Xuyên Nhanh: Ký Chủ Mời Diễn Xuất
Chương 112: Trở Thành Nữ Chính Của Vị Diện Mạt Thế (4)
NieNie senpai
21/05/2023
Thương Vũ lúc này mới phẫn nộ lên tiếng.
"Cậu trách em ấy làm gì, muốn gây rối thì tìm tôi này, bây giờ tôi chính là đội trưởng ở đây!"
Lạc Tuyết liếc nhìn cậu ta, không nói gì, chỉ nhếch môi một cái rồi rời đi.
Chức Thiên muốn đuổi theo nhưng lại không biết phải nói gì, làm một động tác nhỏ thì đã khựng lại.
Lúc lên xe rời đi, cả Chức Thiên và cô gái lúc nãy được Lạc Tuyết cứu đã cầu xin giúp cho Lạc Tuyết được đi chung. Thấy hai người đều muốn như vậy Thương Vũ chỉ có thể nhẫn nhịn xuống mà chấp nhận, chỉ là không cho cô đi chung xe.
Sau khi tìm được Lạc Tuyết, hai người họ đã báo lại như vậy.
Dù cho có cho cô đi theo hay không, thì mục đích của Lạc Tuyết vẫn là nhắm đến Dung Ninh. Nếu không cho thì cô vẫn sẽ đi theo họ không gần không xa, còn cho thì cô cũng sẽ không xấu hổ mà quang minh chính đại mà đi theo thôi.
Dung Ninh ngủ dậy sau khi cơn khủng hoảng, ở trên xe xoay qua xoay lại nhìn không thấy ai liền thở phào.
Có người hỏi thăm cô ta.
"Ninh Ninh tỉnh rồi à, khỏe hẳn chưa em?"
Cô ta nhìn người hỏi mình, lộ ra một nụ cười ngoan hiền giả tạo.
"Dạ em đỡ rồi ạ!"
Chưa kịp vui mừng, cô ta nhìn lên tấm kính xe phía trước, thấy phía sau còn có một chiếc xe chạy theo sau, cô ta quay đầu lại nhìn.
Bên trong xe mơ hồ thấy được gương mắt quen thuộc.
Lúc này cô ta kinh hãi rồi.
Cô ta không nghĩ tới nữ chính sau khi cô ta xuyên vào lại thay đổi như vậy, rõ ràng trong nguyên tác miêu tả dù nghiêm khắc nhưng nữ chính cũng sẽ không hành xử hung hăng như vậy.
Lúc đó nếu không có mọi người có thể cô ta đã gãy cổ mà chết rồi!
Cốt truyện thay đổi sao?
Hay An Tịch đã có ý thức riêng?"
Mục tiêu tiếp theo của bọn họ là đến một phòng thí nghiệm, nó cách trường đại học của bọn họ khá xa.
Chính phủ đã phát thông báo xuống đối với những người chưa tới được căn cứ một nhiệm vụ.
Chỉ cần ai tìm được người tên là Trắc Uy Phong, đó là một thiên tài khoa học trẻ, người đã chế tạo ra loại dung dịch chỉ cần uống vào thì những vết thương nặng đều sẽ tự lành lại một cách thần kỳ. Chính vì cậu ta tài giỏi nên chính phủ muốn cậu ta hợp tác điều chế ra một loại vacxin có thể tiêu diệt virus zombie.
Người tìm được Trắc Uy Phong rồi đưa về căn cứ sẽ được thưởng vật tư cùng nơi ở rộng rãi, ở miễn phí trong 5 tháng mà không cần tinh thạch.
Phải biết vật tư cùng nơi ở an toàn bây giờ rất khó kiếm, ở đâu cũng toàn là zombie, chỉ chọn bừa một nơi sống cũng không, ổn vật tư cũng sẽ dần hao hụt.
Sau khi đến được khu thí nghiệm nơi mà có thể Trắc Uy Phong đang ở hiện tại, nhóm của Dung Ninh bị chặn lại bên ngoài.
Bên trong cửa cách cửa dày nặng phát ra âm thanh.
"Các người là ai?"
Thương Vũ phát huy ra khí thế của một đội trưởng nói.
"Chúng tôi đến để tìm một người tên Trắc Uy Phong!"
"..."
Bên trong yên lặng một hồi lại phát ra âm thanh.
"Có ai bị nhiễm bệnh không?"
"Không có, thời gian chúng tôi đến đây đã 2 tiếng đồng hồ không xuống xe, không ai bị nhiễm bệnh cả!"
"..."
"Các người đi về phía bên phải có một căn phòng tiêu độc, vào đó khử trùng sạch sẻ rồi tôi sẽ dân các người đi gặp người đó"
Một đám nửa tin nửa ngờ đi theo chỉ dẫn, bên trong căn phòng là một không gian trống, đứng ở đó một lúc liền có các máy móc chìa ra, phun khói trắng vào khắp người họ, làm sạch toàn bộ trên người. Sau đó cánh cửa đối diện mở ra có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tay đút túi đang đứng bên kia đợi họ, cô gái khá xinh đẹp nhưng mặt lại không có quá nhiều biểu cảm.
"Đi theo tôi"
Đã lâu rồi bọn họ mới được chứng kiến lại một nơi không có mùi máu, đường đi lại sạch sẻ như vậy.
Đi trên hành lang đèn đuốc sáng khiến cho người ta cảm thấy an toàn.
Người phụ nữ dẫn họ đến một cánh cửa, bên cạnh bức tường là thiết bị camera nhìn từ trong ra có thể thấy được gương mặt người bên ngoài.
"Tôi đưa người đến rồi đây"
Chiếc loa bên cạnh phát ra âm thành trầm tính lại có chút lười biến.
"Có việc gì?"
Thương Vũ tranh lên tiếng.
"Chúng tôi thuộc đội người sống sót đang trên đường đến căn cứ, chúng tôi được phát một nhiệm vụ phải đưa cậu về căn cứ cùng hợp tác..."
"Cái đó tôi biết"
Đương nhiên là biết rồi, vài tuần nay đều có một đám người tìm đến để dụ dỗ Trắc Uy Phong đi cùng.
Nào là nếu đi cùng sẽ chia nửa vật tư cho cậu ta, không thì là tinh thạch...
Nhưng những cái đó cậu ta không cần, rất ít thứ có thể khiến cậu ta chú ý.
Vậy nên họ đến rồi lại đi trong thất vọng.
"Cậu muốn thế nào mới có thể đi cùng chúng tôi về căn cứ?"
"Các người mời tôi, thì các người phải tự nghĩ cách xem làm sao khiến tôi hài lòng, chứ tại sao lại hỏi tôi?"
Thương Vũ và mọi người nhìn nhau một hồi.
"Cậu muốn vật tư..."
"không"
"Tinh thạch?"
"Không"
Vật phẩm thiết yếu cho việc nghiên cứu?"
"...được đó, các người cho tôi được thứ gì có ích nào?"
Một đám lại nhìn nhau, họ buộc miệng hỏi nhưng lại chưa nghĩ ra.
"Cậu trách em ấy làm gì, muốn gây rối thì tìm tôi này, bây giờ tôi chính là đội trưởng ở đây!"
Lạc Tuyết liếc nhìn cậu ta, không nói gì, chỉ nhếch môi một cái rồi rời đi.
Chức Thiên muốn đuổi theo nhưng lại không biết phải nói gì, làm một động tác nhỏ thì đã khựng lại.
Lúc lên xe rời đi, cả Chức Thiên và cô gái lúc nãy được Lạc Tuyết cứu đã cầu xin giúp cho Lạc Tuyết được đi chung. Thấy hai người đều muốn như vậy Thương Vũ chỉ có thể nhẫn nhịn xuống mà chấp nhận, chỉ là không cho cô đi chung xe.
Sau khi tìm được Lạc Tuyết, hai người họ đã báo lại như vậy.
Dù cho có cho cô đi theo hay không, thì mục đích của Lạc Tuyết vẫn là nhắm đến Dung Ninh. Nếu không cho thì cô vẫn sẽ đi theo họ không gần không xa, còn cho thì cô cũng sẽ không xấu hổ mà quang minh chính đại mà đi theo thôi.
Dung Ninh ngủ dậy sau khi cơn khủng hoảng, ở trên xe xoay qua xoay lại nhìn không thấy ai liền thở phào.
Có người hỏi thăm cô ta.
"Ninh Ninh tỉnh rồi à, khỏe hẳn chưa em?"
Cô ta nhìn người hỏi mình, lộ ra một nụ cười ngoan hiền giả tạo.
"Dạ em đỡ rồi ạ!"
Chưa kịp vui mừng, cô ta nhìn lên tấm kính xe phía trước, thấy phía sau còn có một chiếc xe chạy theo sau, cô ta quay đầu lại nhìn.
Bên trong xe mơ hồ thấy được gương mắt quen thuộc.
Lúc này cô ta kinh hãi rồi.
Cô ta không nghĩ tới nữ chính sau khi cô ta xuyên vào lại thay đổi như vậy, rõ ràng trong nguyên tác miêu tả dù nghiêm khắc nhưng nữ chính cũng sẽ không hành xử hung hăng như vậy.
Lúc đó nếu không có mọi người có thể cô ta đã gãy cổ mà chết rồi!
Cốt truyện thay đổi sao?
Hay An Tịch đã có ý thức riêng?"
Mục tiêu tiếp theo của bọn họ là đến một phòng thí nghiệm, nó cách trường đại học của bọn họ khá xa.
Chính phủ đã phát thông báo xuống đối với những người chưa tới được căn cứ một nhiệm vụ.
Chỉ cần ai tìm được người tên là Trắc Uy Phong, đó là một thiên tài khoa học trẻ, người đã chế tạo ra loại dung dịch chỉ cần uống vào thì những vết thương nặng đều sẽ tự lành lại một cách thần kỳ. Chính vì cậu ta tài giỏi nên chính phủ muốn cậu ta hợp tác điều chế ra một loại vacxin có thể tiêu diệt virus zombie.
Người tìm được Trắc Uy Phong rồi đưa về căn cứ sẽ được thưởng vật tư cùng nơi ở rộng rãi, ở miễn phí trong 5 tháng mà không cần tinh thạch.
Phải biết vật tư cùng nơi ở an toàn bây giờ rất khó kiếm, ở đâu cũng toàn là zombie, chỉ chọn bừa một nơi sống cũng không, ổn vật tư cũng sẽ dần hao hụt.
Sau khi đến được khu thí nghiệm nơi mà có thể Trắc Uy Phong đang ở hiện tại, nhóm của Dung Ninh bị chặn lại bên ngoài.
Bên trong cửa cách cửa dày nặng phát ra âm thanh.
"Các người là ai?"
Thương Vũ phát huy ra khí thế của một đội trưởng nói.
"Chúng tôi đến để tìm một người tên Trắc Uy Phong!"
"..."
Bên trong yên lặng một hồi lại phát ra âm thanh.
"Có ai bị nhiễm bệnh không?"
"Không có, thời gian chúng tôi đến đây đã 2 tiếng đồng hồ không xuống xe, không ai bị nhiễm bệnh cả!"
"..."
"Các người đi về phía bên phải có một căn phòng tiêu độc, vào đó khử trùng sạch sẻ rồi tôi sẽ dân các người đi gặp người đó"
Một đám nửa tin nửa ngờ đi theo chỉ dẫn, bên trong căn phòng là một không gian trống, đứng ở đó một lúc liền có các máy móc chìa ra, phun khói trắng vào khắp người họ, làm sạch toàn bộ trên người. Sau đó cánh cửa đối diện mở ra có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tay đút túi đang đứng bên kia đợi họ, cô gái khá xinh đẹp nhưng mặt lại không có quá nhiều biểu cảm.
"Đi theo tôi"
Đã lâu rồi bọn họ mới được chứng kiến lại một nơi không có mùi máu, đường đi lại sạch sẻ như vậy.
Đi trên hành lang đèn đuốc sáng khiến cho người ta cảm thấy an toàn.
Người phụ nữ dẫn họ đến một cánh cửa, bên cạnh bức tường là thiết bị camera nhìn từ trong ra có thể thấy được gương mặt người bên ngoài.
"Tôi đưa người đến rồi đây"
Chiếc loa bên cạnh phát ra âm thành trầm tính lại có chút lười biến.
"Có việc gì?"
Thương Vũ tranh lên tiếng.
"Chúng tôi thuộc đội người sống sót đang trên đường đến căn cứ, chúng tôi được phát một nhiệm vụ phải đưa cậu về căn cứ cùng hợp tác..."
"Cái đó tôi biết"
Đương nhiên là biết rồi, vài tuần nay đều có một đám người tìm đến để dụ dỗ Trắc Uy Phong đi cùng.
Nào là nếu đi cùng sẽ chia nửa vật tư cho cậu ta, không thì là tinh thạch...
Nhưng những cái đó cậu ta không cần, rất ít thứ có thể khiến cậu ta chú ý.
Vậy nên họ đến rồi lại đi trong thất vọng.
"Cậu muốn thế nào mới có thể đi cùng chúng tôi về căn cứ?"
"Các người mời tôi, thì các người phải tự nghĩ cách xem làm sao khiến tôi hài lòng, chứ tại sao lại hỏi tôi?"
Thương Vũ và mọi người nhìn nhau một hồi.
"Cậu muốn vật tư..."
"không"
"Tinh thạch?"
"Không"
Vật phẩm thiết yếu cho việc nghiên cứu?"
"...được đó, các người cho tôi được thứ gì có ích nào?"
Một đám lại nhìn nhau, họ buộc miệng hỏi nhưng lại chưa nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.