ngập những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến từ giáo sư, bạn bè và cả Bắc Cửu.
Vân Yến nhàn nhạt nhìn mấy tin nhắn trong điện thoại, sau khi gọi điện trả lời mấy giáo sư và một số người bạn thì cô mới chậm rì rì nhắn trả lời Bắc Cửu.
[Tin nhắn.]
Người dùng không rõ: Hạ Vi? Hạ Vi? Rốt cuộc em đang ở đâu!?
Người dùng không rõ: Vì sao lại chia tay tôi?
Người dùng không rõ: Hạ Vi, nếu tôi đã sai điều gì tôi nhất định sẽ sửa...
Người dùng không rõ: Lúc nãy tôi có đến nhà em nhưng không thấy có ai ở nhà cho nên đã rời đi, bây giờ em đã về nhà chưa?
Người dùng không rõ: Hạ Vi... xin hãy tha thứ cho tôi, hôm nay thiếu em, tôi có cảm giác như đã thiếu vắng một thứ gì đó quan trọng.
Người dùng không rõ: Tôi sai rồi, là vì tôi không nghe lời khuyên nhủ của em cho nên em mới rời xa tôi đúng không?
Người dùng không rõ: Vì mẹ tôi đưa em tiền cho nên em mới chia tay tôi sao? Vì một đồng tiền cho nên em liền bỏ cả tình yêu của chúng ta?
Hạ Vi: Không phải.
Người dùng không rõ: Tôi biết ngay mà! Em sẽ không vì chút tiền ấy mà bỏ tình yêu của chúng ta!
Hạ Vi: Mẹ anh đưa tôi mười tỷ, không phải một đồng tiền.
Bên kia Bắc Cửu chưa kịp vui xong đã trừng mắt nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, hai tay hắn ta run run, dường như Bắc Cửu không thể chấp nhận được sự thật này.
Một lúc sau khi đã hồi thần, Bắc Cửu lại tiếp tục cầm điện thoại lên nhắn tin.
Người dùng không rõ: Hạ Vi, em đang đùa tôi đúng không?
Hạ Vi: Tôi đùa anh thì tôi sẽ trở thành đại gia sao? Vậy tôi đang đùa anh đó.
Người dùng không rõ: Em thật sự vì danh lợi mà chia tay tôi sao?
Hạ Vi: Không lẽ là vì mẹ anh?
Người dùng không rõ:...
Hạ Vi: Nếu bây giờ anh đưa tôi hơn mười tỷ, tôi sẽ quay lại với anh, Bắc thiếu gia.
Đọc xong tin nhắn này của cô, Bắc Cửu liền tái mặt, hắn ta đập chiếc iphone X trong tay mình xuống mặt đất, chiếc IPhone X yếu ớt vỡ thành từng mảnh.
Đôi mắt đào hoa ngày nào của Bắc Cửu giờ đây lại tràn ngập tơ máu cùng thù hận, tiếng thét gào phát ra từ cổ họng của hắn ta như tiếng kêu thống khổ của dã thú.
Hạ Vi...
Diệp Hạ Vi!
Cô dám vì tiền mà bỏ rơi tôi?
Thì ra trước giờ người mà tôi xem trọng, người mà tôi luôn nghĩ là nữ thần lại là một con ả kinh tởm, một con người hôi thối đã bị đồng tiền che mờ con mắt.
...
Trong lúc Bắc Cửu đang trầm mê trong những suy nghĩ tiêu cực của mình, ở bên kia Vân Yến lại nhắn thêm một câu.
Hạ Vi: Tôi chia tay anh một phần là vì tiền, phần còn lại là vì anh không xứng có được tôi, chỉ có một cần câu mà đòi câu một lần mười con cá? Đi ngủ rồi mơ, tra nam.
Viết xong dòng tin nhắn này, trong lòng Vân Yến liền sinh ra một cỗ thỏa mãn như vừa ăn xong một bữa chocolate no nê.
Vân Yến giật giật khóe miệng, đây không phải là cảm nhận của cô, mà là của nguyên chủ.
Thì ra cô ấy vẫn luôn muốn được nói câu đó, cô ấy muốn nói cho Bắc Cửu biết người như hắn ta vốn không xứng với một người tốt như cô ấy.
Cô ấy không nghĩ mình sai chỗ nào cả, cô mê tiền thì sao?
Liên quan gì đến họ hàng nhà Bắc Cửu sao?
Liên quan đến họ hàng nhà Hàn Kỳ Tuyết sao?
Với cả việc cô ấy chia tay Bắc Cửu hoàn toàn là tự nguyện, Cẩm Khiết đưa tiền cũng xuất phát từ sự tự nguyện của bà ta, cô có ép bà ấy đưa tiền sao?
Không có!
Vậy thì bọn họ lấy cơ sở nào để bảo Diệp Hạ Vi là kẻ mê tiền đáng kinh tởm?
Chẳng qua là bọn họ không còn cái cớ nào để ra tay xử lý Diệp Hạ Vi nên mới tìm đến lí do buồn cười ấy thôi.
Mà không sao, lần này đã có Vân Yến giúp sức.
Bây giờ lý do đó bọn họ đã không thể dùng được rồi.
______________
Vài ngày sau, Vân Yến nộp đơn xin nghỉ học lên trường của nguyên chủ sau đó dọn hết đồ đạc ra khỏi chung cư để chuyển đến ở khách sạn vài ngày, cô cũng không quên xóa hết mọi liên lạc của Bắc Cửu ra khỏi điện thoại.
Sau khi đến ngân hàng để chuyển tiền vào thẻ thì bây giờ trong ví của Vân Yến đã ngập tràn mùi thơm của hạnh phúc.
Chỉ vừa chuyển tiền xong thôi đã thấy một cửa tiệm chuyên bán chocolate ở gần đó khiến lòng Vân Yến không khỏi rục rịch.
Nhịn không được cảm giác ngứa ở trong tim, Vân Yến đã bước vào cửa hàng đó, một lần liền mua hết chocolate có trong cửa hàng trước ánh mắt sáng như sao của nhân viên.
Oa, khách quý nha!
Oa, hôm nay được về nhà sớm nhờ khách quý nha!
Cho đến lúc bước ra khỏi cửa hàng, mấy nhân viên vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Yến khiến cho cô có chút lạnh sóng lưng.
Vì số chocolate có chút nhiều cho nên Vân Yến phải về lại khách sạn để thu chocolate vào không gian rồi mới chạy đi mua vé về quê.
Yên ổn mua vé, sau đó yên ổn về quê khiến cho Vân Yến không khỏi xúc động.
Đây là bình yên trước bão tố sao?
Thật tốt.
Lần này về quê, Vân Yến không đem theo thứ gì ngoài quà cho bà ngoại và những người hàng xóm của nguyên chủ.
Đã sớm báo trước cho bà ngoại cho nên từ khi Vân Yến chưa xuống xe, bà ngoại Diệp đã đứng chờ trước cổng làng, đôi lúc lại lóng ngóng nhìn ra xem xe đã đến chưa.
Đứng chờ chừng ba mươi phút, xe cũng đã đến, lúc này bà ngoại Diệp không kìm được mà chạy đến gần xe, trông chờ hình bóng của cháu gái mình trong dòng người tấp nập.
Vân Yến vừa bước xuống xe, bà ngoại Diệp ngay lập tức khập khiễng đi đến bên cạnh cô.
Thấy vậy, Vân Yến liền bất đắc dĩ cau mày, "Bà ngoại, chân bà không tốt, tại sao lại ra đón cháu vậy? Để cháu tự vào là được mà."
"Ài, mày dám nghĩ bà đây tuổi già sức yếu đúng không? Không đủ sức để đón đứa cháu gái duy nhất như mày đúng không? Con cháu quả nhiên là con cháu, luôn khinh thường bà già." Bà ngoại Diệp nhăn nhó đáp lời, nhưng ngữ khí lại tràn ngập vui sướng cùng tình thương.
Vân Yến: "..." Không có, do chân bà yếu thật mà.
Thấy Vân Yến không đáp mà miễn cưỡng cười, bà ngoại Diệp liền kéo cô về nhà để hỏi chuyện.
Bà ngoại Diệp một thân áo hoa nghiêm túc nhìn Vân Yến đang nhàn nhã ăn chocolate, cao giọng hỏi: "Mày nói cho bà biết ngay, rốt cuộc là vì sao lại quyết định đi du học?"
"Thật ra là vì cháu được một vị phu nhân tài trợ đi du học." Vân Yến mỉm cười.
Ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại Diệp lập tức bắn vào mặt Vân Yến, bà nhăn mày rút thanh chocolate ra khỏi tay cô: "Phu nhân nào lại đi tài trợ người khác không công? Không được, mày từ chối ngay cho bà, lỡ như bà ta lừa mày bán sang nước khác thì sao?"
Bị lấy mất thanh chocolate cho nên ngữ khí của Vân Yến ngay lập tức nghiêm trọng hơn hẳn, "Cháu vừa cứu vớt cuộc đời con trai nhà bà ta, cho nên phu nhân ấy vì cảm kích mà tài trợ cho con."
Dù sao sau khi chia tay Bắc Cửu cũng đã nghiêm túc làm ăn đưa Bắc gia lên đỉnh cao cho nên nói cô cứu vớt hắn ta cũng đâu có sai nhỉ?
Lần này quả nhiên bà ngoại Diệp đã tin tưởng vào Vân Yến hơn một chút, nhưng bà vẫn hỏi thêm, "Mày cứu vớt con trai nhà người ta như thế nào?"
"Dạy cậu ta về bài học nhân sinh, mọi kết quả mà mình nhận được đều phụ thuộc vào công sức mình đặt ra." Vân Yến nghiêng đầu nhìn thanh chocolate, ôn hòa trả lời.
"Ừm, theo lời mày nói thì con trai nhà bà ta coi bộ là một kẻ vô dụng lại tự đại, cho rằng mọi người đều phải yêu lấy mình phải không?" Bà ngoại Diệp gật gù, "Ài, quả nhiên là cháu gái của bà, rất tốt."
Nói xong bà ngoại Diệp liền khoanh tay định rời đi nhưng lại bị Vân Yến túm mép áo lại.
"Sao vậy?" Bà ngoại Diệp khó hiểu.
Vân Yến đơn thuần chỉ vào thanh chocolate trong tay bà, "Chocolate của con."
Bà ngoại Diệp: "..." Có cảm giác cháu gái nhà mình nhìn thanh chocolate như nhìn người yêu của nó là sao nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.