Xuyên Nhanh: Ký Chủ Mời Diễn Xuất
Chương 117: Trở Thành Nữ Chính Của Vị Diện Mạt Thế (9)
NieNie senpai
21/05/2023
Sau một hồi đàm phán, bọn họ cũng chịu bình tĩnh lại.
"Vậy trước tiên chúng ta dọn mấy thứ chắn đường ở đây đi"
Một cô gái của đội Thương Vũ lên tiếng.
"Hết chỗ này cũng rất nhiều đó, nếu làm với tốc độ nhanh nhất cũng mất vài tiếng đồng hồ, như vậy thì trời tối mất rồi!"
"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm trước một chỗ để ngủ lại qua đêm trước đã!"
Mọi người nghĩ đây cũng là một ý không tệ, chỉ có mỗi tên Thương Vũ là không chịu, sau đó quay sang nói bằng giọng ra lệnh.
"Nè An Tịch, cô qua đây dùng cái dị năng gì đó của cô dọn hết đống đồ này đi!"
Lạc Tuyết nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Muốn thì cậu cũng có thể tìm đại một con zombie khác cắn mình để có dị năng giống tôi cũng được, tôi không thích người khác ra lệnh cho mình, tôi cũng sẽ không giúp cậu!"
"Cô!..."
"Thôi mà đừng cãi nữa, dù sao cũng vừa mới cãi nhau xong, trước hết giải quyết chuyện trước mắt đã!" Chức Thiên chạy lên can ngăn, thuận tiện nhìn sang Lạc Tuyết bằng ánh mắt mất mát.
Lạc Tuyết nhìn ánh mắt đó cũng không biết biểu đạt như nào, dù sao thì, An Tịch thật đã chết rồi.
Cô cũng không có nghĩa vụ phải chơi trò yêu đương với người ta.
Đến tối, mọi người tụ lại với nhau thảo luận về vấn đề đi đường cùng lương thực gì gì đó, chỉ có hai người Lạc Tuyết cùng Trắc Uy Phong là không ở đó.
Trắc Uy Phong ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên có một vật thể bay đến chỗ cậu. Thì ra là Lạc Tuyết đem nước cùng đồ ăn đến, cậu ta cầm đồ lên nhìn vào chai nước mà thắc mắc.
"Hình như trước kia cô và bọn họ từng là một đội sao?"
"Ừm"
"Vậy tại sao bây giờ lại tách ra? Tôi nghĩ dù có xích mích thế nào cũng không đến mức phải chia đội như vậy?"
"Kể ra thì cũng phức tạp, anh nhớ con bé ăn cắp vòng tay ở chỗ anh không, con bé đó là chủ mưu việc đó"
"Sau này tôi quay lại tìm bọn họ cũng chỉ là tìm một kế hoạch thích hợp để trả thù con bé đó thôi"
"Ra là vậy"
Ở phía bên kia thì không khi có vẻ ổn hơn một chút.
Thương Vũ đi đến chỗ người đàn ông nhìn trưởng thành được gọi là lão đại trước đó.
"Chào, anh là đội trưởng của bọn họ à?"
Người đàn ông nhìn cậu ta một cái.
"Ừ"
Sau khi nghe được câu trả lời cậu ta liền nói tiếp.
"Tôi tên là Thương Vũ, đội trưởng của mấy người kia, còn anh tên gì?"
"...Dược Sâm"
"Tên nghe hay đó, mà nè, tôi có ý này!"
"Đội của anh tôi thấy cũng không có quá nhiều người, tầm sáu đến bảy là cùng, còn bên đội tôi thì ít hơn, hai nam ba nữ!"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể gộp đội lại để đi chung, như vậy thì cũng tiện làm việc hơn cũng không phải chạy đi chạy lại rất mệt, anh thấy thế nào?!"
"...Chuyện đó thì tôi không chắc"
"Vậy thì anh cứ suy nghĩ cho kỹ đề nghị của tôi nha, dù sao trong mạt thế mà gặp được nhau cũng là một cái duyên rồi, nhớ suy nghĩ đó người anh em!" Hắn ta vừa cười vừa vỗ vai Dược Sâm cứ như thân thiết lắm.
Dù sao đó cũng là kế hoạch của hắn.
Hắn nghĩ người đàn ông kia nhìn trẻ như vậy đã là lão đại của một đám người thì cũng không phải dạng vừa.Theo như hắn quan sát thì tên đó thuộc túyp người trầm tính ít nói, còn đội của tên đó thì có nhiều người có khả năng chiến đấu, đồ vật cũng nhiều, chắc chắc bên trong xe còn cất nhiều đồ tốt hơn nữa.
Dù sao không có được thì cũng phải biết lợi dụng cái gọi là "gần quan được ban lộc"
Chỉ cần biết nắm bắt, làm cho người đàn ông kia đồng ý là được.
Thấy Thương Vũ đi về một cô gái lên tiếng.
"Nè mới nãy cậu đi đâu vậy?"
"Đi nịnh thần tài cho các cậu"
"???"
Sau đó cô gái kia làm vẻ mặt si mê ôm tay của nữ sinh từng được Lạc Tuyết cứu.
"Mà nè, mọi người có để ý thấy cái người đàn ông làm lão đại của bọn người mới đến không?"
"Tôi thấy anh ta đẹp trai lắm luôn ấy, nhìn mặt lạnh lùng ít nói, còn trẻ đẹp nữa, đúng chuẩn soái ca luôn!"
"Nếu làm bạn gái của anh ta chắc là tuyệt lắm ha!"
"...cậu mơ mộng ít thôi, chắc gì người ta đã thích cậu, thời mạt thế bây giờ li thân còn chưa xong mà đi tính đến chuyênn yêu đương mơ mộng!"
"Hứ!"
Sáng hôm sau mọi người lên đường xuất phát đi đến khu căn cứ gần nhất cách hơn 2 ngày đi xe nữa.
Đi hơn một ngày mọi người dừng lại ở một trạm xăng, phía đối diện là nhà dân.
Hầu hết lương thực đều đã bị đem đi gần hết, điện cũng đã bị ngắt, nhưng ít ra thì vẫn còn nguồn nước. Mọi người chia nhau thu thập nước thật nhiều vì không biết mạt thế khi nào mới kết thúc. Hiện tại bọn họ đang đối diện với việc lương thực sắp cạn , còn động vật thì chắc chắn là đã nhiễm bệnh không thể ăn được nữa.
Trời đầu mưa, đây là trận mưa đầu tiên sau khi mặt thế bắt đầu, nhưng lại không thể uống được.
Trắc Uy Phong phân tích trong nước mưa có một lượng axit nhỏ, dính phải da hơi đau như kiến cắn.
Vì nước mưa bên ngoài có lẫn với chất độc, tốt nhất không nên bị dính phải, dự đoán sau này lượng axit trong mưa sẽ càng cao có thể gây chết người.
"Vậy trước tiên chúng ta dọn mấy thứ chắn đường ở đây đi"
Một cô gái của đội Thương Vũ lên tiếng.
"Hết chỗ này cũng rất nhiều đó, nếu làm với tốc độ nhanh nhất cũng mất vài tiếng đồng hồ, như vậy thì trời tối mất rồi!"
"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm trước một chỗ để ngủ lại qua đêm trước đã!"
Mọi người nghĩ đây cũng là một ý không tệ, chỉ có mỗi tên Thương Vũ là không chịu, sau đó quay sang nói bằng giọng ra lệnh.
"Nè An Tịch, cô qua đây dùng cái dị năng gì đó của cô dọn hết đống đồ này đi!"
Lạc Tuyết nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Muốn thì cậu cũng có thể tìm đại một con zombie khác cắn mình để có dị năng giống tôi cũng được, tôi không thích người khác ra lệnh cho mình, tôi cũng sẽ không giúp cậu!"
"Cô!..."
"Thôi mà đừng cãi nữa, dù sao cũng vừa mới cãi nhau xong, trước hết giải quyết chuyện trước mắt đã!" Chức Thiên chạy lên can ngăn, thuận tiện nhìn sang Lạc Tuyết bằng ánh mắt mất mát.
Lạc Tuyết nhìn ánh mắt đó cũng không biết biểu đạt như nào, dù sao thì, An Tịch thật đã chết rồi.
Cô cũng không có nghĩa vụ phải chơi trò yêu đương với người ta.
Đến tối, mọi người tụ lại với nhau thảo luận về vấn đề đi đường cùng lương thực gì gì đó, chỉ có hai người Lạc Tuyết cùng Trắc Uy Phong là không ở đó.
Trắc Uy Phong ngồi trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên có một vật thể bay đến chỗ cậu. Thì ra là Lạc Tuyết đem nước cùng đồ ăn đến, cậu ta cầm đồ lên nhìn vào chai nước mà thắc mắc.
"Hình như trước kia cô và bọn họ từng là một đội sao?"
"Ừm"
"Vậy tại sao bây giờ lại tách ra? Tôi nghĩ dù có xích mích thế nào cũng không đến mức phải chia đội như vậy?"
"Kể ra thì cũng phức tạp, anh nhớ con bé ăn cắp vòng tay ở chỗ anh không, con bé đó là chủ mưu việc đó"
"Sau này tôi quay lại tìm bọn họ cũng chỉ là tìm một kế hoạch thích hợp để trả thù con bé đó thôi"
"Ra là vậy"
Ở phía bên kia thì không khi có vẻ ổn hơn một chút.
Thương Vũ đi đến chỗ người đàn ông nhìn trưởng thành được gọi là lão đại trước đó.
"Chào, anh là đội trưởng của bọn họ à?"
Người đàn ông nhìn cậu ta một cái.
"Ừ"
Sau khi nghe được câu trả lời cậu ta liền nói tiếp.
"Tôi tên là Thương Vũ, đội trưởng của mấy người kia, còn anh tên gì?"
"...Dược Sâm"
"Tên nghe hay đó, mà nè, tôi có ý này!"
"Đội của anh tôi thấy cũng không có quá nhiều người, tầm sáu đến bảy là cùng, còn bên đội tôi thì ít hơn, hai nam ba nữ!"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể gộp đội lại để đi chung, như vậy thì cũng tiện làm việc hơn cũng không phải chạy đi chạy lại rất mệt, anh thấy thế nào?!"
"...Chuyện đó thì tôi không chắc"
"Vậy thì anh cứ suy nghĩ cho kỹ đề nghị của tôi nha, dù sao trong mạt thế mà gặp được nhau cũng là một cái duyên rồi, nhớ suy nghĩ đó người anh em!" Hắn ta vừa cười vừa vỗ vai Dược Sâm cứ như thân thiết lắm.
Dù sao đó cũng là kế hoạch của hắn.
Hắn nghĩ người đàn ông kia nhìn trẻ như vậy đã là lão đại của một đám người thì cũng không phải dạng vừa.Theo như hắn quan sát thì tên đó thuộc túyp người trầm tính ít nói, còn đội của tên đó thì có nhiều người có khả năng chiến đấu, đồ vật cũng nhiều, chắc chắc bên trong xe còn cất nhiều đồ tốt hơn nữa.
Dù sao không có được thì cũng phải biết lợi dụng cái gọi là "gần quan được ban lộc"
Chỉ cần biết nắm bắt, làm cho người đàn ông kia đồng ý là được.
Thấy Thương Vũ đi về một cô gái lên tiếng.
"Nè mới nãy cậu đi đâu vậy?"
"Đi nịnh thần tài cho các cậu"
"???"
Sau đó cô gái kia làm vẻ mặt si mê ôm tay của nữ sinh từng được Lạc Tuyết cứu.
"Mà nè, mọi người có để ý thấy cái người đàn ông làm lão đại của bọn người mới đến không?"
"Tôi thấy anh ta đẹp trai lắm luôn ấy, nhìn mặt lạnh lùng ít nói, còn trẻ đẹp nữa, đúng chuẩn soái ca luôn!"
"Nếu làm bạn gái của anh ta chắc là tuyệt lắm ha!"
"...cậu mơ mộng ít thôi, chắc gì người ta đã thích cậu, thời mạt thế bây giờ li thân còn chưa xong mà đi tính đến chuyênn yêu đương mơ mộng!"
"Hứ!"
Sáng hôm sau mọi người lên đường xuất phát đi đến khu căn cứ gần nhất cách hơn 2 ngày đi xe nữa.
Đi hơn một ngày mọi người dừng lại ở một trạm xăng, phía đối diện là nhà dân.
Hầu hết lương thực đều đã bị đem đi gần hết, điện cũng đã bị ngắt, nhưng ít ra thì vẫn còn nguồn nước. Mọi người chia nhau thu thập nước thật nhiều vì không biết mạt thế khi nào mới kết thúc. Hiện tại bọn họ đang đối diện với việc lương thực sắp cạn , còn động vật thì chắc chắn là đã nhiễm bệnh không thể ăn được nữa.
Trời đầu mưa, đây là trận mưa đầu tiên sau khi mặt thế bắt đầu, nhưng lại không thể uống được.
Trắc Uy Phong phân tích trong nước mưa có một lượng axit nhỏ, dính phải da hơi đau như kiến cắn.
Vì nước mưa bên ngoài có lẫn với chất độc, tốt nhất không nên bị dính phải, dự đoán sau này lượng axit trong mưa sẽ càng cao có thể gây chết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.