Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 242: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (16)
Tiểu Yến Tử
28/06/2021
Vừa bước ra khỏi thông đạo, ánh nắng đã chiếu thẳng vào người làm cho Mộc Doanh Doanh không khỏi nheo mắt.
Khi đã thích ứng được với ánh sáng, Mộc Doanh Doanh có chút ngơ ngác ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Trời xanh mây trắng, rừng cây xanh tươi tốt mang theo hương thơm của tự nhiên phả vào không khí, những cánh chim bay lượn trên bầu trời cất tiếng hót líu lo, những đóa hoa tỏa hương thơm ngát. Những cảnh vật quen thuộc mà xa lạ này làm cho Mộc Doanh Doanh có chút ẩn ẩn đau trong lòng.
Đã bao lâu rồi nàng ta mới gặp lại những cảnh này?
Hình như đã rất lâu rồi...
Chợt bao nhiêu kỷ niệm trong đầu Mộc Doanh Doanh mãnh liệt ùa về như bão tố khiến nàng ta đang đi phải lập tức đứng yên lại, cả người không nhúc nhích.
Chậm rãi đưa mắt lên ngước nhìn bóng lưng của Vân Yến, đôi mắt Mộc Doanh Doanh đã sớm óng ánh đầy nước và chất chứa những dòng cảm xúc không rõ.
"Ngài Chính Nghĩa, ta nghĩ lại rồi... ta không thể rời khỏi đây được, ta muốn ở lại nơi này."
Vân Yến vừa xoay người định hỏi thăm thì liền nghe nàng ta nói vậy, trong lòng tức đến muốn cười to.
Công chúa này? Cô chắc không phải bị hội chứng Stockholm* ấy chứ?
Có thần kinh hay không mà đòi ở lại?
Vân Yến cá mười tay mười chân, Mộc Doanh Doanh mà ở lại kiểu gì cũng bị tên điên giai đoạn cuối kia giết chết.
Mà không phải là giết liền đâu, tên kia nhất định sẽ tra tấn Mộc Doanh Doanh đến khi nàng ta thân tàn ma dại rồi giết không chút thương tiếc.
*Stockholm: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.
Đối với hội chứng Stockholm, các con tin hoặc nạn nhân bị lạm dụng có thể có cảm giác đồng cảm với kẻ giam cầm họ. Điều này hoàn toàn trái ngược với sự sợ hãi, kinh hoàng hoặc thậm chí khinh bỉ mà nhiều người thường nghĩ đến mỗi khi đề cập đến tâm lý của các nạn nhân trong một vụ bắt cóc.
Theo thời gian, một số nạn nhân dần nảy sinh những tình cảm tích cực đối với chính những kẻ đang bắt và giam giữ họ. Họ thậm chí có thể bắt đầu cảm thấy đồng cảm với những kẻ đó và nảy sinh những cảm giác theo chiều hướng tiêu cực đối với cảnh sát, chính quyền hay cả những người đang cố gắng giải thoát cho họ.
Đôi khi một số người mắc phải hội chứng Stockholm còn bực bội với bất cứ ai đang cố gắng giúp họ thoát khỏi tình huống nguy hiểm mà họ đang gặp phải.
(Theo Vinmec).
Nhìn qua đôi mắt của Mộc Doanh Doanh và nghe kĩ lời nói của nàng ta, trong đầu Vân Yến liền hiện lên một suy đoán không hề thú vị.
"Cô có cảm tình với Ngu Hề sao công chúa?" Vân Yến nheo mắt lạnh nhạt hỏi.
"Không, không phải." Mộc Doanh Doanh lắc đầu phủ định sau đó lập tức thanh minh cho mình, "Ta sợ sau khi ta trở về Mộc Tinh rồi, khi mà ngài rời đi thì Ngu Hề sẽ quay lại trả thù Mộc Tinh, ta không muốn con dân Mộc Tinh phải chịu khổ."
Lý do lý trấu!
Tuy điều Mộc Doanh Doanh nói rất lý lẽ hùng hồn cũng rất có sức thuyết phục, nhưng điều đó chỉ có thể thuyết phục những người khác, đối với cô thì hoàn toàn vô dụng.
Vân Yến lạnh nhạt liếc Mộc Doanh Doanh một cái, thật uổng công lúc nãy cô vừa khen cô công chúa này, bây giờ lại tự vả mặt mình rồi.
Bị Vân Yến liếc nhìn như vậy, Mộc Doanh Doanh giật thót cả tim, theo bản năng của cơ thể mà trốn tránh ánh mắt của cô.
Vân Yến thu lại ánh mắt, nhìn trời suy ngẫm.
Ây... trời xanh thật biết trêu người, ai lại đi yêu chính kẻ thù của đất nước mình đâu.
Thật điên cuồng cũng thật ngu ngốc.
Giờ cô nên làm gì để Mộc Doanh Doanh thông suốt nhỉ?
"Vân Yến, việc Mộc Doanh Doanh yêu Ngu Hề, thật ra không nằm trong dự định của tôi." 333 cũng đã nhận ra như cô, cho nên lập tức ngoi lên giải thích.
"Đúng vậy, điều này cũng không nằm trong dự định của ta." Vân Yến cười như không cười đáp lại 333.
333: "..." Đột nhiên Vân Yến nói với giọng êm ái như vậy, nó thật sự không biết phải nói gì thêm.
"Bất quá ta có thể cho họ đồng quy vu tận, ngươi cảm thấy thế nào?" Vân Yến tự nhiên đề nghị 333, giọng nói của cô thật sự dễ nghe nhưng nội dung thì làm cho 333 muốn khóc.
"Không thể đâu Vân Yến, không thể được!" 333 liên tục từ chối.
"Không, có thể, điều gì cũng có thể." Vân Yến cong môi, vài tia gian xảo hiện lên nơi đáy mắt.
"Không! Cô không phải muốn giúp tôi sao? Nếu cô giết Mộc Doanh Doanh thì nó sẽ ảnh hưởng đến vị diện này, cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi." 333 đáng thương kể khổ.
Nghe được thông tin mình muốn, Vân Yến liền cười sâu hơn.
"Vì sao?"
"Vì Mộc Doanh Doanh là người sau này..." 333 nói được nửa chừng thì im miệng, "Cái này... cô không cần biết đâu Vân Yến, thật đó, tôi thề là tôi không làm bất cứ việc gì có hại với cô."
"Ta tin ngươi."
333 nhìn thấy Vân Yến dễ thỏa hiệp như vậy, trong lòng lại kêu lên một hồi chuông cảnh báo.
Không! Cô không tin tôi!
Vân Yến trợn mắt, lấy lại tinh thần để đối mặt với Mộc Doanh Doanh.
"Công chúa, cô chọn đại tình hay tư tình?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Yến, Mộc Doanh Doanh thể hiện sự bài xích rõ rệt, nàng ta lắc đầu, từ chối cho câu trả lời.
"Công chúa cô nên biết, nếu đã quyết định chọn tư tình thì cả cuộc đời này cô là nữ nhân của ma thần thượng cổ, là kẻ thù của Mộc Tinh, là phản đồ, là kẻ làm mất mặt dòng dõi hoàng tộc cao quý."
Vân Yến chậm rãi nói, từng lời nói sắc bén cứa vào lòng tiểu công chúa khiến nó rỉ máu thành một dòng sông.
"Không, ta không có tình cảm với tên ma thần như vậy!" Mộc Doanh Doanh hét lên, hai tay ôm đầu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
"Ta không thể có tình cảm với tên đó không thể, ta không thể là phản đồ, ta là Mộc công chúa, là đại công chúa, ta là hoàng tộc cao quý..."
Mộc Doanh Doanh day dứt cắn răng đến mức môi bật ra máu, vốn dĩ đây là một điều nàng ta biết rõ trong lòng, nhưng lại rất khó để thừa nhận. Mà Vân Yến còn cố tình đâm chọt như vậy, quả thật không thể ác độc tàn nhẫn hơn.
Nhìn thấy Mộc Doanh Doanh bị lời nói của mình làm cho bi thương muốn chết, Vân Yến cũng không cảm thấy tội lỗi hay đồng cảm.
Không lẽ giờ cô an ủi bảo cô ta yêu Ngu Hề đi, mọi chuyện còn lại để cô lo hết?
Ha ha.
Vân Yến là người tốt có chính kiến, cô hiểu lúc nào nên làm người tốt, lúc nào nên làm người xấu cho nên cô sẽ không an ủi Mộc Doanh Doanh lúc này.
Mà không an ủi thì cô có thể khiêu khích nha?
Nghĩ vậy Vân Yến liền tiếp tục lên tiếng, từng lời nói cay nghiệt tiếp tục chà xát tấm lòng mong manh của Mộc Doanh Doanh.
"Hoàng tộc mà lại bị tình yêu chọc mù mắt, thật sỉ nhục cho cái danh hoàng tộc."
"Ta không..."
Vân Yến giễu cợt Mộc Doanh Doanh liên tục, dường như cô rất thích việc này cho nên không hề cảm thấy chán.
"Uổng công Mộc quốc vương lấy một phần tư tài sản thuê một vị cao thủ như ta để cứu công chúa, ấy vậy mà thật đau buồn biết bao, công chúa kim chi ngọc diệp ấy đã đem lòng yêu lấy kẻ thù."
"Ngài Chính Nghĩa, ta thật sự..."
Mộc Doanh Doanh thật sự đã bị Vân Yến nói đến mức khóc òa, cả khuôn mặt nhỏ xinh đẹp toàn là nước mắt làm tăng thêm vẻ đẹp u mỹ của nàng.
"Thật uổng công cho nhân dân Mộc Tinh một lòng ngày ngày cầu nguyện mong đại công chúa trở về, vì nàng công chúa đã quyết không muốn quay trở lại nữa." Vân Yến ngắt lời nàng ta, nheo mắt nói.
Cô vừa dứt lời, Mộc Doanh Doanh đã ngã gục xuống ngất. Vài sợi tóc mai lấm tấm dính trên khuôn mặt trắng bệch của Mộc Doanh Doanh, khiến cho nàng ta đã đáng thương nay lại đáng thương hơn.
Chắc là bị Vân Yến chọc ngoáy quá tàn nhẫn cho nên bị kích thích đến ngất xỉu rồi.
Vân Yến: "..."
Mẹ nó, nói ngất là ngất à?
Được rồi, nhân danh người tốt, ta sẽ dạy bài học nhân sinh cho tiểu công chúa còn non dại này.
Khi đã thích ứng được với ánh sáng, Mộc Doanh Doanh có chút ngơ ngác ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình.
Trời xanh mây trắng, rừng cây xanh tươi tốt mang theo hương thơm của tự nhiên phả vào không khí, những cánh chim bay lượn trên bầu trời cất tiếng hót líu lo, những đóa hoa tỏa hương thơm ngát. Những cảnh vật quen thuộc mà xa lạ này làm cho Mộc Doanh Doanh có chút ẩn ẩn đau trong lòng.
Đã bao lâu rồi nàng ta mới gặp lại những cảnh này?
Hình như đã rất lâu rồi...
Chợt bao nhiêu kỷ niệm trong đầu Mộc Doanh Doanh mãnh liệt ùa về như bão tố khiến nàng ta đang đi phải lập tức đứng yên lại, cả người không nhúc nhích.
Chậm rãi đưa mắt lên ngước nhìn bóng lưng của Vân Yến, đôi mắt Mộc Doanh Doanh đã sớm óng ánh đầy nước và chất chứa những dòng cảm xúc không rõ.
"Ngài Chính Nghĩa, ta nghĩ lại rồi... ta không thể rời khỏi đây được, ta muốn ở lại nơi này."
Vân Yến vừa xoay người định hỏi thăm thì liền nghe nàng ta nói vậy, trong lòng tức đến muốn cười to.
Công chúa này? Cô chắc không phải bị hội chứng Stockholm* ấy chứ?
Có thần kinh hay không mà đòi ở lại?
Vân Yến cá mười tay mười chân, Mộc Doanh Doanh mà ở lại kiểu gì cũng bị tên điên giai đoạn cuối kia giết chết.
Mà không phải là giết liền đâu, tên kia nhất định sẽ tra tấn Mộc Doanh Doanh đến khi nàng ta thân tàn ma dại rồi giết không chút thương tiếc.
*Stockholm: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.
Đối với hội chứng Stockholm, các con tin hoặc nạn nhân bị lạm dụng có thể có cảm giác đồng cảm với kẻ giam cầm họ. Điều này hoàn toàn trái ngược với sự sợ hãi, kinh hoàng hoặc thậm chí khinh bỉ mà nhiều người thường nghĩ đến mỗi khi đề cập đến tâm lý của các nạn nhân trong một vụ bắt cóc.
Theo thời gian, một số nạn nhân dần nảy sinh những tình cảm tích cực đối với chính những kẻ đang bắt và giam giữ họ. Họ thậm chí có thể bắt đầu cảm thấy đồng cảm với những kẻ đó và nảy sinh những cảm giác theo chiều hướng tiêu cực đối với cảnh sát, chính quyền hay cả những người đang cố gắng giải thoát cho họ.
Đôi khi một số người mắc phải hội chứng Stockholm còn bực bội với bất cứ ai đang cố gắng giúp họ thoát khỏi tình huống nguy hiểm mà họ đang gặp phải.
(Theo Vinmec).
Nhìn qua đôi mắt của Mộc Doanh Doanh và nghe kĩ lời nói của nàng ta, trong đầu Vân Yến liền hiện lên một suy đoán không hề thú vị.
"Cô có cảm tình với Ngu Hề sao công chúa?" Vân Yến nheo mắt lạnh nhạt hỏi.
"Không, không phải." Mộc Doanh Doanh lắc đầu phủ định sau đó lập tức thanh minh cho mình, "Ta sợ sau khi ta trở về Mộc Tinh rồi, khi mà ngài rời đi thì Ngu Hề sẽ quay lại trả thù Mộc Tinh, ta không muốn con dân Mộc Tinh phải chịu khổ."
Lý do lý trấu!
Tuy điều Mộc Doanh Doanh nói rất lý lẽ hùng hồn cũng rất có sức thuyết phục, nhưng điều đó chỉ có thể thuyết phục những người khác, đối với cô thì hoàn toàn vô dụng.
Vân Yến lạnh nhạt liếc Mộc Doanh Doanh một cái, thật uổng công lúc nãy cô vừa khen cô công chúa này, bây giờ lại tự vả mặt mình rồi.
Bị Vân Yến liếc nhìn như vậy, Mộc Doanh Doanh giật thót cả tim, theo bản năng của cơ thể mà trốn tránh ánh mắt của cô.
Vân Yến thu lại ánh mắt, nhìn trời suy ngẫm.
Ây... trời xanh thật biết trêu người, ai lại đi yêu chính kẻ thù của đất nước mình đâu.
Thật điên cuồng cũng thật ngu ngốc.
Giờ cô nên làm gì để Mộc Doanh Doanh thông suốt nhỉ?
"Vân Yến, việc Mộc Doanh Doanh yêu Ngu Hề, thật ra không nằm trong dự định của tôi." 333 cũng đã nhận ra như cô, cho nên lập tức ngoi lên giải thích.
"Đúng vậy, điều này cũng không nằm trong dự định của ta." Vân Yến cười như không cười đáp lại 333.
333: "..." Đột nhiên Vân Yến nói với giọng êm ái như vậy, nó thật sự không biết phải nói gì thêm.
"Bất quá ta có thể cho họ đồng quy vu tận, ngươi cảm thấy thế nào?" Vân Yến tự nhiên đề nghị 333, giọng nói của cô thật sự dễ nghe nhưng nội dung thì làm cho 333 muốn khóc.
"Không thể đâu Vân Yến, không thể được!" 333 liên tục từ chối.
"Không, có thể, điều gì cũng có thể." Vân Yến cong môi, vài tia gian xảo hiện lên nơi đáy mắt.
"Không! Cô không phải muốn giúp tôi sao? Nếu cô giết Mộc Doanh Doanh thì nó sẽ ảnh hưởng đến vị diện này, cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi." 333 đáng thương kể khổ.
Nghe được thông tin mình muốn, Vân Yến liền cười sâu hơn.
"Vì sao?"
"Vì Mộc Doanh Doanh là người sau này..." 333 nói được nửa chừng thì im miệng, "Cái này... cô không cần biết đâu Vân Yến, thật đó, tôi thề là tôi không làm bất cứ việc gì có hại với cô."
"Ta tin ngươi."
333 nhìn thấy Vân Yến dễ thỏa hiệp như vậy, trong lòng lại kêu lên một hồi chuông cảnh báo.
Không! Cô không tin tôi!
Vân Yến trợn mắt, lấy lại tinh thần để đối mặt với Mộc Doanh Doanh.
"Công chúa, cô chọn đại tình hay tư tình?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Yến, Mộc Doanh Doanh thể hiện sự bài xích rõ rệt, nàng ta lắc đầu, từ chối cho câu trả lời.
"Công chúa cô nên biết, nếu đã quyết định chọn tư tình thì cả cuộc đời này cô là nữ nhân của ma thần thượng cổ, là kẻ thù của Mộc Tinh, là phản đồ, là kẻ làm mất mặt dòng dõi hoàng tộc cao quý."
Vân Yến chậm rãi nói, từng lời nói sắc bén cứa vào lòng tiểu công chúa khiến nó rỉ máu thành một dòng sông.
"Không, ta không có tình cảm với tên ma thần như vậy!" Mộc Doanh Doanh hét lên, hai tay ôm đầu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
"Ta không thể có tình cảm với tên đó không thể, ta không thể là phản đồ, ta là Mộc công chúa, là đại công chúa, ta là hoàng tộc cao quý..."
Mộc Doanh Doanh day dứt cắn răng đến mức môi bật ra máu, vốn dĩ đây là một điều nàng ta biết rõ trong lòng, nhưng lại rất khó để thừa nhận. Mà Vân Yến còn cố tình đâm chọt như vậy, quả thật không thể ác độc tàn nhẫn hơn.
Nhìn thấy Mộc Doanh Doanh bị lời nói của mình làm cho bi thương muốn chết, Vân Yến cũng không cảm thấy tội lỗi hay đồng cảm.
Không lẽ giờ cô an ủi bảo cô ta yêu Ngu Hề đi, mọi chuyện còn lại để cô lo hết?
Ha ha.
Vân Yến là người tốt có chính kiến, cô hiểu lúc nào nên làm người tốt, lúc nào nên làm người xấu cho nên cô sẽ không an ủi Mộc Doanh Doanh lúc này.
Mà không an ủi thì cô có thể khiêu khích nha?
Nghĩ vậy Vân Yến liền tiếp tục lên tiếng, từng lời nói cay nghiệt tiếp tục chà xát tấm lòng mong manh của Mộc Doanh Doanh.
"Hoàng tộc mà lại bị tình yêu chọc mù mắt, thật sỉ nhục cho cái danh hoàng tộc."
"Ta không..."
Vân Yến giễu cợt Mộc Doanh Doanh liên tục, dường như cô rất thích việc này cho nên không hề cảm thấy chán.
"Uổng công Mộc quốc vương lấy một phần tư tài sản thuê một vị cao thủ như ta để cứu công chúa, ấy vậy mà thật đau buồn biết bao, công chúa kim chi ngọc diệp ấy đã đem lòng yêu lấy kẻ thù."
"Ngài Chính Nghĩa, ta thật sự..."
Mộc Doanh Doanh thật sự đã bị Vân Yến nói đến mức khóc òa, cả khuôn mặt nhỏ xinh đẹp toàn là nước mắt làm tăng thêm vẻ đẹp u mỹ của nàng.
"Thật uổng công cho nhân dân Mộc Tinh một lòng ngày ngày cầu nguyện mong đại công chúa trở về, vì nàng công chúa đã quyết không muốn quay trở lại nữa." Vân Yến ngắt lời nàng ta, nheo mắt nói.
Cô vừa dứt lời, Mộc Doanh Doanh đã ngã gục xuống ngất. Vài sợi tóc mai lấm tấm dính trên khuôn mặt trắng bệch của Mộc Doanh Doanh, khiến cho nàng ta đã đáng thương nay lại đáng thương hơn.
Chắc là bị Vân Yến chọc ngoáy quá tàn nhẫn cho nên bị kích thích đến ngất xỉu rồi.
Vân Yến: "..."
Mẹ nó, nói ngất là ngất à?
Được rồi, nhân danh người tốt, ta sẽ dạy bài học nhân sinh cho tiểu công chúa còn non dại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.