Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Chương 259: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (33)
Tiểu Yến Tử
28/08/2021
Nhưng mà cách làm của thiên đạo thế giới này không sai, đổi lại là Vân Yến thì cô cũng sẽ làm vậy.
Thà rằng tự hủy tất cả còn hơn là để rơi vào tay địch.
Tuy cách này không sai nhưng chung quy vẫn là quá tiêu cực, nếu tình thế không bắt buộc cô cũng sẽ không làm vậy.
Nhưng Đẳng Lập thì khác, tên điên đó cái gì cũng làm được, vì thế *thiên đạo thế giới này cũng có tính tình rất không tốt.
*Mười chủ thần phân chia nhau cai quản hơn ba ngàn thế giới, và cách cai quản chính là lấy một tia linh hồn lực từ linh hồn của mình để đưa vào thế giới đó, vì thế nên mới có thiên đạo.
Im lặng nhìn ngắm thiếu nữ đang đắm chìm trong đau khổ trước mặt, Vân Yến đảo mắt suy nghĩ sau đó lại thở phào.
Thôi kệ vậy, cùng lắm là tìm thêm một nữ chính nữa là được.
Dù sao cô cũng sẽ không nắm giữ cái thế giới này mãi.
_
Trước khi rời khỏi nhà của Nguyệt Phong, Vân Yến đã nhận được một lời chấp nhận cùng một ánh nhìn cảnh cáo.
Mặc dù không hiểu ánh nhìn cảnh cáo của Nguyệt Phong là ý gì, cô vẫn rất hào hứng. Đơn giản là vì đã có người thay cô tiễn Khải Đồ lên thiên đường.
Lần trước một tay giết Khải Đồ ba mươi lần, Vân Yến cảm thấy muốn nôn ra hết những gì có trong bụng mình.
Lại ẩn ẩn một cảm giác day dứt như khi thanh chocolate trong tay mình đột nhiên bị rơi xuống đất bởi một tên thiểu năng nào đó.
Đấy là lần đầu tiên Vân Yến có cảm giác giết người lại khó khăn như vậy.
Vân Yến rất xem trọng hình tượng cho nên cô không muốn mới giết người xong liền nôn ra nha, nhìn rất yếu đuối.
Hôm nay có chuyện vui cho nên Vân Yến quyết định ăn chocolate để ăn mừng.
Vân Yến lấy một thanh chocolate từ không gian ra, nhẹ nhàng mở vỏ rồi chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Mùi hương quen thuộc một lần nữa xoay quanh mũi làm cho Vân Yến có chút xúc động.
Cô ưu nhã nhìn ngắm chocolate sau đó chầm chậm cắn một miếng để rồi mùi hương đặc trưng lan tỏa trong khuôn miệng của cô, mang theo vị đắng cùng ngọt nhẹ như đang nhảy nhót trên đầu lưỡi.
Vân Yến che miệng, hai mắt sáng bừng hiện lên một cỗ thỏa mãn.
Quả nhiên khoảng cách sinh ra tình yêu.
Một ngày không ăn chocolate cứ tưởng trăm năm không ăn, hơn một năm không ăn Vân Yến cứ ngỡ mình đã qua trăm kiếp người.
Từ năm trước thì chocolate của Vân Yến đã sớm hết rồi cho nên cô mới trân trọng thanh chocolate cuối cùng mà mình vừa lục tìm thấy trong không gian.
"Vân Yến!"
Một tiếng kêu xé trời vang lên trong đầu cô như muốn xé nát não của Vân Yến thành từng mảnh nhỏ.
Phản xạ tự nhiên khiến cho Vân Yến giật mình mà buông tay ra, thanh chocolate rất nhanh liền rời khỏi bàn tay ấm áp của cô mà tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh cóng.
Vân Yến chợt run tay, nghẹn ngào nhìn thanh chocolate dưới mặt đất.
Chocolate...
Thanh cuối cùng...
Càng nghĩ đến chocolate, cô càng đau lòng.
"333, ngươi muốn chết rồi đúng hay không!?" Vân Yến tức giận gầm một tiếng, hắc khí bắt đầu lan tràn khắp không gian.
333 giật mình một cái, mồ hôi lập tức rơi đầy đầu, oan ức kêu: "Không có đâu! Tôi có việc muốn nói với cô mà!"
"Không! Không! Không! Nhất định là ngươi ghen tị, ngươi muốn chocolate chết!" Vân Yến vừa ôm đầu vừa lắc đầu, làm bộ 'ta không tin, ta không nghe.'
333: "..." Đây là ai nha? Chắc chắn không phải là Vân Yến ngầu lòi xinh đẹp của nó đâu!
Sau khi lấy lại được chút tinh thần, cô liền cười lạnh, bá đạo lên tiếng: "Ta muốn ngươi chôn cùng chocolate! Chocolate không toàn vẹn thì ngươi đừng mong được toàn vẹn!"
Bởi vì lời hăm dọa của Vân Yến nên lá gan nhỏ của 333 liền bị cô đâm thủng, nó run rẩy chạy đi tìm đại hệ thống.
Đại hệ thống vừa online đã thấy một cảnh tượng đặc sắc như thế này không khỏi nhức đầu, nó căng mắt nhìn thanh chocolate rơi xuống đất lại nhớ về bộ dạng hấp tấp của 333, dường như đại hệ thống đã đoán được phần nào câu chuyện.
"Vân Yến, thương thành chúng tôi có chocolate, tôi sẽ đền bù cho cô nhé?" Đại hệ thống ôn nhu như mật nói.
Nghe đến việc được đền bù chocolate, lửa giận trong lòng Vân Yến như được nước lạnh tạt vào, nhanh chóng bị dập đi, hắc khí cũng vì vậy mà bị thu hồi lại.
Cô hừ lạnh, hai tay khoanh lại, khuôn mặt đầy kiều khí hơi nâng cao: "Năm trăm thanh."
Năm trăm thanh?
Sao cô không lên trời làm thần luôn đi?
Đại hệ thống đỡ trán nhìn 333 bên cạnh, 333 lại chột dạ quay sang một bên khác.
Vì không còn cách nào đại hệ thống bắt đầu lên tiếng thương lượng: "Cô có thể giảm bớt số lượng được hay không? Bây giờ tôi không có tích phân nên đổi chocolate rất khó, tôi chỉ có thể đổi nhiều nhất là một trăm thanh."
Làm trẫm mất ái phi mà đòi thương lượng à?
Không có việc đó đâu!
Vân Yến trợn mắt, không quan tâm mà bắt đầu lên giá: "Sáu trăm thanh."
"Ba trăm thanh, không hơn không kém." Đại hệ thống nói với giọng chắc nịch.
"Vậy tám trăm thanh." Vân Yến cong môi, đôi mắt toàn ác ý.
"Năm trăm thanh." Đại hệ thống nghẹn họng, trong lòng ẩn ẩn đau.
Nó phải tiêu tốn năng lượng của mình ra chỉ để đổi chocolate đó, mẹ nó, đây là một mối làm ăn không có một miếng lời!
Đại hệ thống u oán.
"Thành giao." Vân Yến mỉm cười lưu manh, cảm giác lừa người thật tốt, cô thật muốn ngày nào cũng có người để lừa.
Đại hệ thống: "..." Cô vui là được, cô vui là tôi vui.
Hiệu suất làm việc của đại hệ thống rất cao, trong phút chốc liền gửi đến cho Vân Yến năm trăm thanh chocolate nằm la liệt trên mặt đất.
Nhìn đống chocolate với đủ bao bì màu sắc, Vân Yến khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Không gian xung quanh đột nhiên biến hồng làm cho Vân Yến hơi ngây ngốc, đây là... sự hạnh phúc khi gặp lại người yêu?
Vân Yến che miệng nhìn chằm chằm chocolate như sói đói, hai mắt như tóe ra lửa.
Các ái phi nha! Nhớ trẫm hay không?
Nhớ sao? Hahaha.
Trẫm cùng vậy, trẫm rất nhớ các nàng, rất muốn ăn các nàng!
Các nàng cũng muốn trẫm ăn các nàng?
Được được, trẫm chiều các nàng nha!
Sau khi bày tỏ cảm xúc với chocolate xong, cô liền cất tất cả chocolate vào không gian, chỉ chừa lại năm thanh để ăn.
Vân Yến cảm thấy mình có thể lên thiên đàng được rồi.
Đại hệ thống thấy cô quá chăm chú vào việc ăn chocolate liền ho mấy cái để thể hiện sự tồn tại của mình.
Đáng tiếc là Vân Yến không hề để tâm, sau khi xử sạch chocolate trong tay, cô mới bắt đầu phản ứng đại hệ thống.
Vân Yến nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Hình như lúc nãy có người gọi ta."
"Ý thức chính gọi nhưng vì có chút quá khích cho nên mới làm rơi 'ái phi' của cô, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô." Đại hệ thống chân thành đáp, không nghe ra một chút giả dối nào giọng nói của nó.
Vân Yến gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện: "Nếu không có gì quan trọng thì không cần làm quá nên như vậy."
"Tất nhiên là có nên mới làm quá." Đại hệ thống liếc cô, "Cô che chắn chúng tôi mấy hôm nay, ý thức chính sợ cô giết Khải Đồ cho nên khi vừa phá được lớp chắn của cô cậu ta đã nôn nóng gọi cô rồi."
Vân Yến run run đuôi lông mày, trực giác của 333 thật tốt nha.
Ngược lại đại hệ thống tuy rất thông minh nhưng trực giác khá kém.
Không để cho Vân Yến chờ lâu, đại hệ thống đã tiếp tục lên tiếng: "Tôi biết cô che chắn chúng tôi là để làm việc riêng, tôi không trách."
"Tự nhiên hôm nay ngươi tình cảm như vậy, ngươi làm việc xấu nên muốn ta gánh hộ cho sao?" Vân Yến bĩu môi, giọng điệu vô cùng khó ưa.
"...Không có." Đại hệ thống cười trừ, "Có vài chuyện tôi muốn cô nghe, có cả chuyện xấu và chuyện tốt, cô muốn nghe chuyện nào trước?"
"Tùy ý ngươi." Vân Yến không để tâm đáp.
Đại hệ thống hít một hơi, sau đó bình tĩnh nói từng chuyện một cách rành mạch nhất có thể.
"Chuyện tốt chính là ý thức chính và tôi đã hoàn thành xong bản đồ dẫn đến Phong Tinh, một lát nữa sẽ truyền đến cô. Còn chuyện xấu thì là Nguyệt Phong đã hắc hóa, thiên đạo chưa chọn ra nữ chính mới cho nên vị diện này có nguy cơ sụp đổ rất cao."
Vừa nghe sau, trên môi Vân Yến đã treo một nụ cười kì dị.
Ài cô quên mất là đại hệ thống còn không biết chuyện cô đã giành quyền kiểm soát của thiên đạo thế giới này, việc này chỉ có mình 333 biết.
Ý thức chính và ý thức phụ chắc hẳn là không biết chuyện của nhau trừ khi người kia nói ra, việc này khá tốt.
Ít nhất là 333 vẫn còn xem trọng cô mà biết giữ mồm với đại hệ thống.
Thật ra Vân Yến đoán đúng chỉ một nửa, 333 không nói cho đại hệ thống biết là vì không muốn đại hệ thống và nó rơi vào rắc rối.
Cuộc đời đã đủ rắc rối rồi, nó cũng không muốn tự kéo thêm.
Chậm rãi thu lại nụ cười, Vân Yến đáp: "Chuyện xấu thật ra cũng chẳng là chuyện xấu, Nguyệt Phong hắc hóa là do một tên thiểu năng làm, ta đã xử hắn."
"Đột nhiên cô bộc phát thiện ý làm tôi có chút hoài nghi đấy." Đại hệ thống nheo mắt, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
"Ngươi vui là được, ngươi vui là ta vui." Vân Yến.
Cô đọc suy nghĩ trong đầu của người khác vui đến vậy à?
Đại hệ thống run khóe miệng, trong ba giây liền lấy lại phong thái chuyên nghiệp nói: "Chuẩn bị truyền bản đồ đến cô, xin hãy tiếp nhận."
Nghe vậy, Vân Yến liền ngửa mặt nhìn bầu trời với ánh nhìn sâu xa.
Nếu như chuyện hợp tác với Nguyệt Phong thành công, bản đồ này xem như vô dụng. Dù vậy, Vân Yến vẫn tiếp nhận thông tin về nó.
Vì không phải lúc nào mọi thứ cũng như cô muốn.
Cảm giác không vui đột ngột lan tới, Vân Yến quyết định ăn thêm một thanh chocolate để nâng cao tâm trạng.
Chỉ một thanh thôi...
Vậy là cả ngày Vân Yến đã ăn hai mươi thanh chocolate, để rồi ngày hôm sau chìm vào sự trầm cảm vì thiếu hụt 'ái phi.'
Thà rằng tự hủy tất cả còn hơn là để rơi vào tay địch.
Tuy cách này không sai nhưng chung quy vẫn là quá tiêu cực, nếu tình thế không bắt buộc cô cũng sẽ không làm vậy.
Nhưng Đẳng Lập thì khác, tên điên đó cái gì cũng làm được, vì thế *thiên đạo thế giới này cũng có tính tình rất không tốt.
*Mười chủ thần phân chia nhau cai quản hơn ba ngàn thế giới, và cách cai quản chính là lấy một tia linh hồn lực từ linh hồn của mình để đưa vào thế giới đó, vì thế nên mới có thiên đạo.
Im lặng nhìn ngắm thiếu nữ đang đắm chìm trong đau khổ trước mặt, Vân Yến đảo mắt suy nghĩ sau đó lại thở phào.
Thôi kệ vậy, cùng lắm là tìm thêm một nữ chính nữa là được.
Dù sao cô cũng sẽ không nắm giữ cái thế giới này mãi.
_
Trước khi rời khỏi nhà của Nguyệt Phong, Vân Yến đã nhận được một lời chấp nhận cùng một ánh nhìn cảnh cáo.
Mặc dù không hiểu ánh nhìn cảnh cáo của Nguyệt Phong là ý gì, cô vẫn rất hào hứng. Đơn giản là vì đã có người thay cô tiễn Khải Đồ lên thiên đường.
Lần trước một tay giết Khải Đồ ba mươi lần, Vân Yến cảm thấy muốn nôn ra hết những gì có trong bụng mình.
Lại ẩn ẩn một cảm giác day dứt như khi thanh chocolate trong tay mình đột nhiên bị rơi xuống đất bởi một tên thiểu năng nào đó.
Đấy là lần đầu tiên Vân Yến có cảm giác giết người lại khó khăn như vậy.
Vân Yến rất xem trọng hình tượng cho nên cô không muốn mới giết người xong liền nôn ra nha, nhìn rất yếu đuối.
Hôm nay có chuyện vui cho nên Vân Yến quyết định ăn chocolate để ăn mừng.
Vân Yến lấy một thanh chocolate từ không gian ra, nhẹ nhàng mở vỏ rồi chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Mùi hương quen thuộc một lần nữa xoay quanh mũi làm cho Vân Yến có chút xúc động.
Cô ưu nhã nhìn ngắm chocolate sau đó chầm chậm cắn một miếng để rồi mùi hương đặc trưng lan tỏa trong khuôn miệng của cô, mang theo vị đắng cùng ngọt nhẹ như đang nhảy nhót trên đầu lưỡi.
Vân Yến che miệng, hai mắt sáng bừng hiện lên một cỗ thỏa mãn.
Quả nhiên khoảng cách sinh ra tình yêu.
Một ngày không ăn chocolate cứ tưởng trăm năm không ăn, hơn một năm không ăn Vân Yến cứ ngỡ mình đã qua trăm kiếp người.
Từ năm trước thì chocolate của Vân Yến đã sớm hết rồi cho nên cô mới trân trọng thanh chocolate cuối cùng mà mình vừa lục tìm thấy trong không gian.
"Vân Yến!"
Một tiếng kêu xé trời vang lên trong đầu cô như muốn xé nát não của Vân Yến thành từng mảnh nhỏ.
Phản xạ tự nhiên khiến cho Vân Yến giật mình mà buông tay ra, thanh chocolate rất nhanh liền rời khỏi bàn tay ấm áp của cô mà tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh cóng.
Vân Yến chợt run tay, nghẹn ngào nhìn thanh chocolate dưới mặt đất.
Chocolate...
Thanh cuối cùng...
Càng nghĩ đến chocolate, cô càng đau lòng.
"333, ngươi muốn chết rồi đúng hay không!?" Vân Yến tức giận gầm một tiếng, hắc khí bắt đầu lan tràn khắp không gian.
333 giật mình một cái, mồ hôi lập tức rơi đầy đầu, oan ức kêu: "Không có đâu! Tôi có việc muốn nói với cô mà!"
"Không! Không! Không! Nhất định là ngươi ghen tị, ngươi muốn chocolate chết!" Vân Yến vừa ôm đầu vừa lắc đầu, làm bộ 'ta không tin, ta không nghe.'
333: "..." Đây là ai nha? Chắc chắn không phải là Vân Yến ngầu lòi xinh đẹp của nó đâu!
Sau khi lấy lại được chút tinh thần, cô liền cười lạnh, bá đạo lên tiếng: "Ta muốn ngươi chôn cùng chocolate! Chocolate không toàn vẹn thì ngươi đừng mong được toàn vẹn!"
Bởi vì lời hăm dọa của Vân Yến nên lá gan nhỏ của 333 liền bị cô đâm thủng, nó run rẩy chạy đi tìm đại hệ thống.
Đại hệ thống vừa online đã thấy một cảnh tượng đặc sắc như thế này không khỏi nhức đầu, nó căng mắt nhìn thanh chocolate rơi xuống đất lại nhớ về bộ dạng hấp tấp của 333, dường như đại hệ thống đã đoán được phần nào câu chuyện.
"Vân Yến, thương thành chúng tôi có chocolate, tôi sẽ đền bù cho cô nhé?" Đại hệ thống ôn nhu như mật nói.
Nghe đến việc được đền bù chocolate, lửa giận trong lòng Vân Yến như được nước lạnh tạt vào, nhanh chóng bị dập đi, hắc khí cũng vì vậy mà bị thu hồi lại.
Cô hừ lạnh, hai tay khoanh lại, khuôn mặt đầy kiều khí hơi nâng cao: "Năm trăm thanh."
Năm trăm thanh?
Sao cô không lên trời làm thần luôn đi?
Đại hệ thống đỡ trán nhìn 333 bên cạnh, 333 lại chột dạ quay sang một bên khác.
Vì không còn cách nào đại hệ thống bắt đầu lên tiếng thương lượng: "Cô có thể giảm bớt số lượng được hay không? Bây giờ tôi không có tích phân nên đổi chocolate rất khó, tôi chỉ có thể đổi nhiều nhất là một trăm thanh."
Làm trẫm mất ái phi mà đòi thương lượng à?
Không có việc đó đâu!
Vân Yến trợn mắt, không quan tâm mà bắt đầu lên giá: "Sáu trăm thanh."
"Ba trăm thanh, không hơn không kém." Đại hệ thống nói với giọng chắc nịch.
"Vậy tám trăm thanh." Vân Yến cong môi, đôi mắt toàn ác ý.
"Năm trăm thanh." Đại hệ thống nghẹn họng, trong lòng ẩn ẩn đau.
Nó phải tiêu tốn năng lượng của mình ra chỉ để đổi chocolate đó, mẹ nó, đây là một mối làm ăn không có một miếng lời!
Đại hệ thống u oán.
"Thành giao." Vân Yến mỉm cười lưu manh, cảm giác lừa người thật tốt, cô thật muốn ngày nào cũng có người để lừa.
Đại hệ thống: "..." Cô vui là được, cô vui là tôi vui.
Hiệu suất làm việc của đại hệ thống rất cao, trong phút chốc liền gửi đến cho Vân Yến năm trăm thanh chocolate nằm la liệt trên mặt đất.
Nhìn đống chocolate với đủ bao bì màu sắc, Vân Yến khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Không gian xung quanh đột nhiên biến hồng làm cho Vân Yến hơi ngây ngốc, đây là... sự hạnh phúc khi gặp lại người yêu?
Vân Yến che miệng nhìn chằm chằm chocolate như sói đói, hai mắt như tóe ra lửa.
Các ái phi nha! Nhớ trẫm hay không?
Nhớ sao? Hahaha.
Trẫm cùng vậy, trẫm rất nhớ các nàng, rất muốn ăn các nàng!
Các nàng cũng muốn trẫm ăn các nàng?
Được được, trẫm chiều các nàng nha!
Sau khi bày tỏ cảm xúc với chocolate xong, cô liền cất tất cả chocolate vào không gian, chỉ chừa lại năm thanh để ăn.
Vân Yến cảm thấy mình có thể lên thiên đàng được rồi.
Đại hệ thống thấy cô quá chăm chú vào việc ăn chocolate liền ho mấy cái để thể hiện sự tồn tại của mình.
Đáng tiếc là Vân Yến không hề để tâm, sau khi xử sạch chocolate trong tay, cô mới bắt đầu phản ứng đại hệ thống.
Vân Yến nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Hình như lúc nãy có người gọi ta."
"Ý thức chính gọi nhưng vì có chút quá khích cho nên mới làm rơi 'ái phi' của cô, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô." Đại hệ thống chân thành đáp, không nghe ra một chút giả dối nào giọng nói của nó.
Vân Yến gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện: "Nếu không có gì quan trọng thì không cần làm quá nên như vậy."
"Tất nhiên là có nên mới làm quá." Đại hệ thống liếc cô, "Cô che chắn chúng tôi mấy hôm nay, ý thức chính sợ cô giết Khải Đồ cho nên khi vừa phá được lớp chắn của cô cậu ta đã nôn nóng gọi cô rồi."
Vân Yến run run đuôi lông mày, trực giác của 333 thật tốt nha.
Ngược lại đại hệ thống tuy rất thông minh nhưng trực giác khá kém.
Không để cho Vân Yến chờ lâu, đại hệ thống đã tiếp tục lên tiếng: "Tôi biết cô che chắn chúng tôi là để làm việc riêng, tôi không trách."
"Tự nhiên hôm nay ngươi tình cảm như vậy, ngươi làm việc xấu nên muốn ta gánh hộ cho sao?" Vân Yến bĩu môi, giọng điệu vô cùng khó ưa.
"...Không có." Đại hệ thống cười trừ, "Có vài chuyện tôi muốn cô nghe, có cả chuyện xấu và chuyện tốt, cô muốn nghe chuyện nào trước?"
"Tùy ý ngươi." Vân Yến không để tâm đáp.
Đại hệ thống hít một hơi, sau đó bình tĩnh nói từng chuyện một cách rành mạch nhất có thể.
"Chuyện tốt chính là ý thức chính và tôi đã hoàn thành xong bản đồ dẫn đến Phong Tinh, một lát nữa sẽ truyền đến cô. Còn chuyện xấu thì là Nguyệt Phong đã hắc hóa, thiên đạo chưa chọn ra nữ chính mới cho nên vị diện này có nguy cơ sụp đổ rất cao."
Vừa nghe sau, trên môi Vân Yến đã treo một nụ cười kì dị.
Ài cô quên mất là đại hệ thống còn không biết chuyện cô đã giành quyền kiểm soát của thiên đạo thế giới này, việc này chỉ có mình 333 biết.
Ý thức chính và ý thức phụ chắc hẳn là không biết chuyện của nhau trừ khi người kia nói ra, việc này khá tốt.
Ít nhất là 333 vẫn còn xem trọng cô mà biết giữ mồm với đại hệ thống.
Thật ra Vân Yến đoán đúng chỉ một nửa, 333 không nói cho đại hệ thống biết là vì không muốn đại hệ thống và nó rơi vào rắc rối.
Cuộc đời đã đủ rắc rối rồi, nó cũng không muốn tự kéo thêm.
Chậm rãi thu lại nụ cười, Vân Yến đáp: "Chuyện xấu thật ra cũng chẳng là chuyện xấu, Nguyệt Phong hắc hóa là do một tên thiểu năng làm, ta đã xử hắn."
"Đột nhiên cô bộc phát thiện ý làm tôi có chút hoài nghi đấy." Đại hệ thống nheo mắt, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
"Ngươi vui là được, ngươi vui là ta vui." Vân Yến.
Cô đọc suy nghĩ trong đầu của người khác vui đến vậy à?
Đại hệ thống run khóe miệng, trong ba giây liền lấy lại phong thái chuyên nghiệp nói: "Chuẩn bị truyền bản đồ đến cô, xin hãy tiếp nhận."
Nghe vậy, Vân Yến liền ngửa mặt nhìn bầu trời với ánh nhìn sâu xa.
Nếu như chuyện hợp tác với Nguyệt Phong thành công, bản đồ này xem như vô dụng. Dù vậy, Vân Yến vẫn tiếp nhận thông tin về nó.
Vì không phải lúc nào mọi thứ cũng như cô muốn.
Cảm giác không vui đột ngột lan tới, Vân Yến quyết định ăn thêm một thanh chocolate để nâng cao tâm trạng.
Chỉ một thanh thôi...
Vậy là cả ngày Vân Yến đã ăn hai mươi thanh chocolate, để rồi ngày hôm sau chìm vào sự trầm cảm vì thiếu hụt 'ái phi.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.