Xuyên Nhanh: Ký Chủ Mời Diễn Xuất
Chương 80: Thanh Xuân Nổi Loạn (30)
NieNie senpai
21/05/2023
Hoàn cảnh từ xô đẩy, tranh chấp, bắt đầu chuyển sang đánh nhau.
Một đám người, thử nghĩ tụ tập lại còn đánh nhau to ở nơi đông người, hậu quả cũng biết được. Có người gọi điện báo cảnh sát có ẩu đả đánh nhau, bên bị hại chỉ có hai người, nhưng trên toàn thân đều lành lặn.
Nhưng mà bên gây rối thì cả một tập thể đều xay xước, nữ còn đỡ, chỉ là đầu tóc hơi rối quần áo hơi lộn xộn. Còn nam thì khỏi phải nói, mặt thì bầm tím, mũi thì chảy máu, thậm chí còn sợ ngược lại người bị hại.
"Ở đâu! ở đâu rồi!" Giọng của một người đàn ông từ xa đến gần, chạy vào đồn cảnh sát.
Vẻ mặt thầy thể dục hớt hãi, lo lắng, lại có chút tức giận.
Vừa chạy vào liền nhìn xung quanh, sợ bỏ sót.
Cuối cùng nhìn thấy các học sinh của mình.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên trường học rất ít người, vốn là định gọi cho phụ huynh đến bàn chuyện, nhưng hỏi ai cũng lắc đầu không chịu nói, người thì gia đình ở xa không đi được.
Chỉ có thể ôm hy vọng, gọi vào số nhà trường, thật trùng hợp là thầy thể dục đang trực ở trong trường, vừa hay tin đã chạy đến.
Lo sợ học sinh trường mình bị bắt nạt.
Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ nhìn vào có chút khó nói, một đám cả nam lẫn nữ mặt mày bầm dập tụ lại một bên, ngồi cách xa hai nữ sinh ít nhất là một mét.
"Cho hỏi mấy chú đồng chí là tại sao là bắt học sinh của tôi vậy ?" Hỏi cũng rất là dè dặt và lúng túng.
"Theo như lời khai và thông tin từ những người chứng kiến thì đám người bên này tụ tập định đánh hai em nữ sinh kia, nhưng mà người ta biết võ nên bị đánh ngược lại"
"À à, ra là vậy"
"Tôi khuyên anh nên quản học sinh nghiêm hơn một chút, học sinh bây giờ hỡ tý lại tụ tập đánh nhau là không tốt"
"Tôi biết rồi! Cảm ơn các anh đã chiếu cố nhiều, tôi đưa các em ấy đi được chưa vậy?"
"Nộp tiền bảo lãnh rồi là đi được rồi"
Học sinh cùng trường đều được đưa đi, còn đám nam nhân không liên quan vẫn phải ở lại, nếu không có người tới thì đợi 12 giờ là được thả.
Chỉ còn mỗi Thất Thất là ở lại, vì cô không muốn đưa thông tin người nhà, nếu như vậy thì sẽ phải ở cùng với bọn kia.
Đám người của thầy thể dục vẫn chưa đi, thấy quan hệ của Lạc Tuyết và cô bé này khá tốt, để lại một mình thì cũng tội. Vậy là thầy định làm người tốt một lần, đưa luôn cô bé này ra, thấy cô bé vui mừng vì có người giúp mình trong lòng thầy cũng yên tâm hơn.
Đưa tụi nhỏ về thầy mới yên tâm, chuyện cũng đã thành ra như này, nếu bây giờ hỏi tội có khi sẽ khiến bọn nhỏ sợ, thôi thì ngày mai đi học lại giáo huấn sau.
Sau khi bước vào cửa, Thất Thất liền nghe được hai giọng nói cười đùa trong phòng khách.
"Về rồi đó hả! Sẳn tiện đây, báo cho con một tin vui, con sắp có em rồi đó!"
Thất Thất trên mặt tỏ thái độ khinh thường không che giấu.
"Đó là chuyện của ba, đối với con thì trong nhà này con chính là con một, chả có đứa em hay mẹ nào cả..."
"Hỗn láo, dám ăn nói với ba mày như vậy đó hả!"
"Đi học ở trường mày học cái gì mà về nhà là trả treo, đồ mất dạy!"
"Thì từ trước tới giờ ba cũng có dạy con được ngày nào đâu!"
Người đàn ông liền giơ tay định đánh.
"Đánh đi! Ba đánh đi, rồi từ nay đừng nhìn mặt con nữa!" Nói xong Thất Thất hướng mắt lên, đôi mắt đỏ hoe cố nhịn.
"Mày... mày!"
Người phụ nữ từ nãy giờ không lên tiếng, bây giờ mới đi vào ngăn lại, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu dễ nghe.
"Thôi, hai người đừng như vậy nữa, cãi nhau chỉ làm quan hệ hai người thêm xa cách thôi, con nó còn nhỏ, đôi khi không kiểm soát được lời nói thôi mà"
"Thôi thôi cái gì! Bà đừng có giả tạo nữa được không, tôi nhìn bà hằng ngày thôi đã phát ói rồi! Bây giờ còn diễn kịch cho ai xem!"
"Mày im ngay! Đây là mẹ của mày!"
"Mẹ của con chết rồi, bà ta chả phải mẹ con, con chỉ có một người mẹ thôi!"
"Lớn có mười tuổi mà đã đòi làm mẹ người ta, ai nhìn mà không biết đang đào mỏ chứ, chỉ có ba là mờ mắt tin tưởng thôi!"
Nói xong, Thất Thất ném thẳng cặp sách xuống sàn rồi đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại phát ra âm thanh to lớn.
"Con bé đi rồi kìa, mau giữ nó lại!"
"Cứ kệ nó, chết ở ngoài rồi thì đừng về nhà này phiền nữa, không hiểu chuyện gì cả!"
Một đám người, thử nghĩ tụ tập lại còn đánh nhau to ở nơi đông người, hậu quả cũng biết được. Có người gọi điện báo cảnh sát có ẩu đả đánh nhau, bên bị hại chỉ có hai người, nhưng trên toàn thân đều lành lặn.
Nhưng mà bên gây rối thì cả một tập thể đều xay xước, nữ còn đỡ, chỉ là đầu tóc hơi rối quần áo hơi lộn xộn. Còn nam thì khỏi phải nói, mặt thì bầm tím, mũi thì chảy máu, thậm chí còn sợ ngược lại người bị hại.
"Ở đâu! ở đâu rồi!" Giọng của một người đàn ông từ xa đến gần, chạy vào đồn cảnh sát.
Vẻ mặt thầy thể dục hớt hãi, lo lắng, lại có chút tức giận.
Vừa chạy vào liền nhìn xung quanh, sợ bỏ sót.
Cuối cùng nhìn thấy các học sinh của mình.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên trường học rất ít người, vốn là định gọi cho phụ huynh đến bàn chuyện, nhưng hỏi ai cũng lắc đầu không chịu nói, người thì gia đình ở xa không đi được.
Chỉ có thể ôm hy vọng, gọi vào số nhà trường, thật trùng hợp là thầy thể dục đang trực ở trong trường, vừa hay tin đã chạy đến.
Lo sợ học sinh trường mình bị bắt nạt.
Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ nhìn vào có chút khó nói, một đám cả nam lẫn nữ mặt mày bầm dập tụ lại một bên, ngồi cách xa hai nữ sinh ít nhất là một mét.
"Cho hỏi mấy chú đồng chí là tại sao là bắt học sinh của tôi vậy ?" Hỏi cũng rất là dè dặt và lúng túng.
"Theo như lời khai và thông tin từ những người chứng kiến thì đám người bên này tụ tập định đánh hai em nữ sinh kia, nhưng mà người ta biết võ nên bị đánh ngược lại"
"À à, ra là vậy"
"Tôi khuyên anh nên quản học sinh nghiêm hơn một chút, học sinh bây giờ hỡ tý lại tụ tập đánh nhau là không tốt"
"Tôi biết rồi! Cảm ơn các anh đã chiếu cố nhiều, tôi đưa các em ấy đi được chưa vậy?"
"Nộp tiền bảo lãnh rồi là đi được rồi"
Học sinh cùng trường đều được đưa đi, còn đám nam nhân không liên quan vẫn phải ở lại, nếu không có người tới thì đợi 12 giờ là được thả.
Chỉ còn mỗi Thất Thất là ở lại, vì cô không muốn đưa thông tin người nhà, nếu như vậy thì sẽ phải ở cùng với bọn kia.
Đám người của thầy thể dục vẫn chưa đi, thấy quan hệ của Lạc Tuyết và cô bé này khá tốt, để lại một mình thì cũng tội. Vậy là thầy định làm người tốt một lần, đưa luôn cô bé này ra, thấy cô bé vui mừng vì có người giúp mình trong lòng thầy cũng yên tâm hơn.
Đưa tụi nhỏ về thầy mới yên tâm, chuyện cũng đã thành ra như này, nếu bây giờ hỏi tội có khi sẽ khiến bọn nhỏ sợ, thôi thì ngày mai đi học lại giáo huấn sau.
Sau khi bước vào cửa, Thất Thất liền nghe được hai giọng nói cười đùa trong phòng khách.
"Về rồi đó hả! Sẳn tiện đây, báo cho con một tin vui, con sắp có em rồi đó!"
Thất Thất trên mặt tỏ thái độ khinh thường không che giấu.
"Đó là chuyện của ba, đối với con thì trong nhà này con chính là con một, chả có đứa em hay mẹ nào cả..."
"Hỗn láo, dám ăn nói với ba mày như vậy đó hả!"
"Đi học ở trường mày học cái gì mà về nhà là trả treo, đồ mất dạy!"
"Thì từ trước tới giờ ba cũng có dạy con được ngày nào đâu!"
Người đàn ông liền giơ tay định đánh.
"Đánh đi! Ba đánh đi, rồi từ nay đừng nhìn mặt con nữa!" Nói xong Thất Thất hướng mắt lên, đôi mắt đỏ hoe cố nhịn.
"Mày... mày!"
Người phụ nữ từ nãy giờ không lên tiếng, bây giờ mới đi vào ngăn lại, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu dễ nghe.
"Thôi, hai người đừng như vậy nữa, cãi nhau chỉ làm quan hệ hai người thêm xa cách thôi, con nó còn nhỏ, đôi khi không kiểm soát được lời nói thôi mà"
"Thôi thôi cái gì! Bà đừng có giả tạo nữa được không, tôi nhìn bà hằng ngày thôi đã phát ói rồi! Bây giờ còn diễn kịch cho ai xem!"
"Mày im ngay! Đây là mẹ của mày!"
"Mẹ của con chết rồi, bà ta chả phải mẹ con, con chỉ có một người mẹ thôi!"
"Lớn có mười tuổi mà đã đòi làm mẹ người ta, ai nhìn mà không biết đang đào mỏ chứ, chỉ có ba là mờ mắt tin tưởng thôi!"
Nói xong, Thất Thất ném thẳng cặp sách xuống sàn rồi đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại phát ra âm thanh to lớn.
"Con bé đi rồi kìa, mau giữ nó lại!"
"Cứ kệ nó, chết ở ngoài rồi thì đừng về nhà này phiền nữa, không hiểu chuyện gì cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.