Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 346: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (34)
Tiểu Yến Tử
11/03/2022
Sau một đêm quấn quít mặn nồng bên nhau, Hoàng Châu Sa đã ngủ say cùng Thanh Tuệ Hi đến sáng hôm sau.
Vừa sáng sớm, cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh mình, Hoàng Châu Sa liền mở mắt nhìn sang.
"Tuệ Hi, sao hôm nay chàng dậy sớm như thế?"
Nam tử tóc trắng xoay người sang nhìn cô ta, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ lên không rõ nguyên nhân.
Trong phút chốc, Hoàng Châu Sa đột nhiên có cảm giác rằng Thanh Tuệ Hi dường như rất hận mình.
Không phải là kiểu hận đến chết, mà là vừa hận vừa khinh thường, tựa như Hoàng Châu Sa chính là kẻ nhơ nhuốc mà Thanh Tuệ Hi đã vô tình va vào.
Nhưng cảm giác ấy chỉ đến khoảng mấy giây rồi mất đi, Thanh Tuệ Hi trở lại là một nam tử dịu dàng bình thường.
Hắn mỉm cười hỏi: "Hôm qua nàng nói chuyện Nữ Đế đã chết vì bệnh là sự thật sao?"
Nghĩ rằng Thanh Tuệ Hi đang vui như mình, Hoàng Châu Sa cũng vui không kém, hai mắt cô ta cong cong.
"Đúng vậy." Hoàng Châu Sa kéo Thanh Tuệ Hi vào lòng mình, giọng điệu mang ý hả hê cùng thỏa mãn, "Nàng ta đã chết thì ta sẽ lên làm tân Nữ Đế, và chàng sẽ là hoàng quý phi của ta."
Hoàng quý phi cái gì chứ, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là dụng cụ cho Hoàng Châu Sa thỏa mãn dục vọng của mình.
Một đóa hoa sen bị vấy bẩn, càng ngày sẽ trở nên dơ bẩn hơn, cuối cùng thì chết trong đống bùn bẩn thỉu.
Cái gì mà đóa sen không nhiễm bụi trần chứ, toàn là giả dối cả thôi!
Con người vì sống sót thì ai mà sẽ không trở nên ích kỉ và tàn độc chứ, ngay cả một kẻ có bản tính tốt đẹp như Thanh Tuệ Hi cũng vậy thôi.
"Ta... chỉ có thể làm Hoàng quý phi của nàng thôi sao?" Thanh Tuệ Hi cười buồn, hàng mi dài rũ xuống che đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Thấy Thanh Tuệ Hi thất vọng đến vậy, Hoàng Châu Sa liền đau lòng một trận.
"Tuệ Hi, chàng đừng buông có được hay không? Sau khi cơ đồ của ta ổn định, lúc đấy ta sẽ đưa chàng lên trở thành người đàn ông duy nhất bên cạnh ta." Hoàng Châu Sa vỗ lưng hắn để an ủi.
Thanh Tuệ Hi cười lạnh một tiếng.
Cái gì mà người đàn ông duy nhất chứ, Nữ Đế các ngươi, toàn là một lũ giả dối mà thôi.
Cảm nhận được sự run rẩy của người thương trong lòng mình, Hoàng Châu Sa hận không thể ôm Thanh Tuệ Hi chặt thêm chút nữa.
"Tuệ Hi à... ngoan, ta sẽ không để chàng chịu ủy khuất đâu."
Ta cũng sẽ không để ngài thất vọng đâu.
_
Hiện tại vì Hoàng Mục Thánh đã mất, không có người lãnh đạo trong triều chính cho nên Phùng Trinh Du và bè bạn của bà ta dứt khoát đưa Hoàng Châu Sa lên làm Nữ Đế.
Phải nói rằng một Nữ Đế lên ngôi mặc kệ mấy hình thức rườm rà như lễ đăng quang như Hoàng Châu Sa đặc biệt thú vị.
Nhất là đối với những vị quan thần viết sử, không có tình tiết máu chó trong cung họ chưa từng gặp qua, chỉ có tình tiết máu chó hơn mà thôi.
Hoàng Châu Sa ngồi ở ngai vàng, mặc trên người là bộ lông bào cao quý, nhìn thôi cũng thấy được bao nhiêu khí phách.
Lên triều khi Hoàng Châu Sa chỉ vừa đưa ra hai vấn đề hệ trọng lúc này là quốc tang và bạo loạn ở phía Nam thôi đã có hàng chục lời khuyên được đưa ra.
Quân thần số một lên tiếng: "Bệ hạ, phía Nam đã nổi dậy bạo loạn thì chúng ta tốt nhất nên hoãn lại quốc tang, trước tiên hãy dẹp trừ bạo loạn ạ. Để bạo loạn lâu sẽ khiến bạo loạn lan ra khắp đất nước, và khi chúng đến kinh đô thì sẽ trở thành một vấn đề lớn."
"Không thể ạ! Quốc tang là chuyện trọng đại của đất nước, nếu lại cứ lùi quốc tang mãi, nhân dân chẳng như nghi ngờ cách bệ hạ quản lý đất nước mà còn nghi ngờ tình cảm của ngài với cố Nữ Đế! Vì vậy xin ngài hãy tổ chức quốc tang trước, sau đó hẳn xử lý chuyện bạo loạn ạ." Quân thần khác lập tức lên tiếng tỏ ý bất đồng.
Cuộc tranh cãi giữa các đại thần diễn ra vô cùng gay gắt cho đến khi Phùng Trinh Du lạnh nhạt lên tiếng.
"Các ngài không thấy bệ hạ đang đau đầu à?" Phùng Trinh Du liếc nhìn bọn họ, "Không có tôn ti trật tự gì cả, cần ta cho người dạy lại cho các ngài đúng không?"
Tiếng quát đầy uy lực của Phùng Trinh Du làm cho mọi người đồng loạt im lặng.
Đùa gì chứ, trong cung hiện tại người có uy quyền nhất là Phùng Trinh Du, Hoàng Châu Sa chẳng qua là vì được Phùng Trinh Du ủng hộ cho nên mới trông có quyền có thế vậy thôi.
Người mà bọn họ sợ bây giờ ngoại trừ Phùng Trinh Du ra thì cũng là Nữ Đế đã chết kia, chứ ai mà sợ một Hoàng Châu Sa không có thực quyền gì đó đâu.
"Khởi bẩm bệ hạ, theo như ta nghĩ, chúng ta tốt nhất là nên lùi lịch tổ chức quốc tang lại để đưa quân đi dẹp bạo loạn rồi đưa ra chiếu chỉ giải thích rõ ràng cho nhân dân hiểu. Đó là giải pháp tốt nhất trong tình huống này rồi ạ." Phùng Trinh Du ra oai xong liền quay người lại bẩm báo với Hoàng Châu Sa.
Tất cả những gì diễn ra trước mặt mình nãy giờ, Hoàng Châu Sa đều lặng lẽ thu vào mắt, giấu kĩ trong lòng.
Cái việc không quan thần nào xem cô ta là một Nữ Đế chính thức không phải là một việc bất bình thường.
Dù gì cô ta cũng chưa đăng quang nên họ cũng chưa thể thể hiện sự kính cẩn được.
Thế nhưng điều cô ta lo lắng bây giờ là về quyền lực của Phùng Trinh Du, bà ta tựa như thần thánh trong lòng quân thần vậy.
Tỉ như Phùng Trinh Du đổi ý không muốn được hầu hạ Hoàng Châu Sa nữa, hoặc là tương lai việc cô ta sẽ đưa Thanh Tuệ Hi lên làm phượng hậu làm bà ta không vui thì liệu... bà ta có nhẫn tâm đá cả cô ta xuống, để nâng một người khác nghe lời lên hay không?
Nếu nói cô ta không đề phòng Phùng Trinh Du thì là lừa dối mình rồi.
Một con hổ giấy như cô ta, tốt nhất là nghe lời hổ thật trước, sau đó lợi dụng cơ hội thích hợp để chiếm lấy thực quyền.
"Được tồi, ta đồng ý với Phùng quốc sư." Hoàng Châu Sa vẫn giữ một cái đầu đủ lạnh, cô ta bình tĩnh đáp lời, "Khi chúng ta minh bạch thì nhân dân sẽ không tò mò, suy diễn lung tung như các ngươi đã nói."
Hoàng Châu Sa trả lời một cách rất điềm đạm, lại có phong thái của đế vương làm lòng Phùng Trinh Du có phần hài lòng.
"Ngày mai, trẫm sẽ cùng với Ôn tướng quân đến phía Nam để dẹp bạo loạn, mọi việc ở kinh thành tạm thời sẽ do Phùng quốc sư lo liệu."
Nghe đến đây, Phùng Trinh Du hơi trầm mặt, "Bệ hạ, hiện tại ngài đã là thiên tử của một người, không thể tự tiện đi đánh giặc như ngày trước được đâu ạ. Mọi chuyện ở phía Nam xin ngài hãy để cho Ôn tướng quân lo hết ạ."
"Đúng vậy ạ, Phùng quốc sư nói rất phải." Ôn Hoàng Sinh gật gù, "Ngài chỉ cần ngồi trên ngai vàng và ra lệnh cho chúng thần là được rồi."
Các quân thần khác hùa theo đáp lời: "Đúng vậy ạ!"
...
Lại là câu nói này, Hoàng Châu Sa xoa xoa mi tâm, thần sắc hiện ra vài tia mệt mỏi.
Chỉ cần ngồi trên ngai vàng và ra lệnh à, thế thì cô ta chẳng khác gì Hoàng Mục Thánh cả, sớm muộn gì cũng không còn người nào ủng hộ.
Cô ta phải ra tay bảo vệ nhân dân và đất nước thì mới có người chịu đi theo mình và tin tưởng giao số mệnh của Quân Thánh quốc vào tay cô ta.
Ngồi im hưởng lợi là điều lúc này Hoàng Châu Sa không thể chấp nhận cũng không thể làm nổi.
"Các ngươi được rồi!" Hoàng Châu Sa cau mày, "Trẫm sẽ không đi đâu cả, được chưa?"
"Bãi triều!"
Sau khi Hoàng Châu Sa tức giận rời đi, các quan thần có tiếng nói trong triều liền xúm lại hỏi thăm Phùng Trinh Du.
"Phùng quốc sư à, hình như tính tình của Tân nữ Đế hơi tệ đúng không? Ngài xem, chúng ta chỉ là nghĩ cho bệ hạ thôi mà cũng bị quát thế rồi."
"Đúng đấy, Phùng quốc sư à, ngài nên nói chuyện lại với bệ hạ đi, đừng để bản tính hiếu chiến hiếu thắng của bệ hạ trỗi lên nữa. Ngài ấy bây giờ đã là quân vương, không phải muốn làm gì là làm đâu."
"Lỡ như ngài ấy bị thương vì đi chinh chiến thì chẳng phải chúng ta sẽ bị chém đầu cả bọn vì không cản ngài ấy lại hay sao..."
Hàng trăm ngàn lời khuyên câu hỏi cứ dồn dập nhồi vào đầu Phùng Trinh Du, cho đến khi bọn họ cảm thấy tâm trạng Phùng Trinh Du không ổn nữa rồi thì mới ba chân tám cẳng chạy đi.
Nói cũng đã đủ, người ta không nghe cũng không thèm tiếp thu thì bọn họ còn ở lại làm gì chứ.
Ở lại không chừng sẽ bị Phùng Trinh Du đá bay ra khỏi kinh thành đó.
"Bọn ngu đó..." Phùng Trinh Du hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen như hố bùn vây hãm người đối diện nhìn chằm chằm hướng chạy của đám quan thần.
Thời điểm Phùng Trinh Du suýt nữa là chửi tục thành tiếng thì có người lên tiếng cắt ngang câu nói của bà ta.
"Mẫu thân, ngài không nên mắng chửi người khác khi có con ở đây đâu."
Phùng Linh Nhạc không biết từ đâu chui ra, tươi cười nhìn Phùng Trinh Du.
"Có một đứa con như ngươi chính là nạn tám kiếp của ta." Phùng Trinh Du liếc cô ta một cái, sau đó phất tay rời đi.
"Thôi nào, cơ nghiệp của mẫu thân cuối cùng cũng là của con thôi." Phùng Linh Nhạc lẽo đẽo chạy theo, "Không của con thì sẽ là của ai cơ chứ? Ái Quân sao? Hay là của bệ hạ tất?"
"Ngươi nghĩ xa rồi." Phùng Trinh Du bước càng ngày càng nhanh hơn.
"Sao lại nghĩ xa, đấy gọi là nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của mình đấy ạ."
Đang đi đột nhiên Phùng Trinh Du lại ngừng chân, Phùng Linh Nhạc không để ý, suýt nữa là va vào người của bà ta.
Phùng Linh Nhạc chớp chớp mắt, hỏi một tiếng: "Mẫu thân?"
"Một kẻ thuộc về Cô gia như ngươi sẽ không bao giờ được nhận một tấc tài sản của ta đâu, cũng đừng có gọi ta là mẫu thân."
Khuôn mặt Phùng Trinh Du bình tĩnh đến lạ, nhưng lời nói lại không có chút gì là bình tĩnh cả.
Ánh mắt bà ta khi nhìn Phùng Linh Nhạc mang ý khinh bỉ cùng xem thường, như cách người ta nhìn kẻ ăn xin ngoài đường.
"Hoặc là gọi ta là Phùng quốc sư hoặc là không bao giờ bước chân vào hoàng cung nữa, Phùng Linh Nhạc, đấy là giới hạn cuối cùng của ta."
Nói xong, Phùng Trinh Du rời khỏi đây, bỏ mặc Phùng Linh Nhạc đứng đó một mình.
Vẻ mặt ngơ ngác của Phùng Linh Nhạc sau khi Phùng Trinh Du rời đi liền trở thành khuôn mặt chứa nụ cười man rợ.
"Là mẫu thân nói đó, Phùng quốc sư à."
"Một kẻ đến từ Cô gia như con mới là may mắn duy nhất của ngài đấy chứ..."
Phùng Linh Nhạc thu lại nụ cười, nhảy chân sáo bước đi khỏi đây.
Vừa sáng sớm, cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh mình, Hoàng Châu Sa liền mở mắt nhìn sang.
"Tuệ Hi, sao hôm nay chàng dậy sớm như thế?"
Nam tử tóc trắng xoay người sang nhìn cô ta, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ lên không rõ nguyên nhân.
Trong phút chốc, Hoàng Châu Sa đột nhiên có cảm giác rằng Thanh Tuệ Hi dường như rất hận mình.
Không phải là kiểu hận đến chết, mà là vừa hận vừa khinh thường, tựa như Hoàng Châu Sa chính là kẻ nhơ nhuốc mà Thanh Tuệ Hi đã vô tình va vào.
Nhưng cảm giác ấy chỉ đến khoảng mấy giây rồi mất đi, Thanh Tuệ Hi trở lại là một nam tử dịu dàng bình thường.
Hắn mỉm cười hỏi: "Hôm qua nàng nói chuyện Nữ Đế đã chết vì bệnh là sự thật sao?"
Nghĩ rằng Thanh Tuệ Hi đang vui như mình, Hoàng Châu Sa cũng vui không kém, hai mắt cô ta cong cong.
"Đúng vậy." Hoàng Châu Sa kéo Thanh Tuệ Hi vào lòng mình, giọng điệu mang ý hả hê cùng thỏa mãn, "Nàng ta đã chết thì ta sẽ lên làm tân Nữ Đế, và chàng sẽ là hoàng quý phi của ta."
Hoàng quý phi cái gì chứ, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là dụng cụ cho Hoàng Châu Sa thỏa mãn dục vọng của mình.
Một đóa hoa sen bị vấy bẩn, càng ngày sẽ trở nên dơ bẩn hơn, cuối cùng thì chết trong đống bùn bẩn thỉu.
Cái gì mà đóa sen không nhiễm bụi trần chứ, toàn là giả dối cả thôi!
Con người vì sống sót thì ai mà sẽ không trở nên ích kỉ và tàn độc chứ, ngay cả một kẻ có bản tính tốt đẹp như Thanh Tuệ Hi cũng vậy thôi.
"Ta... chỉ có thể làm Hoàng quý phi của nàng thôi sao?" Thanh Tuệ Hi cười buồn, hàng mi dài rũ xuống che đi giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Thấy Thanh Tuệ Hi thất vọng đến vậy, Hoàng Châu Sa liền đau lòng một trận.
"Tuệ Hi, chàng đừng buông có được hay không? Sau khi cơ đồ của ta ổn định, lúc đấy ta sẽ đưa chàng lên trở thành người đàn ông duy nhất bên cạnh ta." Hoàng Châu Sa vỗ lưng hắn để an ủi.
Thanh Tuệ Hi cười lạnh một tiếng.
Cái gì mà người đàn ông duy nhất chứ, Nữ Đế các ngươi, toàn là một lũ giả dối mà thôi.
Cảm nhận được sự run rẩy của người thương trong lòng mình, Hoàng Châu Sa hận không thể ôm Thanh Tuệ Hi chặt thêm chút nữa.
"Tuệ Hi à... ngoan, ta sẽ không để chàng chịu ủy khuất đâu."
Ta cũng sẽ không để ngài thất vọng đâu.
_
Hiện tại vì Hoàng Mục Thánh đã mất, không có người lãnh đạo trong triều chính cho nên Phùng Trinh Du và bè bạn của bà ta dứt khoát đưa Hoàng Châu Sa lên làm Nữ Đế.
Phải nói rằng một Nữ Đế lên ngôi mặc kệ mấy hình thức rườm rà như lễ đăng quang như Hoàng Châu Sa đặc biệt thú vị.
Nhất là đối với những vị quan thần viết sử, không có tình tiết máu chó trong cung họ chưa từng gặp qua, chỉ có tình tiết máu chó hơn mà thôi.
Hoàng Châu Sa ngồi ở ngai vàng, mặc trên người là bộ lông bào cao quý, nhìn thôi cũng thấy được bao nhiêu khí phách.
Lên triều khi Hoàng Châu Sa chỉ vừa đưa ra hai vấn đề hệ trọng lúc này là quốc tang và bạo loạn ở phía Nam thôi đã có hàng chục lời khuyên được đưa ra.
Quân thần số một lên tiếng: "Bệ hạ, phía Nam đã nổi dậy bạo loạn thì chúng ta tốt nhất nên hoãn lại quốc tang, trước tiên hãy dẹp trừ bạo loạn ạ. Để bạo loạn lâu sẽ khiến bạo loạn lan ra khắp đất nước, và khi chúng đến kinh đô thì sẽ trở thành một vấn đề lớn."
"Không thể ạ! Quốc tang là chuyện trọng đại của đất nước, nếu lại cứ lùi quốc tang mãi, nhân dân chẳng như nghi ngờ cách bệ hạ quản lý đất nước mà còn nghi ngờ tình cảm của ngài với cố Nữ Đế! Vì vậy xin ngài hãy tổ chức quốc tang trước, sau đó hẳn xử lý chuyện bạo loạn ạ." Quân thần khác lập tức lên tiếng tỏ ý bất đồng.
Cuộc tranh cãi giữa các đại thần diễn ra vô cùng gay gắt cho đến khi Phùng Trinh Du lạnh nhạt lên tiếng.
"Các ngài không thấy bệ hạ đang đau đầu à?" Phùng Trinh Du liếc nhìn bọn họ, "Không có tôn ti trật tự gì cả, cần ta cho người dạy lại cho các ngài đúng không?"
Tiếng quát đầy uy lực của Phùng Trinh Du làm cho mọi người đồng loạt im lặng.
Đùa gì chứ, trong cung hiện tại người có uy quyền nhất là Phùng Trinh Du, Hoàng Châu Sa chẳng qua là vì được Phùng Trinh Du ủng hộ cho nên mới trông có quyền có thế vậy thôi.
Người mà bọn họ sợ bây giờ ngoại trừ Phùng Trinh Du ra thì cũng là Nữ Đế đã chết kia, chứ ai mà sợ một Hoàng Châu Sa không có thực quyền gì đó đâu.
"Khởi bẩm bệ hạ, theo như ta nghĩ, chúng ta tốt nhất là nên lùi lịch tổ chức quốc tang lại để đưa quân đi dẹp bạo loạn rồi đưa ra chiếu chỉ giải thích rõ ràng cho nhân dân hiểu. Đó là giải pháp tốt nhất trong tình huống này rồi ạ." Phùng Trinh Du ra oai xong liền quay người lại bẩm báo với Hoàng Châu Sa.
Tất cả những gì diễn ra trước mặt mình nãy giờ, Hoàng Châu Sa đều lặng lẽ thu vào mắt, giấu kĩ trong lòng.
Cái việc không quan thần nào xem cô ta là một Nữ Đế chính thức không phải là một việc bất bình thường.
Dù gì cô ta cũng chưa đăng quang nên họ cũng chưa thể thể hiện sự kính cẩn được.
Thế nhưng điều cô ta lo lắng bây giờ là về quyền lực của Phùng Trinh Du, bà ta tựa như thần thánh trong lòng quân thần vậy.
Tỉ như Phùng Trinh Du đổi ý không muốn được hầu hạ Hoàng Châu Sa nữa, hoặc là tương lai việc cô ta sẽ đưa Thanh Tuệ Hi lên làm phượng hậu làm bà ta không vui thì liệu... bà ta có nhẫn tâm đá cả cô ta xuống, để nâng một người khác nghe lời lên hay không?
Nếu nói cô ta không đề phòng Phùng Trinh Du thì là lừa dối mình rồi.
Một con hổ giấy như cô ta, tốt nhất là nghe lời hổ thật trước, sau đó lợi dụng cơ hội thích hợp để chiếm lấy thực quyền.
"Được tồi, ta đồng ý với Phùng quốc sư." Hoàng Châu Sa vẫn giữ một cái đầu đủ lạnh, cô ta bình tĩnh đáp lời, "Khi chúng ta minh bạch thì nhân dân sẽ không tò mò, suy diễn lung tung như các ngươi đã nói."
Hoàng Châu Sa trả lời một cách rất điềm đạm, lại có phong thái của đế vương làm lòng Phùng Trinh Du có phần hài lòng.
"Ngày mai, trẫm sẽ cùng với Ôn tướng quân đến phía Nam để dẹp bạo loạn, mọi việc ở kinh thành tạm thời sẽ do Phùng quốc sư lo liệu."
Nghe đến đây, Phùng Trinh Du hơi trầm mặt, "Bệ hạ, hiện tại ngài đã là thiên tử của một người, không thể tự tiện đi đánh giặc như ngày trước được đâu ạ. Mọi chuyện ở phía Nam xin ngài hãy để cho Ôn tướng quân lo hết ạ."
"Đúng vậy ạ, Phùng quốc sư nói rất phải." Ôn Hoàng Sinh gật gù, "Ngài chỉ cần ngồi trên ngai vàng và ra lệnh cho chúng thần là được rồi."
Các quân thần khác hùa theo đáp lời: "Đúng vậy ạ!"
...
Lại là câu nói này, Hoàng Châu Sa xoa xoa mi tâm, thần sắc hiện ra vài tia mệt mỏi.
Chỉ cần ngồi trên ngai vàng và ra lệnh à, thế thì cô ta chẳng khác gì Hoàng Mục Thánh cả, sớm muộn gì cũng không còn người nào ủng hộ.
Cô ta phải ra tay bảo vệ nhân dân và đất nước thì mới có người chịu đi theo mình và tin tưởng giao số mệnh của Quân Thánh quốc vào tay cô ta.
Ngồi im hưởng lợi là điều lúc này Hoàng Châu Sa không thể chấp nhận cũng không thể làm nổi.
"Các ngươi được rồi!" Hoàng Châu Sa cau mày, "Trẫm sẽ không đi đâu cả, được chưa?"
"Bãi triều!"
Sau khi Hoàng Châu Sa tức giận rời đi, các quan thần có tiếng nói trong triều liền xúm lại hỏi thăm Phùng Trinh Du.
"Phùng quốc sư à, hình như tính tình của Tân nữ Đế hơi tệ đúng không? Ngài xem, chúng ta chỉ là nghĩ cho bệ hạ thôi mà cũng bị quát thế rồi."
"Đúng đấy, Phùng quốc sư à, ngài nên nói chuyện lại với bệ hạ đi, đừng để bản tính hiếu chiến hiếu thắng của bệ hạ trỗi lên nữa. Ngài ấy bây giờ đã là quân vương, không phải muốn làm gì là làm đâu."
"Lỡ như ngài ấy bị thương vì đi chinh chiến thì chẳng phải chúng ta sẽ bị chém đầu cả bọn vì không cản ngài ấy lại hay sao..."
Hàng trăm ngàn lời khuyên câu hỏi cứ dồn dập nhồi vào đầu Phùng Trinh Du, cho đến khi bọn họ cảm thấy tâm trạng Phùng Trinh Du không ổn nữa rồi thì mới ba chân tám cẳng chạy đi.
Nói cũng đã đủ, người ta không nghe cũng không thèm tiếp thu thì bọn họ còn ở lại làm gì chứ.
Ở lại không chừng sẽ bị Phùng Trinh Du đá bay ra khỏi kinh thành đó.
"Bọn ngu đó..." Phùng Trinh Du hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen như hố bùn vây hãm người đối diện nhìn chằm chằm hướng chạy của đám quan thần.
Thời điểm Phùng Trinh Du suýt nữa là chửi tục thành tiếng thì có người lên tiếng cắt ngang câu nói của bà ta.
"Mẫu thân, ngài không nên mắng chửi người khác khi có con ở đây đâu."
Phùng Linh Nhạc không biết từ đâu chui ra, tươi cười nhìn Phùng Trinh Du.
"Có một đứa con như ngươi chính là nạn tám kiếp của ta." Phùng Trinh Du liếc cô ta một cái, sau đó phất tay rời đi.
"Thôi nào, cơ nghiệp của mẫu thân cuối cùng cũng là của con thôi." Phùng Linh Nhạc lẽo đẽo chạy theo, "Không của con thì sẽ là của ai cơ chứ? Ái Quân sao? Hay là của bệ hạ tất?"
"Ngươi nghĩ xa rồi." Phùng Trinh Du bước càng ngày càng nhanh hơn.
"Sao lại nghĩ xa, đấy gọi là nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của mình đấy ạ."
Đang đi đột nhiên Phùng Trinh Du lại ngừng chân, Phùng Linh Nhạc không để ý, suýt nữa là va vào người của bà ta.
Phùng Linh Nhạc chớp chớp mắt, hỏi một tiếng: "Mẫu thân?"
"Một kẻ thuộc về Cô gia như ngươi sẽ không bao giờ được nhận một tấc tài sản của ta đâu, cũng đừng có gọi ta là mẫu thân."
Khuôn mặt Phùng Trinh Du bình tĩnh đến lạ, nhưng lời nói lại không có chút gì là bình tĩnh cả.
Ánh mắt bà ta khi nhìn Phùng Linh Nhạc mang ý khinh bỉ cùng xem thường, như cách người ta nhìn kẻ ăn xin ngoài đường.
"Hoặc là gọi ta là Phùng quốc sư hoặc là không bao giờ bước chân vào hoàng cung nữa, Phùng Linh Nhạc, đấy là giới hạn cuối cùng của ta."
Nói xong, Phùng Trinh Du rời khỏi đây, bỏ mặc Phùng Linh Nhạc đứng đó một mình.
Vẻ mặt ngơ ngác của Phùng Linh Nhạc sau khi Phùng Trinh Du rời đi liền trở thành khuôn mặt chứa nụ cười man rợ.
"Là mẫu thân nói đó, Phùng quốc sư à."
"Một kẻ đến từ Cô gia như con mới là may mắn duy nhất của ngài đấy chứ..."
Phùng Linh Nhạc thu lại nụ cười, nhảy chân sáo bước đi khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.