Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 317: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (5)
Tiểu Yến Tử
02/11/2021
Ánh sáng từ gương phát ra ngày càng lóa mắt hơn, cùng lúc đó Vân Yến bắt đầu cảm thấy tai mình phát ra những tiếng ong ong khó chịu, không gian trước mắt cô dường như cũng đang xoay vòng vòng.
Vân Yến dùng một tay đỡ đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn xuống bọn quan đại thần, môi cô hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi không ra hơi.
"Trẫm..." Trẫm còn chưa có chết, nhìn mặt mấy người cứ như trẫm sắp chết vậy! Mau thu lại biểu cảm đó cho trẫm!
Trước khi ngất, Vân Yến chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của đám quan đại thần và tiếng kêu thảm thiết như lợn chọc tiết của cung nhân.
Sau khi Vân Yến đã tiếp xúc thân mật với mặt đất được một phút, vẫn chưa có ai đi đến đỡ cô lên.
Cung nhân và đám quan thần còn đang tá hỏa lo sợ, duy chỉ có Túc Đà là bình tĩnh phân phó cho người gọi thái y đến.
Bệ hạ không rõ lí do mà ngất xĩu, cận thần thì lại không chút lo lắng, người ngu cũng nhìn ra trong đấy có ẩn tình, huống chi là những người sống trong chốn hoàng cung đầy nguy hiểm này, những người mưu mô như họ mà không nhìn ra ư?
Thời gian Vân Yến bất tỉnh khoảng một ngày trời, sang sáng ngày hôm sau thì cô đã tỉnh dậy, ngoại trừ tinh thần có chút uể oải thì cũng không có vấn đề gì đáng kể.
À không, thật ra thì có.
Bây giờ hình ảnh của bọn quan đại thần trong mắt cô thật sự như trung thần vậy, nhìn không có chút gì là sợ hãi hay kính sợ như ngày hôm qua mà toàn là ý lo lắng và... yêu thương?
Cung nhân thì tươi cười vui vẻ, không có chút nào là e dè như lần đầu tiên Vân Yến nhìn thấy họ.
Ngay cả phượng hậu đang nắm tay cô khóc lóc đây cũng có ánh mắt thâm tình như nước, giống như cô là người tình ngàn năm không gặp của hắn vậy.
Vân Yến:!!!
Cô lọt vào ảo cảnh rồi? Là đồ chó nào đưa cô vào đây!?
"Ký chủ, đừng hoảng loạn." 000 điềm nhiên an ủi.
Nghe thấy âm thanh của 000 phát ra trong đầu mình, Vân Yến lại càng nghi ngờ nhân sinh hơn.
000 mà có thể nói một cách đầy nhẹ nhàng sâu lắng như vậy? Quả nhiên là ảo cảnh.
000: "..."
"Đây không phải hoàn toàn là ảo cảnh." 000 khụ khụ vài tiếng, "Cô đoán xem."
"Ồ, là cái gương kia làm thay đổi nhận thức của ta về đám đại thần? Đại khái là thôi miên?" Vân Yến nheo mắt phân tích.
"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa rõ cơ chế hoạt động của nó nên cô không thể tùy tiện đụng đến nó được." 000 nhàn nhạt đáp.
"Hệ thống dởm, mi không giúp được gì cho trẫm cả, ngay cả ký ức của nguyên chủ ngươi cũng truyền sai." Vân Yến khinh thường xùy một tiếng.
"Ký ức vốn là như vậy, nếu cô muốn tôi có thể sửa rồi thêm thắt một vài chi tiết nhưng mà về tính chính xác thì không chắc." 000 không vui bĩu môi.
"Thì ra là ngươi có thể tùy tiện chỉnh ký ức của nguyên chủ." Vân Yến ồ lên một tiếng, ngữ khí có phần hứng thú, "Vậy có nghĩa là ngươi có thể chỉnh cả ký ức của người khác, tính năng khá tốt đó."
000: Đừng tự nhiên khen tôi, tôi sợ hãi.
Thấy Vân Yến vừa tỉnh dậy đã ngẩn người nhìn vào không trung, thái y nhanh chóng bắt mạch cho cô, sau đó chau mày lắc đầu.
"Có lẽ bệ hạ vì ngã quá nặng cho nên..."
Thái y còn chưa nói hết ra kết luận của mình, Vân Yến đã nhàn nhạt liếc bà ta một cái rồi không mặn không nhạt lên tiếng: "Trẫm vẫn ổn."
Thái y nghe vậy thì lập tức dập đầu xin lỗi cô như bản thân đã phạm phải đại tội, "Bệ hạ, là tiểu nhân ngu dốt, chuẩn sai bệnh cho ngài khiến ngài bất tỉnh hơn một ngày nay ạ."
Nhận thấy Vân Yến không tức giận cũng không trả lời, thái y hoang mang run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng chỉ mất một giây sau, hình ảnh thái y trong mắt cô lại là một vị thái y đạm nhiên vô tư lự.
"Bệ hạ, hạ thần đã chuẩn bệnh xong cho ngài, ngài chỉ vì mệt nhọc quá độ mà dẫn đến ngất xỉu, ngoài ra không có vấn đề gì nữa ạ."
Vân Yến yên lặng nhắm mắt, khoảng ba giây sau thì mở mắt ra, bộ dạng bọn họ lại một lần nữa thay đổi trong mắt cô, lần này mới đúng là quang cảnh của hiện thực.
Cung nhân và thái giám xếp thành hai hàng, dáng đứng vô cùng nghiêm túc, Phùng Trinh Du và Túc Đà đứng cách thái y khoảng hai mét, bộ dạng cũng nghiêm trọng không kém.
Phùng Trinh Du sau khi bị đánh vài trượng cũng đã biết cách thu lại tính tình của mình.
Nhất là Phùng Ái Quân, hắn ta ôm tay Vân Yến mà khóc lóc sướt mướt, nhưng ánh mắt thì không có một chút nào là thâm tình như lúc nãy, đây là ánh mắt khi nhìn kẻ thù giết cha mẹ hắn!
Trẫm biết ngay mà!
Cái gương kia có độc, dám lừa trẫm!
"Đã vậy thì các ngươi lui ra được rồi." Vân Yến giật tay mình ra khỏi bàn tay của Phùng Ái Quân, miệng nở nụ cười nhạt, "Trẫm vẫn còn mệt, vậy mà các ngươi còn dám ở đây giành không khí với trẫm, muốn trẫm mau tắt thở chết sao?"
Nghe thấy lời hăm dọa vô lý của Vân Yến, mọi người sợ điếng người, khuôn mặt sợ sệt như vừa bị siết nợ.
Phùng Ái Quân thì mím môi rũ mắt, hai tay nhỏ nắm chặt vạt áo của mình, trông có chút đáng thương.
Thấy vậy, Phùng Trinh Du hơi nhấp môi, bà ta trầm giọng xuống, "Bệ hạ, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà ngài còn nói ra được như vậy sao!?"
"Trẫm nói sai sao? Các ngươi ở đây chẳng phải là đang cố tình giành lấy không khí của ta sao?" Vân Yến nhướng mày, "Vậy thì chứng minh cho ta xem đi, toàn bộ các ngươi muốn ở lại thì nín thở, còn không thì cút ra ngoài cho ta."
Mắt thấy Phùng Trinh Du lại có ý định lên tiếng dạy dỗ Vân Yến, Túc Đà vội nhéo tay bà ta một cái.
"Phùng đại nhân, bà nên bình tĩnh lại, hãy nghĩ rằng bệ hạ đang phát bệnh như bình thường đi." Túc Đà hắng giọng nói thầm.
Phùng Trinh Du siết chặt tay, mắt hạnh hơi híp, "Ta hiểu, không cần lo ta sẽ ra tay quá phận."
Túc Đà liếc Phùng Trinh Du một cái rồi thu lại ánh mắt, "Vậy là được rồi."
Hình ảnh hai cận thần yêu quý của mình đang xì xầm to nhỏ với nhau lọt vào mắt Vân Yến, làm cho cô không nhịn được mà cười tươi.
Cận thần đúng là cận thần, ỷ bản thân mình được ở gần trẫm liền bày mưu tính kế với trẫm!
Tức giận quá, ngày mai cho Phùng gia phá sản thôi!
000 yên tĩnh làm một hệ thống thông minh chưa được bao lâu đã không nhịn nổi ngoi lên nhắc nhở cô, "Ký chủ, Phùng gia giàu hơn cô, muốn Phùng gia phá sản thì Quân Thánh quốc sẽ bay màu theo Phùng gia đó."
000 nói không hề sai, cũng không nghiêm trọng hóa vấn đề.
Phùng gia hiện nay là mạch kinh tế chính của Quân Thánh quốc, tiếp theo đó là Thanh gia - gia tộc nắm giữ mạch kinh tế phụ.
Nhờ đầu óc thiên tài của Phùng Trinh Du mà Phùng gia kinh doanh thành công ở rất nhiều lĩnh vực khác nhau.
Còn Thanh gia vốn giàu có là nhờ có Phùng gia nâng đỡ, nói một cách khách quan thì hiện tại kinh tế ở Quân Thánh quốc chỉ cần Phùng gia không vui thì sẽ ngay lập tức chao đảo.
Kinh tế chao đảo, nạn đói sẽ xuất hiện, mà nạn đói xuất hiện thì nhân dân ở Quân Thánh quốc sẽ chết dần chết mòn, bên cạnh đó còn phát sinh ra những trường hợp như giết người cướp của, đây là một tình huống rất tệ mà không ai muốn nghĩ đến.
Ngay cả nguyên chủ cũng vậy, với thân phận là một minh quân sẵn sàng dùng linh hồn của mình để đem lại hạnh phúc của con dân thì không cần nghĩ nhiều cũng biết cô ấy yêu nước đến nhường nào.
Sau khi phân tích xong mặt trái của sự việc, Vân Yến cảm thấy Hoàng Mục Thánh con mẹ nó bị lừa từ đầu đến đuôi.
Một vị đế vương không biết kiêng kị một thế lực lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị thế lực đó ra tay giết chết.
Vậy mà Hoàng Mục Thánh lại còn cho rằng Phùng Trinh Du và Phùng gia không có ý đồ gì xấu, là một trung quân của cô.
Là do cô đa nghi hay do Hoàng Mục Thánh quá ngây thơ?
Vân Yến tất nhiên sẽ chọn vế sau, vì cô không tin một người có thể vì lòng trung thành mà bỏ qua cơ hội được thao túng một đất nước.
Lòng tham con người thì vô đáy, Phùng Trinh Du thì dư sức lật đổ Hoàng Mục Thánh, rốt cuộc là bà ta nghĩ gì khi xây dựng Hoàng Mục Thánh thành một con rối có bệnh tâm thần?
Muốn người dân xem thường Hoàng Mục Thánh?
Muốn quan thần căm ghét và hoảng sợ Hoàng Mục Thánh?
Hay là muốn Hoàng Mục Thánh chìm trong đau khổ bằng cách trợ giúp cô lên ngôi rồi lại nhẫn tâm đạp cô xuống để nâng Hoàng Châu Sa lên?
Đột nhiên Vân Yến lại nghĩ liệu cố nữ đế trước khi chết có nhúng tay vào chuyện này hay không?
Nếu có thì chuyện này lại khó giải quyết rồi đây, vì Vân Yến hiện tại không thể xuống địa ngục để kéo linh hồn Hoàng Quang Kha lên tra hỏi được.
Biết Vân Yến đang suy nghĩ về cách tìm ra bí mật về ngai vàng, 000 vội nói: "Ký chủ... cô làm vậy thật thì Thập chủ thần sẽ khóc ngay lập tức đó."
"Làm vậy? Ta làm gì? Ta không làm gì cả." Vân Yến chớp mắt giả ngu.
000: "..."
Vân Yến dùng một tay đỡ đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn xuống bọn quan đại thần, môi cô hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi không ra hơi.
"Trẫm..." Trẫm còn chưa có chết, nhìn mặt mấy người cứ như trẫm sắp chết vậy! Mau thu lại biểu cảm đó cho trẫm!
Trước khi ngất, Vân Yến chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của đám quan đại thần và tiếng kêu thảm thiết như lợn chọc tiết của cung nhân.
Sau khi Vân Yến đã tiếp xúc thân mật với mặt đất được một phút, vẫn chưa có ai đi đến đỡ cô lên.
Cung nhân và đám quan thần còn đang tá hỏa lo sợ, duy chỉ có Túc Đà là bình tĩnh phân phó cho người gọi thái y đến.
Bệ hạ không rõ lí do mà ngất xĩu, cận thần thì lại không chút lo lắng, người ngu cũng nhìn ra trong đấy có ẩn tình, huống chi là những người sống trong chốn hoàng cung đầy nguy hiểm này, những người mưu mô như họ mà không nhìn ra ư?
Thời gian Vân Yến bất tỉnh khoảng một ngày trời, sang sáng ngày hôm sau thì cô đã tỉnh dậy, ngoại trừ tinh thần có chút uể oải thì cũng không có vấn đề gì đáng kể.
À không, thật ra thì có.
Bây giờ hình ảnh của bọn quan đại thần trong mắt cô thật sự như trung thần vậy, nhìn không có chút gì là sợ hãi hay kính sợ như ngày hôm qua mà toàn là ý lo lắng và... yêu thương?
Cung nhân thì tươi cười vui vẻ, không có chút nào là e dè như lần đầu tiên Vân Yến nhìn thấy họ.
Ngay cả phượng hậu đang nắm tay cô khóc lóc đây cũng có ánh mắt thâm tình như nước, giống như cô là người tình ngàn năm không gặp của hắn vậy.
Vân Yến:!!!
Cô lọt vào ảo cảnh rồi? Là đồ chó nào đưa cô vào đây!?
"Ký chủ, đừng hoảng loạn." 000 điềm nhiên an ủi.
Nghe thấy âm thanh của 000 phát ra trong đầu mình, Vân Yến lại càng nghi ngờ nhân sinh hơn.
000 mà có thể nói một cách đầy nhẹ nhàng sâu lắng như vậy? Quả nhiên là ảo cảnh.
000: "..."
"Đây không phải hoàn toàn là ảo cảnh." 000 khụ khụ vài tiếng, "Cô đoán xem."
"Ồ, là cái gương kia làm thay đổi nhận thức của ta về đám đại thần? Đại khái là thôi miên?" Vân Yến nheo mắt phân tích.
"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa rõ cơ chế hoạt động của nó nên cô không thể tùy tiện đụng đến nó được." 000 nhàn nhạt đáp.
"Hệ thống dởm, mi không giúp được gì cho trẫm cả, ngay cả ký ức của nguyên chủ ngươi cũng truyền sai." Vân Yến khinh thường xùy một tiếng.
"Ký ức vốn là như vậy, nếu cô muốn tôi có thể sửa rồi thêm thắt một vài chi tiết nhưng mà về tính chính xác thì không chắc." 000 không vui bĩu môi.
"Thì ra là ngươi có thể tùy tiện chỉnh ký ức của nguyên chủ." Vân Yến ồ lên một tiếng, ngữ khí có phần hứng thú, "Vậy có nghĩa là ngươi có thể chỉnh cả ký ức của người khác, tính năng khá tốt đó."
000: Đừng tự nhiên khen tôi, tôi sợ hãi.
Thấy Vân Yến vừa tỉnh dậy đã ngẩn người nhìn vào không trung, thái y nhanh chóng bắt mạch cho cô, sau đó chau mày lắc đầu.
"Có lẽ bệ hạ vì ngã quá nặng cho nên..."
Thái y còn chưa nói hết ra kết luận của mình, Vân Yến đã nhàn nhạt liếc bà ta một cái rồi không mặn không nhạt lên tiếng: "Trẫm vẫn ổn."
Thái y nghe vậy thì lập tức dập đầu xin lỗi cô như bản thân đã phạm phải đại tội, "Bệ hạ, là tiểu nhân ngu dốt, chuẩn sai bệnh cho ngài khiến ngài bất tỉnh hơn một ngày nay ạ."
Nhận thấy Vân Yến không tức giận cũng không trả lời, thái y hoang mang run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng chỉ mất một giây sau, hình ảnh thái y trong mắt cô lại là một vị thái y đạm nhiên vô tư lự.
"Bệ hạ, hạ thần đã chuẩn bệnh xong cho ngài, ngài chỉ vì mệt nhọc quá độ mà dẫn đến ngất xỉu, ngoài ra không có vấn đề gì nữa ạ."
Vân Yến yên lặng nhắm mắt, khoảng ba giây sau thì mở mắt ra, bộ dạng bọn họ lại một lần nữa thay đổi trong mắt cô, lần này mới đúng là quang cảnh của hiện thực.
Cung nhân và thái giám xếp thành hai hàng, dáng đứng vô cùng nghiêm túc, Phùng Trinh Du và Túc Đà đứng cách thái y khoảng hai mét, bộ dạng cũng nghiêm trọng không kém.
Phùng Trinh Du sau khi bị đánh vài trượng cũng đã biết cách thu lại tính tình của mình.
Nhất là Phùng Ái Quân, hắn ta ôm tay Vân Yến mà khóc lóc sướt mướt, nhưng ánh mắt thì không có một chút nào là thâm tình như lúc nãy, đây là ánh mắt khi nhìn kẻ thù giết cha mẹ hắn!
Trẫm biết ngay mà!
Cái gương kia có độc, dám lừa trẫm!
"Đã vậy thì các ngươi lui ra được rồi." Vân Yến giật tay mình ra khỏi bàn tay của Phùng Ái Quân, miệng nở nụ cười nhạt, "Trẫm vẫn còn mệt, vậy mà các ngươi còn dám ở đây giành không khí với trẫm, muốn trẫm mau tắt thở chết sao?"
Nghe thấy lời hăm dọa vô lý của Vân Yến, mọi người sợ điếng người, khuôn mặt sợ sệt như vừa bị siết nợ.
Phùng Ái Quân thì mím môi rũ mắt, hai tay nhỏ nắm chặt vạt áo của mình, trông có chút đáng thương.
Thấy vậy, Phùng Trinh Du hơi nhấp môi, bà ta trầm giọng xuống, "Bệ hạ, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà ngài còn nói ra được như vậy sao!?"
"Trẫm nói sai sao? Các ngươi ở đây chẳng phải là đang cố tình giành lấy không khí của ta sao?" Vân Yến nhướng mày, "Vậy thì chứng minh cho ta xem đi, toàn bộ các ngươi muốn ở lại thì nín thở, còn không thì cút ra ngoài cho ta."
Mắt thấy Phùng Trinh Du lại có ý định lên tiếng dạy dỗ Vân Yến, Túc Đà vội nhéo tay bà ta một cái.
"Phùng đại nhân, bà nên bình tĩnh lại, hãy nghĩ rằng bệ hạ đang phát bệnh như bình thường đi." Túc Đà hắng giọng nói thầm.
Phùng Trinh Du siết chặt tay, mắt hạnh hơi híp, "Ta hiểu, không cần lo ta sẽ ra tay quá phận."
Túc Đà liếc Phùng Trinh Du một cái rồi thu lại ánh mắt, "Vậy là được rồi."
Hình ảnh hai cận thần yêu quý của mình đang xì xầm to nhỏ với nhau lọt vào mắt Vân Yến, làm cho cô không nhịn được mà cười tươi.
Cận thần đúng là cận thần, ỷ bản thân mình được ở gần trẫm liền bày mưu tính kế với trẫm!
Tức giận quá, ngày mai cho Phùng gia phá sản thôi!
000 yên tĩnh làm một hệ thống thông minh chưa được bao lâu đã không nhịn nổi ngoi lên nhắc nhở cô, "Ký chủ, Phùng gia giàu hơn cô, muốn Phùng gia phá sản thì Quân Thánh quốc sẽ bay màu theo Phùng gia đó."
000 nói không hề sai, cũng không nghiêm trọng hóa vấn đề.
Phùng gia hiện nay là mạch kinh tế chính của Quân Thánh quốc, tiếp theo đó là Thanh gia - gia tộc nắm giữ mạch kinh tế phụ.
Nhờ đầu óc thiên tài của Phùng Trinh Du mà Phùng gia kinh doanh thành công ở rất nhiều lĩnh vực khác nhau.
Còn Thanh gia vốn giàu có là nhờ có Phùng gia nâng đỡ, nói một cách khách quan thì hiện tại kinh tế ở Quân Thánh quốc chỉ cần Phùng gia không vui thì sẽ ngay lập tức chao đảo.
Kinh tế chao đảo, nạn đói sẽ xuất hiện, mà nạn đói xuất hiện thì nhân dân ở Quân Thánh quốc sẽ chết dần chết mòn, bên cạnh đó còn phát sinh ra những trường hợp như giết người cướp của, đây là một tình huống rất tệ mà không ai muốn nghĩ đến.
Ngay cả nguyên chủ cũng vậy, với thân phận là một minh quân sẵn sàng dùng linh hồn của mình để đem lại hạnh phúc của con dân thì không cần nghĩ nhiều cũng biết cô ấy yêu nước đến nhường nào.
Sau khi phân tích xong mặt trái của sự việc, Vân Yến cảm thấy Hoàng Mục Thánh con mẹ nó bị lừa từ đầu đến đuôi.
Một vị đế vương không biết kiêng kị một thế lực lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị thế lực đó ra tay giết chết.
Vậy mà Hoàng Mục Thánh lại còn cho rằng Phùng Trinh Du và Phùng gia không có ý đồ gì xấu, là một trung quân của cô.
Là do cô đa nghi hay do Hoàng Mục Thánh quá ngây thơ?
Vân Yến tất nhiên sẽ chọn vế sau, vì cô không tin một người có thể vì lòng trung thành mà bỏ qua cơ hội được thao túng một đất nước.
Lòng tham con người thì vô đáy, Phùng Trinh Du thì dư sức lật đổ Hoàng Mục Thánh, rốt cuộc là bà ta nghĩ gì khi xây dựng Hoàng Mục Thánh thành một con rối có bệnh tâm thần?
Muốn người dân xem thường Hoàng Mục Thánh?
Muốn quan thần căm ghét và hoảng sợ Hoàng Mục Thánh?
Hay là muốn Hoàng Mục Thánh chìm trong đau khổ bằng cách trợ giúp cô lên ngôi rồi lại nhẫn tâm đạp cô xuống để nâng Hoàng Châu Sa lên?
Đột nhiên Vân Yến lại nghĩ liệu cố nữ đế trước khi chết có nhúng tay vào chuyện này hay không?
Nếu có thì chuyện này lại khó giải quyết rồi đây, vì Vân Yến hiện tại không thể xuống địa ngục để kéo linh hồn Hoàng Quang Kha lên tra hỏi được.
Biết Vân Yến đang suy nghĩ về cách tìm ra bí mật về ngai vàng, 000 vội nói: "Ký chủ... cô làm vậy thật thì Thập chủ thần sẽ khóc ngay lập tức đó."
"Làm vậy? Ta làm gì? Ta không làm gì cả." Vân Yến chớp mắt giả ngu.
000: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.