Xuyên Nhanh Ký Chủ Là Một Tên Biến Thái Ẩn Hình
Chương 3: Đại tiểu thư kiêu ngạo [3]
Dạ Tiêu Giáo Chủ
01/02/2024
Tận thế buông xuống rất đúng thời hạn, mà tất cả quá trình này đều được Mộ Sinh dùng máy quay chất lượng cao quay lại hết. Bản thân cô thì ngồi ở một bên thong thả giết thời gian: Lúc thì rèn luyện cơ thể, lúc thì đọc sách, lúc thì ăn trái cây.
Sau ngày hôm đó thái độ của hầu nữ với cô đã tốt hơn chút. Bản thân cô cũng đúng lý hợp tình giảm bớt tính tình của nguyên chủ xuống. Cũng coi như đã giải quyết vấn đề giày vò như tự bỏ đói bản thân.
Thời gian bên ngoài biến hóa hoàn toàn là một ngày.
Đầu tiên bầu trời đầy nắng bị một lượng lớn mây màu nâu giống như bão sa mạc che lại. Phía sau là một cơn mưa máu có tính axit tương đối cao. Cuối cùng là tiếng gầm rú của quái vật.
Cũng may đối với biệt thự những thứ này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Nguyệt Hà Nguyệt Xuyên cũng không hề giấu giếm nỗi lo lắng của mình trước mặt cô nữa, bắt đầu nghiêm túc kiểm kê lại số lương thực dưới kho. Những đồ ăn tươi mới đều được để lên trước để ăn trước, còn đồ khô thì để vào trong.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thì phát hiện ngoại trừ phòng cô thì phòng nào cũng có phao chứa nước. Các cửa sổ lại được củng cố thêm sòng sắt. Có vẻ hai cô nàng vẫn chưa hề yên tâm với độ chắc chắn của kính chống đạn thì phải.
Dù sao thì mặc dù không phải chắc chắn, nhưng ít ra căn biệt thự này của cô cũng đã chẳng kém gì một cái pháo đài mini là bao rồi. Quan trọng là hai người kia lúc không có kiêng kị gì thì đã hoàn toàn chủ động làm hết mọi chuyện, không cần cô đụng tay đến.
[Rốt cuộc họ làm nhiệm vụ hay ký chủ ngài làm nhiệm vụ thế? ] Hệ thống không nhịn được âm dương quái khí một câu.
"Cái này gọi là biết dùng người đó có hiểu không? Lại nói ta cũng đang tích cực làm nhiệm vụ đấy."
[Ngài làm gì? ]
"Thay đổi nhân thiết từng ngày." Thật sự cái nhân thiết của nguyên chủ quá khó chịu.
Hệ thống: [..] Cái này mà cô cũng dám nói..
Nó không tự chủ được nhìn lên thanh nhân thiết lập tức đơ người. Chỉ số nhân thiết vẫn full, nhưng phần chi tiết lại có một chút thay đổi..
Cái này ---
Làm vậy cũng được sao?
Hệ thống đột nhiên có cảm giác sống lưng mát lạnh. Phải hiểu rõ biến chuyển tâm lý của một con người đến mức nào mới có thể hoàn mỹ lách luật như thế chứ.
Rõ ràng lúc nó chọn ký chủ, nó đã cố tình chọn một ký chủ với chỉ số vượt qua chỉ số của người bình thường một chút để dễ dàng làm nhiệm vụ, cũng dễ dàng kiểm soát hơn.. chỉ là tình hình hiện tại khiến nó bắt đầu hoài nghi lựa chọn của chính mình..
Chưa để hệ thống kịp nghĩ sâu hơn thì nó đã bị thao tác của ký chủ dọa suýt nữa chết máy.
Nó vậy mà thấy cô chăm chú nhìn một con zombie ở ngoài cửa sổ sau đó 'xoẹt' một tiếng mở cửa ra, dùng súng nhắm thẳng vào con zombie trước mắt.
Zombie cũng phát giác ra sự tồn tại của cô điên cuồng gào rú tìm cách để trèo lên chỗ cô.
Nụ cười trên môi Mộng Sinh dần trở nên tươi sáng hơn. Kết quả cô đóng sầm cửa lại mặc xác nó ở ngoài gầm rú tiếp.
"Thật xấu." Xấu đến mức cô lười dùng nó làm bia ngắm để luyện tập luôn.
[Ký chủ, cô biết bắn súng sao? ]
"Không biết."
Hệ thống: [..] Không biết cô còn dùng 'vật biết di chuyển' làm bia ngắm? Khả thi sao?
Cánh cửa phòng cô đột nhiên bị người đẩy ra. Bước vào phòng là Nguyệt Xuyên với gương mặt đầy lo lắng, có vẻ bị tiếng gào hấp dẫn đến: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Mô Sinh lập tức dùng tư thế bị dọa sợ chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, giọng nói run rẩy: "Có --- Có quái vật!"
Nguyệt Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu thư, ngài đừng sợ. Có tôi và chị Nguyệt Hà ở đây, ngài chắc chắn sẽ được an toàn."
Hệ thống nhìn gương mặt mang mỉm cười đặc trưng của cô thì quả thật một lời khó nói hết. Ký chủ nó lúc còn sống không đi làm diễn viên đúng là rất uổng phí nhân tài.
Với cái tài diễn xuất này cô đã sớm có thể bước vào phim trường quốc tế rồi chứ cần gì làm nhân viên quèn trong viện nghiên cứu chứ.
Mô Sinh âm thầm đếm đếm thời gian, thấy bản thân sắp bị đẩy ra lập tức dặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, tối còn tuyệt thực không ăn gì. Dùng phương pháp này hoàn mỹ kết thúc màn diễn xuất của mình
Cô mỹ mãn đi vào giấc ngủ mà không hề biết biểu hiện của cô lại khiến hai cô hầu nữ vốn không có quá nhiều tình cảm gắn bó với cô lo lắng không ngủ được.
Nguyệt Xuyên: "Hà tỷ, chị có thấy dạo này tiểu thư trở nên ỷ lại chúng ta không?"
Nguyệt Hà thấy cô nói vậy khẽ lắc đầu. Cô cảm thấy từ trước tới giờ tiểu thư đều đã có tính cách ỷ lại vào người khác rồi, chỉ là bây giờ hai người họ mới phát hiện ra cô ỷ lại vào chính mình mà thôi.
Nguyệt Xuyên nghe Nguyệt Hà nói cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn còn một nỗi lo khác: "Trước khi đi phu nhân bảo chúng ta bảo vệ tốt tiểu thư.. là bảo vệ tốt về mặt thể xác thôi hay là về mặt tinh thần nữa?"
Hôm nay sau khi thấy gương mặt sợ hãi của tiểu thư cô mới nghĩ đến điều này. Tiểu thư từ nhỏ đã là một thiên chi kiều nữ được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa sau khi cha mẹ ly hôn chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Tuy nhiên hai người họ lại chỉ nghĩ đến việc bảo vệ tốt cô về mặt thể xác nên đã tìm trăm phương ngàn kế để cha Nguyễn đuổi cô ra ngoài, thậm chí cho phép họ giam lỏng cô ở chỗ này mà không hề nghĩ đến những tổn thương tinh thần cô phải gánh chịu.
Hai người đồng thời trầm mặc. Họ cảm thấy vấn đề này đối với họ mà nói thật sự rất khó để lý giải hoàn toàn, nhưng họ coi như đã nhìn ra, có lẽ ngay từ đầu những thứ họ làm đã đi chệch hướng ban đầu rồi.
Sau ngày hôm đó thái độ của hầu nữ với cô đã tốt hơn chút. Bản thân cô cũng đúng lý hợp tình giảm bớt tính tình của nguyên chủ xuống. Cũng coi như đã giải quyết vấn đề giày vò như tự bỏ đói bản thân.
Thời gian bên ngoài biến hóa hoàn toàn là một ngày.
Đầu tiên bầu trời đầy nắng bị một lượng lớn mây màu nâu giống như bão sa mạc che lại. Phía sau là một cơn mưa máu có tính axit tương đối cao. Cuối cùng là tiếng gầm rú của quái vật.
Cũng may đối với biệt thự những thứ này cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Nguyệt Hà Nguyệt Xuyên cũng không hề giấu giếm nỗi lo lắng của mình trước mặt cô nữa, bắt đầu nghiêm túc kiểm kê lại số lương thực dưới kho. Những đồ ăn tươi mới đều được để lên trước để ăn trước, còn đồ khô thì để vào trong.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thì phát hiện ngoại trừ phòng cô thì phòng nào cũng có phao chứa nước. Các cửa sổ lại được củng cố thêm sòng sắt. Có vẻ hai cô nàng vẫn chưa hề yên tâm với độ chắc chắn của kính chống đạn thì phải.
Dù sao thì mặc dù không phải chắc chắn, nhưng ít ra căn biệt thự này của cô cũng đã chẳng kém gì một cái pháo đài mini là bao rồi. Quan trọng là hai người kia lúc không có kiêng kị gì thì đã hoàn toàn chủ động làm hết mọi chuyện, không cần cô đụng tay đến.
[Rốt cuộc họ làm nhiệm vụ hay ký chủ ngài làm nhiệm vụ thế? ] Hệ thống không nhịn được âm dương quái khí một câu.
"Cái này gọi là biết dùng người đó có hiểu không? Lại nói ta cũng đang tích cực làm nhiệm vụ đấy."
[Ngài làm gì? ]
"Thay đổi nhân thiết từng ngày." Thật sự cái nhân thiết của nguyên chủ quá khó chịu.
Hệ thống: [..] Cái này mà cô cũng dám nói..
Nó không tự chủ được nhìn lên thanh nhân thiết lập tức đơ người. Chỉ số nhân thiết vẫn full, nhưng phần chi tiết lại có một chút thay đổi..
Cái này ---
Làm vậy cũng được sao?
Hệ thống đột nhiên có cảm giác sống lưng mát lạnh. Phải hiểu rõ biến chuyển tâm lý của một con người đến mức nào mới có thể hoàn mỹ lách luật như thế chứ.
Rõ ràng lúc nó chọn ký chủ, nó đã cố tình chọn một ký chủ với chỉ số vượt qua chỉ số của người bình thường một chút để dễ dàng làm nhiệm vụ, cũng dễ dàng kiểm soát hơn.. chỉ là tình hình hiện tại khiến nó bắt đầu hoài nghi lựa chọn của chính mình..
Chưa để hệ thống kịp nghĩ sâu hơn thì nó đã bị thao tác của ký chủ dọa suýt nữa chết máy.
Nó vậy mà thấy cô chăm chú nhìn một con zombie ở ngoài cửa sổ sau đó 'xoẹt' một tiếng mở cửa ra, dùng súng nhắm thẳng vào con zombie trước mắt.
Zombie cũng phát giác ra sự tồn tại của cô điên cuồng gào rú tìm cách để trèo lên chỗ cô.
Nụ cười trên môi Mộng Sinh dần trở nên tươi sáng hơn. Kết quả cô đóng sầm cửa lại mặc xác nó ở ngoài gầm rú tiếp.
"Thật xấu." Xấu đến mức cô lười dùng nó làm bia ngắm để luyện tập luôn.
[Ký chủ, cô biết bắn súng sao? ]
"Không biết."
Hệ thống: [..] Không biết cô còn dùng 'vật biết di chuyển' làm bia ngắm? Khả thi sao?
Cánh cửa phòng cô đột nhiên bị người đẩy ra. Bước vào phòng là Nguyệt Xuyên với gương mặt đầy lo lắng, có vẻ bị tiếng gào hấp dẫn đến: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Mô Sinh lập tức dùng tư thế bị dọa sợ chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, giọng nói run rẩy: "Có --- Có quái vật!"
Nguyệt Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu thư, ngài đừng sợ. Có tôi và chị Nguyệt Hà ở đây, ngài chắc chắn sẽ được an toàn."
Hệ thống nhìn gương mặt mang mỉm cười đặc trưng của cô thì quả thật một lời khó nói hết. Ký chủ nó lúc còn sống không đi làm diễn viên đúng là rất uổng phí nhân tài.
Với cái tài diễn xuất này cô đã sớm có thể bước vào phim trường quốc tế rồi chứ cần gì làm nhân viên quèn trong viện nghiên cứu chứ.
Mô Sinh âm thầm đếm đếm thời gian, thấy bản thân sắp bị đẩy ra lập tức dặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, tối còn tuyệt thực không ăn gì. Dùng phương pháp này hoàn mỹ kết thúc màn diễn xuất của mình
Cô mỹ mãn đi vào giấc ngủ mà không hề biết biểu hiện của cô lại khiến hai cô hầu nữ vốn không có quá nhiều tình cảm gắn bó với cô lo lắng không ngủ được.
Nguyệt Xuyên: "Hà tỷ, chị có thấy dạo này tiểu thư trở nên ỷ lại chúng ta không?"
Nguyệt Hà thấy cô nói vậy khẽ lắc đầu. Cô cảm thấy từ trước tới giờ tiểu thư đều đã có tính cách ỷ lại vào người khác rồi, chỉ là bây giờ hai người họ mới phát hiện ra cô ỷ lại vào chính mình mà thôi.
Nguyệt Xuyên nghe Nguyệt Hà nói cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn còn một nỗi lo khác: "Trước khi đi phu nhân bảo chúng ta bảo vệ tốt tiểu thư.. là bảo vệ tốt về mặt thể xác thôi hay là về mặt tinh thần nữa?"
Hôm nay sau khi thấy gương mặt sợ hãi của tiểu thư cô mới nghĩ đến điều này. Tiểu thư từ nhỏ đã là một thiên chi kiều nữ được mọi người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa sau khi cha mẹ ly hôn chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Tuy nhiên hai người họ lại chỉ nghĩ đến việc bảo vệ tốt cô về mặt thể xác nên đã tìm trăm phương ngàn kế để cha Nguyễn đuổi cô ra ngoài, thậm chí cho phép họ giam lỏng cô ở chỗ này mà không hề nghĩ đến những tổn thương tinh thần cô phải gánh chịu.
Hai người đồng thời trầm mặc. Họ cảm thấy vấn đề này đối với họ mà nói thật sự rất khó để lý giải hoàn toàn, nhưng họ coi như đã nhìn ra, có lẽ ngay từ đầu những thứ họ làm đã đi chệch hướng ban đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.