Xuyên Nhanh Ký Chủ Là Một Tên Biến Thái Ẩn Hình
Chương 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo [1]
Dạ Tiêu Giáo Chủ
01/02/2024
Ánh sáng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu sáng một góc phòng nhỏ nhoi, nhưng chỉ một góc phòng như vậy cũng khiến người ta liên tưởng được đến khung cảnh xa hoa của căn phòng này.
Khi ánh mặt trời lên cao thì trong phòng mới dần có động tĩnh. Theo một tiếng 'xoẹt', chiếc rèm nặng nề được kéo ra ra hai bên để lộ hoàn toàn hoàn cảnh bên trong.
Cả căn phòng được trang trí theo phong cách u cổ với tông màu chủ đạo là màu đỏ thẫm quý phái. Chẳng qua thứ diễm lệ nhất lại không phải là cảnh tượng trong căn phòng mà chính là chủ nhân căn phòng này.
Đó là một cô gái có thân hình thon dài nhìn tầm khoảng 20 tuổi. Gương mặt cô tinh xảo giống như tinh linh trong những câu chuyện cổ tích, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt, mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười.
Mái tóc uốn gợn sóng được chăm sóc tỉ mỉ khoác lên vai hòa vào làm một với chiếc váy ngủ làm bằng lụa cao cấp khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.
Khí chất ôn nhu càng làm cho cô giống với loại sinh vật thần bí sống trong rừng rậm kia hơn.
Đáng tiếc toàn bộ mỹ cảm này lại bị làn da tái nhợt đến có chút xanh xao của cô hoàn toàn phá hủy, khiến cho cô càng giống một con quỷ hút máu sống ngàn năm. Đây chính là hậu quả của việc lâu ngày không thấy ánh mặt trời..
[Ký chủ, ngài còn định thẫn thờ đến bao giờ nữa. Đại họa sắp giáng xuống đầu rồi kìa!] Đột nhiên một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên từ hư không.
Mộng Sinh nghe thấy giọng nói này thì làm như không thấy, tiếp tục nhìn cảnh hoang vu bên ngoài.
Cô đã được tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên đối với khung cảnh trước mắt này có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hóa ra một thứ xa lạ cũng có thể mang lại cảm giác này, chỉ cần có 'ký ức' là đủ.
Nguyên chủ tên Nguyễn Ly, là Nguyễn gia đại tiểu thư. Từ nhỏ đã được cả nhà sủng lên trời nên tính cách cực kỳ kiêu ngạo. Đây cũng là lý do khi tiểu tam lên ngôi, chính thất thất sủng, bản thân còn bị đuổi ra khỏi nhà khiến tính cách cô đại biến, suýt nữa thì phát điên.
Mặc dù nói là bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn được cha Nguyễn cung cấp đầy đủ mọi thứ không thiếu thứ gì, kể cả kẻ hầu người hạ cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc cô không biết điều, cứ thích tự mình chạy ra ngoài gây phiền phức cho ông nên ông cuối cùng cũng quyết định hoàn toàn giam lỏng cô ở nơi này..
Thậm chí còn gia cố thêm cửa sổ với cửa ra vào của biệt thự..
Cũng may nhờ vậy nên khi mạt thế buông xuống cô đã có thể bình an sống sót trong mấy tháng đầu.
Đúng vậy, đây là thế giới trước ngày tận thế ba ngày.
[Ký chủ!]
Mộng Sinh lười biếng liếc về một hướng nào đó: "Sao vậy?"
[Ký chủ, đây là nhiệm vụ đầu tiên, ngài không được phép thất bại đâu!]
"Ừm."
[Ký chủ ---]
Chưa để nó càu nhàu xong thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn, sau đó là một giọng nói lạnh nhạt không nghe ra được cảm xúc gì: "Tiểu thư, ngài có muốn dùng bữa luôn không?"
"Không! Ngươi mau cút đi!" Mộng Sinh không hề dự báo trước hét lên giống y một kẻ điên.
Người bên ngoài cửa dường như đã sớm quen thuộc với tình cảnh này lập tức rời đi.
Hệ thống giật mình nhìn gương mặt vẫn luôn treo nụ cười trước mặt, không khỏi vã mồ hôi: [Ký chủ, ra ngài còn biết diễn xuất nữa sao? ]
"Có gì lạ sao?"
Lạ?
Đương nhiên là lạ rồi!
Nó còn chưa quên lần đầu hai người gặp nhau là trong một căn phòng thí nghiệm đâu đấy. Thử hỏi một người dành gần như toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm biết diễn kịch là bình thường sao? Diễn "mặt than" còn tạm được.
Mộng Sinh rầu rĩ nhìn cái bụng xẹp lép của mình. Thật ra cô rất muốn ăn nhưng vì thiết lập nhân vật nên cô không thể OOC được, đành chờ đến tối giả vờ miễn cưỡng xuống ăn thôi.
[Ký chủ, ngài thật sự không định làm gì sao? ]
Cốt truyện thế giới này bắt đầu từ trước tận thế một tháng.
Nam chính Đường Lập Hành là một quân nhân, từ sớm nhận được tin mạt thế buông xuống nên bắt đầu đi chuẩn bị theo chỉ thị của cấp trên.
Trong quá trình thi hành nhiệm vụ hắn ta vô tình phát hiện ra nữ chính Kiều Manh đã có những hoạt động thu mua đồ ăn số lượng lớn cực kỳ đáng nghi.
Đương nhiên vì có nhiệm vụ trên thân nên hắn ta cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua chuyện này.. cho đến khi hắn phát hiện cô ta trong kho lương thực bị lãng quên..
Nơi này vốn từng là khu nghiên cứu ngầm nên một người bình thường không thể nào biết đến nơi này được.
Để tiện tìm hiểu nguyên do hắn đã giả vờ kết bạn đồng hành với cô ta, nhưng không ngờ sau một đoạn thời gian lại bị khí chất đáng yêu lại kiên cường trên người cô ta thu hút.
Vì cô ta biểu hiện ra bản thân biết quá nhiều cơ mật nên theo lẽ thường hắn ta nên giao cô ta cho chính phủ điều tra, nhưng sau một đoạn thời gian xoắn xuýt hắn ta lại quyết định phản bội lại trách nhiệm của mình, giúp cô ta giấu kỹ chuyện này..
Sau này hai người cùng nhau đến căn cứ S. Nữ chính gia nhập nhóm của nam chính, cùng hắn ta đi làm nhiệm vụ. Trên đường cô ta còn thỉnh thoảng vô tình hoặc cố ý nhắc nhở bọn họ tránh đi nguy hiểm nhờ đó lấy được thiện cảm của cả đội.
Đi qua nhiều trắc trở cuối cùng mạt thế cũng kết thúc. Nam chính thoát ly quân đội cùng nữ chính có cuộc sống hạnh phúc đến già.
Happy ending!
Khi ánh mặt trời lên cao thì trong phòng mới dần có động tĩnh. Theo một tiếng 'xoẹt', chiếc rèm nặng nề được kéo ra ra hai bên để lộ hoàn toàn hoàn cảnh bên trong.
Cả căn phòng được trang trí theo phong cách u cổ với tông màu chủ đạo là màu đỏ thẫm quý phái. Chẳng qua thứ diễm lệ nhất lại không phải là cảnh tượng trong căn phòng mà chính là chủ nhân căn phòng này.
Đó là một cô gái có thân hình thon dài nhìn tầm khoảng 20 tuổi. Gương mặt cô tinh xảo giống như tinh linh trong những câu chuyện cổ tích, đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt, mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười.
Mái tóc uốn gợn sóng được chăm sóc tỉ mỉ khoác lên vai hòa vào làm một với chiếc váy ngủ làm bằng lụa cao cấp khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.
Khí chất ôn nhu càng làm cho cô giống với loại sinh vật thần bí sống trong rừng rậm kia hơn.
Đáng tiếc toàn bộ mỹ cảm này lại bị làn da tái nhợt đến có chút xanh xao của cô hoàn toàn phá hủy, khiến cho cô càng giống một con quỷ hút máu sống ngàn năm. Đây chính là hậu quả của việc lâu ngày không thấy ánh mặt trời..
[Ký chủ, ngài còn định thẫn thờ đến bao giờ nữa. Đại họa sắp giáng xuống đầu rồi kìa!] Đột nhiên một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên từ hư không.
Mộng Sinh nghe thấy giọng nói này thì làm như không thấy, tiếp tục nhìn cảnh hoang vu bên ngoài.
Cô đã được tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nên đối với khung cảnh trước mắt này có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hóa ra một thứ xa lạ cũng có thể mang lại cảm giác này, chỉ cần có 'ký ức' là đủ.
Nguyên chủ tên Nguyễn Ly, là Nguyễn gia đại tiểu thư. Từ nhỏ đã được cả nhà sủng lên trời nên tính cách cực kỳ kiêu ngạo. Đây cũng là lý do khi tiểu tam lên ngôi, chính thất thất sủng, bản thân còn bị đuổi ra khỏi nhà khiến tính cách cô đại biến, suýt nữa thì phát điên.
Mặc dù nói là bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn được cha Nguyễn cung cấp đầy đủ mọi thứ không thiếu thứ gì, kể cả kẻ hầu người hạ cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc cô không biết điều, cứ thích tự mình chạy ra ngoài gây phiền phức cho ông nên ông cuối cùng cũng quyết định hoàn toàn giam lỏng cô ở nơi này..
Thậm chí còn gia cố thêm cửa sổ với cửa ra vào của biệt thự..
Cũng may nhờ vậy nên khi mạt thế buông xuống cô đã có thể bình an sống sót trong mấy tháng đầu.
Đúng vậy, đây là thế giới trước ngày tận thế ba ngày.
[Ký chủ!]
Mộng Sinh lười biếng liếc về một hướng nào đó: "Sao vậy?"
[Ký chủ, đây là nhiệm vụ đầu tiên, ngài không được phép thất bại đâu!]
"Ừm."
[Ký chủ ---]
Chưa để nó càu nhàu xong thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn, sau đó là một giọng nói lạnh nhạt không nghe ra được cảm xúc gì: "Tiểu thư, ngài có muốn dùng bữa luôn không?"
"Không! Ngươi mau cút đi!" Mộng Sinh không hề dự báo trước hét lên giống y một kẻ điên.
Người bên ngoài cửa dường như đã sớm quen thuộc với tình cảnh này lập tức rời đi.
Hệ thống giật mình nhìn gương mặt vẫn luôn treo nụ cười trước mặt, không khỏi vã mồ hôi: [Ký chủ, ra ngài còn biết diễn xuất nữa sao? ]
"Có gì lạ sao?"
Lạ?
Đương nhiên là lạ rồi!
Nó còn chưa quên lần đầu hai người gặp nhau là trong một căn phòng thí nghiệm đâu đấy. Thử hỏi một người dành gần như toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm biết diễn kịch là bình thường sao? Diễn "mặt than" còn tạm được.
Mộng Sinh rầu rĩ nhìn cái bụng xẹp lép của mình. Thật ra cô rất muốn ăn nhưng vì thiết lập nhân vật nên cô không thể OOC được, đành chờ đến tối giả vờ miễn cưỡng xuống ăn thôi.
[Ký chủ, ngài thật sự không định làm gì sao? ]
Cốt truyện thế giới này bắt đầu từ trước tận thế một tháng.
Nam chính Đường Lập Hành là một quân nhân, từ sớm nhận được tin mạt thế buông xuống nên bắt đầu đi chuẩn bị theo chỉ thị của cấp trên.
Trong quá trình thi hành nhiệm vụ hắn ta vô tình phát hiện ra nữ chính Kiều Manh đã có những hoạt động thu mua đồ ăn số lượng lớn cực kỳ đáng nghi.
Đương nhiên vì có nhiệm vụ trên thân nên hắn ta cũng nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua chuyện này.. cho đến khi hắn phát hiện cô ta trong kho lương thực bị lãng quên..
Nơi này vốn từng là khu nghiên cứu ngầm nên một người bình thường không thể nào biết đến nơi này được.
Để tiện tìm hiểu nguyên do hắn đã giả vờ kết bạn đồng hành với cô ta, nhưng không ngờ sau một đoạn thời gian lại bị khí chất đáng yêu lại kiên cường trên người cô ta thu hút.
Vì cô ta biểu hiện ra bản thân biết quá nhiều cơ mật nên theo lẽ thường hắn ta nên giao cô ta cho chính phủ điều tra, nhưng sau một đoạn thời gian xoắn xuýt hắn ta lại quyết định phản bội lại trách nhiệm của mình, giúp cô ta giấu kỹ chuyện này..
Sau này hai người cùng nhau đến căn cứ S. Nữ chính gia nhập nhóm của nam chính, cùng hắn ta đi làm nhiệm vụ. Trên đường cô ta còn thỉnh thoảng vô tình hoặc cố ý nhắc nhở bọn họ tránh đi nguy hiểm nhờ đó lấy được thiện cảm của cả đội.
Đi qua nhiều trắc trở cuối cùng mạt thế cũng kết thúc. Nam chính thoát ly quân đội cùng nữ chính có cuộc sống hạnh phúc đến già.
Happy ending!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.