[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 25: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (25)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Ngay sau đó, mang theo thâm tình làm say lòng người, một chút bá đạo mà lật úp đến.
Ngữ điệu lộ ra mê hoặc khác thường, “Nhưng mà, em suy xét đến cũng quá nhanh...có chút qua loa.”
Giọng nói rơi xuống, anh không đợi Hạng Tinh phản ứng, liền phủ lên đôi môi mềm mại đông lạnh kia.
...
Mơ mơ màng màng, trong đầu Hạng Tinh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Tướng quân chinh chiến sa trường, không hề trì hoãn mà công phá cửa thành tường trắng ngói ngọc.
Thuận lợi mà nghênh tiếp tướng lãnh quân địch áo bào trắng đơn độc thủ thành không kia, tinh diệu tuyệt luân* mà chiến đấu.
[* 精妙绝伦 (tinh diệu tuyệt luân):vô cùng tinh tế/ tuyệt vời/ tuyệt diệu/ tinh xảo.]
Đánh đến dị thường xuất sắc, cô xem đến vẻ mặt mờ mịt.
Tại sao sẽ thấy hình ảnh như vậy?
Có quan hệ gì với chuyện hiện tại cô đang làm sao?
Cô dừng một chút, trong đầu trong vô thức mà chuyển dời lực chú ý tới Áp Áp đang ở trên người xem tuồng.
Lại bị Áp Áp hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn: 【 Tiểu tổ tông, cô chuyên tâm một chút được không a? 】
Nếu Lục Thiệu Khiêm biết cô tại loại thời điểm này mà thất thần não bổ, sợ là muốn khóc lên...
...
Thật lâu sau.
Hạng Tinh chợt thấy đầu choáng váng hoa mắt, trước mắt toàn là ngôi sao vàng.
Giống như là cả người phong bế trong không gian, hô hấp cũng dần dần không thuận.
Cô không khỏi nâng tay lên, mơ mơ màng màng mà vung tay đánh vài cái, tựa như không tiếng động kháng nghị.
Cũng may, rất nhanh Lục Thiệu Khiêm cũng phản ứng lại, bản thân tựa hồ có chút kết thúc.
Lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
“...Khụ, khụ khụ!”
Hạng Tinh phảng phất lại lần nữa có được sinh mạng mới, không khỏi kịch liệt ho khan, một bên hít thở từng ngụm từng ngụm.
Khuôn mặt sớm đã nghẹn đến mức đỏ bừng.
Đôi mắt hạnh ướt át đầy hơi nước, giống như bông hoa bị sương đánh tan, nhu nhược đáng thương.
“Xin lỗi, đã làm em khó chịu.”
Nhìn bộ dáng cô đáng thương hề hề, Lục Thiệu Khiêm lập tức tâm hiện thương tiếc, nhanh chóng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp đỡ điều hòa lại hơi thở.
Lần sau, phải chú ý chút.
Cô gái ngược lại chưa nói cái gì, sau khi hơi thở dần dần bình phục, liền ngã quỵ.
Giọng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm, tràn đầy ỷ lại quyến luyến.
“Không khó chịu...em rất thích.”
Nghe vậy, nam nhân nhướng mày, cuối cùng bật cười.
Anh tiếp tục nhìn lưng tiểu gia hỏa, ngay lúc chuẩn bị nói chút lời nói dỗ cô, không ngờ, ngoài thư phòng ngoại truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Thiếu gia, mời ngài xuống dưới ăn cơm.”
“Được.”
Lục Thiệu Khiêm đáp nhẹ, đỡ Hạng Tinh đứng lên.
“A...”
Tiểu gia hỏa lại có chút không muốn, như cũ gắt gao buồn bực, đầu lắc lư loạn xạ hai bên.
Bộ dáng hiện tại của cô, không muốn cho người khác thấy.
Khẳng định rất buồn cười...
Cũng may, nam nhân rất nhanh đã đọc đã hiểu tâm tư của cô.
Chính xác.
Dáng vẻ hiện tại này của cô, chỉ có thể cho một người là anh xem.
Người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đôi mắt đen khẽ đảo, Lục Thiệu Khiêm cười một cái, lại hướng tới ngoài cửa dặn dò một tiếng: “Chu bá, bưng thức ăn lên đây.”
“Vâng.”
...
Đêm dài.
Lục Thiệu Khiêm xử lý công việc rơi xuống hôm nay xong, tắm rửa một chút, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Lại thấy một đạo thân ảnh nhỏ xinh, đang ôm một cái gối đầu lớn, dựa ngồi trước cửa phòng ngủ của anh.
Ánh đen hành lang màu vàng ấm áp, an tĩnh mà chiếu vào dung nhan thánh khiết như thiên sứ, lông mi hơi ướt phản chiếu ra ánh sáng trong trẻo dưới ánh đèn.
Nam nhân nhìn đến đau lòng, lại nghi hoặc.
Không khỏi bước nhanh lên, bế tiểu gia hỏa nhẹ như lông vũ lên.
Nhíu mày hơi giận: “Sao lại ngủ ở chỗ này? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ.”
“Ưm...?”
Hạng Tinh mơ mơ màng màng mà đáp lại, nâng tay nhỏ lên, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ướt át mềm mại.
Cô nhẹ nhàng hít hít mũi, lại đột nhiên nắm lấy cổ áo của Lục Thiệu Khiêm.
Ngữ điệu lộ ra mê hoặc khác thường, “Nhưng mà, em suy xét đến cũng quá nhanh...có chút qua loa.”
Giọng nói rơi xuống, anh không đợi Hạng Tinh phản ứng, liền phủ lên đôi môi mềm mại đông lạnh kia.
...
Mơ mơ màng màng, trong đầu Hạng Tinh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Tướng quân chinh chiến sa trường, không hề trì hoãn mà công phá cửa thành tường trắng ngói ngọc.
Thuận lợi mà nghênh tiếp tướng lãnh quân địch áo bào trắng đơn độc thủ thành không kia, tinh diệu tuyệt luân* mà chiến đấu.
[* 精妙绝伦 (tinh diệu tuyệt luân):vô cùng tinh tế/ tuyệt vời/ tuyệt diệu/ tinh xảo.]
Đánh đến dị thường xuất sắc, cô xem đến vẻ mặt mờ mịt.
Tại sao sẽ thấy hình ảnh như vậy?
Có quan hệ gì với chuyện hiện tại cô đang làm sao?
Cô dừng một chút, trong đầu trong vô thức mà chuyển dời lực chú ý tới Áp Áp đang ở trên người xem tuồng.
Lại bị Áp Áp hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn: 【 Tiểu tổ tông, cô chuyên tâm một chút được không a? 】
Nếu Lục Thiệu Khiêm biết cô tại loại thời điểm này mà thất thần não bổ, sợ là muốn khóc lên...
...
Thật lâu sau.
Hạng Tinh chợt thấy đầu choáng váng hoa mắt, trước mắt toàn là ngôi sao vàng.
Giống như là cả người phong bế trong không gian, hô hấp cũng dần dần không thuận.
Cô không khỏi nâng tay lên, mơ mơ màng màng mà vung tay đánh vài cái, tựa như không tiếng động kháng nghị.
Cũng may, rất nhanh Lục Thiệu Khiêm cũng phản ứng lại, bản thân tựa hồ có chút kết thúc.
Lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.
“...Khụ, khụ khụ!”
Hạng Tinh phảng phất lại lần nữa có được sinh mạng mới, không khỏi kịch liệt ho khan, một bên hít thở từng ngụm từng ngụm.
Khuôn mặt sớm đã nghẹn đến mức đỏ bừng.
Đôi mắt hạnh ướt át đầy hơi nước, giống như bông hoa bị sương đánh tan, nhu nhược đáng thương.
“Xin lỗi, đã làm em khó chịu.”
Nhìn bộ dáng cô đáng thương hề hề, Lục Thiệu Khiêm lập tức tâm hiện thương tiếc, nhanh chóng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp đỡ điều hòa lại hơi thở.
Lần sau, phải chú ý chút.
Cô gái ngược lại chưa nói cái gì, sau khi hơi thở dần dần bình phục, liền ngã quỵ.
Giọng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm, tràn đầy ỷ lại quyến luyến.
“Không khó chịu...em rất thích.”
Nghe vậy, nam nhân nhướng mày, cuối cùng bật cười.
Anh tiếp tục nhìn lưng tiểu gia hỏa, ngay lúc chuẩn bị nói chút lời nói dỗ cô, không ngờ, ngoài thư phòng ngoại truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Thiếu gia, mời ngài xuống dưới ăn cơm.”
“Được.”
Lục Thiệu Khiêm đáp nhẹ, đỡ Hạng Tinh đứng lên.
“A...”
Tiểu gia hỏa lại có chút không muốn, như cũ gắt gao buồn bực, đầu lắc lư loạn xạ hai bên.
Bộ dáng hiện tại của cô, không muốn cho người khác thấy.
Khẳng định rất buồn cười...
Cũng may, nam nhân rất nhanh đã đọc đã hiểu tâm tư của cô.
Chính xác.
Dáng vẻ hiện tại này của cô, chỉ có thể cho một người là anh xem.
Người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đôi mắt đen khẽ đảo, Lục Thiệu Khiêm cười một cái, lại hướng tới ngoài cửa dặn dò một tiếng: “Chu bá, bưng thức ăn lên đây.”
“Vâng.”
...
Đêm dài.
Lục Thiệu Khiêm xử lý công việc rơi xuống hôm nay xong, tắm rửa một chút, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Lại thấy một đạo thân ảnh nhỏ xinh, đang ôm một cái gối đầu lớn, dựa ngồi trước cửa phòng ngủ của anh.
Ánh đen hành lang màu vàng ấm áp, an tĩnh mà chiếu vào dung nhan thánh khiết như thiên sứ, lông mi hơi ướt phản chiếu ra ánh sáng trong trẻo dưới ánh đèn.
Nam nhân nhìn đến đau lòng, lại nghi hoặc.
Không khỏi bước nhanh lên, bế tiểu gia hỏa nhẹ như lông vũ lên.
Nhíu mày hơi giận: “Sao lại ngủ ở chỗ này? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ.”
“Ưm...?”
Hạng Tinh mơ mơ màng màng mà đáp lại, nâng tay nhỏ lên, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm ướt át mềm mại.
Cô nhẹ nhàng hít hít mũi, lại đột nhiên nắm lấy cổ áo của Lục Thiệu Khiêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.