[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 28: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (28)
Hải Vị Vị
27/10/2022
Không lâu sau, dưới sự nỗ lực không ngừng của Tô Thanh Triết, hạng mục Hồ Quang Sơn Thủy lại trở về trong tay tập đoàn An Hòa.
Tô Thanh Triết rốt cuộc lại trở về vị trí của mình.
Nhưng mà, Hạng Dương bên kia đã không thể dễ chịu như vậy.
Cô ta nổi giận đùng đùng mà tìm Tô Thanh Triết, tranh luận với hắn ta.
“Tô Thanh Triết, đến tột cùng cậu có ý gì? Hiện tại cậu ngược lại còn học được ăn cây táo, rào cây sung phải không?”
Trong quán cà phê, Hạng Dương tức giận đến không thể kiềm chế được mà nắm chặt tay cầm ly cà phê, nhịn xuống xúc động muốn hắt cà phê lên mặt nan nhân đối diện.
Vẻ mặt Tô Thanh Triết bất đắc dĩ: “Tôi không có khả năng vứt bỏ công việc ở An Hòa này.”
Những năm gần đây, hắn ta thật vất vả mới được Lục Thiệu Khiêm trọng dụng, bò lên trên vị trí dưới một người này.
Làm sao có thể bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà từ bỏ.
Hắn ta nghĩ nghĩ, không khỏi gợi lên một tia cười lạnh, lại nhìn về phía cô ta.
“Nếu tôi mất đi vị trí này, không riêng gì đối với bản thân tôi, đối với Hạng thị cũng là đả kích rất lớn, không phải sao?”
Hạng Dương nghe vậy dừng lại một chút.
“...A, mồm mép ngược lại càng ngày càng nhanh nhẹn, nói chuyện cũng càng lúc càng lớn mật.”
Cô ta thấp giọng cười, rốt cuộc chậm rãi thu hồi tay từ ly cà phê.
“Được, lần này xem như là tôi thất bại...Nhưng món nợ này, tôi nhất định phải đòi lại từ An Hòa các người, từ trên người Lục Thiệu Khiêm!”
Cô ta chống thân thể, lười biếng mà gõ cái chân bắt chéo*, liếc xéo Tô Thanh Triết.
[* 二郎腿 (Nhị lang thối): chân bắt chéo. Tui tra google thì nó ra nghĩa là vậy.
Người hiện đại rất thích nhấc chân. Tuy nhiên, khi ngồi co chân dễ bị gập người và gù lưng khiến áp lực phân bố không đồng đều ở cột sống thắt lưng và ngực, nếu xảy ra hiện tượng này chắc chắn sẽ chèn ép các dây thần kinh cột sống và gây đau thắt lưng. Theo người phụ trách Trung tâm điều trị tĩnh mạch ở thành phố New York, Trung tâm điều trị tĩnh mạch thành phố New York của Mỹ cho biết, việc bắt chéo chân cũng có thể cản trở quá trình lưu thông máu của chân và gây ra tình trạng suy giãn tĩnh mạch ở chân, trong trường hợp nặng, chân thường xuyên bị tĩnh mạch trở lại kém, bầm tím, loét, viêm tĩnh mạch, chảy máu và các bệnh.
Theo Baike.baidu.com]
“Tôi hỏi cậu, cậu ở bên người Lục Thiệu Khiêm nhiều năm như vậy, cậu biết anh ta có gì uy hiếp không?”
Uy hiếp...
Tô Thanh Triết hơi nhíu mày.
Nhưng thật ra nghĩ tới chút gì đó, đôi mắt đúng lúc xẹt qua một tia do dự.
Chỉ tiếc tia do dự này, bị cặp mắt sắc bén của Hạng Dương bắt giữ thành công...
“Tô Thanh Triết, cậu có tư cách do dự ở trước mặt tôi sao?”
Cô ta cười lạnh, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, “Cậu nói xem, nếu Bạch Giản biết những chuyện này của chúng ta...sẽ nghĩ về cậu như thế nào?”
“...Chị không thể nói cho Giản Giản!”
Nghe Hạng Dương nhắc đến Bạch Giản, Tô Thanh Triết nhịn không được, đột nhiên đứng lên.
Giản Giản đơn thuần như vậy, sao cô ấy có thể biết được những chuyện...dơ bẩn sau lưng này...
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Triết không khỏi nắm chặt đôi tay.
Giây tiếp theo, một bàn tay ưu nhã, lại mang theo vô tận trí mạng nguy hiểm, nhẹ nhàng mà phủ lên nắm tay hắn ta.
Mang theo ám chỉ mãnh liệt, nhẹ vuốt tay hắn ta.
Như lan thổ tức* phun ở bên tai: “Tô Thanh Triết, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ nói cho Bạch Giản, cũng không dừng lại ở chuyện cậu làm...mà còn bao gồm những chuyện ‘dơ bẩn’ giữa cậu và tôi.”
[* 如兰吐息 (Như lan thổ tức): hơi thở thơm như hoa lan. Tả hơi thở của phụ nữ đẹp. Nó cũng được sử dụng cho tính từ tuyệt đẹp.
(Theo baike.baidu.com)]
Cô ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “dơ bẩn”.
Sắc mặt Tô Thanh Triết tức khắc trắng bệch.
Môi mỏng cắn một trận, cuối cùng bất lực rũ hai tay xuống
“Được, tôi nói cho chị biết.”
...
Nửa tháng sau.
Hạng mục Hồ Quang Sơn Thủy chính thức khởi động, tiến vào phân đoạn khai phá xây dựng.
Hôm nay là ngày bắt đầu ngày nắng đầu tiên sau mùa đông, ánh nắng tươi sáng.
Hạng Tinh hứng thú bừng bừng mà biến thành cái đuôi nhỏ của Lục Thiệu Khiêm, đi theo hắn đến đây thị sát (kiểm tra xem xét).
Thuận tiện, gieo trồng mầm hoa cẩm quỳ đã đặt hàng trước đó ở cơ sở trồng hoa.
Sau khi đến đích, tiểu gia hỏa trực tiếp nhảy xuống xe, nâng tay nhỏ lên che khuất ánh mặt trời, nhìn kỹ bốn phía.
Nơi này hết thảy vẫn còn trong trạng thái vừa mới bắt đầu xây dựng.
Nhóm công nhân và máy móc làm việc khí thế ngất trời, khiến cho một mảnh đất hoang này thoáng chốc tràn ngập sức sống.
Cô có nghe Lục Thiệu Khiêm đề cập sơ qua, nơi này hắn chuẩn bị xây dựng thành một tòa viện điều dưỡng mô phỏng cảnh quan sinh thái rừng rậm.
Hơn nữa, trong toàn bộ khu đất lập quy hoạch Hồ Quang Sơn Thủy, vừa lúc chỉ còn lại một mảnh có thể xây dựng công trình kiến trúc như vậy.
Tô Thanh Triết rốt cuộc lại trở về vị trí của mình.
Nhưng mà, Hạng Dương bên kia đã không thể dễ chịu như vậy.
Cô ta nổi giận đùng đùng mà tìm Tô Thanh Triết, tranh luận với hắn ta.
“Tô Thanh Triết, đến tột cùng cậu có ý gì? Hiện tại cậu ngược lại còn học được ăn cây táo, rào cây sung phải không?”
Trong quán cà phê, Hạng Dương tức giận đến không thể kiềm chế được mà nắm chặt tay cầm ly cà phê, nhịn xuống xúc động muốn hắt cà phê lên mặt nan nhân đối diện.
Vẻ mặt Tô Thanh Triết bất đắc dĩ: “Tôi không có khả năng vứt bỏ công việc ở An Hòa này.”
Những năm gần đây, hắn ta thật vất vả mới được Lục Thiệu Khiêm trọng dụng, bò lên trên vị trí dưới một người này.
Làm sao có thể bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà từ bỏ.
Hắn ta nghĩ nghĩ, không khỏi gợi lên một tia cười lạnh, lại nhìn về phía cô ta.
“Nếu tôi mất đi vị trí này, không riêng gì đối với bản thân tôi, đối với Hạng thị cũng là đả kích rất lớn, không phải sao?”
Hạng Dương nghe vậy dừng lại một chút.
“...A, mồm mép ngược lại càng ngày càng nhanh nhẹn, nói chuyện cũng càng lúc càng lớn mật.”
Cô ta thấp giọng cười, rốt cuộc chậm rãi thu hồi tay từ ly cà phê.
“Được, lần này xem như là tôi thất bại...Nhưng món nợ này, tôi nhất định phải đòi lại từ An Hòa các người, từ trên người Lục Thiệu Khiêm!”
Cô ta chống thân thể, lười biếng mà gõ cái chân bắt chéo*, liếc xéo Tô Thanh Triết.
[* 二郎腿 (Nhị lang thối): chân bắt chéo. Tui tra google thì nó ra nghĩa là vậy.
Người hiện đại rất thích nhấc chân. Tuy nhiên, khi ngồi co chân dễ bị gập người và gù lưng khiến áp lực phân bố không đồng đều ở cột sống thắt lưng và ngực, nếu xảy ra hiện tượng này chắc chắn sẽ chèn ép các dây thần kinh cột sống và gây đau thắt lưng. Theo người phụ trách Trung tâm điều trị tĩnh mạch ở thành phố New York, Trung tâm điều trị tĩnh mạch thành phố New York của Mỹ cho biết, việc bắt chéo chân cũng có thể cản trở quá trình lưu thông máu của chân và gây ra tình trạng suy giãn tĩnh mạch ở chân, trong trường hợp nặng, chân thường xuyên bị tĩnh mạch trở lại kém, bầm tím, loét, viêm tĩnh mạch, chảy máu và các bệnh.
Theo Baike.baidu.com]
“Tôi hỏi cậu, cậu ở bên người Lục Thiệu Khiêm nhiều năm như vậy, cậu biết anh ta có gì uy hiếp không?”
Uy hiếp...
Tô Thanh Triết hơi nhíu mày.
Nhưng thật ra nghĩ tới chút gì đó, đôi mắt đúng lúc xẹt qua một tia do dự.
Chỉ tiếc tia do dự này, bị cặp mắt sắc bén của Hạng Dương bắt giữ thành công...
“Tô Thanh Triết, cậu có tư cách do dự ở trước mặt tôi sao?”
Cô ta cười lạnh, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, “Cậu nói xem, nếu Bạch Giản biết những chuyện này của chúng ta...sẽ nghĩ về cậu như thế nào?”
“...Chị không thể nói cho Giản Giản!”
Nghe Hạng Dương nhắc đến Bạch Giản, Tô Thanh Triết nhịn không được, đột nhiên đứng lên.
Giản Giản đơn thuần như vậy, sao cô ấy có thể biết được những chuyện...dơ bẩn sau lưng này...
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Triết không khỏi nắm chặt đôi tay.
Giây tiếp theo, một bàn tay ưu nhã, lại mang theo vô tận trí mạng nguy hiểm, nhẹ nhàng mà phủ lên nắm tay hắn ta.
Mang theo ám chỉ mãnh liệt, nhẹ vuốt tay hắn ta.
Như lan thổ tức* phun ở bên tai: “Tô Thanh Triết, nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ nói cho Bạch Giản, cũng không dừng lại ở chuyện cậu làm...mà còn bao gồm những chuyện ‘dơ bẩn’ giữa cậu và tôi.”
[* 如兰吐息 (Như lan thổ tức): hơi thở thơm như hoa lan. Tả hơi thở của phụ nữ đẹp. Nó cũng được sử dụng cho tính từ tuyệt đẹp.
(Theo baike.baidu.com)]
Cô ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “dơ bẩn”.
Sắc mặt Tô Thanh Triết tức khắc trắng bệch.
Môi mỏng cắn một trận, cuối cùng bất lực rũ hai tay xuống
“Được, tôi nói cho chị biết.”
...
Nửa tháng sau.
Hạng mục Hồ Quang Sơn Thủy chính thức khởi động, tiến vào phân đoạn khai phá xây dựng.
Hôm nay là ngày bắt đầu ngày nắng đầu tiên sau mùa đông, ánh nắng tươi sáng.
Hạng Tinh hứng thú bừng bừng mà biến thành cái đuôi nhỏ của Lục Thiệu Khiêm, đi theo hắn đến đây thị sát (kiểm tra xem xét).
Thuận tiện, gieo trồng mầm hoa cẩm quỳ đã đặt hàng trước đó ở cơ sở trồng hoa.
Sau khi đến đích, tiểu gia hỏa trực tiếp nhảy xuống xe, nâng tay nhỏ lên che khuất ánh mặt trời, nhìn kỹ bốn phía.
Nơi này hết thảy vẫn còn trong trạng thái vừa mới bắt đầu xây dựng.
Nhóm công nhân và máy móc làm việc khí thế ngất trời, khiến cho một mảnh đất hoang này thoáng chốc tràn ngập sức sống.
Cô có nghe Lục Thiệu Khiêm đề cập sơ qua, nơi này hắn chuẩn bị xây dựng thành một tòa viện điều dưỡng mô phỏng cảnh quan sinh thái rừng rậm.
Hơn nữa, trong toàn bộ khu đất lập quy hoạch Hồ Quang Sơn Thủy, vừa lúc chỉ còn lại một mảnh có thể xây dựng công trình kiến trúc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.